← Quay lại trang sách

Chương 361 Một Chỉ Kinh Diễm

Đào Huy tìm được nhược điểm của Diệp Chân, chính là tu vi!

Diệp Chân có Xích Ngọc Ấn và Thần Hồn công kích, năng lực công kích cũng vô cùng cường hãn, lại thêm Thần Hồn cường đại mang tới năng lực cảm ứng như một con nhím khó có thể há miệng.

Nhưng chỉ cần liều tiêu hao cùng Diệp Chân, hắn tuyệt đối không đấu lại.

Võ giả Hóa Linh cảnh nhị trọng có Linh Lực tuyệt đối không cách nào so sánh với võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong.

Nhưng trước khi thi triển Huyết Kiếm Thể cấm thuật, Đào Huy không có tư cách liều tu

Bây giờ, lại có!

Đây chính là kế sách đối phó Diệp Chân sau khi Đào Huy thương nghị với hai trưởng lão Trí Thắng và Khổng Sán.

Bây giờ, chuyện này xác thực có hiệu lực, không chỉ có Khổng Sán dưới đài cười, ngay cả Trí Thắng trên bầu trời cũng cười, trong đôi mắt tràn đầy chờ mong.

Diệp Chân là đệ tử xuất sắc nhất bây giờ của Tề Vân tông, càng là dê đầu đàn của nhóm đệ tử Tề Vân tông, nếu có thể chém giết Diệp Chân trước mặt mọi người đả kích Tề Vân tông khó có thể đánh giá.

Chỗ tốt đối với Kiếm Nguyên tông cũng khó có thể đánh giá.

Nửa năm qua, bởi vì Diệp Chân luân phiên "Tặng lễ" khiến lòng người bàng hoàng, tuyệt đối có thể ổn định.

Nhìn thấy Diệp Chân trúng một kiếm, mặc dù chống đỡ được nhưng võ giả quan chiến vẫn kinh hãi.

- Nói như vậy, Diệp Chân phải thua?

Có người nhíu mày.

- Đào Huy lại thi triển cấm thuật, mà còn áp dụng chiến lược kéo dài, nếu chưa thể thắng, Diệp này mới thực sự biến thái...

Một bên, lông mày của Mạc Tâm Thủy cũng nhíu lại.

- Đào Huy thi triển Huyết Kiếm Thể cấm thuật rõ ràng muốn tính mạng của Diệp Chân! Hắn dự định hi sinh xếp hạng trên Hắc Long Bảng để lấy mệnh Diệp Chân.

Nhưng mà, lấy ân oán giữa Kiếm Nguyên tông và Tề Vân tông, làm như vậy cũng không có gì đáng trách.

- Ngươi nói, nếu thời khắc Đào Huy chém giết Diệp Chân, Diệp Chân đột nhiên mở miệng nhận thua, có thể chơi rất vui hay không?

Dã Nguyên lẩm bẩm một câu.

Trước đây một trận đại chiến xuống, quan hệ giữa Dã Nguyên và Mạc Tâm Thủy lại gần thêm mấy phần.

- Không có khả năng! Thời khắc mấu chốt, Đào Huy khẳng định chuẩn bị sát chiêu diệt sát Diệp Chân!

- Ngươi cho rằng Diệp Chân thua. Hẳn phải chết?

- Hừm. Ít nhất là bảy thành đến tám thành....

Mạc Tâm Thủy gật đầu.

- Không có khả năng!

Khi Mạc Tâm Thủy vừa định phản bác, Dã Nguyên đột nhiên nói.

- Ngươi xem một chút thần sắc của Diệp Chân rồi nói!

Trên lôi đài, Thần sắc của Diệp Chân có chút xoắn xuýt.

Đúng vậy, xoắn xuýt.

Ngay từ đầu, khi Đào Huy thi triển Huyết Kiếm Thể cấm thuật đề cao tu vi, Diệp Chân vốn định thôi động Chiến Hồn Huyết Kỳ. Nhưng mà nghĩ lại, trước mặt mọi người thôi động Chiến Hồn Huyết Kỳ, rất dễ bại lộ.

Nếu một khi Chiến Hồn Huyết Kỳ bị lộ, làm cho người ta biết Chiến Hồn Huyết Kỳ do Diệp Chân mang theo người. Vậy thì chờ đợi Diệp Chân chính là vô cùng vô tận phiền toái.

Không thể dùng Chiến Hồn Huyết Kỳ, cho nên Diệp Chân chỉ có thể sớm bại lộ một sát chiêu khác, vốn Diệp Chân chuẩn bị sát chiêu này cho Hoa Vô Song.

- Thần sắc này....

Lông mày Mạc Tâm Thủy lần nữa nhíu chặt, hắn có chút nhìn không thấu Diệp Chân.

- Chẳng lẽ, Diệp Chân còn có... Chuẩn bị ở sau....

- Tử kỳ sao?

Nhìn Đào Huy trên không trung, kiếm quang càng ngày càng nhanh, khóe miệng Diệp Chân đột nhiên hiện ra một tia cười nhạo.

- Nếu ngươi đã muốn chết, vậy ta không thể làm gì khác hơn là để ngươi chết không minh bạch, vốn định, cho ngươi.... Minh bạch!

Khóe miệng khẽ cong, Linh Lực màu đỏ quanh người Diệp Chân đột nhiên như Sí Diễm bùng lên, chỉ chợt lóe, phía sau Diệp Chân đã ngưng tụ thành một đôi cánh chim màu đỏ.

Ngay trong lúc đó, bị thần niệm của Diệp Chân chìm vào Ngân Tuyến Ma Điêu Vương bên trong Thận Long Châu.

Trong thời gian ngắn, cánh chim màu đỏ phía sau Diệp Chân bạo phát thành một đạo ảo ảnh, Linh Lực quanh người cũng lấy một loại tần suất chấn động kỳ dị.

Hưu!

Tiếng xé gió chói tai vang lên, trên trăm người tu vi vừa mới đột phá đến Hóa Linh cảnh gần lôi đài nhất bởi vì một tiếng xé gió chói tai này mà bịt tai hét thảm.

Có một võ giả Dẫn Linh cảnh tham gia náo nhiệt, bên trong hai lỗ tai thậm chí chảy ra máu tươi.

Cơ hồ là đồng thời, con ngươi của Đào Huy co rụt lại, thân hình nhanh như thiểm điện lùi về phía sau.

Thân hình Diệp Chân đột ngột biến mất tại chỗ, trong hư không, một đạo hỏa tuyến màu đỏ lóe lên một cái rồi biến mất.

Ngân Tuyến Thiểm!

Thiên phú thần thông Ngân Tuyến Thiểm của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương.

Nhưng mà bởi vì Linh Lực khác biệt, trên người của Diệp Chân cũng không có sợi bạc bối tuyến giống như Ngân Tuyến Ma Điêu Vương, thi triển ra thành Xích Tuyến Thiểm.

Hỏa tuyến màu đỏ đột ngột tan biến trước mặt Đào Huy đang nhanh chóng lùi lại, xích quang kia chợt lóe lên làm cho mắt Đào Huy đột ngột trợn to.

Lập tức, vẻ sợ hãi vô tận, Đào Huy trợn trừng hai con ngươi, bởi vì sợ hãi, khuôn mặt của hắn trong nháy mắt này có chút bóp méo.

- Không!

Đào Huy rống giận.

Khi gầm thét, phía sau ngưng tụ huyết sắc kiếm khí giống như huyết sắc thủy triều điên cuồng dâng trào hướng về phía Diệp Chân vừa mới xuất hiện trước mặt, linh cương hộ thể cũng trong tích tắc chuyển biến thành từng tầng huyết kiếm cương có thể đả thương người, có thể hộ thể.

Nhưng mọi thứ đều bù không được một đoạn ngón tay xanh ngọc nhô ra từ trong hư không.

Phốc!

Nhẹ nhàng điểm một cái, ngón tay xanh ngọc đã xuyên thủng huyết kiếm cương hộ thể của Đào Huy, trong thời gian ngắn chui vào cái đầu Đào Huy.

Con mắt của Đào Huy trợn tròn, sau cùng ánh mắt viết đầy vẻ... Không cam lòng, còn có khó hiểu!

Diệp Chân như thế nào trong tích tắc công phu xuất hiện trước mặt hắn?

Xuy xuy xuy xuy!

Diệp Chân lại tùy ý để Đào Huy trước khi chết vội vàng oanh huyết sắc kiếm khí đánh vào Xích Ngọc Linh Giáp của mình để Xích Ngọc Linh Giáp nổ ra từng vết nứt.

Nhưng phản kích trước khi chết của Đào Huy chỉ là cây không rễ, chỉ có thể làm Xích Ngọc Linh Giáp của Diệp Chân rạn nứt, lại không cách nào thương tổn tới bản thân.

Ầm!

Thi thể của Đào Huy từ trên không trung trùng điệp rơi đập xuống mặt đất, giống như cá chết nhảy lên mấy lần.

Diệp Chân lại nhìn về phía chấp sự Hắc Long cổ địa lâm thời - Trí Thắng trên bầu trời đang há to miệng nhìn một màn này.

- Trí Thắng trưởng lão, đầu của đại đệ tử chân truyền Kiếm Nguyên tông, Đào Huy.

Ngươi thấy phần đại lễ này như thế nào? Có thể làm cho Ngư chưởng giáo thoả mãn, phát lệnh treo giải thưởng cao hơn cho Diệp mỗ hay không?

Trên bầu trời, Diệp Chân đứng chắp tay, nhìn thi thể Đào Huy đang nằm phía dưới, uy phong bá khí.

Gương mặt hai người Trí Thắng và Khổng Sán lập tức trở nên tái nhợt.

Ánh mắt Trí Thắng mãnh liệt, nhìn về phía Thanh Dực.

- Thế nào, Trí Thắng trưởng lão, ngươi còn muốn quan báo tư thù?

- Đào Huy vì giết ta, ngay cả cấm thuật Huyết Kiếm Thể đều vận dụng, chẳng lẽ không cho phép ta phản kích sao?

Đột nhiên Diệp Chân cười một tiếng.

- Trí Thắng trưởng lão, ngươi mất mặt có thể, nhưng đừng làm cho Kiếm Nguyên tông mất mặt! Bằng không, ngày sau ta đều không còn ý tứ nói ta đã từng có địch nhân là Kiếm Nguyên tông đâu!

- Ngươi!

Trí Thắng nghẹn đến đỏ bừng, quanh người càng ẩn ẩn tuôn ra sát khí khó có thể ức chế.

Nếu không phải biết hi vọng không lớn, hắn muốn liều mạng chịu trừng phạt, chém giết Diệp Chân tại chỗ.

Khổng Sán đã bị Diệp Chân chọc tức giận râu tóc dựng ngược.

Kiếm Nguyên tông lần này, quá mức mất mặt rồi!

- Thanh Dực trưởng lão, có phải ngươi nên tuyên bố ta chiến thắng rồi không?

Nghe Diệp Chân nhắc nhở, chủ trì lôi đài số tám Thanh Dực mới như ở trong mộng tỉnh lại, vội vàng tuyên bố Diệp Chân chiến thắng, lại tích được hai điểm, nhưng ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân đã không giống với lúc trước.

Thần thông!

Vừa rồi một sát na thân hình Diệp Chân biến mất kia, Thanh Dực đứng ở, coi như cảm nhận chân thật nhất, lực lượng Thần Hồn cảm ứng chuẩn xác nhất, hắn cảm ứng được hương vị thần thông võ kỹ.

Nhưng một võ giả Hóa Linh cảnh nhị trọng, làm sao có thể thi triển ra thần thông võ kỹ?

Mặc dù không có khả năng, nhưng đây là Thanh Dực tận mắt thấy.

Bên trong chuyện này khẳng định có.... Bí mật!

Bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Chân một cái, Thanh Dực cao giọng tuyên bố.

- Trận tiếp theo!

Khi Diệp Chân bước xuống lôi đài, hướng về phía Hoa Vô Song nhìn chằm chằm một cái, thật ra, vừa rồi tổ hợp một chiêu Ngân Tuyến Thiểm cộng thêm Phù Vân Chỉ kia, Diệp Chân chuẩn bị cho Hoa Vô Song, lại bị Đào Huy ép ra.

Nhưng có thể ép tuyệt chiêu Diệp Chân dùng để đối phó Hoa Vô Song ra, cũng coi như bản sự của Đào Huy.

- Hô!

Thẳng đến khi Diệp Chân bước xuống lôi đài, rất nhiều võ giả quan chiến mới thở phào một hơi.

Rất nhiều người, từ một sát na cánh chim Linh Lực ngưng tụ ra sau lưng Diệp Chân hư không tiêu thất mới bắt đầu hô hấp, thẳng đến hiện tại mới thở dài một hơi.

Quá rung động!

Quá kinh người!

Diệp Chân khủng bố, đã không thể dùng ngôn từ để hình dung.

Lời giống vậy, rất nhiều võ giả có tu vi Hồn Hải cảnh cũng đang nói thầm.

Vừa rồi Đào Huy thừa nhận một chiêu kia, nếu đổi lên người bọn họ, chỉ sợ cũng không tiếp nổi, coi như không chết cũng phải trọng thương!

Thần sắc Mạc Tâm Thủy và Dã Nguyên hơi giật mình, hiển nhiên, bọn hắn cũng bị một chiêu kia của Diệp Chân làm kinh hãi, riêng phần mình tính toán, nếu đổi bọn hắn, có thể tiếp được hoặc phá một chiêu này của Diệp Chân hay không.

Bộ Trường Thiên và Tả Tân cũng trợn tròn mắt, trong lòng của hai người đồng thời bay lên một ý niệm trong đầu.

- Nếu lúc trước trước, Diệp Chân đối với ta thi triển ra một chiêu này, chỉ sợ đã sớm chết vểnh lên vểnh xuống đi?

Bạch Tâm luôn trời sập không sợ hãi cũng một mặt khiếp sợ nhìn Diệp Chân thản nhiên bước xuống từ lôi đài, bên trong đôi mắt đẹp viết đầy vẻ phức tạp.

Giống như vậy, Hoa quản gia rất gấp, nhìn Hoa Vô Song vẫn như cũ lâm vào giấc ngủ say, Hoa quản gia lần thứ nhất ý thức được, Diệp Chân là kình địch của công tử nhà bọn hắn!

Luận võ đang tiếp tục, nhưng đại ánh mắt đa số người hoặc nói lực chú ý không dừng lại trên trong chiến đấu, mà còn trở về một chỉ kinh diễm Diệp Chân miểu sát Đào Huy, trong một hơi thở thân thể đột nhiên biến mất.

Đều đang nghị luận, thân pháp đó là thân pháp gì, thậm chí, có người nói thân pháp đó của Diệp Chân là thất truyền bao nhiêu năm....

Nhưng, kinh hãi nhất chính là các chấp sự Hắc Long cổ địa lâm thời trên bầu trời.

Một kích kia của Diệp Chân, có người căn bản không thấy toàn bộ, nhưng vẫn bị kinh hãi, nhất là Hải Lạc Sương, gương mặt kinh nghi.

- Khí tức Thần thông võ kỹ, đó là ảo giác của ta hay...

Thi thể của Đào Huy rất nhanh bị dời đi, nhưng trên lôi đài đầu tám lưu lại mùi máu tươi lại làm cho lôi đài số tám có thêm một cỗ túc sát chi khí, cũng không có không khí nhẹ nhõm như lúc trước.

Ai cũng minh bạch, mỗi một cuộc chiến đấu cũng có thể là trận chiến sinh tử!

Rất nhanh, lần nữa đến phiên Dã Nguyên ra sân, nhưng Dã Nguyên nhìn ba người còn lại thì triệt để buồn bực.

Ba người còn lại, theo thứ tự là Thải Y, Mạc Tâm Thủy, còn có Hoa Vô Song!

Dã Nguyên và Mạc Tâm Thủy đã đấu qua một trận.

Có thể hắn lựa chọn, chỉ có Thải Y và Hoa Vô Song.

Hắn khiêu chiến ai đây?