Chương 338 Bộ Trường Thiên Khiêu Khích
Hắc Long cổ địa cửa thứ nhất, dây sắc hư không, người nào thông qua, có thể tiếp tục thâm nhập vào sâu bên trong Hắc Long cổ địa! Mỗi người chỉ có một lần cơ hội.
Sau khi trưởng lão Huyễn Thần tông - Thanh Dực quát nhẹ, mười hai chấp sự lâm thời nắm giữ Hắc Long lệnh bài của Hắc Long cổ địa đồng thời bức ra Hắc Long lệnh bài đã dung nhập vào trong cơ thể, mười hai đạo hào quang bay về phía mười hai dây sắc hư không trong hư không, trong thời gian ngắn ngưng tụ thành mười hai thang trời bằng ánh sáng.
Nháy mắt các thang trời được ngưng tụ thành, Hoa Vô Song trước tiên bước vào Hắc Long cổ địa, giống như một vương giả, bước nhanh lên mười bậc, dẫn đầu bước lên dây sắc hư không.
Nhìn dáng vẻ của Hoa Vô Song, hình như đi lại trên dây sắc hư không phi thường dễ dàng.
Cái dây sắc hư không này, Diệp Chân cũng biết.
Chính là cửa ải thứ nhất trong ba cửa ải đi vào thành Hắc Long cổ địa, chủ yếu khảo nghiệm tu vi Linh Lực của võ giả.
Theo như lời của Thất trưởng lão Chung Ly, không gian nơi dây sắc hư không kia vô cùng đặc thù, có đủ loại áp chế đối với võ giả, quan trọng nhất chính là không thể phi hành.
Võ giả chỉ có thể dựa vào Linh Lực của mình đi qua từng bước từng bước một.
Chẳng qua, cũng chưa chắc là khảo nghiệm tu vi thuần túy, mỗi một lần Hắc Long cổ địa mở ra, võ giả ngã xuống bên trên dây sắc hư không, có võ giả vừa mới đột phá đến Hóa Linh cảnh, cũng có Hóa Linh cảnh nhị tam trọng, thậm chí cũng có võ giả qua Hóa Linh cảnh tứ trọng rơi xuống.
Tình huống cụ thể bên trong, thể ngộ của mỗi người tham dự không giống nhau.
Tóm lại một câu, tuyệt đối không thể sơ ý chủ quan.
Dưới ánh mắt sắc như lưỡi đao của mười hai chấp sự Hồn Hải cảnh, hơn hai ngàn võ giả phải tự giác xếp thành hàng ngũ tiến vào Hắc Long cổ địa.
Xuất phát từ lý do an toàn, Diệp Chân xếp Thải Y ở phía trước mình.
Tốc độ của mỗi người khi thông qua dây sắc hư không có nhanh có chậm, có đôi khi, sau lưng có lẽ sẽ có người cố ý tạo nguy hiểm.
Dựa theo yêu cầu của những chấp sự Hồn Hải cảnh, sau khi người đi trước đi lên dây sắc hư không khoảng trăm mét, người đi sau mới có thể bước vào, cho nên, mặc dù có mười hai dây sắc hư không, tốc độ thông hành vẫn rất chậm.
Sau một canh giờ, Thải Y trước tiên bước tới hào quang thang trời, bước lên dây sắc hư không, nửa khắc đồng hồ sau Diệp Chân theo sau đi lên.
Trong nháy mắt một chân chạm tới dây sắc hư không, Diệp Chân lập tức cảm thấy trên người tăng thêm trọng lực, giống như lưng đeo trọng áp ước chừng vạn cân, mỗi một bước đều trở nên vô cùng nặng nề.
Cho tới khi Diệp Chân hoàn toàn bước vào dây sắc hư không, bốn phương tám hướng lập tức truyền đến lực đè ép phi thường khủng bố, cái lực đè ép này giống như mạch nước ngầm trong nước sông, khiến cho các võ giả đặt chân lên dây sắc hư không bị chèn ép đến ngã trái ngã phải.
Linh Lực quanh người cơ hồ ngay lập tức bộc phát ra ổn định lại thân hình lung lay sắp đổ.
Cũng ngay lúc này, một âm thanh kinh hô từ bên trái Diệp Chân truyền đến, một võ giả vừa mới đạp vào dây sắc hư không, thân hình đột ngột nghiêng một cái, từ bên trên dây sắc hư không rớt xuống dưới.
Diệp Chân cảm ứng được, tu vi của người kia cao tới Hóa Linh cảnh tam trọng, thần sắc của Diệp Chân không khỏi nghiêm nghị.
Càng đi về trước, lực đè ép đến từ bốn phương tám hướng càng lớn hơn.
Ở trên dây sắc hư không này, Diệp Chân đột nhiên phát hiện, Xích Ngọc Linh Giáp mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo không mang tới một chút tác dụng, khảo nghiệm là Linh Lực cơ sở nhất của võ giả.
Dây sắc hư không này dài đến vạn mét, mới một ngàn mét đầu tiên, Diệp Chân đi được coi như thuận lợi, Linh Lực toàn bộ bộc phát ra, gắt gao đính phía trên dây sắc hư không.
Nhưng ngàn mét sau này, bốn phía áp lực đột ngột tăng, khiến cho tốc độ Linh Lực tiêu hao của Diệp Chân bạo phát tăng lên, chẳng qua, còn có thể chống đỡ được.
...
Sau khi đi qua năm ngàn mét, bốn phía áp lực so với lúc mới vừa vào tràng gia tăng lên gấp hơn năm lần, thân hình Diệp Chân giống như sợi dây thừng tung bay trong gió trên dây sắc hư không.
- Không đúng, khẳng định có chỗ nào không đúng, nếu cứ dựa theo tình huống này tiếp tục đi, sau khi đi thêm sáu ngàn mét hoặc bảy ngàn mét, ta tuyệt đối sẽ rơi xuống dây sắc hư không!
Thân hình Diệp Chân đột ngột dừng lại, ở tại chỗ lẳng lặng suy tư.
Kỳ trước trong khi tranh đấu Hắc Long Bảng, võ giả Hóa Linh cảnh nhị trọng cũng không hiếm thấy, vì sao các võ giả Hóa Linh cảnh nhị trọng khác có thể thông qua, mà Diệp Chân lại không cách nào thông qua đây?
Đột nhiên, một đạo hư không ám lưu từ bên trái Diệp Chân cấp tốc bay đến.
Diệp Chân đang trầm tư, bản năng tăng cường Linh Lực phòng ngự bên trái, nhưng thân hình vẫn bị đâm nghiêng lảo đảo về phía bên phải, cơ hồ là đồng thời, hư không ám lưu phía bên phải lại tới oanh kích nữa.
Giống như là may mắn, bởi vì hư không ám lưu phía bên phải va chạm, thân hình Diệp Chân lập tức dừng lại tại chỗ, chỉ có chút lắc lư.
Trong thời gian ngắn, trong lòng Diệp Chân giống như hiện lên một đạo tia chớp, lập tức sáng tỏ.
- Khống chế và kỹ xảo!
Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân giống như một con lật đật, hư không ám lưu đến từ bốn phương tám hướng đâm Diệp Chân ngã trái ngã phải, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, thân hình Diệp Chân đã có thể khôi phục tại chỗ.
Quan trọng nhất chính là, trong lúc này, Diệp Chân tiêu hao Linh Lực vô cùng ít ỏi, trong cơ thể chỉ có một đạo Linh Lực đang đổi tới đổi lui, nếu bên nào đánh tới hư không ám lưu yếu đi, sẽ bổ sung một đạo, bảo trì lực lượng ở một mức cân bằng, thân hình của hắn ở bên trên cái dây sắc hư không này có thể vững như thái sơn!
Giờ khắc này, Diệp Chân rốt cuộc minh bạch, cái dây sắc hư không này khảo nghiệm không phải tu vi, mà là kỹ xảo, kỹ xảo khống chế Linh Lực của võ giả.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Diệp Chân lập tức tinh thần đại chấn.
Lúc trước con đường sáu, bảy ngàn mét sau này giống như tuyệt cảnh, trong mắt Diệp Chân lập tức biến thành đường bằng phẳng.
- Hừ, không có bản lĩnh thì nhanh cút xuống dưới, chó ngoan chớ có cản đường!
Đột nhiên, chừng mười mét phía sau lưng Diệp Chân, một võ giả quanh người tản ra bàng bạc Linh Lực mạnh mẽ đâm tới hướng về Diệp Chân, khí tức kia, không ngờ lại khí tức của võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng.
Nhìn thấy tên võ giả kia mạnh mẽ đâm tới, ý muốn đem bản thân đâm rơi khỏi dây sắc hư không, thần sắc của Diệp Chân đột ngột lạnh lẽo.
Đúng vào lúc này, bên trái phía sau Diệp Chân có một đạo hư không ám lưu đánh tới. Trong nháy mắt đánh tới, thân hình Diệp Chân thuận theo khẽ lảo đảo, sau đó ngã xuống dưới hướng về phía bên phải, cơ hồ là đồng thời, linh lực trong cơ thể cũng cấp tốc trùng kích về phía bên phải.
Trong thời gian ngắn, thân hình Diệp Chân biến mất khỏi dây sắc hư không.
Tên võ giả Hóa Linh cảnh từ phía sau mạnh mẽ đâm tới kia đột nhiên ngẩn người.
- Mẹ nó, không phải chứ? Nghe lời như thế? Hay bị ta làm sợ mất mật, cho nên tự mình nhảy xuống dưới....
Xùy!
Nói còn chưa dứt lời, thân hình Diệp Chân vừa biến mất đột ngột dạo qua một vòng trên dưới dây sắc hư không, hung hăng đụng phải tên võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng này.
- Mẹ...
Thanh âm vang lên, thân hình của hắn đã rơi xuống hư không phía dưới dây sắc hư không.
Trong không gian của các đạo dây sắc hư không này, mỗi một tấc không gian đều nặng nề vạn phần, võ giả căn bản không cách nào ngự không, dù Hóa Linh cảnh ngũ trọng cũng không được.
Người này bị loại.
Võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng này bị loại, mà Diệp Chân nắm giữ đến quyết khiếu đi lại trên dây sắc hư không lại đang nhanh chóng đi.
Sáu ngàn mét.
Bảy ngàn mét.
Tám ngàn mét!
...
Sau một khắc đồng hồ, Diệp Chân cuối cùng cũng thấy được điểm cuối của dây sắc hư không.
Cơ hồ là trong nháy mắt Diệp Chân nhìn thấy điểm cuối của dây sắc hư không, quần áo trước ngực hắn đột ngột vỡ vụn, một quái vật khổng lồ bỗng nhiên từ trong ngực Diệp Chân bay ra.
- Rống!
Một tiếng hổ gầm vang lên, tiểu Miêu rốt cuộc không chịu nổi áp lực bên trong dây sắc hư không mà bất đắc dĩ hiện ra nguyên hình, bay ra từ trên dây sắc hư không.
Tiểu Miêu vừa hiển ra nguyên hình, thể trọng to lớn, khiến cho thân hình Diệp Chân đung đưa kịch liệt, thiếu chút nữa rơi xuống dưới.
May mà đi qua một đoạn đường này đã học được kỹ xảo đi lại trên dây sắc hư không, Diệp Chân vô cùng thuần thục, thuận thế mượn lực, thân hình lắc lư một cái, vung ra dây sắc hư không.
Thải Y vừa mới đứng vững thân hình hướng về phía sau ngóng nhìn, nhìn thấy Diệp Chân và tiểu Miêu đột nhiên xuất hiện, có chút ngạc nhiên.
- Nhanh như vậy?
Một đạo dây sắc hư không khác bên cạnh, Mạc Tâm Thủy của Thần Ẩn sơn trang vừa mới vượt qua dây sắc hư không nhìn thấy Diệp Chân tới cũng nhíu mày.
Hắn nhớ rõ, hắn bước vào dây sắc hư không sớm hơn Diệp Chân, nhưng mà bây giờ, tên Diệp Chân này lại thông qua nhanh hơn hắn.
- Kình địch! Xem ra, đối thủ Hắc Long Bảng lần này không thể xem thường!
Mạc Tâm Thủy lộ vẻ mặt ngưng trọng.
Sau khi thông qua dây sắc hư không là một mảnh thung lũng rộng lớn, vô cùng trống trải, các võ giả đã thông qua phần lớn đều chờ đợi ở đây.
Người tham gia cửa thứ nhất dây sắc hư không là nhiều nhất, tốn thời gian cũng là dài nhất, nhanh nhất cũng phải tốn ước chừng thời gian một ngày một đêm.
Bình thường mà nói, sau khi hoàn thành sàng chọn toàn bộ cửa thứ nhất, cửa thứ hai mới có thể mở ra.
Cho nên lúc trước những võ giả đã thông qua này, có thời gian nghỉ ngơi khoảng một ngày.
Chẳng qua, những người thông qua trước, không một người nào ngẩn người, đều đang cẩn thận thúc giục lực lượng Thần Hồn, làm cho cảm ứng tu vi của mọi người ở đây, thu tập tình báo, bởi vì trong những người này, rất có thể sẽ xuất hiện đối thủ của mình.
Đương nhiên, ngoại trừ Hoa Vô Song!
Lúc này Hoa Vô Song đang đứng chắp tay, ngóng nhìn hư không, rõ ràng cách đám người không xa, lại giống như không ở trong một thế giới với mọi người.
- Diệp Chân, đây chính là yêu phó Vân Dực Hổ của ngươi? Nghe nói lần trước, ngươi dựa vào con Vân Dực Hổ này thoát khỏi sự truy sát của sư thúc ta?
Chưởng tuyệt Bộ Trường Thiên đã sớm thông qua dây sắc hư không, nhìn thấy Vân Dực Hổ bên cạnh Diệp Chân, đột nhiên mắt lộ ra kỳ quang.
- Diệp Chân, ta có một ý tưởng, ngươi có dám cuộc hay không?
- Chúng ta có quen thuộc như vậy sao? Không hứng thú!
Diệp Chân hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục để ý Bộ Trường Thiên. Gia hỏa này hận không thể giết chết hắn, làm sao có lòng tốt?
Nếu không phải võ giả bên trong Hắc Long Thành không được phép tư đấu, chỉ sợ gia hỏa này lại sớm tới thu thập mình.
- Nghe một chút lại nói!
Đột nhiên, Bộ Trường Thiên vỗ tay phát ra tiếng, tiếng ưng gáy đột ngột vang lên vang dội, Phong Dực Lôi Ưng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, như tia chớp lao đến.
Trong nháy mắt tiếp theo, Phong Dực Lôi Ưng đột ngột lơ lửng trước mặt Vân Dực Hổ tiểu Miêu, cánh chim đập mạnh bay lướt, phát ra một tiếng lại một tiếng ưng kêu bạo tàn.
Trong tiếng ưng gáy, tràn đầy khiêu khích, khinh bỉ, thậm chí còn mang theo vài phần ý tứ nhục nhã.
- Rống!
Tiểu Miêu lập tức nổi giận, cánh thịt duỗi ra, lên tiếng rống giận hướng về phía Phong Dực Lôi Ưng bay trong tầng trời thấp.
Diệp Chân nghe thấy lại ngẩn người.
Hai con Yêu Thú này đấu võ mồm, nghe thật có ý tứ.
Đương nhiên, Phong Dực Lôi Ưng bên kia hình như nghe chưởng tuyệt Bộ Trường Thiên sai sử, dùng các loại ngôn từ nhục mạ tiểu Miêu, như là đồ hèn nhát, kẻ hèn nhát, không phải hùng yêu các loại, ừm, ngôn ngữ độc hữu của loài thú bọn hắn, đương nhiên, chỉ có Diệp Chân nghe hiểu được.
- Còn có một ngày rưỡi thời gian, rất nhàm chán! Trở ngại quy củ, võ giả chúng ta không thể tư đấu với nhau, chẳng qua, giữa các Yêu Thú thì không có ước thúc này!
- Thế nào, Yêu Thú của hai người chúng ta tới một trận, có dám hay không?
Thần sắc của Bộ Trường Thiên y như Phong Dực Lôi Ưng của hắn, gương mặt khiêu khích!