Chương 383 Kế Hoạch Vu Oan
Trong hư không, long khí màu đen biến thành võ giả áo đen một lần một lần biểu thị Hắc Long Bá Thiên thức, con quái thú ba đầu kia giống như bị hành hạ trăm ngàn lần, cuồng bị ngược đãi, một lần lại một lần bị võ giả áo đen ngược sát.
Khi thì bị một trảo bóp vỡ, khi thì bị một chân đạp bay, khi thì bị một quyền nổ nát đầu, biểu thị cho Diệp Chân xem tinh nghĩa ẩn chứa bên trong ba chiêu Hắc Long Bá Vương Thức.
Diệp Chân cơ hồ tập trung tất cả tinh lực lĩnh hội tinh nghĩa mà võ giả áo đen biểu hiện, mỗi một lần nhìn, Diệp Chân đều có cảm giác khác biệt.
Diệp Chân không biết bí cảnh này lúc nào tiêu tán, cho nên hắn không những dốc hết toàn lực lĩnh hội, còn hao hết tâm lực nhớ kỹ võ giả áo đen này biểu hiện ra từng màn, cung cấp cho sau này lĩnh hội lại.
Đương nhiên, loại ký ức này là xây dựng dựa vào tình huống lực lượng Thần Hồn của Diệp Chân phi thường cường đại, mới có thể nhớ kỹ loại ý cảnh cực kỳ phức tạp ẩn chứa trong đó, bằng không, mơ cùng đừng nghĩ.
Tại sao phải nhớ kỹ, nguyên nhân rất đơn giản, trong cảm giác của Diệp Chân, Hắc Long Bá Thiên thức này, tuyệt đối là võ kỹ có cấp bậc tiếp cận Phù Vân Chỉ.
Lúc trước một thức Phù Vân Chỉ, Diệp Chân đều tìm hiểu mất hơn một tháng, cái kia mới một chỉ, bây giờ cái Hắc Long Bá Thiên thức này có ba chiêu, hơn nữa uy lực mỗi một chiêu đều phi thường to lớn, Hắc Long Bí Cung tổng cộng chỉ mở ra bảy ngày. Vũ kỹ này, Diệp Chân tuyệt đối không thể hoàn toàn lĩnh hội trong bảy ngày.
Theo thời gian Diệp Chân lĩnh hội kéo dài, hình dáng võ giả áo đen cùng ba đầu yêu ma trên bầu trời lại càng ngày càng suy yếu, mỗi một lần biểu thị, hình dáng đều sẽ trở nên càng ảm đạm.
- Xem ra, thời gian không còn nhiều lắm....
Phốc!
Không đợi Diệp Chân nói xong, bóng dáng của võ giả áo đen cùng yêu ma ba đầu trên bầu trời đồng thời giống như bọt khí vỡ vụn. Diệp Chân chỉ cảm thấy một cỗ đại lực truyền đến, cảm giác cả người bị ép ra ngoài.
Meo ô!
Bị bí cảnh kia gạt ra, long uy biến mất, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu trong ngực Diệp Chân cũng phát ra một tiếng kêu giả bộ đáng thương, nó làm Vân Dực Hổ
Vương, đi theo Diệp Chân tiến vào Hắc Long Bí Cung này, bị bao nhiêu ủy khuất a.
- Ta tiến vào bí cảnh này đến cùng bao lâu?
Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu ủy khuất, trong lòng Diệp Chân lại có một nghi hoặc cực kỳ mấu chốt.
Hắc Long bí cảnh chỉ mở ra bảy ngày. Trước khi tiến vào bí cảnh, Diệp Chân đã tiêu hao hai ngày rưỡi. Vừa rồi tham ngộ ở bên trong bí cảnh, bên trong tối tăm không mặt trời, căn bản không cảm giác được thời gian trôi đi, khiến cho Diệp Chân không biết tiêu hao bao nhiêu thời gian.
Trong tình huống bình thường, Diệp Chân không cần làm cho ý tới thời gian, thỏa thích ở bên trong Hắc Long Bí Cung thăm dò là được. Khi đến giờ, lực lượng thần bí thuộc về Hắc Long Bí Cung liền sẽ đưa hắn ra ngoài.
Nhưng hiện tại không tốt.
Sau khi Diệp Chân chém giết chưởng tuyệt Bộ Trường Thiên, cơ hội làm cho Diệp Chân có thể có khả năng thoát khỏi tương lai bóng tối của Thiên Nam Hoa gia liền bày ở trước mặt.
- Mặc kệ, cơ hội thăm dò Hắc Long Bí Cung mặc dù vô cùng trân quý, cả một đời chỉ có một lần như thế, nhưng mạng của ta, thậm chí mệnh của phần đông thân nhân, bằng hữu cùng một nhịp thở với ta cũng chỉ có một.
- Ta không thể bởi vì tư dục bản thân, kéo toàn bộ bọn hắn vào hố lửa! Dựa vào bản tính của Thiên Nam Hoa gia, nếu thật hoài nghi đến trên người ta, sợ rằng sẽ đổ lửa giận lên trên người mọi người có liên quan với ta.
Quan trọng nhất chính là, kế hoạch này nếu hoàn thành ở bên trong Hắc Long Bí Cung, có thể thiên y vô phùng, hơn nữa bí mật đến cực hạn, khả năng thành công vô cùng cao.
Nếu không thể hoàn thành ở bên trong Hắc Long Bí Cung, kế hoạch này, trước thất bại một nửa.
- Cứ như vậy đi, trước hoàn thành kế hoạch lại nói cái khác!
Diệp Chân nháy mắt có quyết định.
Sau thời gian ngắn, một đạo phù quang khẩn cấp liên lạc bay ra từ trong tay Diệp Chân, trên không trung có chút ngưng tụ trệ lại rơi về phương nam phía xa xôi, cơ hồ là đồng thời, Diệp Chân cưỡi lên Vân Dực Hổ sớm đã chuẩn bị xong, hướng về phương hướng nơi đạo liên lạc phù quang biến mất kia bay vội rời đi.
Nếu có đệ tử Huyễn Thần tông ở đây thì sẽ phát hiện, liên lạc phù quang khẩn cấp bay ra từ trong tay Diệp Chân chính là khẩn cấp liên lạc phù quang đặc hữu của Huyễn Thần tông bọn hắn.
Muốn hỏi Diệp Chân lấy liên lạc phù quang khẩn cấp đặc hữu của Huyễn Thần tông ở đâu ra, rất đơn giản, đến từ trong nhẫn trữ vật của Bộ Trường Thiên.
Thời gian mười mấy hơi thở qua đi, Diệp Chân bị mất dấu đạo liên lạc phù quang khẩn cấp kia. Sau khi truy đuổi một đoạn đường theo phương hướng phù quang biến mất, trong tay Diệp Chân lần nữa bay ra một đạo liên hệ phù quang khẩn cấp, lần nữa truy tung.
…
Nhìn một đạo lại một đạo liên lạc phù quang khẩn cấp rơi vào trong tay, đệ tử chân truyền Huyễn Thần tông còn lại - Tả Tân lại bực bội, vô cùng xoắn xuýt.
Hắn nhận ra, đây là liên lạc phù quang khẩn cấp do Đại sư huynh Bộ Trường Thiên phát ra, hơn nữa bên trong phù tấn, còn có ý tứ cầu cứu.
Dựa theo quy củ của Huyễn Thần tông, bất kỳ một đệ tử nào trong tông môn nếu nhận được đồng môn phát ra liên lạc phù quang khẩn cấp, nhất định phải lập tức trả lời.
Nếu phù quang cầu cứu khẩn cấp, nhất định phải nhanh chóng cứu viện, như tiếp phù mà không cứu, một khi phát hiện, lập tức thu hồi tu vi, khu trục ra khỏi tông môn.
Đương nhiên, Tả Tân cũng không phải đệ tử mới vào Huyễn Thần tông, mà là một đệ tử đã lăn lộn rất nhiều năm trong Huyễn Thần tông.
Môn quy của Huyễn Thần tông mặc dù nghiêm khắc, nhưng cũng không phải không chỗ trống có thể chui, giống như khoảng cách.
Tả Tân hắn nhận được phù quang liên lạc khẩn cấp, nhưng Bộ Trường Thiên ngươi cũng không thể biết Tả Tân hắn nhận được phù ở khoảng cách bao nhiêu dặm cách đó không?
Có lẽ một hai trăm dặm, có lẽ một hai ngàn dặm, dù sao, Tả Tân hắn đang chạy đi đúng không, đường dài, có thể trách được hắn sao? Hắn không phải không cứu, mà không kịp.
Nói đi thì nói lại, vì sao sau khi Tả Tân nhận được phù tấn cầu cứu của Bộ
Trường Thiên lại không muốn cứu viện? Cái này nếu là trước kia, Tả Tân chỉ cần nhận được phù tấn của Bộ Trường Thiên, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Nguyên nhân rất đơn giản, việc xảy ra trong thi đấu xếp hạng trên Hắc Long Bảng.
Trong thi đấu xếp hạng mười vị trí đầu, Tả Tân và Bộ Trường Thiên, đôi đồng môn sư huynh đệ ngoài ý muốn gặp gỡ, Bộ Trường Thiên muốn cho Tả Tân trực tiếp nhận thua, nhưng Tả Tân lại muốn phấn đấu đọ sức vì tiền đồ vận mệnh của mình, một trận kia, Tả Tân cơ hồ liều mạng.
Đáng tiếc, cuối cùng vẫn thua Bộ Trường Thiên, nhưng Tả Tân liều mạng cũng làm cho Bộ Trường Thiên bị trọng thương.
Từ đó trở đi, giữa Bộ Trường Thiên và Tả Tân sinh ra khúc mắc.
Mặc dù sau đó Thanh Dực còn cố ý gọi hai người vào một chỗ, hóa giải một phen.
Tả Tân cũng muốn hòa giải, chỉ là đáy mắt Bộ Trường Thiên mang hàn ý lại làm cho Tả Tân có chút rụt rè.
Thế là, Tả Tân hiện tại rất xoắn xuýt, cứu hay không cứu?
Nhưng khi Tả Tân thu được đạo phù tấn cầu cứu khẩn cấp liên lạc thứ năm của Bộ
Trường Thiên thì triệt để ngồi không yên.
Nếu hắn lại không có hành động gì, bị các đồng môn sư huynh đệ khác phát hiện, cuộc đời của hắn coi như xong. Tông quy của Huyễn Thần tông quả thực nghiêm khắc đến biến thái. Nhất là trong quy định liên quan đến việc đồng môn thấy chết không cứu, không bất kỳ biến báo gì.
Bây giờ bên trong Hắc Long Bí Cung, đệ tử Huyễn Thần tông cũng không chỉ có Tả
Tân hắn và Bộ Trường Thiên, ít nhất còn có năm người.
Tả Tân vừa khẩn trương phát ra một đạo phù ký trả lời, vừa vội vàng chạy tới phương hướng Đại sư huynh gửi tới phù tấn liên lạc khẩn cấp; nơi đó, cách nơi này hình như không phải quá xa.
Trong tầng mây, Diệp Chân cưỡi Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu rốt cục nhận được phù tấn trả lời của Tả Tân, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ tươi cười dị thường lạnh lẽo.
Thời gian mấy hơi thở qua đi, thi thể chưởng tuyệt Bộ Trường Thiên bị Diệp Chân đặt ở trong một khe núi, nơi có nhiều vết kiếm lẫn lộn giao thoa nhau, thoáng xem xét liền thể biết mới trải qua một trận đại chiến.
Trên thi thể Bộ Trường Thiên cũng nhiều thêm mấy đạo thương khó giải thích được.
Chẳng qua, những điều này cũng không phải trọng điểm. Trọng điểm là, trên ngón giữa bàn tay phải của Bộ Trường Thiên, lại có thêm một nhẫn trữ vật kiểu dáng xưa cũ xem ra cực kỳ bất phàm, phối thành một đôi với nhẫn trữ vật bên trên ngón giữa tay trái của hắn, xem qua hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Trên tay phải Bộ Trường Thiên có thêm nhẫn trữ vật, chính là thượng phẩm bảo giới mà Diệp Chân lấy được từ Hoa Vô Song, so với cái trung phẩm bảo giới kia trên tay của Bộ Trường Thiên, còn trân quý hơn mấy chục lần.
Hơn nữa, Diệp Chân làm thêm, không chỉ một thượng phẩm bảo giới.
Vòng cổ từng đeo trên người Hoa Vô Song, thậm chí đại bộ phận tiền tài trong nhẫn trữ vật của Hoa Vô Song đều cho vào bên trong thượng phẩm bảo giới kia.
Tính cả hơn một vạn viên Hạ phẩm tinh, hơn một ngàn viên trung phẩm Linh Tinh, một chút đan dược trân quý nhưng lại phổ biến, những rương vàng, toàn bộ đều bị
Diệp Chân bỏ vào.
Về phần các đồ vật quá mức quý giá như Ninh Thần Ngọc Dịch, thượng phẩm Linh Tinh, Diệp Chân cũng không dám thả, những vật kia phi thường trân quý, nếu bỏ vào, ngược lại sẽ động cỏ kinh rắn.
Ngoài ra, Diệp Chân còn loại trừ toàn bộ đồ vật có khả năng mang dấu vết của Hoa Vô Song bên trong thượng phẩm bảo giới này.
Nếu làm cho cho người khác nhận ra chủ nhân thực sự của thượng phẩm bảo giới này, vậy thì kế hoạch này của Diệp Chân sẽ thất bại.
Mặt khác, tất cả đồ vật bên trong nhẫn trữ vật giới trong tay Bộ Trường Thiên, Diệp Chân cũng không động tới một thứ, cái gì đều không lấy.
Nói thật, Diệp Chân vì kế hoạch này, tiêu phí rất lớn, tính cả thượng phẩm bảo giới kia, phải tốn chừng trăm vạn Hạ phẩm Linh Tinh.
Bố trí tốt mọi việc, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu mang theo Diệp Chân đột nhiên bay lên không. Lên tới hơn hai ngàn mét trên không, để tiểu Miêu kéo tới lượng lớn vân khí ngụy trang, Diệp Chân cũng bắt đầu thu liễm khí tức toàn thân hắn, không nhúc nhích giấu trong tầng mây trên không trung, lặng yên không tiếng động đánh giá thi thể Bộ Trường Thiên phía dưới.
….
Hơn nửa canh giờ sau này, Tả Tân tìm theo phù tấn khẩn cấp liên lạc bay vội đến.
Khi Tả Tân nhìn thấy thi thể của Bộ Trường Thiên, bỗng nhiên thấy hoa mắt, suýt chút nữa chóng mặt ngã xuống.
Đây cũng quá kinh khủng đi?
Chỉ trong chốc lát như vậy, đại sư huynh Bộ Trường Thiên đã bị xử lý.
Cơ hồ là đồng thời, Tả Tân giống như chim xù lông lên bay vút lên trời, linh cương hộ thể quanh người sáng lấp lóe đến cực hạn, kiếm cương trong tay càng không ngừng phun ra hút vào, tùy thời chuẩn bị xuất kích.
Tả Tân sợ!
Sợ người xử lý Đại sư huynh ở gần đó phục kích hắn.
Nhưng chưa tới nửa giờ sau khi dùng thái độ cẩn thận nhất tuần tra qua lại bốn phương tám hướng xung quanh, Tả Tân rốt cục xác định một sự kiện, xung quanh không có ai mai phục.
Nếu dưới loại trình độ tìm kiếm này của hắn, chưa phát hiện được đối phương, vậy đối phương căn bản không cần mai phục.
Sau đó, sắc mặt Tả Tân nghiêm túc xem xét tình hình xung quanh và thương thế trên người Đại sư huynh Bộ Trường Thiên.
- Ác chiến, đại sư huynh nhất định đã trải qua một trận ác chiến!
Quan sát một phen, Tả Tân cảm thấy hoảng loạn, nghĩ mang theo thi thể Bộ Trường Thiên rời đi.
Mang theo thi thể rời đi, đây cũng là một trong những môn quy của Huyễn Thần tông bọn hắn.
Nếu như phát hiện đồng môn tử vong, trong tình huống có khả năng làm được, nhất định phải mang thi thể đồng môn rời đi.
Nhìn thấy Tả Tân muốn mang đi thi thể Bộ Trường Thiên, Diệp Chân cười, kế hoạch thành công, nhưng nụ cười còn chưa kịp lộ ra liền sững sờ.
Thanh quang lóe lên, nhẫn trữ vật của Tả Tân tản ra một vòng thanh quang, chặn thi thể Bộ Trường Thiên.
- Úc, nhẫn trữ vật của Đại sư huynh không còn chỗ trống, không cho vào được!
Tả Tân đang muốn tháo xuống nhẫn trữ vật trên tay trái của Bộ Trường Thiên, trong nháy mắt ngẩn ra, bởi vì hắn phát hiện một nhẫn trữ vật khác trên tay phải của Bộ Trường Thiên.
Nhẫn trữ vật của Đại sư huynh Bộ Trường Thiên là cái nào, hắn biết rõ.
Thế nào đột nhiên có thêm một?
Nhìn bốn bề vắng lặng, Tả Tân thử đem thần niệm đưa vào cái nhẫn trữ vật chưa từng thấy qua trên tay phải của Bộ Trường.
Sau đó, Tả Tân sợ ngây người!
Thượng phẩm bảo giới!
Ngay cả rất nhiều trưởng lão Hồn Hải cảnh đều chưa từng có thượng phẩm bảo giới!
Dù Bộ Trường Thiên là đại đệ tử chân truyền của Huyễn Thần tông, cũng chỉ có một trung phẩm bảo giới thôi.
Khiến cho người ta kinh ngạc nhất chính là, bên trong còn có hơn một ngàn trung phẩm Linh Tinh, lại còn có các loại đan dược giá trị không nhỏ, tính cả cái thượng phẩm bảo giới này, tổng giá trị thậm chí đạt đến năm sáu mươi vạn viên Hạ phẩm Linh Tinh, thậm chí nhiều hơn!
Tham lam mãnh liệt trong nháy mắt che mờ tâm trí Tả Tân.
Trong tầng mây, Diệp Chân nhìn Tả Tân mang nhẫn trữ vật của Hoa Vô Song đeo lên trên ngón tay của mình, ngây ra một lúc, lập tức kịp phản ứng, có chuyện này xen lẫn, bước đầu tiên của kế hoạch, sẽ còn hoàn mỹ hơn so với hắn đã an bài.
Chỉ là, tên Tả Tân này, sau này chỉ sợ sẽ phải xui xẻo!
Bước đầu tiên trong kế hoạch vu oan, hoàn mỹ hoàn thành!
Tạo Hóa Chi Vương -