Chương 384 Thân Phận Thực Sự Của Thạch Châu Màu Đen
Lại một tòa Hỏa hệ Linh Sơn tràn đầy Hỏa Linh Lực?
Sau khi nhìn Tả Tân mang thi thể Bộ Trường Thiên và nhẫn trữ vật của Hoa Vô Song đi, Diệp Chân tiếp tục thăm dò cảm ứng lực lượng ba động bên trong thạch châu màu đen.
Sau Thanh Mộc Linh Sơn và Hoàng Thổ Linh Sơn, Diệp Chân lại phát hiện một tòa Hỏa hệ Linh Sơn, hơn nữa bên trên Hỏa hệ Linh Sơn này vẫn tràn đầy cực phẩm Xích Hỏa Linh Tinh, điều này khiến Diệp Chân hơi kinh ngạc.
Chẳng lẽ bên trong Hắc Long Bí Cung này có năm ngọn núi Ngũ Hành Linh Lực tinh khiết do kim, mộc, thủy, hỏa, thổ - năm hệ Linh Lực tạo nên?
Bây giờ, Diệp Chân đã phát hiện mộc, thổ, hỏa tam hệ Linh Sơn, còn kém, kim, thủy hai hệ Linh Sơn không phát hiện.
Mang theo ý nghĩ của tặc, Diệp Chân hao tốn hơn một canh giờ lấy được ba khối Xích Hỏa Linh Tinh, sau đó tiếp tục cảm ứng đến ba động bên trong thạch châu màu đen.
Tốn thời gian một ngày tìm kiếm, một tòa Bạch Kim Linh Sơn tản ra Duệ Kim chi khí vô cùng kinh khủng xuất hiện trong tầm mắt, nghiệm chứng phỏng đoán của hắn.
Cho đến bây giờ, còn kém một tòa Thủy hệ Linh Sơn liền có thể kiếm đủ Ngũ Hành Linh Sơn, một suy đoán thoáng qua dần dần hiển hiện trong lòng Diệp Chân.
Sau khi lấy được năm khối cực phẩm Bạch Kim Linh Tinh, Diệp Chân lần nữa cảm ứng đến lực lượng ba động bên trong thạch châu màu đen, vội vàng chạy đi.
Theo Diệp Chân tính toán, thời gian đã không còn nhiều. Từ khi tiến vào Hắc Long Bí Cung đến nay, tính toán thời gian trôi qua đã vượt qua năm ngày.
Diệp Chân không biết lúc hắn lĩnh hội Hắc Long Bá Thiên thức dùng bao lâu thời gian, nửa ngày hay một ngày, hoặc một ngày rưỡi.
Không thể phủ nhận, thạch châu màu đen quái dị này đã thành công khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của Diệp Chân, Diệp Chân phi thường muốn biết, nó rốt cục có liên hệ gì với Hắc Long Bí Cung này, đến cùng là bảo bối gì, nhẹ nhàng rơi xuống đất vậy mà có thể khiến cho Linh Sơn năng lượng vô cùng dồi dào chấn động?
Lại một ngày sau, Diệp Chân tiến vào một tòa bồn địa tản ra Thần Hồn uy áp kinh khủng.
Trong tích tắc bước vào toà bồn địa này, Diệp Chân cũng cảm giác được một cỗ
Thần Hồn uy áp đè xuống, ép tới lực lượng Thần Hồn của hắn không thể động đậy mảy may.
Về phần Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu trước khi đến gần toà bồn địa này đã trợn trắng mắt hôn mê.
Không cách nào vận dụng lực lượng Thần Hồn khiến cho tốc độ của Diệp Chân giảm mạnh, thậm chí cũng không thể phi hành, chỉ có thể dùng thân pháp ban đầu nguyên sơ nhất bắt đầu bay chậm bên trong bồn địa vô biên vô tận.
Tùy theo Diệp Chân tiến vào càng sâu bên trong toà bồn địa, thạch châu màu đen trong tay càng ngày càng nóng. Nhưng quỷ dị là, nó cũng lại càng ngày càng nhẹ, loáng thoáng có một loại cảm giác sắp nhẹ nhàng bay lên không.
- Đây là?
Đột nhiên, hai lỗ thủng to lớn xuất hiện trong tầm mắt Diệp Chân, mấy chục dặm trên đỉnh đầu đột ngột xuất hiện hai lỗ thủng.
Cho tới khi hai lỗ thủng này xuất hiện, Diệp Chân mới phát hiện, bồn địa này, kể cả đỉnh đầu thiên không hình như cũng là một bộ phận của bồn địa.
Cảm giác này giống như nhìn thấy một xác.
Trong nháy mắt hai lỗ thủng xuất hiện, thạch châu màu đen trong tay Diệp Chân run lên, gần như sắp bay lên, nhưng giống như chim non béo mọng, kích động lại không cách nào bay lên.
Cơ hồ là đồng thời, một loại Thần Hồn ý niệm cực kỳ mãnh liệt đột nhiên xuất hiện từ thạch châu màu đen trong tay Diệp Chân —— trở về!
Ta muốn trở về!
Loại Thần Hồn ý niệm này giống như của con người, khiến Diệp Chân giật mình kêu to, làm Diệp Chân sợ đến suýt chút nữa ném văng thạch châu màu đen này ra.
Sống!
Thạch châu màu đen trước mắt này lại vật sống.
- Ừm?
Đột nhiên, Diệp Chân bỗng nhiên quay người, ánh mắt như điện nhìn chằm chằm sau này lưng, trải qua tìm kiếm không bất kỳ phát hiện nào, mới chậm chạp quay trở lại.
- Hiện tại ta sẽ còn xuất hiện ảo giác sao?
Diệp Chân hơi nghi hoặc một chút, ngay tại vừa rồi, Diệp Chân đột nhiên có một loại cảm giác bị ánh mắt ai đó nhìn chăm chú, quay đầu xem xét, lại không hề phát hiện thứ gì.
Ngay thời khắc Diệp Chân lẩm bẩm một mình, mấy chục mét sau lưng Diệp Chân, một bóng lưng cõng một giáp xác thật dày chậm rãi hiển hiện trên vách đá của bồn địa.
Tùy theo hư ảnh càng ngày càng hiển lộ rõ, bộ dáng kia, không ngờ lại là lão rùa mà Diệp Chân đã từng nhìn thấy trong Hắc Thủy di phủ.
Lúc này, lão rùa lại là hư ảnh, nhưng ánh mắt của nó lại giống như một lão giả trải qua lịch lãm rèn luyện gian nan vất vả, tang thương mà vẩn đục, trong lúc lơ đãng, trong đôi mắt vẩn đục hình như hiện ra một tia hi vọng.
- Ta nhớ được, ba trăm năm trước, tên tiểu tử kia đi đến một bước này liền đi tới điểm cuối cùng, không biết tên tiểu tử này có thể hay không bước ra một bước kia?
- Cam lòng, cam lòng, biết rõ là dị bảo, khó đây này....
Lão rùa lẩm bẩm âm thanh giống như vô hình ba động, Diệp Chân ở phía trước lại tựa như không nghe thấy, mà ngơ ngác nhìn chằm chằm màu đen thạch châu trong tay, thần sắc hiện lên vẻ phức tạp.
Thạch châu đen giống như người sống, biểu đạt tin tức vô cùng chuẩn xác cho Diệp Chân, muốn trở về.
Đối với võ giả mà nói, đó cũng không phải một vấn đề có thể dễ dàng lựa chọn.
Cơ hồ mỗi một võ giả, đều có đam mê sưu tầm, một là do võ giả luôn thiếu bảo vật, thứ hai là nói không chừng có một ngày cần dùng.
Quan trọng nhất chính là, từ biểu hiện trước mắt của thạch châu màu đen mà xem, cái màu đen thạch châu này, tuyệt đối là một kiện dị bảo. Dùng lời võ giả mà nói, sở dĩ ngươi chưa dùng được, đó chính là tu vi ngươi không đủ.
Vấn đề tới, biết rõ là dị bảo, còn đưa ra ngoài? Nhất là sau khi đưa ra ngoài, không rõ đạt được kết quả gì.
Làm sao bây giờ?
Nếu đưa ra ngoài, không đạt được gì cả thì sao?
Đây chẳng phải lấy giỏ trúc mà múc nước, công dã tràng?
Nếu mang đến tai nạn?
Những điều này, hẳn là mỗi một võ giả từng đến nơi này đều phải trải qua, một lựa chọn cực kỳ khó.
Nhưng đối với Diệp Chân mà nói, những vấn đề này, thật ra rất đơn giản, bản tâm Diệp Chân giờ phút này vẫn chỉ là hiếu kỳ! Diệp Chân đang muốn biết, thạch châu màu đen này rốt cuộc là loại bảo bối gì?
Đây là nguyên nhân căn bản nhất mà Diệp Chân một mực cảm ứng ba động của thạch châu màu đen rồi đi tới bồn địa.
Cho nên, chỉ hoảng hốt trong tích tắc, Diệp Chân động.
Hai tay nâng lên một chút, liền tựa như ghép cho thạch châu màu đen một đôi cánh, khiến thạch châu màu đen bay lên.
Hưu!
Tốc độ bay lên của thạch châu màu đen đột ngột tăng vọt, giống như có cái gì đang hấp dẫn nó, bay thẳng tới lỗ thủng trên đỉnh động.
Lạch cạch!
Giống như châu liên bích hợp, thạch châu màu đen đột ngột cắm bên trên cái lỗ thủng bên trái kia. Ánh sáng đen đột ngột lóe lên, cực kỳ giống vật sống.
- Con mắt!
- Đây không phải con mắt sao?
Cơ hồ là nháy mắt ý nghĩ này bay lên từ đáy lòng Diệp Chân, âm thanh khiến người sợ hãi đột ngột vang lên từ bốn phương tám hướng. Tiếng vang ồm ồm lên nháy mắt, toàn bộ bồn địa đều rung động dữ dội.
Kỳ dị chính là, cho dù âm thanh ồm ồm hay chấn động dữ dội kia, Diệp Chân đều có thể cảm ứng được một loại cảm xúc “cao hứng”.
- A? Thần Hồn áp chế không còn?
Cho đến giờ phút này, Diệp Chân mới phát hiện lực lượng Thần Hồn trải rộng toàn bộ bồn địa, áp chế làm hắn không thể động đậy mảy may lại hư không tiêu thất.
Cơ hồ là đồng thời, toàn bộ bên trong Hắc Long Bí Cung, cho dù Thanh Mộc Linh Sơn, Hoàng Thổ Linh Sơn, Xích Hỏa Linh Sơn hoặc hạp cốc trong các sơn phong khác, âm thanh đinh tai nhức óc đồng thời vang lên từ bốn phương tám hướng.
Thoáng chốc âm thanh ồm ồm vang lên toàn bộ Hắc Long Bí Cung khiến cho đám võ giả Hắc Long Bảng đang thăm dò bên trong trực tiếp ngây dại. Thậm chí có hai võ giả đang tiến hành sinh tử quyết chiến cũng bởi vì cái âm thanh không hiểu đến từ bốn phương tám hướng này mà đình chỉ chiến đấu.
Âm thanh ồm ồm còn đang tiếp tục, con mắt thạch châu màu đen kia lại chuyển động có chút cứng đờ, giống như đang thích ứng.
Nhìn con ngươi màu đen này, suy nghĩ lại một chút tao ngộ trước đây, thân hình
Diệp Chân đột ngột chấn động.
- Ta hiểu được!
- Hắc Long Bí Cung này thật ra là bên trong thân thể của con Hắc Long trong truyền thuyết Hắc Long Vực! Linh Sơn màu xanh hẳn là lá gan của Hắc Long, lá gan thuộc mộc! Hoàng Thổ Linh Sơn là dạ dày, dạ dày thuộc thổ, tim thuộc hỏa, phổi thuộc kim!
- Rõ rồi, thì ra là thế, thì ra là thế! Trách không được nơi này không bất kỳ sinh cơ gì, nguyên nhân chính là con Hắc Long trong truyền thuyết kia, đã…ngã xuống…
Cơ hồ là trong nháy mắt hai chữ “ngã xuống” này phát ra, mắt trái Hắc Long vừa mới trở về đột nhiên một đảo ngược, con ngươi hắc bạch phân minh bỗng nhiên tập trung vào Diệp Chân.
Rống!
Âm thanh ồm ồm lại lần nữa vang lên.
Tùy theo thanh âm, một cột sáng màu đen đột ngột bao phủ toàn thân Diệp Chân, trong nháy mắt tiếp theo, ánh sáng màu đen bao phủ Diệp Chân giống như nước xông vào thân thể hắn.
Cột sáng màu đen xông vào cơ thể Diệp Chân giống như một bàn ủi than đỏ nóng rực trực tiếp ấn vào trong thân thể Diệp Chân, khiến hắn trợn trừng mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Cơ hồ là đồng thời, Thận Long Châu trong huyệt Thiên Trung trước ngực Diệp Chân đột ngột đại phóng quang hoa. Quang hoa xuất hiện nháy mắt, hắc quang tràn vào quanh người Diệp Chân,giống như phát hiện vật gì kinh khủng, nhao nhao né tránh, bị buộc tràn hướng về một nơi.
- Cái này.... Làm sao có thể?
Hư ảnh lão rùa sau lưng Diệp Chân há to miệng, trợn tròn con mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ khó có thể tin.
- Tại sao có thể như vậy....
Trong tiếng than thở kinh ngạc của lão rùa, cột sáng màu đen liên tục không ngừng bao phủ Diệp Chân, tụ về phía một chỗ trong thân thể Diệp Chân.
Có lẽ, ngay cả lão rùa cũng không phát hiện, trong ngực Diệp Chân còn có một tiểu sinh mệnh khác không ngừng ngọa nguậy. Mỗi lần nhúc nhích một chút, một tia hắc quang còn mảnh hơn sợi tóc sẽ tràn vào trong cơ thể Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu, so với ánh sáng màu đen tràn vào trong cơ thể Diệp Chân, vô cùng thưa thớt, nhưng lại thực sự kiên định mà hấp thu!
…
Bên trong Hắc Long cổ địa, thời gian bảy ngày đã qua, phần lớn võ giả đến đây quan chiến tham gia náo nhiệt đều đã sớm rời đi. Các võ giả còn lưu lại bên trong Hắc Long cổ địa, đại bộ phận đều là đại năng Hồn Hải cảnh.
Tất cả đều là đại năng Hồn Hải cảnh chuẩn bị tiếp đệ tử nhà mình về tông.
Dù sao chỉ cần võ giả có thể bước vào Hắc Long Bảng, lần này sau khi quay lại tông môn, đều sẽ là đệ tử được tông môn trọng điểm bồi dưỡng, lại khoa trương một chút, mỗi một vị thậm chí đều là trụ cột tương lai của tông môn gia tộc, cần phải an toàn hộ tống về tông.
- Thanh Dực sư huynh, thời gian bảy ngày đã đến, bọn hắn sắp đi ra rồi hả? Cũng không biết Trường Thiên bọn hắn thu hoạch như thế nào?
Thiên Huyễn Ưng Vương có chút nóng vội hỏi han, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía nơi mấy người Tề Vân tông tụ tập, hắn thật sự có chút không kịp đợi.
Theo Thiên Huyễn Ưng Vương đặt câu hỏi, mọi ánh mắt đều nhìn về Thanh Dực.
Từ loại trình độ nào mà nói, Huyễn Thần tông là tông môn cổ xưa nhất toàn bộ Hắc Long Vực, cũng là tông môn bảo tồn điển tịch tốt nhất, tự nhiên biết rất nhiều bí văn.
- Ưng Vương, không cần phải gấp! Trường Thiên sư huynh đệ bọn hắn tổng cộng bảy người, thu hoạch khẳng định không kém.
- Mặc dù nói Hắc Long cổ địa mở ra chỉ có thời gian bảy ngày, nhưng bởi vì mọi người gặp gỡ khác biệt, cho nên thời gian đám người bị đưa ra tới, sẽ có trước có sau, chờ một chút đi....
- Đi ra!
- Mau nhìn, đi ra!
Trong khi mọi người nói chuyện, một đạo bóng người màu xanh đột nhiên xuất hiện!