Chương 339 Trận Chiến Số Mệnh Của Tiểu Miêu!
Để Vân Dực Hổ của ngươi đánh một trận với Phong Dực Lôi Ưng của ta, nhìn con nào lợi hại hơn, có dám hay không? Đương nhiên, Diệp Chân nếu sợ cũng có thể trực tiếp nhận thua!
Nói xong, Bộ Trường Thiên cười mỉm nhìn Diệp Chân, trong ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Hiện tại không thể xử lý ngươi, vậy trước tiên xử lý yêu bộc của ngươi, thu chút tiền lãi.
Bằng không, suốt ngày trông thấy Diệp Chân trước mặt mình lắc lư mà không thể động thủ, Bộ Trường Thiên cảm thấy mình sẽ tức giận đến điên.
Trước kia muốn báo thù cho đệ đệ thì không tìm thấy người, không có cơ hội. Bây giờ tìm được người, đang ở trước mắt, nhưng lại không thể động thủ, cái loại cảm giác vô cùng vội vàng xao động này, chỉ sợ cũng chỉ có bản thân người trong cuộc mới biết.
Động tĩnh của Phong Dực Lôi Ưng và Vân Dực Hổ, còn có Bộ Trường Thiên khiêu khích, trong nháy mắt hấp dẫn tới ánh mắt mọi người, đương nhiên ngoại trừ Hoa Vô Song giống như không ở cùng một thế giới với những người này.
- Thế nào, có dám hay không?
- Ta từ chối!
Diệp Chân trả lời, khiến cho những võ giả đang chờ mong vô cùng lộ ra một tia thất vọng, thần sắc chưởng tuyệt Bộ Trường Thiên cũng là đột ngột biến đổi.
- Xem ra, ngươi và yêu bộc Vân Dực Hổ của ngươi đều là kẻ hèn nhát!
- Kẻ hèn nhát lại như thế nào?
- Ngươi bảo Vân Dực Hổ Địa Giai trung phẩm của ta đấu với Phong Dực Lôi Ưng Địa Giai thượng phẩm của ngươi, ta ngu à?
- Tiểu Miêu, đi!
Diệp Chân thở nhẹ một tiếng, quay người định rời khỏi trung tâm đám người.
Nhưng tiểu Miêu trước nay vô cùng thuận theo Diệp Chân lần này lại làm cho Diệp
Chân thất vọng.
Hướng tới Diệp Chân ủy khuất gầm nhẹ một tiếng, lại quay người hướng về phía Phong Dực Lôi Ưng rống giận, bên trong tiếng hổ gầm rung trời hiện đầy phẫn nộ, nhưng càng nhiều lại một loại đấu chí.
Hổ chính là Bách Thú Chi Vương.
Tôn nghiêm của nó, không thể bị khiêu khích.
- Diệp Chân, yêu bộc Vân Dực Hổ của ngươi hình như càng có cốt khí hơn so với ngươi đó? Không giống ngươi, hoàn toàn là một tên hèn nhát!
Bộ Trường Thiên nói, trong mắt tràn đầy khinh bỉ!
- Rống!
Trong lúc Bộ Trường Thiên khinh bỉ Diệp Chân, Vân Dực Hổ tiểu Miêu giống như nghe hiểu lời nói của Bộ Trường Thiên, bỗng nhiên quay đầu, một tiếng hổ gầm hung dữ, gầm hướng về phía Bộ Trường Thiên, để hắn giật mình, thần sắc thay đổi mấy lần.
Diệp Chân cũng không để ý tới Bộ Trường Thiên khinh bỉ, mà thần niệm khẽ động, bắt đầu giao lưu với tiểu Miêu có chút khác thường.
Sau thời gian mấy hơi, thần sắc của Diệp Chân trở nên hơi cổ quái.
Thái độ của tiểu Miêu vô cùng kiên định, cho dù Diệp Chân khuyên như thế nào, dù Diệp Chân phân tích thực lực địch ta cho nó, nói nó có khả năng chiến tử, cũng không nguyện ý lùi bước!
Dùng lời của nó mà nói, đây là chiến đấu giữa các Yêu thú đực, liên quan đến tôn nghiêm, xin chủ nhân không nên nhúng tay.
Đương nhiên, nếu Diệp Chân cưỡng ép mệnh lệnh tiểu Miêu rời sân, tiểu Miêu khẳng định sẽ ngoan ngoãn rời sân, nhưng loại cưỡng ép mệnh lệnh này, lại có thể mang đến đả kích trí mạng cho tiểu Miêu.
- Diệp Chân ca ca, nếu không thì để tiểu Miêu thử, lực lượng Thần Hồn của tiểu Miêu cường đại như vậy, bảo mệnh hẳn không vấn đề gì. Huống hồ, một trận chiến này đã thành số mệnh chi chiến của tiểu Miêu, cho dù thua, đối với tiểu Miêu cũng có ích, nhưng nếu trực tiếp tránh chiến, có thể sẽ...
Hậu quả Thải Y không nói, nhưng Diệp Chân có thể tưởng tượng được.
- Không ngờ, Diệp Chân ngươi lại là một kẻ hèn nhát ngay cả Yêu Thú cũng không bằng.
- Tốt, Bộ Trường Thiên, ngươi dùng loại thủ đoạn lòng dạ hẹp hòi này sẽ chỉ làm ta càng thêm khinh bỉ ngươi! Không phải chỉ muốn trước tiên cắt chút thịt, báo chút thù sao?
- Muốn cho Phong Dực Lôi Ưng của ngươi dựa vào cao một cấp thực lực xử lý Vân Dực Hổ của ta, được, ta thành toàn ngươi! Đánh thì đánh! Chiến đấu giữa Yêu thú và giữa yêu bộc là hai chuyện khác nhau!
Bộ Trường Thiên bị Diệp Chân nói khiến mặt mày đỏ bừng, đột nhiên lộ ra một tia ngoài ý muốn, không ngờ, Diệp Chân nhìn ra tính toán của hắn, nhưng lại đáp ứng.
- Tốt! Có dũng khí!
- Nếu ngươi đã đồng ý ứng chiến, vậy chúng ta lui ra phía sau mười dặm, để Phong Dực Lôi Ưng và Vân Dực Hổ tự chủ chiến đấu như thế nào?
- Tốt!
Bộ Trường Thiên đề ra yêu cầu dứt khoát, Diệp Chân cũng đáp ứng dứt khoát.
Do dự một chút, Diệp Chân cuối cùng từ bỏ ý nghĩ dùng Chiến Hồn Huyết Kỳ gia trì cho tiểu Miêu. Một là dễ bại lộ, thứ hai, Diệp Chân cảm ứng được suy nghĩ của tiểu Miêu lúc này vô cùng kiêu ngạo.
Nếu Diệp Chân trợ giúp nó gian lận, rất có thể sẽ phản tác dụng!
- Tiểu Miêu, ngươi đã muốn chiến, vậy thì đánh đi! Hung hăng đánh con Phong Dực Lôi Ưng này cho ta! Ăn nó thì càng tốt!
Đã quyết định chiến, Diệp Chân cũng không chút khách khí nào lộ ra nanh vuốt của mình.
- Rống!
Tiểu Miêu phát ra một tiếng hổ gầm hưng phấn.
- Rất tốt! Lôi Ưng, giúp lão tử xử lý con mèo bệnh này, chỉ cần xử lý con mèo bệnh này xong, mấy con mẫu kim điêu vài ngày trước ngươi coi trọng, lão tử bắt tới hết cho ngươi!
- Li!
Phong Dực Lôi Ưng đột ngột phát ra một tiếng ưng gáy vang dội, cánh chim ưng to lớn mở ra, phóng lên trời cao, ở trên không trung hối hả xoay quanh, động tác kia, thanh âm kia, đều vô cùng hưng phấn.
Võ giả ở đây quan chiến bao gồm Diệp Chân đều ngẩn người, một chút nữ võ giả đều nghe được đến đỏ mặt.
Thủ đoạn khích lệ yêu bộc này của Bộ Trường Thiên, thật ngưu!
Tuy rằng trực tiếp, lại phi thường hữu hiệu!
Lúc này, trạng thái Phong Dực Lôi Ưng dị thường hưng phấn, tròng mắt cũng bắt đầu đỏ lên chính là chứng cứ rõ ràng.
- Tiểu Miêu, sau thời gian mười hơi thở, công kích!
- Lôi Ưng, sau thời gian mười hơi thở, công kích!
Sau khi Diệp Chân và Bộ Trường Thiên đồng thời ra lệnh cho yêu bộc của mỗi người, như tia chớp lui về phía sau, thời gian mấy hơi thở liền lui sau này hơn mười dặm.
Thần Hồn liên hệ giữa võ giả và yêu bộc, tùy theo Thần Hồn mạnh hay yếu, vài trăm dặm thậm chí mấy ngàn dặm đều có, nhưng khoảng cách Thần Hồn có thể trao đổi, bằng cường độ Thần Hồn của võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong, cao nhất cũng chỉ hai dặm.
Khoảng cách mười dặm, có thể bảo đảm hai người ai cũng không thể can thiệp chiến đấu giữa hai đầu yêu bộc.
Huống chi, hiện trường nhiều võ giả Hóa Linh cảnh nhìn chằm chằm như vậy, nếu ai vận dụng một chút xíu lực lượng Thần Hồn, lập tức bại lộ, ai cũng gánh không nổi việc mất mặt này.
Rống!
Li!
Cơ hồ là đồng thời, tiếng hổ gầm cùng tiếng ưng gáy vang dội toàn bộ Hắc Long cổ địa, Phong Dực Lôi Ưng hóa thành một đạo lôi quang xông về Vân Dực Hổ tiểu Miêu.
Vân Dực Hổ tiểu Miêu há mồm phun một cái, một đạo phong nhận dài đến mười mét, mang theo tiếng oanh minh đánh về phía Phong Dực Lôi Ưng, thiên phú Vân Dực Hổ thao túng phong vân, cũng không phải trưng cho đẹp.
Nháy mắt phong nhận phun ra, cánh xòe ra, trong miệng Vân Dực Hổ phát ra tiếng hổ gầm hưng phấn, lượng lớn vân khí tụ tập đến, trong nháy mắt bay lên không.
Hai con yêu bộc đại chiến, chính thức diễn ra.
Mặc dù có Vân Dực Hổ tiểu Miêu tụ tập tới lượng lớn vân khí bao trùm, nhưng thị lực của các võ giả ở đây, còn có thể nhìn tình huống trong cuộc chiến, gần như phi thường rõ ràng.
Chính như Diệp Chân từng nói, chiến đấu giữa các yêu bộc và chiến đấu giữa các Yêu Thú là không giống nhau.
Trong lúc Yêu Thú chiến đấu, cấp bậc uy áp vô cùng rõ ràng.
Yêu thú Địa Giai trung phẩm đối chiến với Yêu thú Địa Giai thượng phẩm, dưới ảnh hưởng của cấp bậc uy áp, mười thành thực lực có thể phát huy ra tới tám thành cũng không tệ.
Thực lực không phát huy ra được, lại thêm chênh lệch thực lực của hai bên, đê giai Yêu thú khiêu chiến cao giai Yêu thú, cơ hồ không bất kỳ cái gì khả năng thắng.
Nhưng thân là yêu bộc Yêu thú, bởi vì quanh năm theo võ giả chiến đấu, đối với cấp bậc uy áp đã có năng lực chống cự nhất định, khi đối mặt Yêu thú cấp bậc cao hơn mình, cấp bậc áp chế sẽ yếu bớt rất nhiều.
Mặc dù sẽ yếu bớt, nhưng cấp bậc áp chế vẫn sẽ có, đây là pháp tắc huyết mạch bên trong quần thể Yêu Thú dù đã yếu bớt!
Nhưng từ khi chiến đấu bắt đầu, võ giả quan chiến cũng có chút ngoài ý muốn.
Không!
Địa Giai thượng phẩm Phong Dực Lôi Ưng đối chiến với Địa Giai trung phẩm Vân Dực Hổ lại không sinh ra một tơ một hào áp chế cấp bậc nào.
Vân Dực Hổ thực lực Địa Giai trung phẩm, thậm chí phát huy vượt xa bình thường, trình độ ẩn ẩn sắp tới gần thực lực Địa Giai thượng phẩm.
- Hả?
Thần sắc Bộ Trường Thiên trở nên hơi ngưng trọng, thực lực của con Vân Dực Hổ này, còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của hắn, nhưng hắn vẫn tự tin tràn đầy như cũ.
- Mạc huynh, ngươi cảm thấy, Vân Dực Hổ và Phong Dực Lôi Ưng, con nào sẽ thắng được?
Vài võ giả Hóa Linh cảnh có vòng quan hệ của mình đang nghị luận.
- Cái này còn phải hỏi sao?
Con mắt Mạc Tâm Thủy mặc dù nhìn chằm chằm chiến trường, nhưng thần sắc có chút nhàm chán.
Một trận chiến đấu đã đoán trước được kết quả, chẳng lẽ không nhàm chán sao?
- Mạc huynh có ý là?
Người đưa ra câu hỏi hình như có chút không hiểu.
- Mặc dù con Vân Dực Hổ kia không bị áp chế bởi cấp bậc, thực lực lại hình như tiếp cận Địa Giai thượng phẩm, nhưng cũng chỉ là tiếp cận mà thôi, cũng không phải Địa Giai thượng phẩm!
- Thiên phú của Vân Dực Hổ điều khiển phong vân, là Yêu thú phong thuộc tính đặc thù. Nhưng Phong Dực Lôi Ưng lại là Yêu thú có phong lôi song thuộc tính hiếm thấy! Thực lực cường đại, thiên phú chiếm ưu thế, Trương huynh, ngươi nói kết quả này còn phải hỏi sao?
Mạc Tâm Thủy cũng không mở miệng, đáp án này là do chân truyền Huyễn Thần tông Tả Tân nói.
Một bên, nghe đáp án của Tả Tân, Mạc Tâm Thủy mặt không thay đổi khẽ gật đầu.
- Khá đáng tiếc, con Vân Dực Hổ này cũng cực kỳ có linh tính, không yếu hơn so với Phong Dực Lôi Ưng, đáng tiếc lập tức sẽ phải chết.
- Diệp Chân, hôm nay cái mạng này của Vân Dực Hổ, ta nhận. Xem như ta trước tiên thu một chút tiền lãi vì đệ đệ ta! Nói như thế nào đây, ngươi thật có chút ngu xuẩn, ta tận lực đào hố to cho ngươi, không ngờ, ngươi cứ như thế ngây ngốc nhảy xuống.
Nhìn thấy Phong Dực Lôi Ưng dần dần chiếm thế thượng phong trong tràng đại chiến, thanh âm chưởng tuyệt Bộ Trường Thiên tràn đầy trêu chọc, còn có mấy phần chế nhạo, một bộ giọng điệu của người thắng.
- Phải không, kết quả chưa có, ngươi gấp cái gì?
Diệp Chân giọng điệu không thèm để ý.
- Kết quả, hả? Ngươi xem, đây không phải sắp ra tới rồi sao!
Ánh mắt Bộ Trường Thiên gắt gao nhìn chằm chằm cuộc chiến, đột nhiên đưa tay chỉ.
Chỉ trong thời gian ngắn này, chiến đấu giữa Vân Dực Hổ tiểu Miêu và Phong Dực Lôi Ưng đã trở nên gay cấn, hơn nữa Phong Dực Lôi Ưng đã tăng thêm mấy đạo vết thương cho Vân Dực Hổ, chiến cuộc đã bắt đầu nghiêng về một phía.
Một bên đang bảo vệ tôn nghiêm vương giả của mình, một bên bởi vì vẻ đẹp cuộc sống tương lai của mình, để chứng minh thực lực cường giả của mình, sau khi thăm dò vài chiêu, mỗi cái đều tự lấy ra toàn bộ thực lưc của mình, liều mạng.
Trên bầu trời, Phong Dực Lôi Ưng phát ra một tiếng ưng gáy thê lương, cặp cánh chim ưng dài đến hơn mười trượng điên cuồng đập mấy lần, hai đạo lôi quang to bằng cánh tay trẻ con đột ngột xuất hiện, một trước một sau, nhanh như tia chớp đánh phía Vân Dực Hổ tiểu Miêu.
- Xem đi, Phong Dực Lôi Ưng phải thắng!
Tả Tân thấp giọng nỉ non một tiếng.
- Đáng tiếc cho con Vân Dực Hổ cực kỳ có linh tính này.
Mạc Tâm Thủy than tiếc.