Chương 370 Trận Chiến Cuối Cùng
Hưu!
Trên đỉnh đầu, kiếm cương dài sáu bảy trượng mang theo tiếng xé gió thê lương hướng về một tên đao khách vừa mới xoay người, nhằm thẳng vào đầu mà chém.
Trước đó, tên đao khách kia bị tên kiếm khách dùng ba kiếm liên hoàn đánh bay trên mặt đất, cuối cùng một kiếm này lại là một kiếm đòi mạng hắn, cũng là một kiếm quyết thắng.
Sống chết trước mắt, cánh tay tên đao khách kia đột nhiên vặn vẹo kỳ dị, cánh tay và khuỷu tay của hắn chớp mắt trùng điệp cùng một chỗ, sau đó đặt lên trán.
Trong nháy mắt tiếp theo, đao khách chuẩn bị rút đao, linh lực quanh người như thái dương bộc phát ra, trong tay lóe ra hàn quang cương đao giống chủy thủ, cả người lẫn đao bổ xuống kiếm khách.
Lạch cạch!
Thanh âm lợi kiếm đâm gãy xương khiến cho người nghe rợn cả tóc gáy vang lên.
Kiếm cương của kiếm khách gọn gàng linh hoạt trảm xuống cánh tay của đao khách.
Xùy!
Thanh âm xương ngực gãy và đao cùn vào thịt cơ hồ vang lên cùng thời khắc đó.
Nháy mắt đụng vào ngực kiếm khách, bảo đao trong tay hung hăng đâm về phía trước một cái, sau đó cực kỳ hung tàn mà.... quấy mạnh một cái!
Phốc!
Máu tươi không cầm được từ trong miệng kiếm khách cuồng phún, kiếm khách mở to mắt, muốn nói cái gì đó, máu tươi trong miệng cuồng bốc lên, lại cái gì cũng nói không ra.
Chỉ có đao khách, hai mắt trợn trừng nhìn chòng chọc vào kiếm khách đang hiện vẻ sợ, bên trên tay cụt, máu me đầm đìa.
Cuối cùng, một trận luận võ cuối cùng trên lôi đài số sáu lấy một kết quả cực kỳ máu tanh mà tuyên bố kết thúc.
Sống chết trước mắt, đao khách bỏ một tay. Dùng cái này liều mạng đổi được cơ hội sống sót cho bản thân, đổi được bài danh tốt hơn trên Hắc Long Bảng, cũng đổi đi một mạng của đối phương.
Thần sắc tất cả người quan chiến đều có chút nghiêm nghị, đây chính là bài danh thi đấu Hắc Long Bảng, để cho người ta nhiệt huyết sôi trào, nhưng lại vô cùng tàn khốc, mỗi một lần đều có máu tươi rải đầy lôi đài.
Tính cả kiếm khách này, đã là nhân mạng thứ năm của bài danh thi đấu Hắc Long Bảng lần này.
- Hung ác đối với bản thân mới thật sự là ngoan nhân!
Nhìn máu tươi đầy đất, mũi Diệp Chân ngửi một cái, kỳ quái, mùi máu tanh kia lúc này khiến cho Diệp Chân có một loại hưng phấn khó hiểu.
Diệp Chân biết, hắn sắp chiến đấu.
Ánh mắt dừng lại trên người đao khách một hồi, Diệp Chân bước ra từ trong đám người, chậm rãi bước bước lên lôi đài số tám. Lúc này, mặt trời ngã về tây, khoảng cách kết thúc trận chiến đấu cuối cùng trên lôi đài số tám đã qua hơn hai canh giờ.
Hoa Vô Song đã ngưng thần chữa thương gần nửa ngày.
Đương nhiên, Diệp Chân không đề cập tới, Thanh Dực cũng sẽ không thúc, Thanh Dực mừng rỡ trông thấy Hoa Vô Song khôi phục thực lực cường hãn, sau đó hung ác hành hạ Diệp Chân, cho nên cứ để Hoa Vô Song khôi phục.
Đột nhiên, võ giả vừa thấy được trên lôi đài trống rỗng đột nhiên có thêm một người, lập tức nhớ ra gì đó, sau đó, cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất xông về phụ cận lôi đài số tám.
Thoáng chốc, mấy vạn người bên trong Hắc Long cổ địa như thủy triều tuôn ra hướng về phía lôi đài số tám.
Ánh mắt Diệp Chân lăng lệ như đao, trong tích tắc nhìn về phía Hoa Vô Song đang khoanh chân trên mặt đất xa xa.
- Hoa Vô Song, có dám chiến với Diệp Chân ta một trận?
Quát to một tiếng như lôi âm quanh quẩn trong thiên địa, thành công để cho Hoa Vô Song mở mắt.
- Diệp Chân, ngươi có thể buông tay để Hoa mỗ chữa thương đến bây giờ, để thương thế Hoa mỗ khôi phục tiếp cận chín thành, điểm này, Hoa mỗ rất bội phục ngươi.
- Nhưng, ngươi sắp... phải chết!
Trong nháy mắt Hoa Vô Song đứng lên, bước dài hướng về phía lôi đài số tám.
Một bước phóng ra, quanh người khẽ run, hình như không khí vì bộ pháp Hoa Vô Song bắt đầu lưu động, một cỗ lực lượng vô danh như thủy triều tuôn đến ngăn trước người Hoa Vô Song, các võ giả không tự chủ được tránh ra một con đường cho hắn.
Một chiêu này, phong thái công đệ nhất thiên hạ phục hồi, bá khí lan tràn, ngoại trừ da đầu kia có chút biến thành đen, không có tóc, một cái đầu hắc quang, vô luận như thế nào, phong lưu phóng khoáng cũng không nổi.
Đôi mắt đẹp của Thải Y đột nhiên nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía Hoa Vô Song, lần nữa toát ra một tia quang hoa nguy hiểm.
- Ha ha, nửa năm trước, ngươi nói ta là sâu kiến, trong vòng ba chiêu có thể nghiền ép ta, nhưng kết quả sao?
- Nửa ngày trước đó, ngươi chuẩn bị kỹ càng chỉ điểm Mạc Tâm Thủy Mạc huynh một chút, sau đó, thiên hạ đệ nhất công tử biến thành đầu trọc!
- Cho nên, ngươi, ta đại khái có thể không cần để ý.
- Khoác lác, khoác lác, tất cả mọi người sẽ thấy!
Khi Diệp Chân cười khẽ, thần sắc Hoa Vô Song đang tràn đầy tự tin đột nhiên trì trệ, trở nên hơi không được tự nhiên.
Hắn thấy lời nói của Diệp Chân không thích hợp, nhưng hết lần này tới lần khác không có cách nào phản bác, bởi vì lời Diệp Chân nói sự thật.
- Hừ, ngươi muốn dùng chiêu này nhiễu loạn tâm cảnh của ta? Hoa Vô Song ta trải qua thiên chuy bách luyện, tâm cảnh của ta còn không phải dăm ba câu có thể ảnh hưởng!
- Chiến đấu đã bắt đầu, cao thủ so chiêu, quả nhiên không phải tầm thường, Diệp Chân này, ngay cả nhân tố tâm lý đều có thể lợi dụng, lợi hại!
Mạc Tâm Thủy chen trên không trung quan chiến cảm thán một câu, ánh mắt Dã Nguyên mở to bên cạnh.
- Nói nhảm, tất cả đều nói nhảm! Thà rằng như vậy, còn không bằng đi lên cho hai quyền!
- Ngươi không hiểu!
- Ai nói lão tử không hiểu, không phải chỉ là khí thế chiến đấu sao? Trước một chiêu cho hắn chó gặm bùn, khí thế gì đó đều biến mất!
Gương mặt Dã Nguyên không phục.
- Khoác lác, khoác lác, tất cả mọi người sẽ thấy!
Mạc Tâm Thủy dùng lời Diệp Chân đáp lễ Dã Nguyên một câu.
- Nếu ngươi có thể vừa vào sân đã cho Hoa Vô Song một câu chó gặm bùn, lão tử sẽ thừa nhận ngươi mạnh!
- Thôi đi, ta đương nhiên không có bản lĩnh kia, chẳng lẽ ngươi có?
Dã Nguyên liếc mắt một cái lần nữa.
- Ai nói ta không có! Nhìn, đầu trọc Hoa Vô Song làm sao có, ngươi không phải không biết?
Mạc Tâm Thủy lập tức khiến Dã Nguyên nghẹn đến mắt trợn trắng, năng lực này, Mạc Tâm Thủy thật có.
- Không muốn chết, đều lui về phía sau cho lão phu, tất cả mọi người, đều rời xa lôi đài trăm mét để quan chiến!
Khi Hoa Vô Song đạp vào lôi đài số tám, Thanh Dực quát to.
Biển người lập tức lui về phía sau như thủy triều.
Dù đặc sắc quan trọng nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn.
Cứ như vậy cũng có thể giúp nhiều người hơn xem rõ trận luận võ này, về phần khoảng cách, dựa vào thị lực võ giả, khoảng cách một dặm và mười dặm không có gì khác nhau.
- Có đúng không, mời, trận chiến này, ta đã chờ rất lâu!
Khóe miệng Hoa Vô Song lần nữa không khỏi trì trệ. Câu nói này của Diệp Chân để hắn nghĩ rất nhiều. Nếu Diệp Chân không cho hắn thời gian khôi phục lâu như thế, hắn có lẽ khả năng lần nữa sẽ bị sỉ nhục.
Nếu chỉ có được năm, sáu phần mười chiến lực, hắn thật đúng không có bao nhiêu nắm chắc có thể chiến thắng Diệp Chân. Nhưng hiện tại, hắn có được gần chín thành thực lực, nhưng lại không giống với lúc trước.
Bởi vậy có thể thấy được, tâm cảnh Hoa Vô Song được thiên chuy bách luyện cũng không phải không thể ảnh hưởng.
- Mời!
Chữ “Mời” ra khỏi miệng, linh lực thủy hỏa nhị sắc lập tức phân biệt xông lên tay trái tay phải của Hoa Vô Song, vô số linh lực ba động kinh khủng đột nhiên xuất hiện.
Cũng ở trong nháy mắt này, linh lực quanh người Diệp Chân điên cuồng bạo phát, một đôi cánh chim Linh Lực trong thời gian ngắn được ngưng tụ thành.
Xoạt!
Một đạo hào quang từ trên trời giáng xuống, bảo vệ xung quanh lôi đài số tám!
Nháy mắt cánh chim Linh Lực hình thành, thân hình Diệp Chân đột nhiên biến mất, một đạo quang hoa màu đỏ chợt lóe lên, một ngón tay xanh ngọc tản ra khí tức khủng bố, đột ngột xuất hiện trước người Hoa Vô Song cách một mét, điểm nhanh hướng về phía trán Hoa Vô Song.
Khi ngón tay xanh ngọc xuất hiện, tay trái Hoa Vô Song hiện đầy Thủy Linh Lực như thiểm điện vẽ lên vòng trước người.
Thủy Linh Lực dày đặc nước trên lòng bàn tay như nước chảy, khi tay trái Hoa Vô Song vạch ra quỹ tích hình tròn, ngưng tụ thành một vòng lại một vòng vòng xoáy nước.
Phốc!
Phù Vân Chỉ của Diệp Chân cùng một thời gian rơi vào bên trong vòng xoáy nước Hoa Vô Song bày ra.
Dưới sức mạnh Phù Vân Chỉ, vòng xoáy nước như giấy cửa sổ bị xé rách, nhưng một đạo vòng xoáy nước bị xé rách, lại có hơn mấy đạo vòng xoáy nước một lần nữa bố trí xuống.
Đến cuối cùng, tay trái Hoa Vô Song múa thành một đoàn huyễn ảnh, một tầng lại một tầng vòng xoáy Thủy Linh Lực dày đặc xuất hiện, trong hư không ngưng tụ thành một vòng xoáy nước thực thể.
Ba!
Không biết đột phá bao nhiêu tầng vòng xoáy nước, một chỉ Phù Vân Chỉ của Diệp Chân cuối cùng đã tiêu tán.
- Thủy Hỏa Toản!
Đơn chưởng Hoa Vô Song đột nhiên đảo ngược, vốn dĩ vòng xoáy nước đang trong tư thái phòng ngự, lập tức đảo ngược, ngưng tụ thành một mũi khoan Thủy Linh Lực cực kỳ khủng bố hướng về Diệp Chân lao đi.
Ngay lúc đó, tay phải Hoa Vô Song như thiểm điện huyễn qua, một mũi khoan Hỏa Linh Lực khác, cũng hướng về Diệp Chân.
Mũi khoan Linh Lực kia hướng phía cùng một phương hướng, có thể đoán được, nếu Diệp Chân miễn cưỡng có thể đón lấy một trong hai mũi khoan Linh Lực, còn khoan Linh Lực theo sau, sẽ thể hiện ra uy năng kinh thiên động địa.
- Đại sư huynh lần này nguy hiểm....
Ô Minh Đạt đang quan chiến kinh hô một tiếng, trên mặt mọi người đều hiện lên một tia ngưng trọng.
Diệp Chân công kích mạnh thì mạnh, nhưng tu vi chênh lệch quá lớn, tu vi Hoa Vô Song có thể đón đỡ công kích Diệp Chân, nhưng, Diệp Chân lại không nhất định có năng lực như thế.
Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân vừa lóe lên đã biến mất, nói cho tất cả mọi người đáp án.
Cánh chim Linh Lực lần nữa chấn động.
Ngân Tuyến Thiểm!
Quang hoa màu đỏ lóe lên đã biến mất, thân hình Diệp Chân đột ngột xuất hiện tít ngoài rìa hơn ngàn mét trên lôi đài.
Khi thân hình Diệp Chân biến mất tại chỗ, hai đạo Thủy Hỏa Toản đầu hung hăng đụng vào nhau.
Oanh!
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, quang diễm kinh khủng lập tức tràn ngập đầy toàn bộ lôi đài, lôi đài hình như cũng bị uy năng thủy hỏa nổ tung chấn động lắc lư.
Ngay cả đạo hào quang bảo vệ cũng hơi ba động.
Trên bầu trời, sắc mặt võ giả Hồn Hải cảnh quan chiến cùng nhau biến đổi.
Uy lực một chiêu này của Hoa Vô Song trong những người như bọn họ cũng có chút ngăn không kịp.
Ngoài trăm thước, một bộ phận võ giả quan chiến đột nhiên co rụt con ngươi, mặc dù cách lôi đài xa trăm mét nhưng vẫn nhịn không được sợ hãi lùi về sau hai bước.
Hưu!
Thân hình Diệp Chân lần nữa biến mất tại chỗ.
Quang hoa màu đỏ chợt lóe lên, thân hình hắn đột ngột xuất hiện sau lưng Hoa Vô Song.
Tiếng sấm ầm ầm vang lên, Huyền Dương kiếm đột ngột ra khỏi vỏ, một đạo kiếm quang như cơn lốc hướng nhanh về phía Hoa Vô Song, vội vàng đâm ra, còn có một đạo khí tức âm lãnh!
Hồn Thứ!