Chương 352 Đối Chiến Bộ Trường Thiên
Không chỉ có Diệp Chân nhàm chán trong tiểu tổ thi đấu giành điểm tích lũy, còn rất nhiều võ giả khác, nhất là tuyển thủ hạt giống của các tổ, ai cũng đều rất nhàm chán.
Võ giả có thể vào đến tiểu tổ thi đấu giành điểm tích lũy đều là tinh anh trong tinh anh, đại đa số đều vô cùng sáng suốt, đều rõ ràng khi tiểu tổ thi đấu giành điểm tích lũy cũng không phải lúc liều mạng.
Tuy bọn hắn không liều mạng với tuyển thủ hạt giống của các tổ, nhưng cũng không đại biểu không liều mạng với những người khác.
Giống như đệ tử chân truyền của Tề Vân tông Mai Nguyên Câu trong một vòng cuối cùng liều mạng với một võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng, cuối cùng lấy trọng thương giành được thắng thảm.
Kết quả, bài danh của hắn trong tiểu tổ thứ hai từ hạng năm thăng lên đến hạng bốn.
Dựa theo quy tắc thi đấu xếp hạng, thi đấu giành điểm tích lũy hạng năm của mỗi tiểu tổ sẽ tiến vào tranh đấu bài danh thứ bốn mươi chín đến sáu mươi, nhưng hạng tư sẽ lại là bài danh từ ba mươi bảy đến bốn mươi tám.
Sau khi liều mạng, bài danh của hắn trên Hắc Long Bảng trực tiếp nhảy lên một cấp bậc.
Đương nhiên, đa số người lại lựa chọn theo lý trí như Ôn Tử Mặc,.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, cơ hồ tất cả mọi người đều đang tăng cường thời gian chữa thương, khôi phục tu vi, ba ngày liên tục chiến đấu cường độ cao, ngoại trừ tuyển thủ hạt giống, cơ hồ người người đều mang thương.
- Diệp Chân, Thải Y, Mai Nguyên Câu, Ô Minh Đạt, bốn người các ngươi nhớ kỹ! Bây giờ các ngươi đều xông vào so tài để xác định bài danh Hắc Long Bảng, cho dù như thế nào đều sẽ thu hoạch được một thứ tự trên Hắc Long Bảng.
- Nhưng lão phu phải nói cho nhóm các ngươi rằng, nếu có thể, khi xác định không tổn hại đến tính mạng thì tận khả năng thu hoạch hạng cao hơn trên Hắc Long Bảng, bởi vì thứ tự trên Hắc Long Bảng có thể sẽ ảnh hưởng đến cả đời các ngươi!
Khi mặt trời mới mọc lên, gương mặt Nhị trưởng lão Kế Xa ngưng trọng.
- Minh bạch!
- Ừm!
- Tốt!
....
- Các ngươi có phải cảm thấy, Kế trưởng lão cường điệu là lão sinh nói chuyện lâu năm? Thứ tự trên Hắc Long Bảng sẽ ảnh hưởng cả đời, nhưng ai cũng không biết ảnh hưởng cái gì?
Thất trưởng lão Chung Ly mở miệng.
- Lão phu nói cho các ngươi biết là ảnh hưởng gì!
- Chưởng giáo Huyễn Thần tông Phù Đông Hưng, các ngươi biết chứ? Bảy mươi lăm năm trước, Phù Đông Hưng tham gia bài danh Hắc Long Bảng, lấy được hạng ba trên Hắc Long Bảng, bây giờ, hắn đã là Cường giả Chú Mạch cảnh hiếm có của Hắc Long Vực.
Nói đến đây, Chung Ly than nhẹ một tiếng.
- Lão phu cùng Phù Đông Hưng cùng tham gia bài danh Hắc Long Bảng. Nhưng lúc đó lão phu chỉ miễn cưỡng giết vào vị trí thứ sáu mươi chín trên Hắc Long Bảng thôi.
- Không chỉ như vậy, bây giờ cường giả nổi danh ở Hắc Long Vực, giống như chưởng môn Quách Kỳ Kinh, chưởng môn Ly Thủy Tông Sở Thái Bình, chưởng giáo Kiếm Nguyên tông Ngư Nhập Hải đều là cường giả đạt được mười vị trí đầu Hắc Long Bảng năm đó. Giống như Ngư Nhập Hải, lúc đó càng đứng thứ nhất Hắc Long Bảng.
- Ý tứ của lão phu, các ngươi.... Hiểu chưa?
Chung Ly hỏi.
Lần này, trong mắt cả bốn người Diệp Chân hiển hiện vẻ mặt ngưng trọng, đồng thời gật đầu lia lịa.
- Tốt, đều tự mình đi lên lôi đài đi! Đúng rồi, thi đấu giành thứ hạng này, lão phu sẽ không cho Diệp Chân và Thải Y áp trận, thực lực các ngươi cường hoành, tự mình dụng tâm, chúng ta sẽ tập trung vào Mai Nguyên Câu và Ô Minh Đạt!
....
- Chư vị, thi đấu tiểu tổ giành điểm tích lũy hôm qua đã kết thúc, các tổ trước sáu đều đã quyết ra. Hôm nay, thi đấu bài danh Hắc Long Bảng được vạn chúng chú mục sắp bắt đầu.
Trên bầu trời, Thanh Dực mở miệng.
- Nhưng lão phu nói trước, thi đấu tranh đoạt xếp hạng Hắc Long Bảng sẽ càng thêm thảm liệt, mỗi một võ giả đều toàn lực ra tay, rất khó có lưu chỗ trống.
- Cho nên, một khi lên đài sẽ xem như tự động ký giấy sinh tử, tử sinh chớ luận!
- Nếu có tông môn nào dám nháo sự, lão phu tuyệt đối sẽ nương tay!
Dừng một chút, Thanh Dực lại nói.
- Đương nhiên, thượng thiên có đức hiếu sinh, luận võ lần này vẫn không thể tận lực hại tính mạng người khác....
Làm Đại chấp sự Hắc Long cổ địa lâm thời, Thanh Dực vẫn nói lời kia, nhưng chủ yếu nói cho có lệ.
- Tiếp theo, cuộc thi xếp hạng Hắc Long Bảng chính thức bắt đầu!
- Võ giả thứ nhất các tổ thi đấu giành điểm tích lũy sẽ đấu tại nơi tầm mắt khoáng đạt nhất, phạm vi rộng nhất, lôi đài luận võ số tám để thuận tiện chư vị....
Phần phật!
Không đợi Thanh Dực nói xong, những võ giả đường xa đến quan chiến đã như điên chen hướng về phía lôi đài số tám, trong khoảnh khắc đã làm cho lôi đài số tám bị vây chặt đến không lọt một giọt nước, các lôi đài khác chỉ để lại một chút thân nhân hảo hữu hoặc sư môn trưởng bối của võ giả dự thi.
Ai cũng rõ ràng, người thứ nhất đến người thứ mười hai chiến đấu thảm thiết nhất, cũng đặc sắc nhất.
Tranh đoạt thứ nhất đến thứ mười hai trên lôi đài số tám là do Đại chấp sự lâm thời Thanh Dực tự mình chủ trì.
- Tin tưởng các ngươi đều đã rõ ràng quy tắc của thi đấu xếp hạng, một tổ mười hai người, mỗi người chỉ cần đánh tròn mười một trận, thắng một trận được hai điểm, hoà một điểm, thua không điểm, cuối cùng lấy điểm tích lũy định bài danh.
- Nếu như một trận nào đó có người chiến tử, như vậy điểm tích lũy của võ giả khác sẽ rơi vào trên người đã chém giết hắn, lão phu lấy một thí dụ cho các ngươi rõ một chút.
Ánh mắt của Thanh Dực khẽ động, rơi xuống trên người Diệp Chân.
- Nếu như khi Bộ Trường Thiên và Diệp Chân luận võ, Bộ Trường Thiên chém giết Diệp Chân, mà hai người Mạc Tâm Thủy, Tả Tân đều chưa chiến đấu với Diệp Chân....
Thanh Dực vừa nói xong, ánh mắt của những người khác đều rơi xuống trên người Diệp Chân, Bộ Trường Thiên thì dùng một loại biểu lộ điên cuồng nhìn về phía Diệp Chân.
Dù sao phần lớn người ở đây đều biết Bộ Trường Thiên và Diệp Chân không hợp nhau, nếu Bộ Trường Thiên luận võ với Diệp Chân, đây tuyệt đối là một trận sinh tử đấu.
Lúc này, Thanh Dực nói thẳng Diệp Chân bị Bộ Trường Thiên chém giết, dụng ý trong này cũng có chút ngoan vị, hơi có chút hương vị nguyền rủa.
Con mắt Diệp Chân khẽ híp loé lên quang mang nguy hiểm.
Nhưng Thải Y bên cạnh hắn thì khuôn mặt đột ngột trầm xuống, đang muốn phát tác tại chỗ. Ngươi đưa ra so sánh có thể, nhưng có thể dùng người không liên hệ, như vậy, giống với nguyền rủa Diệp Chân, sao Thải Y có thể tha thứ.
Mắt thấy Thải Y muốn phát tác, Diệp Chân nhẹ nhàng cầm tay kéo nàng lại, làm Thải Y yên lòng.
- Mà hai người Mạc Tâm Thủy và Tả Tân bởi vì Diệp Chân bị chém giết, đều không luận võ với Diệp Chân, cho nên điểm tích lũy của trận này sẽ vì đó thiếu khuyết một trận đấu.
- Như vậy, điểm tích lũy của Mạc Tâm Thủy và Tả Tân thiếu trong cuộc tranh tài này sẽ rơi vào trên người Bộ Trường Thiên - người đã chém giết Diệp Chân, nếu Mạc Tâm Thủy và Tả Tân có thể chiến thắng Bộ Trường Thiên, thì sẽ ngoài định mức thu hoạch được một điểm tích lũy trận tranh tài thắng lợi, nếu không thể, kết quả tất cả mọi người hiểu.
Diệp Chân nhẹ nhàng nắm vuốt ngón tay của Thải Y, an ủi cảm xúc của nàng, thần sắc lại càng ngày càng nghiêm túc, mặc dù nói Diệp Chân vô cùng bất mãn đối với Thanh Dực lấy ví dụ hắn là người phải chết, nhưng nghe được mùi máu tươi nồng nặc từ trong lời nói của Thanh Dực!
Đến cả võ giả chiến tử cũng đã có quy tắc bổ sung, có thể tưởng tượng, thi đấu xếp hạng cuối cùng này sẽ huyết tinh bực nào.
- Liên quan tới trình tự luận võ. Thi đấu xếp hạng cuối cùng này rất tùy ý, dù sao mỗi người đều phải giao thủ với đối thủ. Cho nên, tự do khiêu chiến đi, mỗi người nhiều nhất chỉ có thể chủ động khiêu chiến sáu lần.
- Mặt khác, trên nguyên tắc, trong một vòng, một người chỉ có thể khiêu chiến hoặc ứng chiến một lần, đương nhiên, nếu nguyện ý lại là chuyện khác!
- Bắt đầu đi!
Thân hình Thanh Dực đột ngột lên cao, lơ lửng trên không lôi đài đầu rồng số tám.
Xung quanh lôi đài đã vang lên vô số tiếng nghị luận.
- Các ngươi nói, lần này hạng nhất Hắc Long Bảng sẽ là ai?
- Vậy còn phải hỏi, ngoại trừ Thiên Nam Hoa gia Hoa công tử, còn có thể là ai?
- Vậy xếp sau Hoa Vô Song?
- Vậy khó nói, chưởng tuyệt Bộ Trường Thiên, Mạc Tâm Thủy, Đào Huy, còn có Dã Nguyên kia biểu hiện ra thực lực đều phi thường cường đại, Bộ Trường Thiên nắm chắc lớn hơn một chút?
- Diệp Chân kia thì sao, Diệp Chân cũng rất cường hãn, còn có Thải Y kia cũng rất thần bí.
- Ngươi ngốc à, vừa rồi ngươi không nghe thấy Thanh Dực trưởng lão đã nói qua, Bộ Trường Thiên sẽ chém giết Diệp Chân sao?
- Đây không phải lấy một thí dụ thôi sao?
- Mỗi tiếng nói cử động của đại nhân vật đều đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ, đều chứa thâm ý, ngươi cho rằng giống như chúng ta, thuận miệng nói à.
Võ giả nói chuyện bị liếc một cái.
Mọi người đang nghị luận ầm ĩ, nhưng trên lôi đài số tám chưa có bất kỳ một võ giả nào ra sân.
Nguyên nhân rất đơn giản, ai cũng không nguyện ý ra sân đầu tiên.
Đến trình độ bây giờ, ai cũng không có khả năng tàng tư, ra sân sau sẽ có ra sân chỗ tốt của ra sân sau, có thể quan sát được hư thực của người giao chiến để chế định sách lược ứng đối.
Cảm giác được không có người khiêu chiến, Hoa Vô Song bình chân như vại, hai mắt nửa khép lấy con ngươi đột ngột trợn mắt, có ý tứ ra sân.
Nhưng vào lúc này, thân hình Diệp Chân khẽ động, người thứ nhất lướt lên lôi đài đầu rồng số tám.
Thấy Diệp Chân nhảy lên lôi đài, vẻ mặt của tất cả mọi người đều có chút khẩn trương nhìn về phía hắn, không biết Diệp Chân chọn người đầu tiên chiến ai?
Diệp Chân cũng không mở miệng nói muốn khiêu chiến ai, nhưng ánh mắt lại như đao phong bắn về phía một người dưới đài.
Trong nháy mắt tiếp theo, dưới cái nhìn soi mói của Diệp Chân, đại đệ tử chân truyền của Huyễn Thần tông - chưởng tuyệt Bộ Trường Thiên lướt lên đài đấu võ.
- Diệp Chân, cuộc chiến giữa hai yêu bộc chưa xong sẽ do chúng ta tới hoàn thành!
- Thật ra, kết cục là chú định! Vân Dực Hổ đã thành Vân Dực Hổ Vương, mà Phong Dực Lôi Ưng đã chết!
Diệp Chân không chút khách khí kích thích.
Cao thủ so chiêu, tâm lý hay tâm tình gì bị chập chờn đều sẽ ảnh hưởng phát huy thực lực.
Con mắt của Bộ Trường Thiên vốn đã đỏ lên, lập tức hung lệ,
- Thật sao? Ta lại không cho rằng như vậy, thật ra cái chết của ngươi, vừa rồi đã có người tiên đoán!
- Tiếp chiêu đi!
Song chưởng của Bộ Trường Thiên nhoáng một cái, Linh Lực bàng bạc trong nháy mắt nổ tung, chưởng này tiếp chưởng kia như sóng lớn cuồn cuộn lao nhanh hướng về phía Diệp Chân, động tĩnh đó giống như khiến cả lôi đài cũng phải chấn động.
Vừa ra tay, Bộ Trường Thiên đã vận dụng tuyệt kỹ thành danh của hắn, Thiên Tuyệt Chưởng!
- Đến hay lắm!
Keng!
Huyền Dương kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, kiếm quang như huyễn như điện, từng đạo Phong Lôi kiếm cương mang theo tiếng sấm rền vang như sóng biển tuôn hướng về phía chưởng ảnh.
Cơ hồ là đồng thời, thần niệm của Diệp Chân đột nhiên rơi lên phía trên kiếm mạch thần thông thứ nhất Kiếm Tâm Thông Minh.
Từ một khắc hắn bước lên đài thì đã chú định một trận chiến này là cuộc chiến sinh tử, nhất định phải toàn lực ứng phó!