Chương 298 Điều Kiện Của Diệp Chân
Một đêm đầu bạc!
Tộc trưởng tráng niên của Ngọc gia Ngọc Phi Long một đêm đầu bạc.
Không chỉ có một đêm đầu bạc, cả người Ngọc Phi Long nhìn qua như già nua hơn mấy chục tuổi, ngay cả tấm lưng thẳng tắp cũng trở nên hơi còng.
Vốn dĩ cái trán trơn bóng hiện đầy lít nha lít nhít nếp nhăn, cả người trên người lộ ra một loại đìu hiu, cảm giác khô lão, liếc mắt nhìn lại như lão hán sáu bảy mươi tuổi đánh cá ở mép nước đánh cả đời.
Ngọc Ninh, Ngọc Tĩnh, nhóm cung phụng Ngọc gia đều sợ ngây người.
Phải biết, Ngọc Phi Long là cường giả Hồn Hải cảnh, dưới tình huống bình thường, thọ nguyên phải cao tới hai trăm tuổi, dù sống đến một trăm sáu mươi bảy mươi tuổi, cũng sẽ không xuất hiện loại già nua này.
Chớ nói chi tuổi chân thực hiện tại của Ngọc Phi Long chưa tới sáu bảy mươi.
- Tộc.... trưởng!
Thanh âm Tam trưởng lão Ngọc Chính Hàn mang tới một tia nghẹn ngào, hắn vô cùng hiểu rõ tại sao tộc trưởng Ngọc Phi Long biến thành bộ dáng như vậy, dưới áp lực sinh tử tồn vong của gia tộc, trọng trách trên bờ vai Ngọc Phi Long nặng bao nhiêu, cũng chỉ có Ngọc Phi Long tự biết.
Không nói Ngọc Phi Long, ngay cả Tam trưởng lão Ngọc Chính Hàn những ngày này cũng sầu không ít tóc trắng.
- Phụ thân!
Con ngươi Ngọc Ninh và Ngọc Tĩnh đỏ bừng, trong đôi mắt Ngọc Tĩnh hiện ra nước mắt, đầy vẻ lo lắng.
- Ha ha, không có việc gì, không có việc gì!
Mới mở miệng, đám người lần nữa ngẩn người, trong âm thanh Ngọc Phi Long đều mang tới một chút dáng vẻ già nua.
- Ngọc Ninh, phân phó người bài hương án, mời ra cung phụng Ngọc Thần Xích Linh Ngọc Tủy bên trong tông miếu, những người khác đều theo ta đến quảng trường trước cửa Ngọc phủ.
Ngọc Phi Long giao phó.
Mấy vị cung phụng Ngọc gia nghe vậy, trong đôi mắt đột ngột hiện lên một tia cảnh giác. Trong nháy mắt viết đầy ý lùi bước. Sau khi Ngọc Phi Long phân phó, lại không có bất kỳ một người chuyển bước làm theo.
Bọn hắn không rõ Ngọc Phi Long "Làm việc này" có ý gì, nếu lại so tài với Trịnh Sát Thần, bọn họ chết sống cũng sẽ không đi lên.
Bọn họ là cung phụng của Ngọc gia, có thể hiệu lực vì Ngọc gia, mà không phải chịu chết.
- Các ngươi!
Nhìn cung phụng Ngọc gia lùi bước không tiến lên, Tam trưởng lão Ngọc Chính Hàn nổi giận.
Ngọc Phi Long đưa tay ngăn lại, thần sắc phi thường đau khổ cười nói.
- Yên tâm, không phải kêu các ngươi đi liều mạng. Chỉ ra ngoài cho thấy một chút ta không có thái độ mai phục.
- Chư vị cung phụng những năm này vì Ngọc gia chảy mồ hôi chảy máu. Lão phu sao có thể lại bảo chư vị cung phụng mất mạng?
Nghe được Ngọc Long bay giải thích, mấy vị cung phụng mới lộ ra thần sắc yên tâm, chậm rãi rời đi.
- Tam trưởng lão, không nên trách bọn hắn. Đây là nhân chi thường tình! Đổi thành ta, có lẽ còn không bằng bọn hắn!
Không bao lâu, Ngọc Ninh đã bày xong hương án trước ngọc tháp của Ngọc gia, trên hương án, thờ phụng khối Xích Linh Ngọc Tủy có kích thước bằng quả dưa hấu. Chỉ là không có lụa đỏ bao trùm.
Ngọc Phi Long nhìn khối Xích Linh Ngọc Tủy, trong đôi mắt tràn đầy vẻ phức tạp, khối Xích Linh Ngọc Tủy này chính là bảo vật tộc truyền của Ngọc gia bọn hắn, nghe nói xuất hiện hơn ba trăm năm trước, đến hắn bây giờ, đã truyền mấy đời.
Chỉ là bây giờ, lại sắp từ trong tay tộc trưởng hắn đưa ra ngoài, tâm tình đặc biệt phức tạp.
- Ninh nhi, sau ngày hôm nay, Ngọc gia phải nhờ vào con chống đỡ, may mà những ngày qua con phát triển thật nhanh, phụ thân rất hài lòng.
Ngọc Phi Long đã dự đoán trường hợp xấu nhất.
- Phụ thân....
- Đừng nói! Một hồi bất luận chuyện gì xảy ra, con chỉ cần nhìn, lẳng lặng nhìn, không cần nổi giận, không cần bi thương, nhớ kỹ, vì truyền thừa của gia tộc, nam nhi Ngọc gia ta có thể hi sinh mọi việc.
- Còn có, nhớ kỹ chuyện giáo huấn này!
Ngọc Ninh há to miệng, cuối cùng vẫn gật đầu lia lịa.
- Tĩnh nhi, Tam trưởng lão, các ngươi cũng giống vậy, lát nữa vô luận ta làm cái gì, lẳng lặng nhìn là được, không thể có bất kỳ kích cử động gì, nếu không, các ngươi sẽ là tội nhân của Ngọc gia!
- Phụ thân...
Ngọc Tĩnh muốn nói cái gì, Ngọc Phi Long lại kiên định lắc đầu, sau đó quay người.
Trong nháy mắt tiếp theo, khí cường giả tức Hồn Hải cảnh bạo phát từ trên thân Ngọc Phi Long, xông thẳng vào không trung, phát ra âm thanh!
- Trịnh Phù Vân, chuyện ta và ngươi, hôm nay lão phu liều mạng với người, có dám hiện thân gặp mặt.
Thanh âm được linh lực cường giả Hồn Hải cảnh gia trì chấn động xuyên kim liệt thạch, bay thẳng vân tiêu.
- Trịnh Phù Vân, có dám hiện thân gặp mặt!
Trong tầng mây, thanh âm Ngọc Phi Long truyền ra từng tầng từng tầng, có khi Linh Lực cường đại của cường giả Hồn Hải cảnh gia trì, thanh âm như tiếng sấm liên tục lăn ra hơn trăm dặm.
Diệp Chân ngồi trên người Vân Dực Hổ tiểu Miêu trong tầng mây đang khôi phục Linh Lực, trong thời gian ngắn bị tiếng sấm thanh âm Ngọc Phi Long đánh thức.
- Ừm, muốn kết thúc? Muốn làm gì? Cùng ngươi đơn đả độc đấu? Ta có ngu như vậy?
Bây giờ Diệp Chân đã sớm không phải thái điểu mới nhập giang hồ, dị thường cẩn thận, làm sao có thể vì mấy câu Ngọc Phi Long sẽ xuất hiện. Nhưng, Diệp Chân vẫn thúc giục Vân Dực Hổ tiểu Miêu dưới chân, tụ tới một đoàn vân khí, bay về hướng Ngọc gia.
Chỉ cần Diệp Chân bảo trì trạng thái đang chiến đấu, nhìn một chút cũng không có nguy hiểm.
- Trịnh Phù Vân, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì! Yên tâm, lão phu đã có ý nhận thua, Ngọc gia chúng ta kéo không nổi, cũng thua không nổi, hiện tại lão phu tự phong tu vi, ngươi cứ yên tâm đến đây!
Lời Ngọc Phi Long vừa nói, sắc mặt mọi người trong Ngọc gia đại biến, kinh hô.
- Không nên động, đều nghe tộc trưởng nói!
Ngọc Ninh cắn răng, nói với đám người sau lưng, làm thiếu tộc trưởng Ngọc gia, hắn đã có chút hiểu rõ ý của phụ thân.
Nói xong, Ngọc Phi Long ra chỉ như kiếm, xoát xoát xoát điểm lên thân thể.
Mỗi một chỉ, khí tức Ngọc Phi Long sẽ yếu một phần, mỗi một chỉ, Linh Lực phát ra quanh người ba động sẽ yếu hơn một phần.
Sau mấy chục chỉ, Linh Lực ba động quanh người Ngọc Phi Long biến mất vô tung vô ảnh, cho người cảm giác, giống như người bình thường.
- Tự phong tu vi, cũng xem như có mấy phần thành ý!
Diệp Chân nhận ra, Ngọc Phi Long thi triển một bộ thủ pháp phong cấm tu vi bá đạo, coi như biết giải, sau khi giải khai. Cũng phải cần mấy canh giờ sau mới có thể khôi phục tu vi.
- Ngọc Phi Long, ta tới, nói đi, ngươi muốn làm sao kết thúc.
Trong nháy mắt, thân hình Diệp Chân xuất hiện phía trên ngọc tháp Ngọc gia, nhưng, mặc dù Ngọc Phi Long tự phong tu vi, trên thân Diệp Chân vẫn bao trùm Thanh Ngọc Linh Giáp, vẫn trên người Vân Dực Hổ tiểu Miêu.
Cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn, dù sao Diệp Chân giết nhiều cao thủ Ngọc gia như vậy. Sao có thể không có cừu hận! Còn nữa, lòng người hiểm ác, thật thật giả giả ai biết được.
Kỳ quái nhìn thấy Diệp Chân hiện thân, Ngọc Phi Long thở dài một hơi.
- Trịnh Phù Vân, lão phu cũng không giấu người! Ngươi tu tập Toái Ngọc Chân Kinh, chính là tuyệt học của Ngọc gia chúng ta thất truyền mấy trăm năm trước!
- Lão phu biết, tuyệt học gia tộc thất truyền không có quan hệ gì với ngươi, nhưng, gặp lại tuyệt học Ngọc gia ta thất truyền. Lão phu thân là tộc trưởng Ngọc gia, đương nhiên muốn thu về.
- Mặc dù nói lão phu dùng thủ đoạn hơi bỉ ổi với ân nhân Ngọc gia, nhưng một lần nữa cho lão phu một cơ hội, lão phu vẫn sẽ làm như vậy, lão phu cũng sẽ không hối hận.
- Chuyện này, vấn đề duy nhất chính là thực lực lão phu chưa đủ! Nếu lão phu có đầy đủ thực lực, hiện tại, lão phu hẳn sẽ tu tập Toái Ngọc Chân Kinh, mà không phải ở chỗ này hướng ngươi nhận thua cầu hoà!
- Thực lực?
Diệp Chân cười nhạo một tiếng, Ngọc Phi Long nói không sai, nguyên nhân căn bản nhất đúng là thực lực. Nếu thực lực Diệp Chân chưa đủ, chỉ sợ Diệp Chân đã sớm biến thành thi thể.
Mạnh được yếu thua, chuyện trên đời này chính là như vậy.
- Ngọc Phi Long, ta đã hiện thân, không phải tới nghe ngươi khoe khoang khí khái của ngươi!
Diệp Chân không chút nào lưu tình trào phúng khiến cho sắc mặt Ngọc Phi Long lần nữa tái đi, không sai, sở dĩ Ngọc Phi Long nói như vậy, chính là muốn cho mình một nấc thang, muốn giữ lại thể diện cuối cùng của bản thân.
- Trịnh Phù Vân, chuyện này, ta thua! Ngọc gia chúng ta thua! Xích Linh Ngọc Tủy ngay ở chỗ này, ngươi tùy thời có thể cầm lấy đi, lão phu chỉ hy vọng, ngươi có thể cho... Ngọc gia một cơ hội!
Khi câu nói này vang lên, Ngọc Phi Long đột ngột có một loại cảm giác mệt lả, câu nói này hình như đã dùng hết khí lực toàn thân hắn.
- Xích Linh Ngọc Tủy, chỉ nhiêu đây? Còn chưa đủ!
Lời nói của Diệp Chân khiến cho sắc mặt Ngọc Phi Long thậm chí toàn bộ người Ngọc gia đều tái đi. Tam trưởng lão Ngọc Chính Hàn gân xanh nổi trên trán kìm nén, song quyền nắm rỉ máu.
- Còn có hai vạn khối Xích Linh Ngọc, đây là tất cả hàng tích trữ Ngọc gia chúng ta bây giờ!
Một trữ vật giới chỉ bị Ngọc Phi Long bỏ vào bên trên bàn thờ.
- Chưa đủ!
Diệp Chân lần nữa lắc đầu, khiến cho sắc mặt Ngọc Phi Long đột ngột tái đi.
Xoát!
Kiếm quang hiện lên, thanh âm đao phong vào thịt đột ngột vang lên, cánh tay trái máu chảy đầm đìa đột ngột rơi xuống từ trên người Ngọc Phi Long.
Ngọc Phi Long vậy mà tự đoạn một tay!
- Phụ thân!
- Tộc trưởng!
Đám người Ngọc gia đều kinh hô lên.
- Hiện tại, đủ... chưa?
Gương mặt Ngọc Phi Long đau thương, vì đau nhức kịch liệt, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu.
- Chưa đủ!
Diệp Chân trả lời, khiến cho vẻ mặt tất cả mọi người Ngọc gia đều trở nên trắng bệch, thân hình Ngọc Phi Long đều lay động.
- Trịnh Phù Vân, chẳng lẽ.... Ngươi thật muốn ta tự sát tạ tội cho ngươi! Ngươi mới nguyện ý buông tha... Ngọc gia sao?
Gương mặt Ngọc Phi Long đau thương.
- Ngươi chẳng lẽ muốn triệt để diệt tuyệt Ngọc gia, không cho Ngọc gia lưu một chút xíu hi vọng sao? Ta mà chết, Ngọc gia....
Ngọc Phi Long vẫn như cũ kiên cường đứng đấy, nhưng ai cũng nghe ra được, thanh âm hắn đã gần như cầu khẩn.
- Tử Linh Ngọc!
Khi Diệp Chân nói ba chữ kia, Ngọc Phi Long như nghe được tiếng trời, nhưng nụ cười lập tức còn khó coi hơn so với khóc.
- Hơn hai trăm năm qua, Ngọc gia chúng ta đều không chưa từng đào được nửa khối Tử Linh Ngọc.
- Trong kho hàng cũng không có?
Diệp Chân nhíu mày.
- Trịnh Phù Vân ngươi đều có thể bức tộc trưởng Ngọc gia đến trình độ tự sát tạ tội, ngươi cảm thấy, thật có Tử Linh Ngọc, Ngọc gia chúng ta có thể bảo trụ nó?
Trong thanh âm Ngọc Phi Long lộ ra một tia bi ai khó nói lên lời.
- Hàng năm cho ta năm vạn khối Xích Linh Ngọc, trong vòng ba năm!
Trầm mặc một chút, Diệp Chân đưa ra điều kiện của mình!
- Tốt!
- Chính là tộc trưởng người tự mình tiến vào mỏ ngọc, ta cũng sẽ hoàn thành yêu cầu của ngươi!
Ngọc Phi Long đáp.
- Năm nay, nửa năm sau ta muốn có!
Diệp Chân nói lần nữa.
- Được!
Ngọc Phi Long cắn răng, đáp ứng điều kiện của Diệp Chân!
- Đương nhiên, ta cũng sẽ không lấy không Xích Linh Ngọc các ngươi, hàng năm năm vạn khối Xích Linh Ngọc, tiếp tục ba năm sau, ta sẽ xuất ra nửa bộ sau Toái Ngọc Chân Kinh Toái Ngọc chiến thể, xem như thù lao cho các ngươi!
Khi Diệp Chân mở miệng, Ngọc Phi Long gần như sắp tuyệt vọng, hắn cho rằng Diệp Chân còn muốn nói yêu cầu quá mức gì. Không ngờ, vậy mà cho thù lao, còn là Toái Ngọc Chân Kinh bọn hắn tha thiết ước mơ, mặc dù chỉ là nửa bộ sau, nhưng cũng đủ khiến hắn mừng rỡ.
- Thật chứ?
Gương mặt Ngọc Phi Long kinh hỉ.
- Thật!
Diệp Chân đưa ra hứa hẹn này là có nguyên nhân.
Năm vạn khối Xích Ngọc linh thật ra là một con số rất lớn, nếu đi đấu giá, năm sáu mươi vạn khối Hạ phẩm Linh Tinh, mình hàng năm lấy đi một phần lớn thu hoạch như thế, không cẩn thận, Ngọc gia sẽ đào hầm cho hắn.
Năm sáu mươi vạn khối Hạ phẩm Linh Tinh, ngay cả cường giả Hồn Hải cảnh cũng mời đến được.
Nhưng Diệp Chân nếu xuất ra Toái Ngọc chiến thể làm thù lao, có hi vọng, tỷ lệ người Ngọc gia đào hầm cho Diệp Chân sẽ giảm xuống.
Trên thực tế, không cần ba năm, chỉ cần một hai năm, lại thêm khối này Xích Linh Ngọc Tủy, Xích Ngọc Linh Lực của Diệp Chân có thể tu đến đỉnh phong.
- Tốt! Bắt đầu từ ngày mai, tộc trưởng ta tự mình vào đường hầm, ngay cả thổ huyết, cũng trong vòng nửa năm gom góp cho ngươi năm vạn khối Xích Linh Ngọc!
- Ngọc Phi Long, có một việc, ta rất muốn nói cho ngươi biết!
- Nói!
- Kỳ thật, hai tháng trước, ta đã muốn dùng nửa bộ sau Toái Ngọc Chân Kinh, Toái Ngọc chiến thể trao đổi khối Xích Linh Ngọc Tủy này với người!
Lời nói của Diệp Chân vô cùng làm cho người ta kinh ngạc.
- Cái gì?
Trong nháy mắt ánh mắt Ngọc Phi Long trừng thẳng, như nghe được chuyện bất khả tư nghị gì.
- Ngươi....
- Phốc!
Một ngụm máu tươi bỗng nhiên từ trong miệng Ngọc Phi Long cuồng phún ra, trong mắt Ngọc Phi Long rốt cục tràn ngập một tia hối hận.
Nhìn Ngọc Phi Long thổ huyết, Diệp Chân chậm rãi lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Ninh.
- Ngọc Ninh, ta hận ngươi sao?
Ngọc Ninh cắn môi chậm rãi lắc đầu, về phần Ngọc Tĩnh, trong nháy mắt này đã lệ rơi đầy mặt!