← Quay lại trang sách

Chương 290 Thu Hoạch Lớn Hơn?

Tam thúc, chuyện này không liên quan đến Trịnh đại ca, ngươi muốn làm ta thế nào cũng được, ngươi thả Trịnh đại ca ra, thả Trịnh đại ca ra!

Nghe thấy Tam thúc Ngọc Hải Long đi về phía Diệp Chân, Ngọc Ninh giãy dụa rống to.

- Ngọc Ninh, nói ngươi là du mộc đầu ngươi còn không tin! Ta không thả họ Trịnh này đấy, cũng có thể muốn xử trí ngươi thế nào thì xử trí!

- Họ Trịnh, lúc trước không phải ngươi rất kiêu ngạo sao? Sao bây giờ không nói chuyện nữa?

Cười nhạo, Ngọc Hải Long đi tới sau lưng Diệp Chân, thần sắc đột nhiên mãnh liệt.

- Nhưng mà, trước khi giết ngươi, ngươi vẫn phải cho ngươi thêm chút liệu, ngươi quá biến thái!

- Hừ!

Đột nhiên Diệp Chân cười lạnh.

- Thật ra, ngươi vẫn là người ngu xuẩn!

- Cái gì? Còn dám mạnh miệng!

Ngọc Hải Long giận tím mặt.

Một luồng khí tức kinh khủng đột ngột bay lên từ trên người Diệp Chân, một ngón tay xanh ngọc đột ngột điểm ra từ dưới nách Diệp Chân.

Ngón tay xanh ngọc chỉ ra, giống như ném vào không khí một tảng đá lớn, xuất hiện từng gợn sóng mắt trần có thể thấy, cùng nhau biến thành gợn sóng, còn có phần bụng Ngọc Hải Long.

Dưới Phù Vân Chỉ, huyết nhục, xương cốt bao gồm cả đan điền trên bụng Ngọc Hải Long đều giống như gợn sóng nhỏ đẩy ra, những nơi gợn sóng đi qua, mọi thứ đều bị đè ép thành bột phấn.

A!

Tiếng kêu thảm thiết của Ngọc Hải Long đột nhiên vang vọng, cơ hồ là đồng thời, lông mày Diệp Chân đột ngột giương lên, nhìn lướt về cửa ra vào, ánh mắt lại trở xuống trên người Ngọc Hải Long.

Đám người bên trong căn phòng đã sợ ngây người.

Mặc dù bọn hắn không nhìn thấy, nhưng nghe thấy, ngửi thấy.

Tiếng kêu thảm thiết của Ngọc Hải Long, tràn ngập ra mùi máu tươi, đều đại biểu cho Ngọc Hải Long bị trọng thương. Thần sắc kinh hãi nhất phải thuộc về huynh muội Ngọc gia.

Ngọc gia Nhị tiểu thư Ngọc Tĩnh bị một màn này làm cả kinh, môi anh đào há to, Ngọc Ninh vốn cả kinh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân đột ngột trở nên vô cùng cuồng nhiệt.

Không biết chuyện gì xảy ra, hai người huynh muội Ngọc gia trúng độc cũng nhẹ hơn một chút, mặc dù không thể hành động, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng có chút động tác.

Lúc này, phần eo nơi bụng của Ngọc Hải Long tất cả đều vỡ nát. Phần eo trở lên và phần eo trở xuống hai đùi đứt làm hai. Nhất là nửa người trên Ngọc Hải Long, kịch liệt giãy dụa.

Ngọc Hải Long thân là võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong, Hậu Thiên linh thể đã đại thành, sinh mệnh lực cực kỳ ương ngạnh. Nhưng coi như sinh mệnh lực có ngoan cường hơn nữa, bị trọng thương như thế thì chết cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Trong lúc giãy giụa, ruột, thậm chí lá gan, dạ dày đều từ ổ bụng bên trong trượt ra ngoài, tràng diện hết sức huyết tinh.

Dưới tình huống bình thường, một Phù Vân Chỉ kia của Diệp Chân coi như lợi hại hơn nữa cũng không thể một chỉ chớp nhoáng giết chết võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng, Hậu Thiên linh thể đại thành.

Nhưng Ngọc Hải Long này lại quá bất cẩn, cho rằng Diệp Chân cũng bị trúng độc, thậm chí không đề phòng gì đi tới một mét sau lưng Diệp Chân.

Nháy mắt Phù Vân Chỉ của Diệp Chân điểm ra, thậm chí phản ứng còn không kịp đã bị trọng thương.

Nếu có linh cương hộ thể, tuyệt đối sẽ không xảy ra loại tình huống hiện tại này.

- Vì... vì sao?

- Cái này... Cái này không... Khả năng?

- Thập... Hương Nhuyễn..... Mạch Tán độc, chính là.... cường giả Hồn Hải cảnh trúng cũng phải trong ba.... ngày biến thành phế nhân, sao ngươi có thể... Có thể....

Chịu đựng thống khổ cực độ kia, thanh âm khàn khàn của Ngọc Hải Long hỏi Diệp Chân, gương mặt không cam lòng.

- Trên đời này, chỉ có chuyện ngươi không thể tưởng được, nhưng không có chuyện người khác làm không được! Muốn biết?

Ngọc Hải Long dùng sức gật đầu, khuôn mặt đã bởi vì đau đớn cực độ mà bóp méo.

- Muốn biết? Kiếp sau đi!

Diệp Chân gọn gàng điểm ra một chỉ, trực tiếp xuyên qua đầu Ngọc Hải Long, kết thúc nỗi thống khổ của hắn. Loại tình cảnh nửa thân thể giãy dụa này thật sự quá huyết tinh.

Nghe thấy Tam thúc Ngọc Hải Long chết đi, huynh muội Ngọc gia đồng thời ngây dại, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Chân, tràn đầy nghi hoặc, bọn hắn cũng rất muốn biết vì sao Diệp Chân không bị trúng độc, nhưng thảm tượng của Ngọc Hải Long lại làm cho bọn hắn không dám hỏi nhiều.

Quang hoa quanh người lóe lên, Thanh Ngọc Linh Giáp đột ngột trên người Diệp Chân, Ánh mắt Diệp Chân lập tức như đao kiếm nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào.

- Các hạ, đứng đó quan sát lâu như vậy, nên hiện thân rồi chứ?

- Còn có người?

Đám người ngẩn người, ánh mắt huynh muội Ngọc gia đồng thời nhìn về phía cửa ra vào, nhưng ở cửa không có bất kỳ động tĩnh gì, càng không có người.

Cheng!

Huyền Dương Kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, kiếm cương dài đến vài chục trượng phun ra, trực tiếp đánh đại môn vỡ nát, một bóng người thật cao đột nhiên xuất hiện sau đại môn vỡ vụn.

- Cha?!

Ngọc Ninh và Ngọc Tĩnh đồng thời kinh hô, trên mặt bóng người kia lại nổi lên một nụ cười khổ.

- Trịnh thiếu hiệp cực kỳ lợi hại, có thể phát hiện lão phu tồn tại, lão phu mới vừa rồi muốn ra tay, nhưng đã chậm.

Trên mặt lão cha Ngọc Phi Long của Ngọc Ninh đầy vẻ xấu hổ.

- Thật sao? Nguyên nhân bởi vì tam đệ ngươi còn chưa hạ thủ đối với con gái ngươi?

Diệp Chân cười lạnh.

Trên mặt Ngọc Phi Long lần nữa hiện ra một tia mất tự nhiên.

- Trịnh thiếu hiệp không phải không trúng độc à, sao phải cần tới lão phu ra tay!

- Ai, gia môn bất hạnh, chuyện hôm nay, lão phu thay thế khuyển tử tạ ơn Trịnh thiếu hiệp.

Thân hình Tộc trưởng Ngọc gia Ngọc Phi Long từ trong bóng tối đi vào trong phòng.

Hai tay phân biệt khoác lên phía sau Ngọc Ninh và Ngọc Tĩnh, Linh Lực xanh ngọc phun ra, không bao lâu sau, Ngọc Ninh và Ngọc Tĩnh đã có thể tự do hoạt động, chỉ là quanh người vẫn không có một tia Linh Lực ba động nào.

Lần lượt như vậy, mấy cung phụng khác và Lưu bá cũng khôi phục năng lực hành động, chỉ là ánh mắt nhìn Diệp Chân có chút kinh ngạc!

- Trịnh đại ca, hôm nay ngươi lại cứu ta một lần!

Cảm giác trong phòng bầu không khí có chút quái dị, Ngọc Ninh có chút ngượng ngùng nói.

- Chưa nói tới, cha ngươi đã sớm tới, ngươi không chết được! Tốt, ủy thác đã hoàn thành. Kết toán thù lao cho ta, ta phải đi!

Gương mặt Diệp Chân lạnh như băng.

Không vì cái gì khác, cũng bởi vì Ngọc Phi Long này đã khoanh tay đứng nhìn.

Ngay khi Ngọc Hải Long gào thảm, Diệp Chân đột ngột cảm ứng được một tia ba động cực kỳ mịt mờ ngoài cửa, chính là Ngọc Phi Long bởi vì ngoài ý muốn mà kinh ngạc kinh động đến khí tức bản thân, làm cho Diệp Chân phát hiện hành tung.

Để cho Diệp Chân tức giận là, khi Ngọc Hải Long muốn hành động thì Ngọc Phi Long lại thờ ơ, mặc dù lấy tu vi Hồn Hải cảnh của Ngọc Phi Long, có lẽ cảm ứng được Diệp Chân không bị trúng độc, nhưng phần tâm tính này lại khiến cho Diệp Chân cảm thấy cười chê, nhất là mục đích chân chính sau khi Diệp Chân giết Ngọc Phi Long.

- Trịnh đại ca, huynh sao vậy, ta còn chưa cảm tạ huynh, nếu không phải nhờ huynh. Dọc theo con đường này ta đều không biết chết bao nhiêu lần.

- Còn có cung phụng Ngọc gia chúng ta. Ngọc gia nhiều tộc nhân hộ vệ như vậy, đều là huynh cứu!

- Không cần nhiều lời, kết toán thù lao cho ta, ta muốn rời đi!

Khi Ngọc Ninh còn muốn nói điều gì, ánh mắt Diệp Chân nhìn về phía Ngọc Phi Long, Ngọc Ninh lại không có ý định nói gì nữa. Mấy ngày nay hối hả phát triển hắn cũng minh bạch vì sao Diệp Chân đột nhiên tức giận.

Chuyện này là phụ thân của hắn làm có chút không quá hợp lý.

- Trịnh đại hiệp, coi như rời đi. Cũng phải chờ đến Phù Ngọc đảo chúng ta lại phái một chiếc thuyền lớn tặng ngươi rời đi....

- Không cần, bây giờ ta sẽ đi!

- Ai....

Tộc trưởng Ngọc gia Ngọc Phi Long than nhẹ một tiếng.

- Chuyện này là lão phu làm không đúng. Nếu Trịnh thiếu hiệp đã không cho lão phu cơ hội bồi tội, lão phu kia chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Trịnh thiếu hiệp.

- Ninh nhi, thù lao các ngươi thương định với Trịnh thiếu hiệp là cái gì?

Nghe vậy, Lưu bá và Ngọc Ninh đồng thời ngẩn người.

- Là thứ càng tốt hơn Thanh Linh Ngọc.

- Thứ càng tốt hơn Thanh Linh Ngọc? Thanh Linh Ngọc Tủy?

Nghe vậy, Diệp Chân khẽ cau mày lên.

- Có Xích Linh Ngọc hay không, ta cần Xích Linh Ngọc.

- Xích Linh Ngọc? Vật này đúng là trân quý, nhưng mà, Ngọc gia chúng ta cái khác không có, chính là các loại Linh Ngọc rất nhiều, Xích Linh Ngọc cũng có, năm ngàn viên Xích Linh Ngọc, Trịnh thiếu hiệp thoả mãn chứ?

- Thù lao ta bảo vệ của bọn hắn, đủ! Nhưng mà, cách số lượng ta cần còn kém rất nhiều, Ngọc gia các ngươi bán Xích Linh Ngọc thế nào, ta có thể dùng Linh Tinh mua sắm.

Nói đến đây, thần sắc của Diệp Chân đột nhiên khẽ động, tay phải chỉ thi thể

Ngọc Hải Long nằm trên mặt đất, ánh mắt nhìn về phía tộc trưởng Ngọc gia Ngọc Phi Long.

- Ta nói tộc trưởng Ngọc gia, chuyện này... thù lao chúng ta vẫn phải ngoài định mức...

Ngọc Phi Long biến sắc, nhìn trái phải một đám người, trên mặt hiện lên vô tận xấu hổ, liên tục khoát tay về phía Diệp Chân.

- Trịnh thiếu hiệp, hôm nay lão phu làm tiểu nhân, còn xin Trịnh thiếu hiệp cho lão phu một cơ hội bồi tội, có thể đến Phù Ngọc đảo làm khách.

Nói xong, Ngọc Phi Long cuối người trước Diệp Chân làm một lễ thật sâu, nói với Diệp Chân.

- Mặt khác, Xích Linh Ngọc có chút quý giá, cũng không có mang theo, sau khi quay lại Phù Ngọc đảo, mới có thể giao tiếp cho Trịnh thiếu hiệp.

Theo lý thuyết, một Cường giả Hồn Hải cảnh có thể lấy loại thái độ khiêm nhường xin lỗi Diệp Chân -một võ giả Hóa Linh cảnh nhất trọng, Diệp Chân hẳn kích động miệng đầy tử đáp ứng mới đúng.

Nhưng mà, Diệp Chân không lập tức đáp ứng, mà cẩn thận phân tích một phen lợi và hại cùng với nguy hiểm.

Từ hôm nay, xem xét biểu hiện của tộc trưởng Ngọc gia - Ngọc Phi Long cũng là một đại gia hỏa mưu túc trí, rất khó nói hắn có thể đánh chủ ý lên Diệp Chân hay không.

Phù Ngọc đảo là đại bản doanh của Ngọc gia, có nguy hiểm nhất định. Nhưng mà, theo Ngọc Ninh nói, toàn bộ Ngọc gia, Cường giả Hồn Hải cảnh chỉ có một mình tộc trưởng Ngọc Phi Long.

Thật có nguy hiểm, nhưng không phải tuyệt cảnh.

Dụ hoặc của Xích Linh Ngọc đối với Diệp Chân quá lớn, tác dụng cũng quá quan trọng.

Chỉ có Xích Linh Ngọc, Toái Ngọc Linh Lực của Diệp Chân mới có thể lần nữa lên cấp.

Mà ở nhưng nơi khác mua được số lượng Xích Linh Ngọc quá ít. Ngàn vạn võ giả hội tụ, cửa hàng to nhỏ bên trong thần đô, cơ hồ là thành thị phồn hoa nhất Hắc Long Vực, Diệp Chân đều đã đi qua, Thanh Linh Ngọc có, nhưng Xích Linh Ngọc không có, vô cùng hiếm thấy!

Hơn nữa, đi Phù Ngọc đảo, nói không chừng lại có thu hoạch lớn hơn, ừm, bởi vì Ngọc Hải Long đã chết!

Vừa rồi Ngọc Phi Long ẩn ở cửa ra vào không tiến vào, một nguyên nhân quan trọng nhất chính là đang đánh cuộc, cược Diệp Chân có thể đánh trọng thương Ngọc Hải Long thậm chí xử lý Ngọc Hải Long.

Vì hắn không tiện xuống tay làm chuyện này, xử lý Ngọc Hải Long!

Giết chết huynh đệ của mình, Ngọc Phi Long không làm được, nhưng Ngọc Hải Long này làm việc lại quá mức độc ác, đã đến trình độ không thể nhịn được nữa.

Cho nên, Ngọc Phi Long rất vui mừng nhìn thấy Ngọc Hải Long bị người khác giết chết.

Vừa rồi, Diệp Chân muốn nói một câu “Ngọc tộc trưởng, ta thay ngươi giết chết huynh đệ Ngọc Hải Long của ngươi, thù lao chuyện này vẫn phải ngoài định mức?”

Đây cũng là một câu Ngọc Phi Long không muốn để cho Diệp Chân nói ra, cho nên mới có một màn lúng túng liên tục khoát tay đối với Diệp Chân vừa rồi kia.

Sau khi cân nhắc xong, Diệp Chân trong thời gian ngắn đã có quyết định.

- Tốt!

Thấy Diệp Chân đáp ứng đi Phù Ngọc đảo, Ngọc Ninh lộ ra gương mặt sợ hãi lẫn vui mừng, ai cũng không có chú ý tới, trong đôi mắt Ngọc gia Nhị tiểu thư Ngọc Tĩnh cũng đầy vẻ mong đợi.