Chương 299 Tông Môn Có Tiểu Nhân
Trên bầu trời, tốc độ Vân Dực Hổ tiểu Miêu không nhanh không chậm chở Diệp Chân phi hành, khi phi hành, lượng lớn vân khí tụ tập đến bên người, hoàn toàn che dấu Diệp Chân và nó.
Diệp Chân khép nửa con ngươi, một canh giờ trước hình ảnh Ngọc Tĩnh thương tâm gần chết vẫn thỉnh thoảng hiện lên trong đầu hắn.
Một khắc này, Ngọc Tĩnh sợ rằng đã hiểu nàng và Diệp Chân vĩnh viễn không thể nào, càng làm cho Ngọc Tĩnh thương tâm, Diệp Chân quá tàn nhẫn, thế giới này quá tàn khốc.
Diệp Chân tàn nhẫn sao?
Diệp Chân cảm thấy không.
Hắn tranh đấu với Ngọc gia, ngươi không chết thì ta vong, lưu thủ là tử vong.
Kỳ thật tính toán, Diệp Chân đã nương lại mấy tay. Nếu Diệp Chân tàn nhẫn một chút, trực tiếp ra tay đối với võ giả tộc nhân phổ thông của Ngọc gia, chỉ sợ trực tiếp có thể bức điên Ngọc Phi Long.
Nhưng, nếu Diệp Chân thật sự làm như vậy cũng sẽ không còn là Diệp Chân.
Nguyên bản, Diệp Chân lấy được bảo bối Xích Linh Ngọc Tủy, lại lấy được hai vạn khối Xích Linh Ngọc, lựa chọn tốt nhất là tìm một địa phương, thật tốt tiềm tu nửa năm mấy tháng, triệt để tiêu hóa những tài nguyên tu luyện này tăng cao tu vi.
Nhưng Diệp Chân cũng không làm như vậy, bây giờ, Diệp Chân đang chuẩn bị chạy tới Thanh La tông.
Tính toán ra, hắn đã phân biệt với Lục La sắp nửa năm, hơn nữa theo như Ngọc Phi Long nói, Thiên Nam Hoa Vương tuyển phi sắp bắt đầu, nhưng, Diệp Chân vẫn không thu được phù tấn của Lục La.
Khiến Diệp Chân rất nghi hoặc.
Diệp Chân cảm thấy Lục La có tâm tư khác.
Nhưng vô luận như thế nào, Diệp Chân đều tất yếu đi Thanh La tông một chuyến.
Hỏi rõ ràng mới có thể an tâm, Lục La là một trong những bằng hữu tốt của hắn.
Ngọc Thủy hồ cách Thanh La tông ước chừng tám vạn dặm đường, nếu dưới tình huống bình thường cưỡi ngựa chạy đi hoặc dựa vào Diệp Chân tự phi hành, sợ đến nửa tháng gần hai mươi ngày.
Nhưng cưỡi Vân Dực Hổ không giống với lúc trước, tốc độ phi hành Vân Dực Hổ tiểu Miêu trên đường ước chừng một canh giờ ba nghìn dặm, một ngày mười hai canh giờ ba mươi sáu ngàn dặm.
Nhưng chuyện này cũng chưa phải tốc độ cực hạn của tiểu Miêu, nếu không phải bất kể tiêu hao, tốc độ tiểu Miêu thay đổi trong chớp mắt ước chừng có thể đạt tới bốn ngàn năm trăm dặm, dưới tình huống loại tốc độ chạy trối chết không được bổ sung. Chỉ có thể tiếp tục một hai canh giờ.
Nếu sau khi được Chiến Hồn Huyết Kỳ gia trì, tốc độ trên cơ bản có thể tăng lên gấp đôi, trước đây lúc thoát khỏi Ngọc Phi Long truy sát chính là tốc độ kia, nhưng cũng vẫn như cũ không cách nào tiếp tục thời gian dài.
Cứ như vậy, lộ trình mười ngày, Diệp Chân dùng hai ngày rưỡi đã có thể đuổi tới.
Có thể thấy được lốm đốm tác dụng của yêu thú phi hành.
Buổi chiều ba ngày sau, Diệp Chân tới trước sơn môn Thanh La tông.
Trước lạ, sau quen, lần này, Diệp Chân vẫn như cũ theo quy củ dâng lên bái thiếp bản thân, mặc dù bên trong Thanh La tông có người quen, cũng không thể tùy ý xông loạn, đây là quy củ.
- Muốn bái phỏng Lục La sư tỷ?
Đệ tử thủ sơn Thanh La tông thu được bái thiếp Diệp Chân, dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.
- Thật có lỗi, trong khoảng thời gian này, Lục La sư tỷ không tiếp khách.
- Không tiếp khách?
Diệp Chân nhíu mày:
- Vì sao?
- Ngươi là Trịnh Phù Vân?
Khi Diệp Chân gật đầu, mặt một đệ tử thủ núi khác tiện tay đánh ra một đạo phù tấn, gọi Diệp Chân chờ, nhưng, ánh mắt thủ sơn đệ tử nhìn về phía Diệp Chân vô cùng cổ quái, càng nhiều là đáng thương....
Hoặc nói là đồng tình, Diệp Chân có chút lộn xộn.
Sau nửa khắc đồng hồ, Diệp Chân không chờ được Lục La, lại chờ được Hàn Thái.
- Trịnh huynh, ngươi đã tới, ai, làm sao bây giờ ngươi mới đến!
Gương mặt Hàn Thái tức giận, hơn nữa, cánh tay trái còn không bình thường giơ lên, hình như là... đứt mất.
- Đến cùng làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Cánh tay của ngươi?
- Ai, trước đừng quan tâm cánh tay của ta, ngươi tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp cứu Lục La đi, lại không cứu Lục La, đời này Lục La rơi vào trong hố lửa.
Hàn Thái vội la.
- Lục La làm sao?
Đột nhiên, thần sắc Diệp Chân cả kinh.
- Ngươi nói, Thiên Nam Hoa Vương bắt đầu tuyển phi rồi?
Hàn Thái nói Lục La rơi vào hố lửa, để Diệp Chân nghĩ tới điểm này.
- A, ngươi cũng biết?
Theo sau Hàn Thái nở nụ cười khổ.
- Nào chỉ là bắt đầu tuyển phi, đã chọn tới trên đầu Lục La.
- Khi đó không phải nói nửa năm sau sao? Hơn nữa Thiên Nam Hoa Vương bắt đầu tuyển phi không phải bắt đầu từ tháng bảy sao? Hôm nay mới ngày hai mươi tám tháng sáu, còn chưa bắt đầu tuyển phi, làm sao lại chọn được Lục La.
Diệp Chân gấp.
Nghe vậy, thần sắc Hàn Thái lộ ra hận hận.
- Thiên Nam Hoa gia bắt đầu tuyển phi bắt đầu từ tháng bảy, nhưng, quản gia nhà bọn họ từ tháng sáu phần bắt đầu trước tuyển chọn mục tiêu.
- Về phần làm sao lại trước chọn được Lục La, đó là bởi vì, trong tông môn có.... tiểu nhân!
Hàn Thái cắn răng nghiến lợi nói.
- Tiểu nhân?
Ánh mắt Diệp Chân lập tức trở nên lạnh lẽo.
- Còn không phải do Văn Thiên Ngọc đồ hỗn trướng kia! Nghe nói, hắn len lén gửi một phong thư cho quản gia Thiên Nam Hoa gia ở Thần đô, thậm chí còn mang tới bức họa Lục La!
- Hỗn đản! Làm sao Thanh La tông còn có loại cặn bã này!
Diệp Chân siết chặt nắm đấm.
- Cánh tay của ngươi? Cũng do tên khốn kia đánh?
- Ta tìm hắn chất vấn, tên kia chết không thừa nhận, ta đánh một trận với hắn, tài nghệ không bằng người...
- Lục La đâu?
Diệp Chân hỏi.
Nghe xong cái này, thần sắc Hàn Thái đều có chút ảm đạm.
- Đã bị trông giữ.
- Bị trông giữ, bị ai trông giữ? Ai lớn gan như vậy, dám đến Thanh La tông các ngươi trông giữ?
Diệp Chân vô cùng phẫn nộ, Lục La là đệ tử chân truyền, làm sao lại bị giam trong tông môn của mình.
Nghe vậy, đầu Hàn Thái cúi xuống, chỉ thiếu chút nữa rủ xuống tới lồng ngực, trên mặt đột ngột nổi lên vẻ xấu hổ.
- Là bị đệ tử Thanh La tông chúng ta trông coi.... Các trưởng lão chuyên môn phái ra mấy vị chân truyền....
Thanh âm Hàn Thái càng nói càng nhỏ, hiển nhiên cảm thấy xấu hổ.
- Tại sao?
Diệp Chân ngạc nhiên.
Võ giả Thanh La tông lại có thể làm ra loại chuyện kỳ hoa này.
- Chính là như vậy....
- Đi, dẫn ta đi gặp Lục La.
Diệp Chân căm phẫn nói.
Hàn Thái vội vàng giờ tay.
- Không được, Lục La bị người mấy vị sư huynh chân truyền trông giữ, ngươi tuyệt đối không thể đi. Ngươi đi nơi đó, nếu xảy ra xung đột với bọn hắn, sẽ xong đời.
- Nơi này chính là Thanh La tông, không phải, cho tới bây giờ không ai dám đánh đệ tử Thanh La tông trong Thanh La tông cả.
- Đúng rồi, sư tôn Bích Tâm chân nhân ta giao hẹn qua, nếu ngươi đến liền để ta mang ngươi đi trước gặp bà ấy.
Hàn Thái nói.
Diệp Chân chau mày.
- Đúng rồi, ngươi và Bích Tâm chân nhân có thể đi thăm Lục La hay không? Có người nhìn qua hay không?
Hàn Thái có chút hổ thẹn lắc đầu.
- Lục La sư muội ở ngọn núi nhỏ vô danh, cấm bất kỳ người nào tiến vào, ngay cả sư tôn đều không được, nghe nói, chưởng môn cố ý đi tìm sư tôn.
- Bọn hắn làm như vậy không sợ Lục La xảy ra chuyện? Dựa vào tính cương liệt của Lục La....
Diệp Chân nói như thế, Hàn Thái lập tức kinh hãi mặt không còn chút máu.
Hàn Thái và Lục La làm sư huynh muội muội hơn mười năm, cực kỳ rõ ràng tính cách Lục La, bình thường dịu dàng, nhưng thật đến thời khắc mấu chốt, tính tình Lục La vô cùng cương liệt.
Lời nói hổ thẹn, sư tôn Bích Tâm chân nhân bọn hắn vô cùng điệu thấp, tính tình Hàn Thái hắn lại chất phác, cho nên phần lớn, mạch lợi ích này của bọn hắn ngược lại dựa vào Lục La biện luận lí lẽ, tranh đoạt từ tông môn.
Nhiều ngày như vậy không có thăm hỏi, nếu trong tuyệt vọng....
Vừa nghĩ đến đây, Hàn Thái sắp bị dọa.
- Đi, mau dẫn ta đi ngọn núi nhỏ vô danh của Lục La.
- Nhưng...
- Còn có chuyện gì? Xảy ra chuyện ta chịu trách nhiệm! Đúng rồi, ngươi thông báo một tiếng cho sư tôn Bích Tâm chân nhân của ngươi!
- Đợi một chút!
Khi đó, Diệp Chân tự ghi chép một phong phù tấn, giao cho Hàn Thái.
- Ừm, ngươi đem phong phù tấn này phát cho ngươi Bích Tâm chân nhân.
Mặc dù nhiệt huyết Diệp Chân đã xông lên đầu, nhưng Diệp Chân vẫn còn chưa ngốc đi khiêu chiến đối kháng toàn bộ Thanh La tông, cho nên đến sớm có chút an bài, thậm chí, Diệp Chân còn có một chút ý nghĩ khác đều ghi trong phù tấn.
Một đường đi nhanh, Diệp Chân càng nghĩ càng giận.
Đoạn đường này liên tưởng lại, Diệp Chân đã nghĩ đến thông thấu.
Việc Văn Thiên Ngọc có mật báo cho quản gia Thiên Nam Hoa gia tạm thời không nói, nhưng sau khi quản gia Thiên Nam Hoa gia nhận định Lục La mới chuẩn bị tuyển hoa phi, Thanh La tông trên dưới đã khẩn trương.
Vì sao?
Bởi vì Lục La không phối hợp!
Sư tôn Lục La, Bích Tâm chân nhân cũng không đồng ý chuyện này, thậm chí thái độ còn có chút kiên quyết.
Hô Duyên Tứ - tông chủ Huyễn Thần tông năm trăm năm trước, Văn gia ba trăm năm trước đều là vết xe đổ, vết xe đổ máu chảy đầm đìa.
Nếu Lục La xảy ra điều gì ngoài ý muốn, giống như đào hôn các loại sẽ mang đến tai họa cho Thanh La tông.
Dưới tình huống lo lắng này, chưởng môn Thanh La tông hoặc nói một số trưởng lão kích động chưởng môn Thanh La tông làm ra loại chuyện xấu hổ này, vì thể diện của Thanh La tông, chủ động thay Thiên Nam Hoa gia trông giữ Lục La, giam lỏng Lục La.
Bên trong tín phù Diệp Chân vừa rồi phát cho Bích Tâm chân nhân có một vấn đề như thế, chủ ý giam lỏng Lục La là chưởng môn Thanh La tông chủ động nói, hay trưởng lão trong tông môn kích động chưởng môn hạ mệnh lệnh này.
Nếu là cái trước, có lẽ Diệp Chân chỉ có một con đường có thể đi.
Nếu là cái sau thì hơi phiền toái.
- Hàn huynh, chưởng môn Thanh La tông các ngươi xưa nay như thế nào?
Một bên đi nhanh, Diệp Chân vừa nói. Chuyện kế tiếp có quan hệ rất lớn với thái độ chưởng môn Thanh La tông, cho nên Diệp Chân vội vàng muốn biết tình huống của đối phương.
- Chưởng môn rất tốt, cụ thể thế nào, ta cũng không biết! Nhưng, ta nghe sư tôn nói qua, chưởng môn có chút không quả quyết....
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Hàn Thái vô cùng nhỏ.
Trên đường đi, Diệp Chân hỏi Hàn Thái tình hình nội bộ Thanh La tông, dù sao Hàn Thái là đệ tử chân truyền, đều có thể trả lời được.
- Đến!
Đột nhiên, Hàn Thái chỉ một ngọn núi nhỏ vô danh phía trước.
- Ngươi nhìn, trước trước sau sau, tông môn phái bốn vị đệ tử chân truyền trông coi Lục La, hơn nữa đều có tu vi không tầm thường.
- Hàn huynh, có dám theo ta xông vào hay không?
- Có gì không dám!
Hàn Thái cũng nhiệt huyết dâng trào.
Đột nhiên, khi Diệp Chân và Hàn Thái đang muốn bắt đầu, một bóng người, đâm nghiêng xuất hiện trước người hai người.
- Ha ha ha ha, Trịnh Phù Vân, sao ngươi lại tới đây? Sao ta thấy tóc của ngươi màu xanh rất đẹp?
Một thanh âm cực kỳ chán ghét vang lên.