Chương 366 Hoa Vô Song Lần Nữa Bị Một Chiêu Đánh Ngã
Ngày thứ nhất luận võ kết thúc sau khi mặt trời chiều ngả về phía tây.
Bên trong các võ giả đang tranh đoạt mười trí đầu, mặc dù Thải Y và Diệp Chân đều liên tiếp thắng sáu trận, chiến tích của Hoa Vô Song năm thắng một thua, nhưng không bất kỳ kẻ nào sẽ hoài nghi tranh đoạt đệ nhất Hắc Long Bảng nhất định sẽ là Thải Y và Hoa Vô Song.
Xếp hạng cao nhất của Diệp Chân chính là cùng Dã Nguyên tranh đoạt thứ ba hoặc thứ tư mà thôi, đây là chiến tích tốt nhất của hắn.
Điểm này, cả Nhị trưởng lão Kế Xa và Thất trưởng lão Chung Ly đều không chút nghi ngờ.
- Xoay người, chiếu tình huống trước mắt này kéo dài thêm, lấy chiến tích của Thải Y và Diệp Chân, Tề Vân tông chúng ta nhất định phải xoay người.
Mặt mày Nhị trưởng lão vô cùng hưng phấn.
Không chỉ có hai trưởng lão rất hưng phấn, ngay cả chân truyền Ô Minh Đạt và Mai Nguyên Câu có chiến tích không phải quá lý tưởng cũng rất hưng phấn. Tông môn cường đại sẽ kéo theo thực lực chỉnh thể của tông môn tăng trưởng, bọn hắn tự nhiên cũng sẽ thu được ích lợi không nhỏ.
Chẳng qua, Diệp Chân hơi nghi hoặc một chút.
Chỉ là xếp hạng Hắc Long Bảng mà thôi, chẳng lẽ có thể làm cho tông môn sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất gì?
Chiến đấu ngày thứ nhất, Mai Nguyên Câu thắng hai thua bốn, mà Mai Nguyên Câu tranh đoạt trí thứ 37 đến 48, dựa theo chiến tích hiện tại, xếp hạng hẳn ở trên dưới 45.
Chẳng qua, dựa theo cách nói của Mai Nguyên Câu, ngày mai hắn hẳn có nắm chắc thắng được ba trận, xếp hạng có thể tăng lên tới khoảng 40.
Chiến tích ngày thứ nhất của Ô Minh Đạt là thắng ba thua ba, ngày mai thậm chí có nắm chắc thắng bốn trận. Nhưng tiểu tổ của Ô Minh Đạt tranh đoạt là xếp hạng thứ 49 đến 60.
Nói cách khác, cho dù Ô Minh Đạt thắng càng nhiều trận, xếp hạng tối đa cũng chỉ khoảng 50.
- Đều sớm một chút nhập định tu luyện khôi phục, chúng ta trông coi cho các ngươi, ngày mai luận võ, nhất định không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
- Lão Chung, hai ba trăm năm? Tề Vân tông chúng ta hai ba trăm năm không có chiến tích tốt như vậy rồi?
- Đâu chỉ hai ba trăm năm!
- Các lịch đại chưởng môn cũng chưa từng lấy được xếp hạng thứ nhất hoặc thứ hai trên Hắc Long Bảng. Cho dù Thải Y xếp hạng trên Hắc Long Bảng thứ nhất hay thứ hai, đều sẽ là thành tích tốt nhất trong vòng ngàn năm nay của Tề Vân tông chúng ta.
- Đáng tiếc, năm đó nếu Đồ Phương Diệp tham gia Hắc Long Bảng, ba trí đầu hẳn cũng không vấn đề. Đáng tiếc....
- Đang tốt lành nhắc tới hắn làm gì?
Kế Xa trừng mắt nhìn Chung Ly.
- Lại là Đồ Phương Diệp....
Diệp Chân khẽ thở dài một hơi, đột nhiên có chút muốn biết Đồ Phương Diệp kia đến cùng là thiên tài bực nào?
…
Đêm đó, thay đổi bất ngờ. Trời đêm lúc đầu đầy sao sáng vạn dặm, thế nhưng đến sau nửa đêm, gió lớn chợt nổi, mây đen cuồn cuộn. Nhiệt độ chợt hạ xuống, rất có xu thế gió thổi báo giông bão sắp đến.
Chẳng qua, nhiệt độ biến hóa đối với võ giả tu vi cao tới Hóa Linh cảnh căn bản không bất kỳ ảnh hưởng gì.
Nhưng, khi thời khắc mây đen cuồn cuộn đến, một võ giả đang khoanh chân tu luyện đột nhiên vươn người đứng dậy, nhìn theo mây đen cuồn cuộn, lại than tiếc, lại hưng phấn.
Ngày thứ hai, mây đen áp đỉnh, không thấy mặt trời, nhưng thi đấu giành xếp hạng trên Hắc Long Bảng vẫn đúng hạn cử hành.
Sau khi mười hai chấp sự chia ra đứng trên không trên các lôi đài, năm vòng thi đấu giành xếp hạng cuối cùng trên Hắc Long Bảng cũng chính thức bắt đầu.
Diệp Chân cũng vào lúc này vươn người đứng dậy, thẳng đến lôi đài đầu rồng, chuẩn bị khiêu chiến người khác.
Diệp Chân cần đối chiến mười một võ giả, hôm qua đã chiến thắng sáu người, hôm nay còn có năm người, bên trong năm người này, Diệp Chân có hai trận ác chiến.
Những người khác, đối với Diệp Chân mà nói không bất kỳ lo lắng gì!
Một trận là giao thủ với Dã Nguyên, một trận khác là quyết chiến với Hoa Vô Song. Hai người này đều là cường giả, Diệp Chân cần toàn lực ứng phó, tiêu hao cũng cực lớn.
Theo như kế hoạch của Diệp Chân, Diệp Chân chuẩn bị ở trận đầu hôm nay khiêu chiến Dã Nguyên, một trận cuối cùng khiêu chiến Hoa Vô Song. An bài như vậy, dù khi ác chiến với Dã Nguyên sẽ tiêu hao quá lớn thậm chí thụ thương, nhưng đợi đến khi quyết chiến với Hoa Vô Song, cũng có thể khôi phục bảy, tám phần.
Nhưng Diệp Chân nhanh, có người nhanh hơn.
Thân hình lóe lên, Mạc Tâm Thủy đã bước vào lôi đài đầu rồng số tám, trên mặt tràn đầy một loại hăng hái không nói được.
- Hoa Vô Song, tại hạ Mạc Tâm Thủy của Thần Ẩn sơn trang muốn thỉnh giáo cao chiêu!
Mạc Tâm Thủy cao giọng nói.
- Hả?
Hoa Vô Song mở mắt, bên trong hiện lên một tia ngoài ý muốn. Theo như hắn lý giải, thực lực của Mạc Tâm Thủy và Dã Nguyên không sai biệt lắm, thậm chí so với Dã Nguyên còn yếu hơn một hai thành, lúc gặp phải hắn nên chủ động nhận thua mới đúng.
Nhưng bây giờ lại chủ động khiêu chiến hắn, tuyệt đối sẽ không chủ động nhận thua.
- Nếu ngươi đã chủ động khiêu chiến, vậy bản công tử sẽ chỉ giáo ngươi mấy chiêu!
Một đêm ngủ say, dưới tác dụng đặc thù của tâm pháp gia truyền, thương thế Thần Hồn của Hoa Vô Song đã khôi phục hơn tám thành, mặc dù chưa hoàn toàn tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng phát huy trong chiến đấu.
Nói một cách khác, sau một đêm nghỉ ngơi, chiến lực của Hoa Vô Song đã triệt để khôi phục.
Nguyên bản bị Thải Y một chiêu đánh ngã, lòng tự tin và ngạo khí bị đả kích đã triệt để khôi phục lại, thần thái của thiên hạ đệ nhất công tử một lần nữa hiển lộ.
Hoa Vô Song khinh thường như thế, ngôn ngữ tỏ vẻ trong mắt không để người như thế khiến cho trong mắt Mạc Tâm Thủy lóe lên một tia lạnh lùng.
Đám võ giả quan chiến, nhất là những võ giả ưa thích phong độ mà ủng hộ Mạc Tâm Thủy đều nhíu mày.
- Mạc thiếu trang chủ muốn làm gì?
- Một đêm khôi phục dồi dào tinh lực đã muốn lãng phí đến trên người Hoa Vô Song không thể chiến thắng sao?
- Đây không phải tự tìm đường chết sao?
Nhìn thần sắc vô cùng tự tin của Mạc Tâm Thủy, Diệp Chân lại nhìn bầu trời mây đen cuồn cuộn, không biết thế nào, mơ hồ có loại cảm giác không ổn.
- Mời!
Tùy theo Mạc Tâm Thủy nói một chữ mời, đại chiến giữa Hoa Vô Song và Mạc Tâm Thủy, lập tức bắt đầu.
Vừa mới ra tay, Hoa Vô Song đã ra chiêu Hồ Điệp Thủ phân biệt rõ ràng linh lực thủy hỏa nhị sắc. Diệp Chân nhận ra, Hồ Điệp Thủ do Hoa Vô Song vận dụng ra ước chừng chín thành thực lực, uy lực vô cùng kinh khủng, đón đỡ căn bản không có khả năng.
Thủy hỏa nhị sắc Hồ Điệp Thủ vừa ra, trên bầu trời, sắc mặt Thanh Dực trưởng lão cũng biến thành có chút khẩn trương, Hắc Long lệnh bài trồi lên sau đầu, một vệt hào quang bay ra, lập tức bày ra một tầng hào quang thủ hộ xung quanh lôi đài đầu rồng, làm cho ngừa dư uy đả thương người.
- Mạc Tâm Thủy, Hoa mỗ dùng tám thành thực lực ra chiêu Hồ Điệp Thủ, nếu ngươi có thể chống đỡ, cũng coi như miễn cưỡng có thể có tư cách chơi đùa với bản công tử, nếu ngươi không đỡ nổi, ngươi sớm cút đi!
Ngày hôm qua là một ngày Hoa Vô Song cảm thấy khó chịu. Trận đầu, đã bị Thải Y một chiêu đánh ngã, khó chịu cả một ngày. Hôm nay, Hoa Vô Song chuẩn bị lập uy, cần phải chỉnh đốn lại uy danh thiên hạ này đệ nhất công tử của hắn.
Mà Mạc Tâm Thủy khiêu chiến hắn, chính là đối tượng cho hắn lập uy.
Hắn chuẩn bị nhiều nhất ba chiêu, nhiều nhất ba chiêu đánh ngã Mạc Tâm Thủy!
Hoa Vô Song cuồng vọng, lần nữa khiến Mạc Tâm Thủy cười lạnh.
Mạc Tâm Thủy có thể cảm ứng được bên trong thủy hỏa nhị sắc Hồ Điệp Thủ ẩn chứa năng lượng kinh khủng, vô cùng kinh người. Nếu là thường ngày, hắn rất khó chống đỡ được, dù miễn cưỡng đỡ được nhưng cũng sẽ lập tức trọng thương chiến bại.
Nhưng hôm nay thì không giống!
Thời tiết tốt!
Lôi quang bên trên ngự lôi kiếm lấp lóe, đột ngột phun ra đạo lôi quang dài mấy chục trượng, nhưng quỷ dị là lôi quang này lại phóng lên trên trời, cũng không phải hướng về phía Hồ Điệp Thủ đang bay tới chỗ hắn.
Ầm ầm!
Lôi quang trên ngự lôi kiếm xông lên ẩn vào mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, giống như dây dẫn nổ, lập tức khiến đám mây đen trên bầu trời ầm ầm kịch chấn.
Bị chấn động, từng đạo lôi quang từ mặt ngoài tầng mây tràn ra, giống như tô vẻ cho từng đám mây đen một màu xanh đậm.
Cơ hồ là đồng thời, trên dưới quanh người Mạc Tâm Thủy hiện đầy Lôi Linh Lực vô cùng dày đặc.
Trên bầu trời, đám mây đen nặng trĩu tràn ngập lôi quang tựa như tìm được nơi thuộc về, tụ tập về phía Lôi Linh Lực dày đặc trên người Mạc Tâm Thủy.
Hoặc là nói, trong mây đen trên bầu trời tràn ngập lôi quang, dưới sự dẫn đường của bí pháp của Mạc Tâm Thủy, từ phía trên không mạnh mẽ đổ ập xuống.
Đúng lúc đó, ngự lôi kiếm trong tay Mạc Tâm Thủy chỉ hướng phía dưới!
Oanh!
Lôi quang to cỡ thùng nước, như cự mãng từ phía trên không trung đánh xuống, không chỉ có cực thô, hơn nữa kéo lấy một đuôi rắn thật dài, chừng hơn trăm mét dài. Lôi quang kinh khủng dọa sợ các võ giả quan chiến mỗi người vội vã lui về phía sau không thôi.
Hoảng sợ nhất chính là chủ sự Thanh Dực trên đỉnh đầu lôi đài số tám.
Nháy mắt khi nhìn đến lôi quang đổ ập xuống, Thanh Dực là người thứ nhất trong nháy mắt nhanh chóng lùi lại trăm mét, người thứ nhất trong nháy mắt đem bất kỳ đồ vật gì trên người có khí tức của Ngũ Hành tinh kim thu sạch vào trong nhẫn trữ vật, mà ngay cả nhẫn trữ vật cũng dùng một tầng Linh Lực thật dày bao trùm, sắc mặt đột ngột trở nên tái nhợt.
May mắn...!
May mắn lôi quang này có Mạc Tâm Thủy dẫn động, bằng không, Thanh Dực hắn tuyệt đối là người thứ nhất bị oanh.
Coi như không chết, chỉ sợ cũng gần chết!
Xì!
Giống như bàn ủi nóng đỏ ấn vào trong tuyết, lôi quang thô to như thùng nước thẳng tắp đánh vào phía trên thủy hỏa nhị sắc Hồ Điệp Thủ, linh lực thủy hỏa hai hệ bên trong Hồ Điệp Thủ kia lập tức bị lôi quang kinh khủng chôn vùi.
Là trực tiếp chôn vùi, hóa thành tro bụi, vốn dĩ có đệ nhị trọng biến hóa thủy hỏa Bạo Viêm cũng không xuất hiện đã trực tiếp bị chôn vùi.
Nhìn thấy lôi quang to cỡ thùng nước đánh xuống, Hoa Vô Song trực tiếp trợn tròn mắt.
Nhưng loại sững sờ này, có thể trong nháy mắt cũng không có.
Theo bản năng, linh cương hộ thể quanh người Hoa Vô Song bùng lên, hình như dưới linh cương hộ thể còn có một tầng quang hoa, chẳng qua, thời gian quá ngắn, Diệp Chân căn bản thấy không rõ.
Cơ hồ là đồng thời, lôi quang thô to như thùng nước lấy tư thái bẻ gãy cành khô chôn vùi Hồ Điệp Thủ thủy hỏa nhị sắc, sau đó đổ ập xuống đầu Hoa Vô Song.
Lôi quang kéo cái đuôi dài hơn trăm mét, đều đổ ập xuống trên đầu Hoa Vô Song.
Xoạt!
Linh cương hộ thể Hoa Vô Song lấp lóe mấy lần, sau đó nhanh chóng bị chôn vùi.
Một thanh quang óng ánh khác từ ra thân thể Hoa Vô Song nhanh chóng bừng lên, đối kháng lôi quang kinh khủng kia.
Nhưng thanh quang óng ánh kia cũng nhanh chóng bị mài mòn, bị nhanh chóng tiêu hao. Thần kỳ là, thanh quang kia dù bị tiêu hao, quang hoa lấp lóe khắp nơi, tựa như có năng lượng gì đang nhanh chóng bổ sung vào.
- Thượng phẩm Bảo Giáp!
- Lại là thượng phẩm Bảo Giáp!
Một số võ giả kiến thức rộng rãi kinh hô lên
Nhưng lôi quang do Mạc Tâm Thủy dẫn động từ phía trên không quá dài, quá thô, quá mức kinh khủng, dù cho bảo quang của thượng phẩm Bảo Giáp cũng chỉ chống đỡ được hai hơi thở, nháy mắt tiêu tán.
Trước mặt thiên uy, sức người há có thể chống!
Lôi quang còn lại giống như nước thép đổ xuống đỉnh đầu của Hoa Vô Song đã mất đi phòng hộ. Hoa Vô Song rên lên một tiếng, lập tức ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự!
Hoa Vô Song lần nữa bị Mạc Tâm Thủy một chiêu gọn gàng linh hoạt đánh ngã!
Cơ hồ là đồng thời, Hoa quản gia đã dùng một loại thanh âm cực kỳ sắc lạnh, the thé thê lương kêu khóc.
- Công.... Tử!