← Quay lại trang sách

Chương 364 Tịch Diệt Kiếm Điển

Diệp sư huynh, ngươi rất mạnh, nhưng tiểu muội tuyệt đối sẽ không trực tiếp nhận thua, nhất định phải đánh với ngươi một trận!

Khi Đương Bạch Tâm khẽ cắn bờ môi, điềm đạm đáng yêu xông Diệp Chân nói câu nói này, không chỉ có võ giả quan chiến, đến cả là Diệp Chân mình, cũng đột ngột sinh ra một loại cảm giác nếu mình ra tay ác độc đối với Bạch Tâm là cầm thú.

Trên thực tế, loại cảm giác của võ giả quan chiến lớn hơn, có ít người thậm chí có một loại xúc động nhảy lên lôi đài ngăn cản đao cho Bạch Tâm, bọn hắn cũng không có Thần Hồn cường đại như Diệp Chân.

- Diệp Chân ca ca, cẩn thận một chút, Bạch cô nương này rất đặc biệt, nàng phát động Thần Hồn công kích huynh.

Tiếng Thải Y, khiến cho thần sắc của Diệp Chân run lên, đáy lòng vừa mới sinh ra cảm giác tự trách quái dị đột ngột biến mất.

- Thần Hồn công kích?

- Đúng vậy, Thần Hồn công kích cùng loại với mị hoặc, đương nhiên, cũng không phải mị hoặc, mà là một loại ảnh hưởng, ảnh hưởng đại thế! Mới vừa rồi, có phải huynh có cảm giác không hạ thủ được?

Thải Y hỏi.

- Không, không ra tay mạnh được.

- Xem ra, Diệp Chân ca ca huynh lợi hại hơn so với tưởng tượng của ta, khanh khách....

Bên trong Thần Hồn truyền âm, Thải Y khẽ nở nụ cười.

Trên lôi đài, Bạch Tâm nhìn Diệp Chân thoáng qua đã khôi phục ánh mắt thanh minh, ánh mắt chợt lóe tia sáng.

Diệp Chân lại hoàn toàn không chịu ảnh hưởng Thần Hồn bí thuật của nàng.

- Mời!

- Mời!

Hưu!

Huyền Dương kiếm bổ ra Phong Vân kiếm cương nhanh như thiểm điện về phía Bạch Tâm.

Choang!

Giống như sớm đang chờ đợi, Phong Vân kiếm cương của Diệp Chân vừa mới bổ ra, trường kiếm trong tay Bạch Tâm điểm vào phía trên Phong Vân kiếm cương, trực tiếp điểm tan Phong Vân kiếm cương của.

Đây là chuyện theo dự liệu của Diệp Chân, nhưng bổ ra tiếp theo, Diệp Chân lại có một loại cảm giác muốn thổ huyết.

Bởi vì, thời điểm kiếm cương của hắn sắp bổ ra, kiếm cương của Bạch Tâm đã lên trước. Theo phương hướng đánh lên, chính là phương hướng kiếm cương của Diệp Chân, không kém chút xíu.

Trong lúc cấp thiết, Diệp Chân bỗng nhiên biến chiêu, nhưng Bạch Tâm giống như thấy rõ ý nghĩ của hắn, trường kiếm trong tay như bóng với hình, sớm xuất hiện phía trên kiếm lộ của Diệp Chân.

Diệp Chân nhiều lần biến chiêu, đều không thoát khỏi loại trước chế này của Bạch Tâm, trong nháy mắt, đáy lòng Diệp Chân xuất hiện một loại cảm giác bất lực.

Nếu người có tâm chí kém một chút, chỉ sợ lúc này đã có ý nghĩ nhận thua.

Thần niệm khẽ động, đột ngột chìm vào kiếm mạch thứ nhất.

Ông!

Kiếm mạch thứ nhất khẽ chấn, kim sắc bản nguyên kiếm mạch trong đầu Diệp Chân lập tức hào quang vạn trượng, loại cảm giác này thấy rõ mọi việc lập tức xuất hiện.

Lần này, thành công tiến vào cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh sau một lần thôi động.

Nháy mắt Diệp Chân tiến vào Kiếm Tâm Thông Minh, sắc mặt Bạch Tâm chợt biến đổi, nàng đột nhiên phát hiện, khí tức quanh người Diệp Chân không giống với lúc trước, nhìn không thấu. Giống như bịt kín một tầng mông lung.

Hơn nữa, một loại cảm giác nguy cơ vô hình tự nhiên sinh ra.

Đối với người khác, đáy lòng bay lên cảm giác nguy cơ vô hình không tính là gì.

Nhưng đối các nàng, những người tu luyện tâm pháp đặc thù củaVạn Tịch Phong, loại cảm giác nguy cơ vô hình này chính là nguy hiểm chân chính.

Trong nháy mắt tiếp theo, Bạch Tâm phát hiện, nàng có chút không cách nào nắm chắc hành động quỹ tích của Diệp Chân, cũng không tiếp tục tùy ý nước chảy mây trôi như lúc trước.

Nhưng, đối với Diệp Chân, kinh ngạc còn lớn hơn.

Diệp Chân phát hiện, cho dù hắn tiến vào cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh, cũng vẫn như cũ không cách nào hoàn toàn nắm được quỹ tích xuất kiếm của Bạch Tâm. Giống như thiên mã hành không, mỗi một lần, đều có thể phủ kín kiếm chiêu hắn.

Nửa khắc đồng hồ sau, lông mày Diệp Chân đang nhăn có chút buông lỏng, dần dần có chút sáng tỏ.

Loại phủ kín này là phủ kín cực kỳ tự nhiên, không phải cố ý.

Giống như bổ một kiếm, sẽ xuất hiện kiếm phong, trong nước ném vào một tảng đá, bọt nước sẽ bắn tung tóe lên, tất cả thuận theo tự nhiên.

Bất kỳ kiếm chiêu gì của Bạch Tâm, đều giống như thuận theo tự nhiên mà ra, không bất kỳ khí tức yên hỏa.

- Đây hẳn là một loại tâm pháp kỳ diệu cùng loại với Kiếm Tâm Thông Minh, càng thêm bản năng, càng thêm thuận theo tự nhiên, có dị khúc đồng công với Kiếm Tâm Thông Minh của ta.

- Nếu đạt được, hẳn rất có ích đối với nửa mạch thần thông Kiếm Tâm Thông Minh của ta....

Diệp Chân hiểu rõ, Bạch Tâm lại kinh ngạc.

Bạch Tâm phát hiện, một đạo khí tức không hiểu từ trên thân Diệp Chân bay lên, kiếm đạo tâm pháp của nàng trở nên cực không trôi chảy, có loại cảm giác không đáng kể.

Diệp Chân dùng kiếm chiêu thử thăm dò hư thực Bạch Tâm, võ giả quan chiến xung quanh lôi đài lại không hiểu.

Theo bọn hắn nghĩ, Diệp Chân và Bạch Tâm giống như đang luyện tập với nhau, như đồng môn sư huynh muội đang luyện tập với nhau, một người nhận chiêu, một người luyện kiếm, về phần ai đang nhận chiêu, ai đang luyện kiếm, lại không cách nào phân biệt, giống như đều không phải.

Tóm lại chiêu kiếm kia đơn giản tới cực điểm.

- Bạch sư muội, có thể nói cho ta biết, cô tu luyện tâm pháp gì hay không?

Diệp Chân đột nhiên mở miệng hỏi.

- Hừm.... Sư môn bí truyền, Tịch Diệt kiếm điển!

Không do dự, Bạch Tâm trả lời vấn đề của Diệp Chân.

- Tịch Diệt kiếm điển.... Ân, Bạch sư muội, cô phải cẩn thận, ta muốn xuất chiêu!

Thoáng chốc, Huyền Dương kiếm trong tay Diệp Chân vừa thu lại, một ấn tỷ màu đỏ đột ngột từ bay ra trước ngực.

- Trấn áp!

Dưới màu đỏ quang hoa, kiếm quang Bạch Tâm nhao nhao phá diệt, cấp tốc đánh úp về phía Bạch Tâm.

- Ta nhận thua! khi Xích Ngọc Ấn bức tới trước người, Bạch Tâm cũng có chút không chịu nổi áp lực trực tiếp mở miệng nhận thua.

- Thừa nhận!

Mỉm cười, Diệp Chân quay người đi xuống lôi đài.

Kết quả như vậy làm cho võ giả quan chiến thích xem náo nhiệt có chút thổn thức, cũng không phải quá đặc sắc, có điều, Lãnh Đào và Lỗ Bồi ra sân kế tiếp lại diễn ra một trận đấu cực kỳ máu tanh.

Cho đến bây giờ, chiến tích của Lãnh Đào và Lỗ Bồi đều toàn bại.

Hơn nữa, bọn hắn rất rõ ràng, tranh đoạt mười trí đầu bên trong mười hai tên võ giả, ngoại trừ ba người Lãnh Đào, Lỗ Bồi, Tất Chính bọn họ chiến lực phổ thông, đương nhiên là phổ thông đối với Diệp Chân, Dã Nguyên, Hoa Vô Song những người này.

Ba người, nếu phóng tới bên trong các đại tông môn cũng là đệ tử đỉnh tiêm.

Nhưng, đối thủ của bọn hắn, Diệp Chân, Hoa Vô Song, Thải Y những cường giả có thể chống lại đại năng Hồn Hải cảnh này thì thật sự đấu không lại.

Loại tình huống này, trừ ba người bọn họ ra, đụng tới chín người khác, trên cơ bản không bất kỳ hi vọng thắng gì.

Mà bây giờ, Đào Huy chiến tử, trừ một đối thủ cường lực, biến thành mười một người tranh đoạt mười trí đầu. Cho nên, ba người bọn họ, chỉ cần có người có thể thắng một trận liền có thể tiến vào mười vị trí đầu.

Cơ hội chiến thắng đối thủ của ba người bọn hắn chỉ có thể khi ba người đối chiến lẫn nhau.

Loại tình huống này, Lãnh Đào cùng Lỗ Bồi cơ hồ dùng tính mạng để chém giết lẫn nhau.

Cuối cùng, Lãnh Đào lấy ưu thế yếu ớt quyết thắng trận này. Lỗ Bồi cơ hồ là bị trưởng bối mang xuống, trên người Lãnh Đào cũng có ba vết thương sâu tới xương, nhưng không trí mạng.

Truy cứu nguyên nhân, vẫn là Lãnh Đào ngoan độc.

Không chỉ hung ác đối với địch nhân, hơn nữa đối với mình còn ác hơn!

Lấy đấu pháp thương đổi thương đánh trọng thương Lỗ Bồi.

Loại tràng diện máu tanh này để võ giả quan chiến khàn giọng rống to, hưng phấn không thôi.

Vòng thứ ba trận thứ năm kết thúc, trận thứ sáu Hoa Vô Song luân không.

Bởi vì Đào Huy bị Diệp Chân chém giết, sau này mỗi một vòng đều sẽ có một người luân không, nhưng dựa theo quy tắc luận võ, trên cơ bản đến cuối cùng, đại đa số người đều có thể có một người luân không cơ hội, đương nhiên, người đã giao thủ cùng Đào Huy thì vó không cơ hội này.

Mỗi người bại lộ thực lực, rất nhiều người càng hiểu rõ đối thủ của mình, càng nắm chắc sự chênh lệch giữa hai bên.

Hơn nữa, không ngừng có người thụ thương, trọng thương.

Gặp đối thủ cường đại, người trực tiếp nhận thua cũng ngày càng nhiều.

Giống như Hoa Vô Song cùng Thải Y.

Từ khi vòng thứ ba qua đi, phàm là võ giả đối đầu với Hoa Vô Song và Thải Y đều trực tiếp nhận thua, không ai dây dưa dài dòng.

Không phục, nhìn Hoa Vô Song cùng Mạc Tâm Thủy lại nói tiếp.

Khi vòng luận võ ngày càng lớn, tình thế thi đấu xếp hạng cũng ngày càng sáng tỏ, người quan chiến cũng bắt đầu nghị luận.

- Ừm, hạng nhất Hắc Long bảng khẳng định nằm trong tay Thải Y và Hoa Vô Song.

- Diệp Chân cũng rất tốt, đến hiện tại thì chưa thua trận nào!

- Diệp Chân rất lợi hại, nhưng không thể tranh giành thứ nhất, chỉ có thể cùng bọn người Dã Nguyên, Mạc Tâm Thủy tranh giành hạng ba thậm chí hạng tư. Trừ phi Diệp Chân có thể chiến thắng Hoa Vô Song! Có điều, không thể nào.

- Xem đi, giữa Diệp Chân cùng Hoa Vô Song cuối cùng cũng có một trận chiến! Hơn nữa sẽ rất đặc sắc!

- Úc, đúng, Hoa Vô Song nói qua, muốn xử lý Diệp Chân....

...

Bên trong tiếng nghị luận của mọi người, luận võ ngày thứ nhất tiến vào khâu cuối cùng, vòng thứ sáu.

Thi đấu xếp hạng có mười một vòng, ngày đầu tiên sáu vòng, ngày thứ hai năm vòng!

Khi vòng luận võ thứ sáu bắt đầu, việc một người vọt lên trước khiêu chiến đối thủ giống như trước không còn xảy ra.

Đây là vòng thứ sáu, một vòng cuối cùng hôm nay, rất nhiều người đều đang chọn tuyển đối thủ, chuẩn bị toàn lực buông tay đánh một trận, liều mạng với đối thủ.

Vòng thứ sáu qua đi, sẽ có một đêm khôi phục, chỉ cần không phải trọng thương sắp chết, được tông môn không tiếc linh dược điều dưỡng, đều có thể khôi phục bảy tám phần.

Ngay khi những người khác còn đang chọn lựa đối thủ, Diệp Chân bước chậm bước lên lôi đài.

Đạp vào lôi đài, Diệp Chânl lập tức được mọi người chú ý.

- Diệp Chân sẽ khiêu chiến ai đây?

- Hoa Vô Song? Ta cảm thấy một đêm qua thì thương thế của Hoa Vô Song sẽ tốt lên nhiều, hiện tại là thời cơ tốt nhất để Diệp Chân khiêu chiến Hoa Vô Song.

- Thôi đi, Diệp Chân muốn khiêu chiến Hoa Vô Song chiếm tiện nghi thì đợt thứ hai vòng thứ ba đã khiêu chiến, còn cần đến hiện tại!

Trên thực tế, Hoa quản gia dò xét tình huống vì công tử mình, ánh mắt nhìn Diệp Chân cũng có chút rụt rè kìa.

Hắn có chút sợ, sợ Diệp Chân hiện tại khiêu chiến công tử nhà mình.

Lấy ánh mắt của hắn, thực lực Diệp Chân biểu hiện ra rất cường đại, nếu công tử nhà mình toàn thịnh, tự nhiên không chút e sợ, nhưng hiện tại Thần Hồn trọng thương, vậy khó nói.

Ngay khi tâm Hoa quản gia treo cổ họng, Diệp Chân đột nhiên mở miệng.

- Mạc huynh, ta và ngươi buông tay đánh một trận, như thế nào?

Ánh mắt Diệp Chân nhìn về phía Mạc Tâm Thủy!