Chương 360 Huyết Kiếm Thể
Ta khiêu chiến Lỗ Bồi!
Nghe được Bộ Trường Thiên báo ra đối tượng khiêu chiến, võ giả vây quanh bốn phương tám hướng lôi đài đồng thời lộ ra vẻ mặt thất vọng, hư thanh bên tai không dứt.
Bọn hắn vốn tưởng rằng Bộ Trường Thiên sẽ khiêu chiến cường giả nào đó, cho rằng lại có một trận long tranh hổ đấu đặc sắc để xem, nhưng không ngờ, Bộ Trường Thiên khiêu chiến lại Lỗ Bồi lúc trước bị Đào Huy một kiếm trọng thương.
Diệp Chân cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ lại, Bộ Trường Thiên lựa chọn lúc này khiêu chiến Lỗ Bồi rất hợp tình lý.
Bộ Trường Thiên bị thương Thần Hồn, ngắn ngủi trong vòng một canh giờ, tuyệt đối khôi phục không được bao nhiêu, như vậy, khiêu chiến đối thủ yếu một chút, làm cho tranh thủ càng nhiều thời gian khôi phục, làm cho tiếp theo khôi phục càng nhiều chiến lực, chính là lựa chọn chính xác nhất.
Sau khi sử dụng linh đan diệu dược của gia tộc, Lỗ Bồi bị Đào Huy trọng thương miễn cưỡng khôi phục được bảy thành, nhưng vừa nghe đến Bộ Trường Thiên muốn khiêu chiến hắn, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa phun ra ngoài.
Đây là đang nhặt quả hồng mềm bóp, Lỗ Bồi hắn chính là quả hồng mềm kia.
Bất đắc dĩ, Lỗ Bồi chỉ có thể ứng chiến.
Vốn dĩ lựa chọn tốt nhất của Lỗ Bồi là trực tiếp nhận thua, nhưng Lỗ Bồi lại nuốt không trôi cơn tức giận này, trực tiếp ra sân ứng chiến.
Kết quả không hề nghi ngờ, vẻn vẹn giao thủ ba chiêu, Lỗ Bồi đã bị Bộ Trường Thiên một chưởng đánh xuống lôi đài.
Đây cũng là chuyện không cách nào khác, thực lực Bộ Trường Thiên còn đó. Nếu Lỗ
Bồi không bị thương nặng, ở trạng thái toàn thịnh có lẽ có khả năng phân cao thấp, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không được.
Các võ giả tham gia tranh mười vị trí đầu thi đấu xếp hạng, ai cũng không phải kẻ ngu, có Bộ Trường Thiên làm gương mẫu, đợt thứ hai khiêu chiến, người nào cũng tranh nhau chen lấn vượt lên trước khiêu chiến mấy võ giả chiến bại trong vòng thứ nhất.
Không thể không nói, đệ tử Huyễn Thần tông rất cơ linh, ngay khi Bộ Trường Thiên chưa xuống đài, Tả Tân đã leo lên lôi đài, trực tiếp khiêu chiến Lãnh Đào trước đây bị bại bởi Bạch Tâm.
Lãnh Đào ở một trận trước cũng không bị tổn thương, thực lực cũng vô cùng cường hãn, quả thực khiến Tả Tân phí một phen tay chân.
Hai người đại chiến hai trăm hồi sau, lấy Tả Tân đùi trúng thương, Lãnh Đào nôn ra máu rơi xuống Lôi Đài Đầu Rồng kết thúc.
- Đợt thứ hai trận thứ hai, Tả Tân đối chiến với Lãnh Đào, Tả Tân thắng!
Trên bầu trời, khóe môi Thanh Dực nhếch lên, Tả Tân có hai trận thắng được bốn điểm, xông vào mười vị trí đầu Hắc Long Bảng là chuyện chắc như đinh đóng cột.
- Trận thứ ba, ai tới?
- Trận thứ ba, ta tới khiêu chiến.
- Đào Huy, tương phùng không bằng ngẫu ngộ, không bằng ta và ngươi lên lôi đài một lần, làm một trận, ân oán giữa tông môn của ta và ngươi cũng cần sớm kết thúc.
Ngay thời khắc khi Đào Huy xông về lôi đài đang chuẩn bị khiêu chiến võ giả khác, Diệp Chân cũng khinh thân lướt lên.
Lời nói của Diệp Chân lập tức khiến cho Đào Huy có loại cảm giác nuốt phải một con ruồi.
Ban đầu hắn vượt lên trước ra sân chuẩn bị khiêu chiến Tất Chính thực lực yếu kém, không ngờ, Diệp Chân cũng lên đài.
Dựa theo quy tắc thi đấu xếp hạng, nếu hai võ giả khiêu chiến lên cùng một lôi đài, nếu giữa hai người chưa hề giao thủ thì hai người đó trước luận võ, sau đó theo trình tự lần lượt khiêu chiến với người khác. Nếu đã từng giao thủ, người đài lên trước sẽ chọn khiêu chiến trước.
Vốn là, mỗi võ giả thi đấu xếp hạng đều cùng mỗi một võ giả bên trong so chiêu một lần mới tính kết thúc. Đào Huy sớm muộn gì cũng phải tranh đấu với Diệp Chân một trận, tránh không khỏi.
Lúc này, Đào Huy sở dĩ lộ ra loại vẻ mặt này chủ yếu là Diệp Chân phá hủy kế hoạch của hắn.
Theo như kế hoạch, hôm nay trận đấu vòng thứ sáu, cũng tức là trận đấu cuối cùng hôm nay, hắn sẽ chủ động khiêu chiến Diệp Chân, sau khi thương nghị với trưởng lão trong tông môn, hắn đã có một kế hoạch sẽ không ảnh hưởng xếp hạng trên Hắc Long Bảng, lại có thể buông tay đối phó Diệp Chân.
Nhưng hiện tại, toàn bộ bị Diệp Chân làm hỏng.
Ừm, Diệp Chân có thể khẳng định, trước đó, hắn cũng không nghĩ ra sân tìm đối thủ khiêu chiến, chủ yếu là thấy được Đào Huy, Diệp Chân mới động.
Tề Vân tông và Kiếm Nguyên tông là thù truyền kiếp, là quốc hận, trên dưới bên trong Kiếm Nguyên tông càng ước gì cắt đầu Diệp Chân đi lấy giải thưởng, Diệp Chân không tìm bọn hắn gây chuyện thì còn tìm ai.
- Đào Huy, theo kế hoạch ban đầu, chỉ cần có thể chém giết Diệp Chân, xếp hạng Hắc Long Bảng của ngươi thấp hơn một hai thứ tự cũng không lo ngại.
Trên bầu trời, trưởng lão Trí Thắng chủ trì trận thi đấu trên lôi đài khác truyền thanh âm vào trong đầu Đào Huy.
- Minh bạch!
Ánh mắt của Đào Huy đột nhiên vô cùng hung lệ, thậm chí có một tia kiên quyết.
- Hừ, đánh thì đánh, ta còn sợ ngươi chắc!
- Diệp Chân, hôm nay là ngày chết của ngươi!
Lời nói vừa ra, một đạo kiếm ý vô cùng bén nhọn đột ngột từ bay lên quanh người Đào Huy.
Sắc mặt Diệp Chân cứng lại, cùng lúc, Xích Ngọc Linh Giáp che kín thân thể, thần niệm tự nhiên thôi động kiếm mạch thứ nhất. Diệp Chân đã xem qua trận chiến đấu lúc trước của Đào Huy, thực lực phi phàm.
Mấy năm này xông xáo giang hồ, Diệp Chân đã sớm đã minh bạch đạo lý sư tử vồ thỏ cũng cần ra toàn lực, tuyệt đối sẽ không chủ quan.
Ong!
Khi kiếm mạch thứ nhất chấn động, cảm giác Kiếm Tâm Thông Minh quen thuộc cũng không xuất hiện, Diệp Chân khẽ cau mày, lần này vận khí không tốt, không thể tiến ngay vào cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh.
Li!
Một Chu Tước do kiếm quang tinh khiết ngưng tụ thành phát ra tiếng kêu sắc lạnh, the thé cấp tốc bổ nhào đến Diệp Chân.
- Xích Ngọc Ấn, trấn áp!
Một ấn tỷ màu đỏ nho nhỏ như tia chớp bay ra, quay một vòng, trong thời gian ngắn bay đến phía trên Tiểu Chu Tước, trầm xuống, trong thời khắc hào quang bắn ra bốn phía, Tiểu Chu Tước Linh Tượng kiếm trận đánh về phía Diệp Chân lập tức đình trệ tại chỗ, quang hoa lập lòe, như sắp vỡ vụn.
Xoạt xoạt xoạt!
Tiểu Chu Tước Linh Tượng kiếm trận bị Xích Ngọc Ấn trấn áp, bắt đầu vỡ nát từng khúc, nhưng quang hoa của Xích Ngọc Ấn cũng đang nhanh chóng tan biến.
Võ kỹ khác biệt, trong tay những người khác biệt thi triển ra, uy lực cũng khác biệt.
Trước đó Tiểu Chu Tước Linh Tượng kiếm trận do Bàng Bân thi triển, Xích Ngọc Ấn của Diệp Chân sau khi trực tiếp trấn diệt Tiểu Chu Tước Linh Tượng kiếm trận, dư uy còn có thể trọng thương Bàng Bân.
Nhưng Xích Ngọc Ấn của Diệp Chân sau khi trấn diệt Tiểu Chu Tước kiếm trận do Đào Huy thi triển, dư uy vẻn vẹn chỉ có thể tạo thành một chút nhỏ uy hiếp cho Đào Huy.
- Hừ, thật sao? Đồng môn sư huynh của ngươi bị ta xử lý, bao gồm trưởng lão Trâu Trì của các ngươi, hình như cũng đã nói lời giống vậy. Hiện tại, ngươi không phải bị ta đuổi chạy tán loạn!
Tiếp được Đào Huy thăm dò, Diệp Chân cười nhạo, thân hình như tia chớp, điện quang bên trên Huyền Dương kiếm lấp lóe, hướng về Đào Huy bắt đầu phản kích.
Dưới sự phản kích của Diệp Chân, thân hình Đào Huy xê dịch qua một bên, cho dù tình thế hiểm ác cỡ nào, một mực duy trì khoảng cách hai mươi mét với Diệp Chân.
Diệp Chân hiểu, Đào Huy đang đề phòng hắn phát động Thần Hồn công kích.
Thần Hồn công kích vô cùng khủng bố, khi đối chiến với đối thủ có lực lượng Thần
Hồn chênh lệch to lớn, vô cùng có tác dụng, nhưng lại có một nhược điểm trí mạng.
Khoảng cách!
Thần Hồn công kích căn cứ thần hồn mạnh yếu khác biệt, khoảng cách công kích có hiệu quả của nó cũng khác biệt.
Lấy Diệp Chân làm thí dụ, lúc tu vi đột phá đến Thần Hồn nhị trọng vừa mới có thể ngưng tụ thành Hồn Thứ, mười mét là khoảng cách Thần Hồn công kích cực hạn.
Vượt qua khoảng cách mười mét, uy lực của Thần Hồn công kích sẽ suy giảm, công kích đại giảm cuối cùng không chút uy hiếp.
Bây giờ Thần Hồn tu vi của Diệp Chân đã đạt tới Thần Hồn tam trọng, khoảng cách Thần Hồn công kích lớn nhất là hai mươi mét, khoảng cách dưới mười lăm mét, Thần Hồn công kích hiệu quả mạnh nhất.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước khi Diệp Chân đối chiến Bộ Trường Thiên, tại sao phải đến gần đối puhuongw mới có thể thi triển Thần Hồn công kích.
Bây giờ, Đào Huy liều mạng duy trì khoảng cách hai mươi mét, chính vì đề phòng Thần Hồn công kích.
Nghe được Diệp Chân cười nhạo, khóe miệng Đào Huy đột ngột hiện ra một tia tàn nhẫn.
- Nhưng lần này không giống!
Trong nháy mắt ba chữ cuối cùng nói khỏi miệng, Linh Lực cuồn cuộn quanh người Đào Huy đột ngột ẩn vào bên trong cơ thể, một loại Linh Lực ba động cực kỳ quỷ dị từ bên trong thân thể truyền ra.
Xùy!
Một đạo huyết tiễn ngắn cấp tốc bắn ra từ trên đỉnh đầu Đào Huy, trong nháy mắt, một đạo kiếm khí khiến lòng người sinh ra sợ hãi bay lên.
Xuy xuy xuy xuy!
Trong nháy mắt tiếp theo, thân thể Đào Huy giống như bị đâm hơn trăm mũi tên, từng cái yếu huyệt quanh người đồng thời phun ra một đạo huyết tiễn ngắn mà nhanh.
Nhiều huyết tiễn phun ra như vậy, khí tức quanh người Đào Huy không giảm ngược lại tăng mạnh, hối hả tiêu thăng, Linh Lực lúc trước ẩn vào trong cơ thể lần nữa cuồn cuộn ra.
Nhìn Linh Lực cuồn cuộn tuôn ra, không chỉ hùng hậu hơn trước đó mấy thành, còn mang tới một tia huyết sắc, Linh Lực màu đỏ ngòm ngưng tụ quanh người Đào Huy hóa thành một thanh huyết kiếm to lớn, tản ra uy áp kinh khủng.
- Diệp Chân, cẩn thận, đây là cấm thuật của Kiếm Nguyên tông - Huyết Kiếm Thể!
Sau khi thi triển, xem trình độ khác biệt, có thể tăng thực lực lên từ hai thành đến gấp đôi. Không đỡ được thì nhận thua!
Thanh âm lo lắng của Kế Xa vang lên trong đầu Diệp Chân.
- Huyết Kiếm Thể?
- Chết đi! Diệp Chân, hôm nay là ngày chết của ngươi!
Cơ hồ là đồng thời, khí tức quanh người Đào Huy tăng vọt không ngừng bốn thành, kiếm quang quanh người như lệ quỷ khoác máu tươi đột nhiên nhanh chóng phát động công kích như mưa to gió lớn hướng đến Diệp Chân.
Bảo khí trong tay như tia chớp bổ ra, một chiêu tiếp một chiêu Tiểu Chu Tước Linh Tướng kiếm thể cách không đánh về phía Diệp Chân, mặc dù thi triển cấm thuật, Đào Huy vẫn như cũ cố ý vẫn duy trì một khoảng cách với Diệp Chân.
Sau khi thi triển cấm thuật, kiếm chiêu Đào Huy bổ ra không chỉ phạm vi tăng vọt bốn, năm phần mười, ngay cả kiếm quang cũng mang theo một tầng sát khí màu máu, uy lực tăng mạnh.
Nguyên bản, Xích Ngọc Ấn của Diệp Chân dễ dàng có thể trấn áp Tiểu Chu Tước Linh Tướng kiếm thể, nhưng hiện tại, Xích Ngọc Ấn chỉ miễn cưỡng có thể trấn áp Tiểu Chu Tước Linh Tướng kiếm thể.
Nhưng thời gian mấy hơi thở, Diệp Chân oanh ra gần mười đạo Xích Ngọc Ấn, chuyện này đối với Diệp Chân cũng phi thường mệt mỏi.
Ầm!
Diệp Chân không kịp ngưng tụ Xích Ngọc Ấn, một đạo Tiểu Chu Tước Linh Tướng kiếm thể hung hăng phách lên Xích Ngọc linh thể, kiếm khí điên cuồng chém lên người Diệp Chân.
Trong âm thanh xì xì rợn người, Xích Ngọc Linh Giáp của Diệp Chân cùng Tiểu Chu Tước Linh Tướng kiếm thể đồng thời chôn vùi, nhưng kiếm thể của Tiểu Chu Tước Linh Tướng phiêu tán lại cắt đứt quần áo Diệp Chân, lưu lại mấy đạo bạch ấn trên da Diệp Chân.
- Ha ha ha ha, Diệp Chân, ngày chết của ngươi sắp tới!
- Ta phí khí lực lớn như vậy, nỗ lực đại giới lớn như vậy, cuối cùng nhìn thấy hy vọng!
Đào Huy cười to, kiếm quang trong tay lại càng nhanh.
Mặc dù thực lực của Diệp Chân rất biến thái, nhưng hắn đã tìm được nhược điểm của Diệp Chân!