← Quay lại trang sách

Chương 371 Diệp Chân Tuyệt Sát

Khí tức Thần Hồn vô cùng ngưng đọng đột ngột bay lên từ trên thân Hoa Vô Song, lập tức biến mất.

- Diệp Chân, chẳng lẽ ngươi cho rằng, dựa vào tu vi Thần Hồn của ngươi có thể làm ta bị thương? Hoặc Hoa Vô Song ta sẽ bị một tảng đá trượt chân hai lần?

Hoàn mỹ tiếp nhận một chiêu Hồn Thứ của Diệp Chân, Hoa Vô Song nhẹ nhàng thoải mái nghênh đón Phong Vân kiếm pháp, trên khóe miệng treo một tia nhàn nhạt trào phúng.

Diệp Chân ung dung cười một tiếng, trong mắt lóe lên một tia quang hoa thần bí, Phong Vân kiếm pháp cơ hồ đã bị Diệp Chân thôi động đến cực hạn, lô hỏa thuần thanh.

Diệp Chân cũng không ngốc, lực lượng Thần Hồn của Thải Y khủng bố đến mức nào, hắn rõ ràng nhất. Nhưng, Hoa Vô Song có thể đón đỡ Thải Y công kích Thần Hồn mà không chết, tuyệt đối có thể nói rõ một chuyện, tu vi Thần Hồn của Hoa Vô Song không yếu.

Về phần Diệp Chân vì sao vẽ vời cho thêm chuyện, oanh ra một cái Hồn Thứ, căn bản không phải làm Hoa Vô Song bị thương, chỉ tìm tòi trước khi hành động, xác định cụ thể tu vi Thần Hồn của Hoa Vô Song.

- Thần Hồn nhị trọng!

Có thể thôi động lực lượng Thần Hồn chủ động phòng ngự Thần Hồn công kích, ít nhất cũng có tu vi Thần Hồn nhị trọng, nhưng, tu vi Thần Hồn Hoa Vô Song tuyệt đối sẽ không vượt qua Thần Hồn tam trọng, sẽ không mạnh hơn Diệp Chân.

Bởi vì Diệp Chân cảm giác dưới Thần Hồn cường đại, khi đón lấy một cái Hồn Thứ, Thần Hồn của Hoa Vô Song có một tia rung động cực kỳ nhỏ nhẹ.

Một tia rung động này trong lúc chiến đấu với Hoa Vô Song trên cơ bản không có bất kỳ ảnh hưởng gì, nhưng để Diệp Chân đánh giá ra tu vi Thần Hồn của Hoa Vô Song, đã đủ.

Hưu hưu hưu!

Mượn Ngân Tuyến Thiểm tập kích mang tới tiên cơ, một hơi công phu của Diệp Chân, một thức Phong Quyển Tàn Vân bên trong Phong Vân kiếm pháp bị Diệp Chân cuồng bạo đánh ra mười một lần.

Trên đỉnh đầu Diệp Chân cũng ngưng tụ ra một mảng lớn kiếm vân vận sức chờ phát động.

- Diệp Chân, thứ ngươi chuẩn bị chính là kiếm vân này?

Hoa Vô Song nhạy bén chú ý tới đỉnh đầu Diệp Chân đang tụ càng nhiều kiếm vân.

- Ngươi nhìn là được!

Khóe miệng Diệp Chân tràn ngập một loại tự tin khó tả. Cái tự tin loại này khiến cho Hoa Vô Song có chút không thoải mái.

Song chưởng hợp lại, Hồ Điệp Thủ thủy hỏa nhị sắc vô cùng uyển chuyển chụp về phía Diệp Chân.

Thân hình Diệp Chân đột ngột xoay tròn như mũi khoan hướng đến kiếm vân trên đỉnh đầu. Huyền Dương kiếm trong tay như thiểm điện đâm vào kiếm vân, thoáng chốc phong vân động.

Oanh!

Kiếm vân va chạm, kiếm quang khuynh tiết, bốn đạo kiếm quang từ trên không trung lao xuống, trong kiếm quang xen lẫn một đạo điện quang tinh tế xanh thẳm, những nơi kiếm quang đi qua, không khí đều phát ra âm thanh ông ông rung động, để người quan chiến xa xa ngạc nhiên biến sắc!

Phong Vân kiếm pháp khiến cho tứ phương phong vân động.

Bốn đạo kiếm quang lập tức không quan tâm Hồ Điệp Thủ, bốn đạo điện quang đùng đùng rung động cùng một chỗ đánh về phía đỉnh đầu Hoa Vô Song.

- Lôi quang?

Lông mày Hoa Vô Song như được điêu khắc bỗng nhiên xoắn xuýt lại với nhau, trên mặt đột ngột hiện lên vẻ tức giận.

- Diệp Chân, ngươi đang chọc giận ta? Hay cho rằng, ta trời sinh sợ lôi?

Đám người quan chiến ngẩn người, lập tức hiểu rõ.

Công kích này của Diệp Chân thật sự có chút ý tứ.

Vốn là Thần Hồn công kích, sau đó lại trở thành kiếm quang tạo lôi.

Mà Hoa Vô Song trước đây luận võ nhận hai lần trọng thương duy nhất chính là do Thần Hồn công kích và lôi quang công kích.

Diệp Chân liên tiếp sử xuất hai loại thủ đoạn, theo Hoa Vô Song thì có ý vị khác.

Dưới đài, Mạc Tâm Thủy nhìn Diệp Chân lăng không thúc đẩy lôi quang sinh ra, con mắt đột ngột sáng ngời.

Hắn biết rõ tu vi của Diệp Chân không phải Lôi linh lực lại có thể lăng không thúc đẩy lôi quang sinh trưởng ra. Nếu hắn có thể học được loại thủ đoạn này, người kia...

Dã Nguyên, Bộ Trường Thiên, còn có Bạch Tâm bọn người, lông mày lại khẽ nhíu.

Bọn hắn không thấy được lôi quang, nhìn thấy uy lực một chiêu của Diệp Chân.

Kiếm chiêu này của Diệp Chân, dưới tác dụng được kiếm vân tăng phúc, uy lực cũng đạt tới một loại trình độ khủng bố.

- Ngươi cho rằng cái gì chính là cái đó....

Diệp Chân không quan tâm nhẹ nhàng điểm ra một chỉ Phù Vân Chỉ, Hồ Điệp Thủ của Hoa Vô Song lập tức tán loạn.

Phía dưới, đối mặt kiếm quang chi lôi của Diệp Chân, Hoa Vô Song lại không dám chút chủ quan.

Tán thủ đang ngưng tụ thành vòng xoáy Thủy Linh Lực, trực tiếp đổi thành Hỏa Linh Lực, Hỏa Linh Lực trên bàn tay càng dày thêm một tầng thật.

Khi vòng xoáy Hỏa Linh Lực đang điên cuồng xoáy bị Phong Vân kiếm cương và bốn đạo lôi quang của Diệp Chân một tia cắn nát.

Vòng xoáy tán thủ một bên giảo sát Phong Vân kiếm cương và bốn đạo lôi quang.

Một bên lui về phía sau, đây là đặc điểm của nó, tầng tầng vòng xoáy Linh Lực dày đặc, tầng tầng lui về phía sau, năng lực phòng ngự vô cùng biến thái.

Ba bước!

Một vài võ giả cố tình quan chiến âm thầm kinh hãi.

Lúc Hoa Vô Song đón đỡ Phù Vân Chỉ của Diệp Chân cũng chỉ lui ba bước thêm nửa bước.

Trên đài, Hoa quản gia mắt không chuyển quan chiến, lông mày đột nhiên khẽ nhíu, tiết tấu chiến đấu này.... không tốt lắm!

Từ lúc bắt đầu chiến đấu đến bây giờ, vượt qua tám thành thời gian là công tử nhà mình bị động phòng thủ, nói một cách khác, Diệp Chân đang giữ thế chủ động.

Xùy!

Khi vòng xoáy tán thủ xoắn át một tia lôi quang cuối cùng, đơn chưởng của Hoa Vô Song rung động kỳ diệu mấy lần, vòng xoáy tán thủ lập tức đảo ngược, một tia

Thủy Linh Lực lặng yên không tiếng động rót vào, vòng xoáy tán thủ lập tức biến thành vòng xoáy mũi khoan thủy hỏa kinh khủng mạnh mẽ đánh về phía Diệp Chân.

- Trấn áp!

Một Xích Ngọc Ấn đột ngột bay ra, thời khắc quang hoa bùng lên, tốc độ vòng xoáy mũi khoan giảm nhanh.

- Bạo!

Oanh!

Xích Ngọc Ấn bạo liệt, trong thời gian ngắn dẫn nổ vòng xoáy mũi khoan thủy hỏa, quang mang ánh lửa thủy quang bạo liệt lập tức như nước gợn sóng che mất lôi đài số tám.

Phóng tầm mắt nhìn tới, trên lôi đầu số tám tràn ngập ánh lửa bạo liệt, ánh lửa kia, thậm chí bao trùm thân ảnh Diệp Chân và Hoa Vô Song.

Hình như lúc chữ “Bạo” ra khỏi miệng, thần sắc Diệp Chân lập tức trở nên vô cùng lạnh lùng, bởi vì Diệp Chân biết, thời khắc quyết thắng cuối cùng đã đến.

Thời khắc chữ “Bạo” ra khỏi miệng, hai tay Diệp Chân kết ấn đến cùng một chỗ với Xích Ngọc Ấn vừa mới ngưng tụ ra, nhưng không có đình chỉ, ngược lại lấy tốc độ nhanh hơn biến ảo, như tinh linh nhảy lên, trong thời gian ngắn biến ảo ra vô số thủ ấn.

Khi một cái Xích Ngọc Ấn phía trước nổ tung, một Xích Ngọc Ấn trong suốt đột ngột từ ngực Diệp Chân hiển hiện, ngay sau đó, lại nhảy ra một cái, lại thêm một cái.

Ba cái Xích Ngọc Ấn song song hiện lên trước ngực Diệp Chân khiến cho gương mặt Diệp Chân đột ngột trở nên đỏ bừng, đồng thời vừa ngưng tụ vừa khống chế ba cái Xích Ngọc Ấn. Đây đã là mức cực hạn hiện tại của hắn.

- Đi!

Khi phong lôi động, mỗi Xích Ngọc Ấn xẹt qua một đạo quỹ tích kỳ dị, phân ra ba phương hướng đánh về phía Hoa Vô Song.

Khi ba Xích Ngọc Ấn bay ra, thần niệm Diệp Chân đột nhiên chìm vào bên trong Thận Long Châu.

Lần này, thần niệm Diệp Chân cũng không có chìm vào tinh hồn châu của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương trong đó mà chìm vào tinh hồn châu Huyễn Hồn Thú Vương đạt được không lâu trước đây.

Thoáng chốc, Thần Hồn ba động kỳ dị kết hợp với lực lượng Thần Hồn của Diệp Chân, thần niệm khẽ động, một loại Thần Hồn ba động vô hình hướng về phía trước Diệp Chân lao quađi

Khi xuất hiện, cổ Thần Hồn ba động vô hình bao trùm qua Hoa Vô Song.

Dưới đài, đôi mắt đẹp Thải Y đột nhiên cả kinh, hiện đầy vẻ kinh ngạc.

- Đây là? Làm sao có thể?

Ngay lúc đó, ánh lửa nổ tung vừa rồi dần dần tiêu tán, lộ ra quang hoa bao trùm Hoa Vô Song, lúc này, thủy hỏa Linh Lực quanh người Hoa Vô Song đang điên cuồng phun trào tới quạt xếp trong tay.

Khí tức kinh khủng đang từ trên người Hoa Vô Song dâng lên.

Nhưng, phát hiện Diệp Chân oanh tới ba cái Xích Ngọc Ấn, Hoa Vô Song lại càng thêm kinh ngạc.

Không chỉ kinh ngạc, một chiêu này, Hoa Vô Song thậm chí có một loại cảm giác ban ngày thấy ma.

- Chuyện này sao có thể....

Trong thời gian ngắn, con mắt Hoa Vô Song trừng vô cùng lớn!

Mười sáu cái!

Ít nhất mười sáu tiểu ấn tỷ màu đỏ quay tròn đều đang hướng về hắn với tốc độ cực nhanh, các phương hướng đỉnh đầu, trái, trước, phải. Mỗi phương hướng có ít nhất bốn Xích Ngọc Ấn quay tròn oanh đến.

- Đây chính là Xích Ngọc Ấn....

Một chiêu này, Hoa Vô Song có một loại cảm giác muốn sụp đổ.

Làm sao Diệp Chân có thể trong cùng một lúc oanh ra nhiều Xích Ngọc Ấn như vậy?

Đây không phải vấn đề có hợp thói thường hay không mà căn bản không thể nào.

Hoa Vô Song đón đỡ qua nhiều lần Xích Ngọc Ấn của Diệp Chân, mặc dù đều đón lấy, nhưng uy lực kia quả thực kinh khủng, tuyệt đối không kém mấy loại võ kỹ Địa Giai thượng phẩm của Hoa gia bọn hắn, cũng chính vì tu vi của Diệp Chân chỉ có Hóa Linh cảnh nhị trọng.

Nếu tu vi của Diệp Chân đạt tới Hóa Linh cảnh ngũ trọng, một cái Xích Ngọc Ấn có lẽ có thể làm hắn trọng thương.

Nhưng nếu như thế, Diệp Chân dựa vào tu vi Hóa Linh cảnh nhị trọng thi triển ra Xích Ngọc Ấn cũng làm cho Hoa Vô Song cực kiêng kị vô cùng đau đầu.

Một cái Xích Ngọc Ấn có thể làm cho Hoa Vô Song vô cùng đau đầu, huống chi mười sáu cái?

Mười sáu Xích Ngọc Ấn cùng nhau đi lên, đây không phải vấn đề sinh tử, tuyệt đối có thể đánh cho Hoa Vô Song hắn không còn sót lại một chút cặn.

Trong tích tắc, trong lòng Hoa Vô Song nổi lên sợ hãi.

Nhưng, Hoa Vô Song tự xưng tâm cảnh của hắn đã được lịch lãm rèn luyện thiên chuy bách luyện cũng không chịu nổi.

- Không thể nào!

- Huyễn tượng!

Khi sợ hãi vừa mới nổi lên trong lòng, Hoa Vô Song đã đưa ra phán đoán.

Bên trong mười sáu Xích Ngọc Ấn này, phần lớn đều là huyễn tượng, có lẽ chỉ có một hai cái Xích Ngọc Ấn là thật.

Bằng không, nếu Diệp Chân có thể đồng thời oanh ra mười sáu Xích Ngọc Ấn, đừng nói vô địch Hóa Linh cảnh, ngay cả võ giả Hồn Hải cảnh đỉnh phong cũng phải chạy trối chết.

Lúc tâm niệm thay đổi thật nhanh, lực lượng Thần Hồn của Hoa Vô Song như giếng phun bộc phát ra, Hoa Vô Song muốn dùng lực lượng Thần Hồn cảm ứng mười sáu Xích Ngọc Ấn hư thực này, muốn tìm ra một Xích Ngọc Ấn chân chính có lực sát thương.

Nhưng, đã chậm.

Trải qua trì hoãn trong tích tắc như thế đã chậm, mười sáu Xích Ngọc Ấn đã cùng nhau oanh đến.

Huống chi, nếu không muộn, Hoa Vô Song cũng vô pháp trong khoảng thời gian ngắn dựa vào lực lượng Thần Hồn phân biệt ra được hư thực trong mười sáu Xích Ngọc Ấn, hắn cũng không có bản lĩnh Kiếm Tâm Thông Minh như Diệp Chân.

Quan trọng nhất chính là, Diệp Chân đang thúc giục thôi động tinh hồn châu Huyễn Hồn Thú Vương, thôi động thiên phú huyễn tượng của Huyễn Hồn Thú Vương vì trước đó đã dùng Hồn Thứ thăm dò.

Lực lượng Thần Hồn của Hoa Vô Song không bằng hắn!

Có thể nhìn thấu huyễn tượng này hay không thì so sánh lực lượng Thần Hồn mạnh yếu của người thi thuật vô cùng quan trọng.

Nếu lực lượng Thần Hồn yếu hơn so với thi thuật giả, lại không có pháp môn đặc thù như Kiếm Tâm Thông Minh, trong thời gian ngắn, trên cơ bản không có khả năng khám phá ra bất kỳ huyễn tượng gì.

Nếu lực lượng Thần Hồn mạnh hơn so với thi thuật giả, vậy phải xem mạnh bao nhiêu. Nếu chỉ mạnh hơn một chút, trong thời gian ngắn khả năng nhìn thấu cũng phi thường nhỏ.

Lực lượng Thần Hồn mạnh hơn nhiều so với thi thuật giả, khả năng khám phá huyễn tượng càng cao. Nếu lực lượng Thần Hồn cao tới trình độ như kiểu Thải Y, Diệp Chân bày ra huyễn tượng này, chính là một chuyện cười.

Nhưng lực lượng Thần Hồn của Hoa Vô Song yếu hơn so với Diệp Chân!

- Không!

Từ đáy lòng phát ra giận dữ gầm lên, con mắt Hoa Vô Song trợn trừng, thủy hỏa Linh Lực như điên phun lên hai tay, tán thủ đánh ra hai vòng xoáy mãnh liệt, có chút không biết làm sao bảo hộ điểm yếu hại ở đầu và trước ngực!

Ngay lúc đó, mười sáu đạo Xích Ngọc Ấn như bắn chụm, đồng thời đánh tới trên người Hoa Vô Song.

Khi mười sáu đạo Xích Ngọc Ấn đồng thời oanh đến trên người, vô tận sợ hãi hiển hiện từ trong mắt Hoa Vô Song.

Xích Ngọc Ấn gần trong gang tấc phát ra vô số Linh Lực ba động, cuối cùng giúp hắn phân biệt ra được cái nào là huyễn tượng, cái nào là Xích Ngọc Ấn chân chính!

Nhưng… đã muộn!