Chương 363 Tả Tân Giãy Dụa
Diệp Chân, thực lực của Hoa Vô Song rất mạnh!
Sau đợt thi đấu xếp hạng kết thúc, hai lão Kế Xa và Chung Ly bắt chuyện với Diệp Chân.
Diệp Chân cũng không trả lời ngay, chờ hai trưởng lão nói tiếp.
- Diệp Chân, nếu như ngươi muốn thắng Hoa Vô Song, lão phu đề nghị ngươi nên hành động sớm, thừa dịp thương thế Thần Hồn của hắn chưa khôi phục lại như trước, khiêu chiến hắn, tốt nhất là vòng tiếp theo.
- Như vậy, phần thắng của ngươi có khả năng năm thành thậm chí lên tới sáu bảy thành.
- Thật ra, một chiêu của Hoa Vô Song đã doạ Dã Nguyên kia lùi bước có chút yếu đuối. Phải nói chiêu tam sắc Linh Sơn kia cũng không hoàn toàn do Hoa Vô Song chủ động phóng ra, mà trong khi bắt đầu băng tán, Hoa Vô Song thuận nước đẩy thuyền mới hoàn toàn phóng đi.
Chung Ly nói.
- Diệp Chân, ngươi nên suy tính một chút, tốc độ khôi phục của Hoa Vô Song rất kinh người, càng sớm khiêu chiến càng có lợi!
Kế Xa nói.
Diệp Chân cũng không trả lời ngay, ngẩng đầu, nhìn mây trắng trên bầu trời, nửa năm trước một màn giao thủ với Hoa Vô Song ở Thanh La tông lại một lần nữa hiển hiện trong mắt hắn.
Ba chiêu ước hẹn, sỉ nhục bất đắc dĩ!
Hoa Vô Song cười nhạo!
Lúc đối mặt với Hoa Vô Song, cảm giác hắn chỉ như con sâu con kiến!
Lấy ba chiêu ước hẹn đổi lấy may mắn sau này của Hoa Vô Song cũng nổi lên trong lòng Diệp Chân.
Khi mọi việc ngũ tạp trần bỗng hiện lên trong lòng, đi con đường nào, Diệp Chân cũng đã có quyết định.
Cuối cùng!
Diệp Chân chuẩn bị vào ngày mai, thậm chí trận cuối cùng trong ngày mai, cho Hoa Vô Song thời gian đủ nhiều làm khôi phục để mình có thể đường đường chính chính cùng Hoa Vô Song đánh một trận.
Không liên quan đến thanh danh, không liên quan đến thắng thua!
Chỉ muốn gạt bỏ cảm giác của một con kiến hôi, rửa sạch ước hẹn sỉ nhục ba chiêu.
Làm cho mình có thể thẳng sống lưng, luyện hoá đi một tia vết bẩn cuối cùng!
....
Nhị trưởng lão và Thất trưởng lão sau khi biết được quyết định của Diệp Chân đồng thời lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Thất trưởng lão muốn khuyên thêm lại bị Nhị trưởng lão kéo lại.
- Lão Chung, ngươi quên Diệp Chân có một thân phận khác là Trịnh Phù Vân à?
Đây là khúc mắc…
Sau một canh giờ, thi đấu xếp hạng lần ba đúng hạn bắt đầu.
Đương nhiên, trận đấu vẫn diễn ra những trò hay.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Thanh Dực ra lệnh một tiếng, một nhân ảnh như thiểm điện chui lên lôi đài số tám, người này, chính là Bộ Trường Thiên.
Lại một canh giờ khôi phục, thương thế Thần Hồn của hắn chỉ tốt lên một chút.
Hắn không có pháp môn kì dị như Hoa Vô Song. Thương thế Thần Hồn của hắn đã được chú định không nghỉ ngơi một đêm thì không cách nào khôi phục.
Nhưng, không đợi Bộ Trường Thiên mở miệng khiêu chiến người khác, một bóng người gần như đồng thời nhảy lên lôi đài.
- Đại sư huynh!
- Tả.... sư đệ!
Đồng thời xông về phía lôi đài lại đồng môn sư huynh đệ của Bộ Trường Thiên, Tả
Tân của Huyễn Thần tông.
Hai người lập tức buồn bực.
Vốn định đoạt đối thủ, không ngờ lại đối mặt người trong nhà.
- Trận đầu, Bộ Trường Thiên đấu với Tả Tân!
Thanh Dực trên bầu trời cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng việc đã đến nước này, còn có thể như thế nào.
Nhưng cho dù Bộ Trường Thiên hay Tả Tân, ai cũng không động thủ.
Bộ Trường Thiên chỉ lấy một ánh mắt khác thường mà quen thuộc nhìn Tả Tân.
Ánh mắt kia, Tả Tân cực kỳ quen thuộc, tất cả đệ tử chân truyền khác của Huyễn Thần tông đều minh bạch ý tứ trong ánh mắt này của Bộ Trường Thiên.
- Nhận thua đi, ngươi không phải đối thủ của ta!
Đây chính là ý của Bộ Trường Thiên.
Thi đấu tông môn trong Huyễn Thần tông, Bộ Trường Thiên bao nhiêu lần dùng ánh mắt này làm cho rất nhiều sư huynh đệ chủ động nhận thua. Chỉ là lần này, có thêm uy áp và không kiên nhẫn.
Khuôn mặt Tả Tân nháy mắt đỏ lên!
Cắn môi, cúi đầu xuống, trong nháy mắt, Tả Tân ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy kiên nghị!
Đây là thay đổi vận mệnh, thay đổi thời khắc trong tương lai, tuyệt đối không thể từ bỏ!
Nếu trước đó Bộ Trường Thiên không bị thương, Tả Tân sẽ không chút do dự nhận thua, hắn biết rõ chênh lệch giữa hai người.
Nhưng bây giờ Bộ Trường Thiên đang thụ thương, hắn có một tia khả năng chiến thắng.
Hắn muốn... Chiến!
- Đại sư huynh, lôi đài hôm nay, ta và ngươi tạm thời buông tay chiến một trận để thiếu niên tuấn kiệt khắp thiên hạ chứng kiến được phong thái của Huyễn Thần tông chúng ta!
Tả Tân nói.
Ánh mắt Bộ Trường Thiên lập tức âm trầm.
“Lớn mật” thầm nghĩ hai chữ này, mặc dù không quát ra, nhưng lại âm đáp lại một câu.
- Cũng tốt.
Bộ Trường Thiên lặng lệ cười rộ lên.
- Mời!
Trên bầu trời, Thanh Dực biến sắc, vừa muốn dùng Thần Hồn truyền âm nghiêm nghị quát Tả Tân, nhưng Thần Hồn vừa động, âm thanh quát lên đã bị hắn ép xuống.
Hắn đột nhiên có chút hiểu được tâm tính lúc này của Tả Tân.
Dưới tình huống bình thường, Tả Tân vĩnh viễn kém hơn Bộ Trường Thiên, hôm nay là cơ hội duy nhất!
-Mời!
Nháy mắt chữ mời vừa ra khỏi miệng, Tả Tân lập tức nhào tới như thiểm điện, kiếm ảnh một mảnh.
Tuyệt học Liên Tâm Huyễn Kiếm của Huyễn Thần tông đối chiến với Thiên Tuyệt Chưởng!
Không thể không nói, sau khi Thần Hồn bị hao tổn, thực lực Bộ Trường Thiên quả thật có giảm sút, hơn nữa còn giảm đi không ít, vậy mà đánh ngang tay với Tả
Tân.
Phải biết trong thi đấu tông môn dĩ vãng, chiến tích của Tả Tân tốt nhất là miễn cưỡng chống đỡ được ba mươi hiệp dưới tay Bộ Trường Thiên, hơn nữa còn một mực ở thế yếu!
- Sư đệ, ta biết ý nghĩ của ngươi, nhưng mà ý nghĩ của ngươi đã chú định…Sẽ không thành công…
Nháy mắt nhấc thân, thần hồn Bộ Trường Thiên đột nhiên vang lên trong đầu Tả
Tân, khuôn mặt Tả Tân đột ngột đỏ lên.
- Huyễn Ảnh Thần Chưởng!
Thần hình Bộ Trường Thiên run lên, đột ngột hoá ra một phân thân, lại run lên, lại hoá ra một phân thân, ba phân thân cùng xuất chưởng.
Bộ Trường Thiên vì tốc chiến tốc thắng, lần nữa vận dụng tuyệt học.
Di chứng Thần Hồn bị hao tổn, lúc này hoàn toàn hiển lộ ra, nguyên bản có thể hoá ra bốn phân thân Huyễn Ảnh Thần Chưởng, lúc này chỉ có thể hoá ra ba.
Nhìn thấy ba phân thân, con ngươi Tả Tân đột nhiên co lại đến cực hạn.
Huyễn Ảnh Thần Chưởng khinh khủng thế nào, đệ tử Huyễn Thần tông như hắn quá rõ ràng.
Nhưng mà, có một lần Tả Tân nghe được một trưởng lão nào đó đề cập tới sơ hở của Huyễn Ảnh Thần Chưởng.
Dưới tình huống bình thường, Huyễn Ảnh Thần chưởng chỉ cần thi triển một chiêu đã gần như không bất kỳ sơ hở nào, vừa có thể công vừa có thể thủ.
Nhưng khi Huyễn Ảnh Thần Chưởng vừa mới ra chính là sơ hở lớn nhất.
Thời cơ cụ thể, chính là lúc phân thân mới ra, trong tích tắc mình xuất chưởng, trước ngực người thi thuật có khoảng trống.
Hưu!
Thân hình Tả Tân đứng yên, bảy đạo kiếm quang lấp loé đột nhiên hợp làm một, cùng người xông lên, bảy đạo kiếm quang như hoa sen nở rộ, đâm thẳng lên phân thân Bộ Trường Thiên vừa biến ra trên bầu trời.
- Liên Tâm Thứ!
Nhìn Liên Tâm Thứ, thần sắc Thanh Dực trên bầu trời trở nên ngưng trọng.
Thực lực Tả Tân không tệ, một chiêu này nắm bắt thời cơ vô cùng tốt, nhưng mà thực lực vẫn còn kém một chút.
- Sư đệ, tu luyện Liên Tâm Huyễn Kiếm quả không tệ, nhưng muốn đối phó với sư huynh ta vẫn còn kém một chút!
Phốc!
Một ngụm bản nguyên tinh huyết ẩn chứa năng lượng dồi dào đột ngột từ miệng Tả
Tân phun ra, thoáng chốc, bảy đạo kiếm quang ngưng tụ thành liên tâm quang hoa bùng lên, tốc độ được cộng thêm năm thành.
- Ừm?
Trên bầu trời, con mắt Thanh Dực đột ngột trợn tròn.
- Ngươi….
Thần sắc Bộ Trường Thiên biến hóa, thần hồn ba động từ trên người hắn điên cuồng phát ra.
Mắt thấy đạo Liên Tâm Thứ kia sắp đâm trúng ngực Bộ Trường Thiên, hai đạo phân thân trái phải cách Bộ Trường Thiên ba bốn mét, giống như thuấn di, di chuyển đến trước ngực hắn.
Phốc phốc!
Hai đạo phân thân do Linh Lực hoá ra trong thời gian ngắn bị quang hoa Liên Tâm Thứ trảm nát, Thất Kiếm tiếp tục đâm về phía ngực Bộ Trường Thiên.
Ba!
Chưởng ảnh trùng điệp như nước chảy ra từ trước ngực Bộ Trường Thiên, tay phải hắn nghênh đón Thất Kiếm Liên Tâm Thứ.
Tranh thủ thời gian hai đạo phân thân ngăn cản, Bộ Trường Thiên rốt cục cũng bổ sung được chỗ trống trước ngực.
Phốc!
Kiếm quang cùng chưởng ảnh đồng thời nổ tung, nương theo thanh âm trường kiếm đâm vào da thịt.
Trường kiếm của Tả Tân phá vỡ linh cương hộ thể của Bộ Trường Thiên, từ tay phải của Bộ Trường Thiên, một nửa chuôi kiếm trực tiếp biến mất, đâm ra từ cùi chỏ hắn.
Ầm!
Ngay tại lúc đó, tay trái Bộ Trường thiên mang theo lửa giận hung hăng đập vào hậu tâm yếu hại của Tả Tân, linh cương hộ thể của Tả Tân nháy mắt bị chôn vùi!
Phốc!
Trên không trung, Tả Tân phun máu tươi, cả người như tảng đá mất đi khống chế, từ trên không trung té xuống, trong lúc rơi xuống, trong miệng phun ra một số vụn nhỏ nội tạng, có thể thấy được một chưởng này của Bộ Trường Thiên cực kỳ hung ác.
Thân thể gặp phải trọng thương, nhưng tâm Tả Tân lại không lạnh!
Tả Tân biết, cơ hội duy nhất thắng Bộ Trường Thiên trước mặt này đã không còn.
Tương lai năm năm, thậm chí mười năm, trong thời gian ngắn, đại vị của hắn trong tông môn, tiền đồ trong tông môn, đều không thể nào thay đổi.
- Sư huynh quả nhiên.... Lợi hại, ta thua.... Khụ khụ khụ!
Vuốt ngực, Tả Tân bước từng bước lảo đảo nghiêng ngã đi xuống lôi đài tám Xung quanh lôi đài, hơn mấy chục võ giả Dẫn Linh cảnh, Hoá Linh cảnh của Huyễn Thần tông nhìn thấy Tả Tân lảo đảo nghiêng ngã nhưng không ai dám đỡ.
Bởi vì trên trời, khuôn mặt Bộ Trường Thiên âm trầm có thể chảy ra nước.
Ai dám!
Thất Kiếm Liên Tâm Thứ kia của Tả Tân thiếu chút nữa đã trọng thương thậm chí lấy mạng của hắn khiến Bộ Trường Thiên vô cùng tức giận.
Càng làm cho Bộ Trường Thiên phát cuồng chính là, vết thương cũ của hắn chưa khỏi, lại thêm thương mới, mà thương thế kia, lại do đồng môn sư huynh đệ ban cho hắn!
Vết thương xuyên qua cánh tay, cho dù dùng toàn bộ linh đan diệu dược, không qua nửa ngày, tuyệt đối không khỏi.
Tả Tân hại hắn!
Diệp Chân nhìn thấy bóng lưng lảo đảo của Tả Tân, thầm thở dài một tiếng, thần sắc có chút phức tạp.
Tả Tân giãy dụa thất bại rồi...
Trong lúc Bộ Trường Thiên đang hờn dỗi, luận võ vẫn tiếp tục tiến hành.
Nhưng có hai lượt lắng đọng, tốc độ thi đấu xếp hạng vòng ba đột ngột tăng nhanh.
Giống như Dã Nguyên, khi đối đầu với Thải Y, nhảy lên lôi đài nhanh chóng nhận thua, người đối đầu với Mạc Tâm Thuỷ, Tất Chính cũng rất nhanh chóng nhận thua.
- Vòng thứ ba trận thứ tư, Diệp Chân khiêu chiến Bạch Tâm!
Diệp Chân chủ động ra sân, điểm danh khiêu chiến Bạch Tâm, việc này cũng không phải do Diệp Chân có ý gì khác, mà Diệp Chân ngạc nhiên vì tâm pháp của Bạch Tâm cùng loại với Kiếm Tâm Thông Minh.
Diệp Chân muốn cùng Bạch Tâm chiến một trận, nhìn tâm pháp của Bạch Tâm đến cùng có đặc thù gì.
- Diệp sư huynh, ngươi rất mạnh…
Đây là câu nói đầu tiên của Bạch Tâm sau khi lên đài.
Nghe xong câu nói này, Diệp Chân cũng có chút choáng váng, không phải Bạch Tâm sẽ trực tiếp nhận thua đấy chứ?