← Quay lại trang sách

Chương 301 Nam Nhi Hùng Vĩ

Ngươi là lão già không biết xấu hổ, dạy dỗ ra một đồ đệ mặt người dạ thú như vậy còn dám đi ra! Vì Lục La, ta trước liều mạng với ngươi!

Thiên Trụ Chân Nhân tới cũng nhanh, nhưng Bích Tâm Chân Nhân xuất kích còn nhanh hơn, chưa đợi Thiên Trụ Chân Nhân đến gần, Bích Tâm Chân Nhân đã nổi giận quát một tiếng, xông đi lên chiến với Thiên Trụ Chân Nhân.

Lúc này, phần đông đệ tử chân truyền vây xem lại trầm mặc, nhìn Văn Thiên Ngọc bị Diệp Chân đấm đến cái mũi sắp bị rớt ra ngoài, không một người nào nói chuyện.

Diệp Chân đánh Văn Thiên Ngọc, bọn hắn nói chuyện trên lập trường bọn hắn là đệ tử Thanh La tông, nhưng Văn Thiên Ngọc lại mơ hồ tự nói ra chuyện xấu mình làm, trong nháy mắt làm cho cái khác sư huynh đệ xấu hổ ra tay.

Văn Thiên Ngọc âm thầm hãm hại Lục La, chuyện như thế coi như không Diệp Chân ra tay, cũng sẽ bị các tông môn đệ tử khác khinh bỉ. Cho dù có chút ít đệ tử có tâm lý âm u, ghen ghét, cảm thấy Văn Thiên Ngọc nên như vậy, cả Diệp Chân, cả Lục La nên như vậy.

Nhưng lúc này, cũng không dám ủng hộ Văn Thiên Ngọc một chữ.

Đây là đại nghĩa!

Cơ hồ trong tất cả tông môn, đồng môn tương tàn là tối kỵ, thậm chí là tội lớn!

Càng khiến người ta giật mình là chiến đấu giữa Thiên Trụ Chân Nhân và Bích Tâm Chân Nhân.

Từ đầu, trong suy nghĩ của đám người Thanh La tông, phân lượng Thiên Trụ Chân Nhân cao hơn Bích Tâm Chân Nhân nhiều, mà sức chiến đấu của Thiên Trụ Chân Nhân cũng cao hơn Bích Tâm Chân Nhân.

Lấy thực lực quyết định địa vị.

Cho nên bình thường, trên dưới tông môn đối với Bích Tâm Chân Nhân thậm chí mạch của Bích Tâm Chân Nhân đều có chút khinh thị.

Nhưng hiện tại, họ lại sợ ngây người.

Bích Tâm Chân Nhân lại đang đè ép Thiên Trụ Chân Nhân ra đánh, mặc dù không đánh tới trình độ hoa rơi nước chảy, nhưng Bích Tâm Chân Nhân vẫn chiếm thượng phong.

Hơn nữa, quan chiến đều là đệ tử Hóa Linh cảnh, ánh mắt đều không kém, đã sớm nhìn ra Thiên Trụ Chân Nhân thật sự nổi giận, vận dụng toàn bộ thực lực, nhưng vẫn không thể làm gì Bích Tâm Chân Nhân.

- Thiên Trụ, cái lão không biết xấu hổ nhà ngươi, chuyện đồ đệ ngươi hãm hại đồ đệ ta, nếu ngươi không cho ta một giao phó hợp lý, hôm nay ta sẽ liều mạng với ngươi!

Sau tiếng quát, một đầu thải tiên quất xuống, trực tiếp quất Thiên Trụ Chân Nhân khẽ run rẩy, phần đông võ giả Thanh La tông thấy vậy cũng giật mình kinh hô.

Không ngờ, Bích Tâm Chân Nhân dịu dàng trong tưởng tượng cũng có một mặt bén nhọn như vậy.

Không chỉ võ giả Hóa Linh cảnh, động tĩnh lớn như vậy, tất cả mọi người Thanh La tông đều bị kinh động, những trưởng lão bao gồm chưởng môn Thanh La tông - Qua Vạn Phong cũng thầm giật mình không thôi.

Trước kia tại sao không phát hiện Bích Tâm Chân Nhân có một mặt lăng lệ như thế, sao lại khinh thị nàng ta.

Nhưng mà loại chuyện này, liếc mắt là được, lại kéo dài nữa có thể sẽ diễn biến thành trò cười, thậm chí sẽ động đến căn cơ Thanh La tông.

- Được rồi, còn chưa ngừng tay, còn ngại không đủ mất mặt?

Tiếng hét phẫn nộ của chưởng môn Thanh La tông Qua Vạn Phong vang vọng toàn bộ tông môn, một đạo ánh sáng màu xanh biếc đột ngột bay ra, ngăn cách ngay giữa Thiên Trụ Chân Nhân và Bích Tâm Chân Nhân đang tử đấu.

- Thiên Trụ, lão già không biết xấu hổ, lần này ta sẽ không để yên cho ngươi!

Vì đồ đệ của mình, Bích Tâm Chân Nhân cũng không thèm đếm xỉa. Bộc phát một thân tu vi, Lục La chính là truyền nhân y bát của nàng. Bây giờ bị Văn Thiên Ngọc hãm hại trở thành Hoa phi hầu cho Thiên Nam Hoa gia tuyển người, có thể chịu đến hôm nay mới bộc phát đã coi như rộng lượng.

- Luôn sẵn sàng tiếp đón!

Thiên Trụ Chân Nhân có chút chật vật, râu ria đứt mất một bó to nói một lời xã giao, mặt mo có chút không nhịn được không khỏi thầm hận đồ đệ Văn Thiên Ngọc của mình.

Ngươi làm loại chuyện xấu xa kia, làm thì làm, còn thừa nhận trước mặt mọi người, đây không phải muốn chết?

Thật ra, Thiên Trụ Chân Nhân không biết, Văn Thiên Ngọc cũng bị Diệp Chân đánh cho mơ hồ.

Bích Tâm Chân Nhân và Thiên Trụ Chân Nhân tuy dừng tay, nhưng Diệp Chân vẫn còn liên tiếp đánh từng quyền lên người Văn Thiên Ngọc.

Khuôn mặt Văn Thiên Ngọc đã có chút máu thịt be bét, cái mũi cũng triệt sụp đổ.

Chỗ chết người nhất chính là, lấy tu vi Hậu Thiên linh thể của hắn, những thương thế này nhìn qua rất nặng, nhưng cũng không trí mạng, hơn nữa hắn còn rất thanh tỉnh.

Nghe được âm thanh phanh phanh quyền chạm vào thịt, ánh mắt Thiên Trụ Chân Nhân lập tức lo lắng, Văn Thiên Ngọc vẫn là đồ đệ của hắn, mặt hắn bị người đánh thành như thế, cùng đánh mặt mo của hắn có gì khác biệt?

- Hỗn đản, ngươi còn chưa ngừng tay?

Thiên Trụ Chân Nhân gầm về phía Diệp Chân.

Diệp Chân khinh bỉ liếc nhìn lão một cái, không có ý dừng tay, cơ hồ là đồng thời, một khí tức cực kỳ kinh khủng bao phủ đến trên người Diệp Chân, trong thời gian ngắn khiến Diệp Chân sởn hết cả gai ốc.

Diệp Chân hiểu, chưởng môn Thanh La tông Qua Vạn Phong đang cảnh cáo hắn.

- Loại chuyện hãm hại đồng môn sư muội này, cặn bã đẩy đồng môn sư muội vào hố lửa, không đánh cũng được, đánh hắn, còn làm ô uế tay của ta!

Diệp Chân thuận thế thu tay lại, nháy mắt đứng dậy, từng tia Linh Lực đột nhiên tuôn ra.

Xuy xuy xuy xuy!

Trên trăm đạo Linh Lực tơ mỏng tuôn ra, lập tức cắt quần áo trên người Văn Thiên Ngọc thành mảnh vụng, sau khi Diệp Chân đứng dậy mang theo khí lưu tung bay xoay tròn.

Sau đó....

Sau đó.... Văn Thiên Ngọc triệt để biến thành heo trắng, heo trắng với cái đầu đầy máu trông hết sức xấu xí.

Quan trọng nhất chính là, công pháp Mộc hệ trong Thanh La tông phi thường xuất sắc, cho nên tỉ lệ võ giả nữ cũng rất nhiều.

Trong nháy mắt tiếp theo, tiếng kinh hô vang thành một mảnh.

Văn Thiên Ngọc trực tiếp trợn tròn, hắn không ngờ, Diệp Chân lại làm ra việc như thế.

Nhưng Văn Thiên Ngọc cũng là vò đã mẻ lại sứt, mất mặt ném hết đến nhà bà ngoại, dứt khoát nhắm hai mắt, mặc kệ.

- Ngươi....

Thiên Trụ Chân Nhân lại bị chiêu thức ấy của Diệp Chân làm tức giận muốn phun máu, hai mắt trừng trừng.

- Lão già không biết xấu hổ, muốn so thì chúng ta tới! Trịnh Phù Vân này là hôn phu của đồ đệ Lục La của ta, hôm nay cho dù ta liều chết cũng phải bảo vệ hắn!

- Thì ra là như vậy....

Bích Tâm Chân Nhân tỏ thái độ làm cho rất nhiều đệ tử và trưởng lão Thanh La tông không rõ tình huống nghe rõ.

Thì ra Văn Thiên Ngọc hãm hại Lục La, cho nên hôm nay hôn phu Lục La mới giết tới cửa, cũng là người bị hại.

Trong thời gian ngắn, lòng người chuyển hướng.

- Đánh thật hay! Nếu ta mà có nghiệt đồ như vậy, đã sớm một chưởng đập chết hắn!

Thương Mộc Chân Nhân giao hảo tốt với Bích Tâm Chân Nhân cũng khuôn mặt lạnh lẽo, đứng bên cạnh Bích Tâm Chân Nhân mở miệng ủng hôj.

Các trưởng lão Thanh La tông khác mặc dù cho thấy thái độ của mình nhưng cũng đều bất động thanh sắc cách xa Thiên Trụ Chân Nhân.

Bây giờ sư đồ Thiên Trụ Chân Nhân chính là một hố phân lớn, ai dính vào người đó thối!

- Chưởng môn, Văn Thiên Ngọc đã làm sai trước, nhưng mà đệ tử Thanh La tông ta phạm sai lầm cũng không đến lượt người khác ra tay giáo huấn!

Chấp pháp trưởng lão Thanh La tông - Tạ Luật lạnh như băng mở miệng.

- Cuồng đồ giống như Trịnh Phù Vân này. Lại dám giương oai bên trong Thanh La tông chúng ta. Đánh đệ tử chân truyền của Thanh La tông chúng ta thành bộ dáng như vậy, nếu chuyện này truyền đi, thể diện Thanh La tông chúng ta còn đặt ở chỗ nào? Người khác sẽ nhìn Thanh La tông chúng ta như thế nào?

- Chưởng môn, theo tông quy Thanh La tông ta, cuồng đồ giống như Trịnh Phù Vân, phải nên xử tử tại chỗ, để làm gương cho kẻ khác, nhưng mà xem xét tình huống không đến nổi, phế bỏ tu vi, phạt làm khổ dịch ba năm, lấy làm trừng trị!

Nói xong, Chấp pháp Trưởng lão chắp tay nói:

- Xin chưởng môn hạ lệnh!

- Ngươi dám!

Bích Tâm Chân Nhân la to.

Chưởng môn Thanh La tông Qua Vạn Phong lại có chút nhức đầu vuốt ót, đây là chuyện gì, một tông môn thật tốt, sao lại loạn thành như vậy?

- Chưởng môn, một tông môn, nếu ngay cả đệ tử của mình đều không bảo vệ được, vậy sau này còn thế nào tuyển nhận đệ tử mới, còn thế nào truyền thừa ngàn năm!

- Chưởng môn, nếu như không trừng trị cuồng đồ như Trịnh Phù Vân, chính là đang dao động căn cơ Thanh La tông chúng ta!

Gương mặt Thiên Trụ Chân Nhân âm tàn, hận không thể ngay lập tức xé nát Diệp Chân cho xả giận

- Ha ha ha ha....

Đột nhiên, Diệp Chân lên tiếng cười như điên, trong tiếng cười tràn đầy trào phúng, tràn đầy cười nhạo, tràn đầy xem thường!

- Lục La, nàng đã nghe chưa? Đây là môn quy của Thanh La tông các nàng!

- Loại vô sỉ như Văn Thiên Ngọc hãm hại đồng môn sư huynh muội thì không xử trí!

- Loại tiểu nhân bán đứng đồng môn sư huynh muội như Văn Thiên Ngọc không xử trí!

- Lại muốn xử trí ta, buồn cười, thật đáng buồn!

- Chẳng lẽ trên dưới Thanh La tông đều không có một người nào?

- Đám võ giả Thanh La tông, trong các ngươi còn có nam nhân?

- Chẳng lẽ không có một người nào dám đứng ra, phỉ nhổ loại này tiểu nhân vô sỉ như Văn Thiên Ngọc này?

- Nếu có, thì đứng ra!

- Đứng ra cho Lục La sư muội của các ngươi, cho Lục La sư tỷ của các ngươi đòi lại một công đạo! Có à, có sao?

Tiếng Diệp Chân như hồng lôi vang vọng toàn bộ Thanh La tông, truyền khắp ngàn ngọn núi lớn nhỏ, thanh âm kia làm cho sắc mặt Chấp pháp trưởng lão Tạ Luật đại biến, Thiên Trụ Chân Nhân càng mặt xám như tro.

Nếu tiếp tục để cho Diệp Chân nói thêm, kích động nhiệt huyết người tuổi trẻ, vậy...

- Cuồng đồ lớn mật, còn chưa ngừng miệng!

Tạ Luật gầm thét, thân hình lóe lên, định trước bắt giữ Diệp Chân, cơ hồ là đồng thời, Bích Tâm Chân Nhân chuyển động, trực tiếp ngăn cản Tạ Luật.

- Tạ Luật, ngươi là Chấp pháp trưởng lão, ngươi cũng nói một chút, súc sinh Văn Thiên Ngọc này hãm hại đồ nhi Lục La của ta thì nên xử trí như thế nào!

Bích Tâm Chân Nhân chất vấn đột ngột làm cho Tạ Luật cứng đờ.

Hắn nhìn thoáng qua Thiên Trụ Chân Nhân, sinh tử chi giao của hắn.

Sau đó, Tạ Luật cực kỳ chật vật nói.

- Bích Tâm Chân Nhân, Văn Thiên Ngọc giúp... Lục La tiến cho Thiên Nam Hoa gia, đây là đang... Thành toàn cho Lục La! Sao có thể nói là hãm hại...

- Tạ Luật, Trịnh Phù Vân ta ân cần thăm hỏi tất cả nữ tính ba mươi sáu đời tổ tông nhà ngươi! Tạ gia sao lại xuất hiện lão già không biết xấu hổ như ngươi thế chứ.

- Còn thành toàn!

- Ngươi con mẹ nó sao ngươi không đưa con gái của ngươi vào Thiên Nam Hoa gia, vậy thì tốt, ngày mai ta sẽ mang bức họa của hai khuê nữ của ngươi đưa cho Hoa quản gia Thiên Nam Hoa gia, lại chỉ thêm chỗ ở của các nàng....

- Ngươi dám!

Tạ Luật trợn trừng hai mắt, râu tóc đều dựng!

- Ta có cái gì không dám! Các ngươi có thể thành toàn đồ đệ của ta, ta cũng có thể thành toàn nữ nhi của các ngươi! Hừ, Quế Bích Tâm ta hôm nay ở đây thề!

- Nếu đồ đệ của ta thật vào Thiên Nam Hoa gia, ta sẽ đưa toàn bộ khuê nữ, nữ đồ đệ của mấy lão già không biết xấu hổ các ngươi, toàn bộ đưa đến Thiên Nam Hoa gia!

- Bích Tâm sư muội, im ngay!

Lời thề vừa ra, cho dù Tạ Luật hay Thiên Trụ Chân Nhân đều biến sắc.

Nhất là chưởng môn Qua Vạn Phong, trực tiếp cả kinh dùng Lực lượng Thần Hồn kinh khủng trói buộc Bích Tâm Chân Nhân, trực tiếp đánh gãy một chữ cuối cùng trong lời thề của Bích Tâm Chân Nhân!

- Sư tôn, cám ơn người, bất cứ lúc nào, Lục La vĩnh viễn là đệ tử của người, người vĩnh viễn là sư tôn của ta!

Đột nhiên, thanh âm của Lục La sâu kín vang dội trên bầu trời Thanh La tông.

- Đại biểu ca, cám ơn huynh! Ở trong mắt Lục La, khắp thiên hạ, chỉ có một mình huynh là nam nhi chín thước!

- Ha ha ha ha, các đệ tử Thanh La tông, các ngươi đã nghe chưa? Lão thân đau lòng, đau lòng cho ngàn vạn đệ tử tông ta lại không có một nam nhi chân chính!

Đột nhiên, Bích Tâm Chân Nhân cũng cười ha hả, ngay sau đó là nước mắt chảy xuống.

Ngàn vạn đệ tử Thanh La tông tụ tập phía dưới đều biến sắc, thần sắc cũng giống như nhận lấy nhục nhã, trở nên dữ tợn.

- Chuyện ngày hôm nay dừng ở đây, đều nhanh chóng tán đi, bổn chưởng môn tự sẽ....

Chưởng môn Thanh La tông đột nhiên mở miệng, bởi vì Qua Vạn Phong hắn hoảng sợ phát hiện, nếu còn tùy ý để tình thế tiếp tục phát triển tiếp, Thanh La tông chỉ sợ sẽ bị dao động căn cơ, đả thương tâm khí ngàn vạn đệ tử.

Nhưng lời còn chưa nói hết, hắn đã bị tình huống trước mắt làm cho sợ ngây người.