Chương 300 Đánh Đến Tàn Phế
Văn Thiên Ngọc, ngươi tên tiểu nhân này!
Nhìn thấy Văn Thiên Ngọc xuất hiện, ánh mắt Hàn Thái lập tức đỏ lên...
Ánh mắt Diệp Chân đột nhiên mà trở nên dị thường băng hàn, sát ý không che giấu chút nào đi ra.
- Họ Văn, xem ra ngươi quả thật đã mật báo cho Thiên Nam Hoa gia!
Nhìn ánh mắt Hàn Thái đỏ lên, nhìn lại Diệp Chân hận không thể giết hắn đi, thần sắc Văn Thiên Ngọc càng đắc ý.
- Làm sao lại thế? Thân là đồng môn sư huynh muội, ta làm sao sẽ làm cái loại chuyện người người oán trách này? Ha ha!
- Nhưng mà, nhìn thấy Lục La sư muội có thể gả vào hào phú như Thiên Nam Hoa gia, ta rất cao hứng thay Lục La sư muội! Đương nhiên, dù sao cũng tốt hơn so với gả cho loại rác rưởi như ngươi nhiều!
Trong khi nói chuyện, Văn Thiên Ngọc đột nhiên xích lại gần đến bên cạnh Diệp Chân, âm hiểm nói.
- Họ Trịnh, đồ vật ta không lấy được, ngươi cũng đừng hòng đạt được! Ha ha ha....
- Muốn chết!
Nhìn bộ dáng dương dương đắc ý của Văn Thiên Ngọc, lửa giận của Diệp Chân vụt vụt đi lên, gầm thét, Linh Lực quanh người đột nhiên tuôn trào.
- Họ Trịnh, ta ước gì ngươi động thủ với ta, tới đi!
- Là một nam nhân, ngươi đến đi! Nhìn xem lão tử có đánh ngươi răng rơi đầy đất hay không?
Thấy Diệp Chân muốn động thủ, Văn Thiên Ngọc càng thêm càn rỡ.
- Trịnh huynh, đừng lên, đừng gia hỏa họ Văn gài bẫy ngươi, ngươi mới Hóa Linh cảnh nhất trọng, hắn đã là Hóa Linh cảnh tứ trọng đỉnh phong.
Hàn Thái khuyên nhủ.
- Không dám đúng không?
Văn Thiên Ngọc thâm trầm phì cười, đầu hướng về phía trước, xông đến Diệp Chân thấp giọng nói.
- Ngươi đoán không sai, chính là ta liên hệ quản gia Thiên Nam Hoa gia, còn đưa lên một bức tranh của Lục La!
- Vô sỉ!
Trong thời gian ngắn, Linh Lực quanh người Diệp Chân lóe lên, một quyền đánh về hướng Văn Thiên Ngọc.
- Hừ, chỉ đợi đến ngươi động thủ đây, gia hỏa ngươi vừa mới đột phá đến Hóa Linh cảnh, còn dám duỗi móng vuốt hướng về ta, xem ta có đánh chết ngươi hay không!
Âm mưu được như ý, ý cười hiển hiện trên mặt Văn Thiên Ngọc, kiếm quang lóe lên, kiếm cương lăng lệ giống như thiểm điện bổ về phía Diệp Chân, vừa ra tay đã là sát chiêu, gia hỏa này đã sớm chuẩn bị.
- Thật sao?
Linh lực trong đan điền vận chuyển, linh lực mênh mông trong cơ thể Diệp Chân triệt để bộc phát, Thanh Ngọc Linh Giáp đột ngột hiện ra.
- Hóa Linh nhị trọng?
- Hóa Linh cảnh nhị trọng rồi? Nhanh như vậy?
Cảm ứng được khí tức Diệp Chân bạo phát. Miệng Hàn Thái đột ngột há to. Ngay cả trên mặt Văn Thiên Ngọc cũng hiện ra một chút kinh ngạc.
Làm như người chứng kiến cuộc đấu giá kia, Văn Thiên Ngọc và Hàn Thái vô cùng rõ ràng, Diệp Chân hơn năm tháng trước chụp tới Uẩn Linh Đan mới có thể đột phá đến Hóa Linh cảnh.
Dưới tình huống bình thường, từ Hóa Linh cảnh nhất trọng đột phá đến Hóa Linh cảnh nhị trọng, cho dù thiên tài có thiên phú huyết mạch khá cao, còn là cái loại thiên tài con em thế gia, tài nguyên tu luyện cực kỳ phong phú, tiêu hao hết bốn mươi năm mươi vạn viên Hạ phẩm Linh Tinh mới có thể trong vòng một năm từ Hóa Linh cảnh nhất trọng đột phá đến Hóa Linh cảnh nhị trọng.
Đối với phần lớn võ giả, từ Hóa Linh cảnh nhất trọng đột phá đến Hóa Linh cảnh nhị trọng, nhanh thì một hai năm, chậm thì tiêu tốn ba bốn năm rất bình thường.
Trên bầu trời, Bích Tâm Chân Nhân vừa mới đến cũng bởi vì khí tức Diệp Chân bạo phát ra mà kinh hãi. Thấy thiên tài tu luyện tốc độ nhanh, chưa thấy qua nhanh như vậy.
Thật ra, đó cũng không phải thiên phú Diệp Chân cao bao nhiêu, mà quan trọng nhất vẫn là công pháp, đặc tính của Toái Ngọc Chân Kinh!
Đại bộ phận công pháp tu luyện Linh Lực đều vô cùng sắc bén bạo ngược, khi tiến vào kinh mạch vận chuyển, không làm bị thương người khác trước đã làm bản thân thương bị thương, nhất là dưới tình huống tốc độ vận chuyển quá nhanh.
Võ giả tu luyện cần vừa tăng cao tu vi, vừa ôn dưỡng kinh mạch, tốc độ không thể quá nhanh, quá nhanh kéo dài thì sẽ tu luyện ra nội thương.
Nhưng Ngọc Linh Lực mà Diệp Chân tu luyện Toái Ngọc Chân Kinh ra nhưng không có vấn đề này.
Ngọc Linh Lực đặc tính ôn nhuận, lúc vận chuyển nhanh, trên cơ bản sẽ không tổn thương kinh mạch, trừ phi Diệp Chân thúc ép ngọc Linh Lực đến cực hạn, kinh mạch mới có một loại cảm giác bị thiêu đốt.
Loại tình huống này, tốc độ tu luyện của Diệp Chân cơ hồ không có hạn mức cao nhất.
Nói một cách khác, Diệp Chân chỉ cần có Xích Linh Ngọc sung túc, có đầy đủ thời gian, tu vi sẽ có thể nhanh chóng đề cao, mà không giống như các võ giả khác, vừa tu luyện vừa ôn dưỡng kinh mạch, chẳng khác gì đang làm hai công việc cùng lúc.
Một đặc điểm này của Toái Ngọc Chân Kinh cũng là Diệp Chân gần đây mới thể ngộ ra.
- Hừ, coi như đột phá đến Hóa Linh nhị trọng, ở trước mặt ta, cũng là rác rưởi!
Văn Thiên Ngọc trầm mặt, cơ hồ dốc Linh Lực toàn thân bộc phát đến bên trong một kiếm này, chính muốn tìm trở về toàn bộ những khuất nhục mà Diệp Chân gây cho hắn,.
Nghĩ tới tình cảnh trên đấu giá hội ở Thần đô, da mặt Văn Thiên Ngọc nóng lên phát sốt.
- Vậy xem ai mới là.... Rác rưởi!
Chân phải đạp một cái, Diệp Chân như nhanh báo đánh về phía Văn Thiên Ngọc, đối với một kiếm kia của Văn Thiên Ngọc bổ tới, không tránh không né mà va vào trực tiếp.
- Trịnh huynh, ngươi...
Hàn Thái kinh hô.
Không chỉ có Hàn Thái giật mình, ngay cả Bích Tâm Chân Nhân trên bầu trời cũng chấn động, không rõ ràng cho lắm.
Ngay cả vài tên đệ tử chân truyền từ ngọn núi nhỏ phía xa nhìn qua cũng lộ ra vẻ kinh sợ, đây không phải chịu chết sao?
- Chết đi!
Hưu!
Ầm!
Kiếm cương lăng lệ hung hăng bổ vào chỗ cổ Diệp Chân, muốn một kiếm chém đầu Diệp Chân.
Nhưng sự thật lại là.... Tia lửa văng khắp nơi!
Kiếm cương bổ vào phía trên Thanh Ngọc Linh Giáp của Diệp Chân, Thanh Ngọc Linh Giáp ngay cả một tia ba động đều không xuất hiện, kiếm cương của Văn Thiên Ngọc lại trong nháy mắt bị chôn vùi.
Bởi vì khoảng cách rất gần, hạ phẩm bảo kiếm trong tay Văn Thiên Ngọc cũng hung hăng bổ vào phía trên Thanh Ngọc Linh Giáp, tuôn ra một dải hoả tinh.
Sau đó, Văn Thiên Ngọc thấy quả đấm to lớn của Diệp Chân đang phóng đại vô hạn trong con ngươi của mình.
Quan trọng nhất chính là, nháy mắt nắm đấm oanh ra, tay trái Diệp Chân nhẹ nhàng điểm ra một chỉ.
Phù Vân Chỉ!
Phốc!
Linh cương hộ thể của Văn Thiên Ngọc lập tức giống như giấy bị xé rách.
Ầm!
Diệp Chân một quyền hung hăng nện vào hốc mắt Văn Thiên Ngọc, lập tức máu bắn tung tóe.
Hí!
Thanh âm hít một hơi lãnh khí lập tức vang lên.
Bởi vì một màn này, xem ở trong mắt mọi người giống như linh cương hộ thể của Văn Thiên Ngọc bị Diệp Chân một quyền oanh phá, lại nện Văn Thiên Ngọc một quyền đến mặt mũi tràn đầy hoa đào nở.
Văn Thiên Ngọc, một võ giả Hóa Linh cảnh tứ trọng đỉnh phong.
Mà Diệp Chân, một võ giả vừa mới đột phá đến Hóa Linh cảnh nhị trọng, lại giống như đánh con gà con cuồng dẹp Văn Thiên Ngọc, có thể không khiếp sợ sao?
Đương nhiên, Bích Tâm Chân Nhân trên bầu trời cũng nhìn ra chân tướng, nhưng mà, vẫn như cũ vô cùng kinh ngạc. Linh cương hộ thể có thể cứng rắn tiếp một kích toàn lực của võ giả Hóa Linh cảnh tứ trọng đỉnh phong, chỉ dựa vào điểm này đã có thể làm cho người ta trợn mắt hốc mồm.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Diệp Chân hoành cưỡi trên ngực Văn Thiên Ngọc. Nắm đấm nhấc lên, hung hăng nện xuống, nhấc lên, lại hung hăng đập xuống. Quyền quyền đến thịt, huyết nhục văng tung tóe.
- Đánh chết ngươi, tên tiểu nhân vô sỉ!
- Ngươi hỗn đản, dám làm ra chuyện hại đồng môn sư huynh muội!
- Nếu ngươi không biết xấu hổ, ta sẽ triệt để đập nát mặt của ngươi!
Đáng thương cho Văn Thiên Ngọc, thần niệm vừa mới ngưng tụ đến đan điền, định thôi động Linh Lực phản kích đã bị Diệp Chân đánh lên một đấm.
Một quyền này, cũng không phải một quyền của người bình thường, mà là một quyền của võ giả Hóa Linh cảnh mang theo Linh Lực khủng bố. Lúc còn chưa đột phá đến Chân Nguyên cảnh, một quyền của Diệp Chân đã có lực lượng bốn năm ngàn cân.
Nếu như tăng thêm Linh Lực, coi như không sử dụng võ kỹ, coi như Diệp Chân giữ lại mấy phần phân tấc, một quyền nện xuống, lực lượng hai vạn cân là có.
Bị trọng quyền lực lượng hai vạn cân đánh vào mặt, cảm giác giống như bị chùy nặng ngàn cân đánh trăm ngàn lần, làm cho mắt Văn Thiên Ngọc nổi đom đóm, não hải chấn động, căn bản không cách nào tụ tập được ý thức phản kích.
Cũng may Văn Thiên Ngọc là võ giả Hóa Linh cảnh tứ trọng đỉnh phong, đã sớm hoàn thành hóa cốt, hóa huyết thịt, xương có thể sánh với bách luyện tinh kim, da thịt vạn phần ngưng thực.
Bằng không, mấy quyền này của Diệp Chân đã có thể muốn mạng hắn.
Cứ như vậy, trên trán, trên mặt, da mặt huyết nhục bị Diệp Chân cố ý oanh kích mà nhao nhao bay lên, trong nháy mắt Văn Thiên Ngọc đã bị thành một huyết hồ lô.
Trùng điệp chấn động, Văn Thiên Ngọc ý thức đều có chút không rõ ràng.
- Hỗn đản, có gan phản kích! Hả?
Ầm!
...
Một màn này trực tiếp làm cho Hàn Thái chấn kinh, làm cho càng ngày càng nhiều đệ tử Thanh La tông vây xem sợ ngây người.
Gặp qua bạo lực, chưa gặp qua bạo lực như vậy.
Thế này sao lại võ giả luận bàn, rõ ràng là đang đánh cây cọc thịt mà!
- Ngươi là người nào, còn không ngừng tay? Dám ẩu đả ở chúng ta Thanh La tông chúng ta, đánh đệ tử chân truyền Thanh La tông, không muốn sống!
Một tên đệ tử Thanh La tông tướng mạo có chút uy nghiêm tiến lên quát bảo Diệp Chân ngưng lại, mới làm cho đệ tử Thanh La tông khác nhao nhao kịp phản ứng, gầm thét không ngừng, Linh Lực quanh người phun trào, tiến lên uy hiếp!
Mặc kệ Văn Thiên Ngọc đã làm sai điều gì, là người Thanh La tông bọn hắn, tuyệt đối không cho một ngoại nhân như Diệp Chân đến giáo huấn.
Trong nháy mắt, phần đông đệ tử Thanh La tông đã mang cho Diệp Chân áp lực vô tận, làm cho Diệp Chân không thể không chậm tay lại.
Nếu hơn mười đệ tử chân truyền Hóa Linh cảnh này cùng xông lên, cho dù mạnh như
Diệp Chân cũng có chút không chịu đựng nổi.
Diệp Chân dừng một chút, Văn Thiên Ngọc thong thả lại sức.
Nhưng mà, hắn cũng bị Diệp Chân nện hồ đồ, nện choáng, nện đến lửa giận công tâm, nện đến xấu hổ giận dữ muốn chết.
Một cường giả Hóa Linh cảnh tứ trọng, sư huynh có một đám người lại bị người ta đánh như chó chết, coi như chuyện này qua, thể diện Văn Thiên Ngọc hắn cũng mất hết, sau khi suy nghĩ thông suốt.
- Đánh, tiếp tục đánh!
- Họ Trịnh, ngươi có gan thì cứ tiếp tục đánh! Là nam nhân thì đánh chết lão tử đi! Lão tử cũng không tin, hôm nay ngươi còn có thể sống được đi ra khỏ Thanh La tông!
- Dám ở Thanh La tông đánh mặt Thanh La tông chúng ta, ngươi là người thứ nhất, đánh, có gan cứ tiếp tục!
Thần sắc của Diệp Chân trở nên lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn Bích Tâm Chân Nhân trên bầu trời, Bích Tâm Chân Nhân nhìn Diệp Chân nhẹ gật đầu, trong đôi mắt, tràn đầy vẻ khen ngợi.
- Chỉ cần không đánh chết, ta ra mặt là xong việc!
Bích Tâm Chân Nhân truyền âm.
Có hứa hẹn này, Diệp Chân đã có ý, vốn đã nghĩ kỹ đường lui, bây giờ có Bích Tâm chân nhân đứng sau lưng, xem như có hai bảo hiểm.
Nhìn Diệp Chân thật lâu không động thủ, Văn Thiên Ngọc lại cho rằng Diệp Chân sợ, sợ, bị hắn dọa sợ.
- Tới đi, sao lại không đánh nữa!
- Bức họa hôn thê Lục La của ngươi chính là tự tay ta đưa cho Hoa quản gia Thiên Nam Hoa Vương, tự tay ta đội cho ngươi một cái nón xanh, ngươi có thể làm ta thế nào, ngươi lại có thể làm ta sao...
Ầm!
Nắm đấm của Diệp Chân giơ cao lên, hung hăng đánh lên, máu bắn tung tóe và tiếng kêu thảm thiết của Văn Thiên Ngọc đồng thời vang lên.
- Hừ, Văn Thiên Ngọc, ngươi quả nhiên vô sỉ, lúc này ngươi đã chính là chính miệng thừa nhận! Mấy ngày trước, ngươi cũng bởi vì việc này đánh ta một trận!
Hàn Thái tức thời gầm thét lên, ban đầu các đệ tử Thanh La tông đến đây vây xem cũng bởi vì tin tức kình bạo này trợn tròn mắt.
- Họ Văn, ngươi hẳn may mắn, nếu không phải ở trong Thanh La tông, ngươi đã bị ta giết chết trăm ngàn lần! Hôm nay lão tử sẽ đánh ngươi cho đến tàn phế!
Trong tiếng rống giận dữ, nắm đấm Diệp Chân lần nữa hung hăng nện xuống.
Tiếng rống giận từ một tòa ngọn núi Thanh La tông truyền đến, rốt cục có người thông tri sư tôn của Văn Thiên Ngọc, Thiên Trụ Chân Nhân.
- Cuồng đồ lớn mật, dám giương oai ở Thanh La tông ta, lão phu trước đập chết ngươi!
Một đạo lưu quang kinh người bay lên từ một ngọn núi mang theo khí thế vô cùng kinh khủng đánh về phía Diệp Chân.