← Quay lại trang sách

Chương 367 Vận Số Suy Yếu

Trên bầu trời, Mạc Tâm Thủy cầm ngự lôi kiếm trong tay, phía trên mây đen lấp lóe lôi quang, uy phong lẫm liệt như thiên thần.

Trên lôi đài, Hoa Vô Song phong độ nhẹ nhàng đã biến thành than đen, nếu không phải tất cả mọi người biết người kia là Hoa Vô Song, dựa vào bộ dáng này, tuyệt đối không nhận ra người trước mắt chính là công tử Hoa Vô Song đệ nhất thiên hạ.

Tất cả mọi người đang quan chiến, tất cả võ giả Hồn Hải cảnh, từng người vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Thiên uy!

Đây chính là thiên uy kinh khủng!

Đây chính là sự kinh khủng của Ngự Lôi Tâm Kinh, có thể lợi dụng thiên uy!

Khóe miệng Diệp Chân hơi lệch, một chiêu này của Mạc Tâm Thủy quá kinh khủng.

May mắn Diệp Chân hắn đã so tài với đối phương hôm qua, nếu hôm nay Diệp Chân so tài với Mạc Tâm Thủy, trừ phi vừa vào sân vận dụng ngay Ngân Tuyến Thiểm và Phù Vân Chỉ như thiểm điện mới có thể đánh bại, bằng không, kết cục của Diệp Chân sẽ càng thảm hại hơn Hoa Vô Song.

Hoa Vô Song có thượng phẩm bảo giáp hộ thân, nhưng Diệp Chân không có.

- Anh kiệt trong thiên hạ, tuyệt đối không thể xem thường....!

Diệp Chân thầm thở dài một tiếng.

- Công tử....

Hoa quản gia té nhào vào lôi đài nhưng bị quang hoa ngăn cản, bất lực khóc thét, nhìn phi thường đáng thương, không còn bộ dáng hung hăng càn quấy lúc trước.

Thế nào cũng không nghĩ ra, công tử Hoa Vô Song uy phong tám phương, thiên hạ đệ nhất, chiến lực vô song, khi luận võ trong Hắc Long Bảng, liên tiếp bị hai vị võ giả không có danh tiếng dùng một chiêu đánh ngã.

- Đặt chân ra ngoài thế giới, quá nguy hiểm, thực sự quá nguy hiểm, vẫn là bên trong Hoa Vương Cốc tốt, trong cốc an toàn....!

Giờ khắc này, đáy lòng Hoa quản gia đột nhiên dâng lên ý nghĩ như vậy. Nếu được lựa chọn lại, hận không thể lập tức trở về Hoa Vương Cốc.

Tiếng la khóc của Hoa quản gia đánh thức Thanh Dực, luốn cuốn thôi động lệnh bài Hắc Long, tán đi hào quang màn sáng, trong nháy mắt tiếp theo, Hoa quản gia đã lộn nhào đánh về phía công tử nhà mình.

- Công tử!

- Công tử...

Vừa sờ một đống bụi!

Trên người Hoa Vô Song, khắp nơi đều là tro bụi.

Hoa quản gia lau một cái, dưới lớp tro bụi, bên trong dần lộ ra làn da của Hoa Vô Song từ tím biến thành đen, da thịt vẫn còn ổn, chỉ là thân thể đang không ngừng co quắp.

Hình như Hoa quản gia đang dùng thân thể của mình dẫn điện quang còn sót lại trên người Hoa Vô Song đi, đôi tay lau đi tro bụi trên người Hoa Vô Song.

Còn quần áo quanh người Hoa Vô Song, lông tóc bị biến thành lôi quang.

Nhưng Hoa Vô Song cũng chưa biến thành đại bạch dương, úc, đại tử dương chứ.

Trên thân, còn có một kiện giáp mỏng đen nhánh gắn vào. Xem ra còn nguyên vẹn là thượng phẩm bảo giáp kia!

- Sống, còn tốt, công tử còn sống!

Tìm được khí tức của Hoa Vô Song, Hoa quản gia vui đến phát khóc, không quan tâm hình tượng, vội vàng ôm công tử nhà mình xuống đài nhanh chóng dùng linh dược Thiên Nam Hoa gia để cứu chữa.

Lạch cạch!

Trong lúc được ôm lấy, một tầng áo giáp cuối cùng trên người Hoa Vô Song nứt vỡ từng đường, rớt xuống đất.

Hoa quản gia ngẩn người.

- Thượng phẩm bảo giáp của công tử, lại bị... Hủy!

Khóe miệng Hoa quản gia co quắp một cái, thượng phẩm bảo giáp, ngay cả Thiên Nam Hoa gia, thượng phẩm bảo giáp cũng là bảo bối cực kỳ trân quý.

Trên bầu trời, nhóm đại năng Hồn Hải cảnh thấy một màn như vậy, trái tim cũng co quắp.

Thượng phẩm bảo giáp, một thượng phẩm bảo giáp có thể làm trấn tông chi bảo dù ở

Huyễn Thần tông, cứ như vậy hủy trong tay Mạc Tâm Thủy.

Ngay lúc đó, mọi người cùng nhìn thoáng qua Mạc Tâm Thủy, trái tim không hiểu khẽ run rẩy!

Về sau mưa dông, mưa dầm, mây đen, thậm chí trời âm u, đều phải cẩn thận, tuyệt đối không thể nổi lên xung đột với gia hỏa này, nếu gia hỏa này nổi giận, tuyệt đối là mạng người!

Hơn nữa khó có thể ngăn cản chủng loại kia!

Trên bầu trời, Mạc Tâm Thủy nhìn Hoa Vô Song bất tỉnh nhân sự, thần sắc có hơi phức tạp.

Kỳ thật, mức độ mạnh yếu uy lực dẫn lôi Ngự Lôi Tâm Kinh của hắn, cũng có thể miễn cưỡng điều tiết.

Nhưng mà, vừa mới ra trận, Hoa Vô Song hung hăng càn quấy và cuồng ngạo, nên chọc giận hắn, trong cơn tức giận, hắn vô tình tạo ra loại kết cục trước mắt này.

Nhưng, Mạc Tâm Thủy tuyệt không hối hận.

Tranh đấu giữa các võ giả là như thế.

Không cẩn thận, chính là chiến đấu sinh tử!

Trong lúc chiến đấu sinh tử, Hoa Vô Song tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình với hắn.

- Ây....

Hoa Vô Song bị rót vào người vô số linh dược, rốt cục đã tỉnh.

Nhìn bộ dạng của mình, thiếu chút nữa ngất đi lần nữa!

Hắn đường đường là công tử đệ nhất thiên hạ, lúc này xích lõa trần truồng bị một đại nam nhân ôm vào trong ngực, chuyện này truyền đi....

- Thượng phẩm bảo giáp của ta....

- Công tử, đã vỡ nát....

- Vỡ nát........

Hoa Vô Song có chút thất thần.

Thượng phẩm bảo giáp này là bảo vật tổ phụ hắn ban cho hắn hộ thể, có thượng phẩm bảo giáp này, dù cường giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong đánh một kích toàn lực cũng có thể đón lấy ba lần.

Bởi vì bên trên khảm ba khối thượng phẩm Linh Tinh làm năng lượng, có thể tự động bổ sung linh quang bảo giáp tiêu hao, rất bất phàm.

Bây giờ, lại nát....

Nhưng, thượng phẩm bảo giáp nát, hắn lại lưu lại một mạng, có mệnh là tốt rồi.

- Hừ, Mạc Tâm Thủy....

Hoa Vô Song cắn chặt hàm răng, giờ khắc này, hắn hận không thể chém chết Mạc Tâm Thủy tại chỗ.

Một chiêu này của Mạc Tâm Thủy khiến hắn vô cùng mất mặt.

- Trận đầu vòng thứ bảy, Mạc Tâm Thủy đối chiến Hoa Vô Song, Mạc Tâm Thủy thắng!

Khi Thanh Dực tuyên bố kết quả xuất chiến, tất cả đại năng Hồn Hải cảnh trên bầu trời, nhất là mười hai vị chấp sự Hắc Long cổ địa lâm thời, trên mặt mỗi người hiện ra một tia nhẹ nhõm, thần sắc lại phức tạp như than tiếc.

Hoa Vô Song lại một lần nữa bị Mạc Tâm Thủy dùng một chiêu mượn thiên uy gọn gàng đánh ngã, chứng tỏ một việc.

Vận số Thiên Nam Hoa gia, thực sự đã suy bại! Hơn nữa suy bại không phải một điểm nửa điểm.

Nếu Hoa Vô Song bị Thải Y một chiêu đánh ngã, nguyên nhân là do lực lượng Thần Hồn Thải Y quá mạnh mẽ.

Nhưng bị Mạc Tâm Thủy một chiêu đánh ngã, có rất nhiều là do khí vận.

Lúc nào không được, hết lần này tới lần khác trước khi Mạc Tâm Thủy khiêu chiến Hoa Vô Song lại đến, đây không phải vận số thì là cái gì?

Mặc dù nói như vậy có chút gượng ép, nhưng nhiều khi, rất nhiều chuyện đều có quan hệ với nhau.

.....

Khi Mạc Tâm Thủy nhẹ nhàng nhảy xuống lôi đài, những võ giả quan chiến kia, lập tức tránh ra một con đường, như đụng phải Sát Thần.

Về phần những võ giả chưa giao chiến với Mạc Tâm Thủy, lúc này chỉ có một ý nghĩ, nhận thua!

Vừa vào sân đã nhận thua!

Nói đùa gì đấy?

Thượng phẩm bảo giáp của Hoa Vô Song đều bị oanh nát.

Bọn hắn đi lên, bị oanh nát sẽ là nhục thân.

Khi Mạc Tâm Thủy đi xuống đầu rồng lôi đài, Diệp Chân nhảy lên.

Một màn này, khiến cho đám võ giả quan chiến hưng phấn.

- Các ngươi nói, Diệp Chân sẽ khiêu chiến ai, Dã Nguyên hay Hoa Vô Song?

- Nói lại, hiện tại là thời cơ tốt nhất Diệp Chân khiêu chiến Hoa Vô Song! Nếu hiện tại Diệp Chân khiêu chiến Hoa Vô Song, sẽ giành được hạng thứ hai Hắc Long Bảng.

- Sẽ không....

Trên đầu rồng lôi đài, ánh mắt Diệp Chân nhìn về phía Dã Nguyên.

Dã Nguyên ngẩn người, lập tức nhanh chân bước lên.

- Diệp Chân, thời điểm này, người có thể khiêu chiến ta, ta rất bội phục! Nhưng, lão tử vẫn muốn mắng ngươi một tiếng ngu muội!

Câu đầu tiên khi Dã Nguyên lên đài đều khiến tất cả mọi người có chút ngẩn ra.

Chân mày Diệp Chân cau lại, áp chế lửa giận, nghe Dã Nguyên nói tiếp.

- Trong một canh giờ này, ngươi nên khiêu chiến Hoa Vô Song, sẽ nhẹ nhàng thủ thắng! Đây là luận võ, đây là lần tranh danh, đây là có ban thưởng! Trong mắt của ta, luận võ với loại người tự xưng anh hùng, là ngu muội, cực kỳ ngu muội!

Dã Nguyên nói.

- Ngươi không biết!

Diệp Chân chậm rãi lắc đầu.

- Lão tử không biết cái rắm! Lão tử chỉ biết, nếu ngươi lại kéo thêm mấy canh giờ, luận võ với Hoa Vô Song, hắn có thể khôi phục chiến lực nhất định!

- Nhưng, ta với ngươi nói nhảm làm gì, xem chiêu!

Trong tiếng rống giận dữ, địa từ Linh Lực ngân quang quanh người Dã Nguyên bùng lên, một quyền, đánh tới hướng mặt đất.

Địa từ lực trường!

Thoáng chốc, vô số địa từ Linh Lực hướng về bốn phương tám hướng lôi đài rải ra.

Mặc dù đã sớm trải qua qua một lần, nhưng thân hình Thanh Dực trên bầu trời, vẫn không thể tránh khỏi nên đã hạ xuống một cái.

Địa từ lực trường của Dã Nguyên rất khủng bố.

Nhưng, động tác Dã Nguyên quá nhanh, động tác Diệp Chân cũng không chậm.

Nếu không biết địa từ lực trường của Dã Nguyên, Diệp Chân còn có thể ăn thiệt thòi, nhưng hiện tại, Diệp Chân làm sao có thể tùy ý cho Dã Nguyên bố trí ra từ lực trận, từ từ hành hạ đánh bại hắn?

Khi địa từ linh lực quanh người Dã Nguyên nổ lên, linh lực quanh người Diệp Chân cũng phun trào rất nhanh, lực lượng Thần Hồn cũng theo đó bay lên.

Một đôi cánh chim Linh Lực cực lớn, đột ngột xuất hiện từ phía sau Diệp Chân.

Cánh chim Linh Lực như huyễn ảnh, cuồng thiểm vọt tới Dã Nguyên.

Khi địa từ linh lực của Dã Nguyên phát tán bốn phương tám hướng trên lôi đài, thân hình Diệp Chân biến mất tại chỗ, một đạo quang hoa màu đỏ đột ngột lóe lên.

Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình Diệp Chân đột ngột xuất hiện trước người Dã Nguyên.

- Ừm?

Dã Nguyên giật nảy cả mình!

Địa từ ngân liên như thiểm điện tuôn ra, che lại toàn thân.

Ngân Tuyến Thiểm chợt lóe lên, thời khắc Diệp Chân hiện thân, thân hình không thể tránh khỏi hạ xuống mấy mét, nhưng một đoạn ngón tay xanh ngọc vẫn như cũ đột ngột từ trong hư không xuất hiện, hướng về phía ngực Dã Nguyên.

Khuôn mặt Dã Nguyên đột ngột đỏ bừng, như đã dùng hết toàn lực.

Địa từ ngân liên như bàn xà co lại, không ngừng giãy dụa, quang hoa địa từ ngân liên trong nháy mắt sáng tắt bảy lần.

Phốc phốc phốc!

Địa từ ngân liên như bọt khí bị hủy, quang hoa Phù Vân Chỉ của Diệp Chân cũng bị địa từ ngân liên chấn động tiêu hao ảm đạm vô quang, sắp băng tán.

Diệp Chân có chút giật mình.

Lần thứ nhất!

Đây là lần thứ nhất có người thành công dùng linh lực chống đỡ hơn phân nửa uy lực Phù Vân Chỉ của hắn, địa từ Linh Lực quả nhiên danh bất hư truyền!

Vô quang Phù Vân Chỉ ảm đạm lóe lên nhẹ nhàng, tầng cuối cùng hộ thể linh cương quanh người Dã Nguyên đột ngột phá diệt, thân hình Dã Nguyên lóe lên, định mượn nhờ địa từ lực trường nhanh lùi lại.

Nhưng ngay lúc đó, hai đạo khí tức cực kỳ âm lãnh một trước một sau xông về Dã Nguyên.

Khí tức âm lãnh kia, khiến cho lông tơ Dã Nguyên quanh người lập tức nổ.

Thần Hồn công kích!

Theo bản năng, Dã Nguyên giơ lên hai tay lập tức, làm dáng vẻ đầu hàng!

- Đừng, ta nhận thua!

Thấy Dã Nguyên giơ lên hai tay, Diệp Chân ngẩn người, cuối cùng, ngưng tụ ra hai cây Hồn Thứ, vẫn không có đâm xuống.

Cảm nhận được hai đạo khí tức âm lãnh không có đâm tới, Dã Nguyên mới thở dài một hơi, sau đó, mặt mũi tràn đầy phiền muộn!

Trận cũng thua quá nhanh?

Một chiêu hay hai chiêu?

Bị Diệp Chân đánh cho đầu hàng nhận thua! Cũng chỉ một cái nhấc tay!

Hơn nữa, không đầu hàng, đợi đến khi Thần Hồn trọng thương, triệt để cách biệt luận võ sau này!

Diệp Chân đối chiến Dã Nguyên, Diệp Chân thắng!

Đây là trận thắng liên tiếp thứ bảy!