Chương 388 Lão Ba Ba Thần Bí
Theo màn đêm buông xuống, võ giả còn lưu lại cổ địa Hắc Long cổ địa đã càng ngày càng ít, chỉ để lại năm người một thú của Thiên Nam Hoa gia.
Vốn dĩ lúc đầu Hoa quản gia tin tưởng cực kỳ đối với công tử Hoa Vô Song nhà mình.
Công tử Hoa Vô Song nhất định đã trì trệ trong bí cảnh Hắc Long Bí Cung để nhận truyền thừa nào đó nên đến giờ vẫn không đi ra.
Nhưng mà bây giờ cách thời gian một tên võ giả bị Hắc Long Bí Cung đưa ra cuối cùng đã trôi qua hai canh giờ. Hai canh giờ lại không một bóng người xuất hiện, làm cho lòng tin của Hoa quản gia cũng có chút trở nên giảm bớt.
- Hoa quản gia, tại sao công tử vẫn chưa ra? Ngươi nói xem, công tử có thể hay không…
Lời còn chưa nói hết, Hoa quản gia dùng ánh mắt hung hăng đến dị thường ép về phía võ giả Hồn Hải cảnh mới vừa nói lời kia.
- Hoa Thất, tự mình vả miệng mười cái!
Làm cho người kinh ngạc chính là võ giả Hoa Thất kia sau khi nghe Hoa quản gia ra lệnh lại lập tức vung tay tự đánh về phía mồm mình.
Âm thanh kia rất to lớn, lực đạo mãnh liệt, giống như đánh vào không phải miệng của mình, mười bạt tay cũng bình thường nhưng lại để võ giả Hồn Hải cảnh như hắn bây giờ khóe miệng đầy máu tươi, gương mặt sưng lên một mảnh.
Đại năng Hồn Hải cảnh lại như nô bộc, gia quy Thiên Nam Hoa gia vô cùng nghiêm, thế lực cường thịnh có thể thấy được.
- Hừ, lúc công tử tiến vào Hắc Long Bí Cung là trạng thái toàn thịnh! Công tử dưới trạng thái toàn thịnh, có ai có thể là kẻ địch?
Hoa quản gia khiển trách một tiếng, nhưng mà trong đầu lại không tự chủ được hiện lên bộ dáng của hai người.
Trên thực tế, lời hắn nói cũng khiến bản thân hắn tự có chút hoài nghi.
Nếu như gặp phải hai người kia thì công tử nhà mình mà lại tử chiến. Thế chỉ sợ công tử nhà mình cũng sẽ có khả năng chết.
Đương nhiên, ý nghĩ này, Hoa quản gia cũng chỉ có thể tự suy nghĩ một chút mà thôi.
Nhưng mà chuyện trên đời này lại kỳ diệu như vậy.
Có đôi khi, suy nghĩ gì lại đến cái đó.
Khi hai bóng người có thực lực xử lý công tử Hoa Vô Song chợt lóe lên trong đầu của Hoa quản gia, con ngươi Hoa quản gia đột nhiên co rụt lại, thân ảnh Diệp Chân và Thải Y, lại từ trên bầu trời từ từ xuống.
- Các ngươi.... Muốn làm gì?
Hoa quản gia thối lui nửa bước, thần sắc có chút khẩn trương. Sau lưng là bốn tên hộ vệ Hồn Hải cảnh muốn hành động lại bị Hoa quản gia ngăn lại.
Mặc dù Diệp Chân và Thải Y xuất hiện có chút đột ngột, nhưng mà Hoa quản gia tin tưởng, hai người bọn họ cũng không thể bắt bọn hắn.
Ngoài ý muốn là Thải Y lại đi về hướng của Yêu Thú Thiên giai Lưu Quang Hoa Điệp Vương.
- Thải Y tiểu thư, ngươi lại không cẩn thận rồi. Lưu Quang Hoa Điệp Vương chính là Yêu Thú Thiên giai, ngươi tự tiện tiếp cận nó, nó sẽ đả thương ngươi, lúc đó cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.
Hoa quản gia kia hừ lạnh một tiếng.
Thải Y không trả lời gì mà đi thẳng tới Lưu Quang Hoa Điệp Vương, thần sắc hơi có chút khác thường, bên trong đôi mắt đẹp kia lại ẩn chứa vẻ nhẫn tâm.
- Hoa quản gia, thật ra ta đến đây bởi vì có chuyện phải nói cho ngươi!
Diệp Chân đột nhiên mở miệng.
- Chuyện gì?
- Công tử nhà ngươi Hoa Vô Song bảo ta mang một câu đến cho các ngươi!
Diệp Chân nói.
- Công tử nhà ta có lời nhắn gì, mau nói?
Thần sắc Hoa quản gia nghe thế đột ngột trở nên vô cùng kinh hỉ.
Nhưng cơ hồ là đồng thời, thần sắc Hoa quản gia lại trở nên vô cùng kinh khủng, hắn vô cùng hiểu rõ đối với công tử nhà mình, lấy sự kiêu ngạo của công tử, cho dù như thế nào đi nữa cũng sẽ không tìm đối thủ từng đánh bại qua hắn - Diệp Chân, rồi lại nhờ nhắn cho mình.
- Cẩn thận....
Cơ hồ trong nháy mắt Hoa quản gia quát chói tai, một Thanh Ngọc Đại Thủ Ấn và một đạo kiếm quang băng lam sắc đột ngột từ phía trên không trung đánh xuống.
- Công tử nhà ngươi có nhắn lại.... Hắn vĩnh viễn không về được!
Linh Lực cánh chim đột ngột hiển hiện từ phía sau Diệp Chân, lực lượng ba động kỳ dị, thân hình Diệp Chân đột ngột biến mất tại chỗ.
Cơ hồ là đồng thời, nương theo ba động từ Thần Hồn bàng bạc trên thân Thải Y, một đạo khí tức âm lãnh đột ngột đâm ra như thiểm điện.
Trong nháy mắt Hồn Thứ đâm ra kia, bên trong đôi mắt đẹp của Thải Y lại tràn đầy sự không đành lòng, thậm chí có một tia đau thương nhàn nhạt.
Nhưng ra tay, lại vô cùng dứt khoát.
Nếu có thể lựa chọn, Thải Y sẽ tuyệt đối sẽ không xuất thủ về phía Lưu Quang Hoa Điệp Vương - loại sinh vật cực kỳ mỹ lệ mà yên tĩnh này, còn là một chiêu có thể giết chết nó nữa.
Đây là.... đây đều là vì Diệp Chân, không nói đến tông môn, chỉ vẻn vẹn điểm này cũng đã đủ rồi.
Lưu Quang Hoa Điệp Vương ngay cả hồ ngay cả gào thét một tiếng cũng không được đã ngẹo đầu, sau đó ầm ầm ngã xuống đất.
Cũng đồng thời, âm thanh như dưa hấu bạo liệt đột nhiên vang lên.
Bị bàn tay lớn màu xanh của chưởng môn Quách Kỳ Kinh nắm lấy, Hoa quản gia bị nắm giống như một quả dưa hấu chín bị bóp vỡ.
Kiếm quang của Liêu Phi Bạch màu băng lam chợt lóe lên, xuyên qua hai huyết hồ lô, hai hộ vệ Hoa gia Hồn Hải cảnh không chút phòng bị nào đã bị đánh giết.
Còn lại hai hộ vệ Hoa gia Hồn Hải cảnh thấy thế quá sợ hãi, theo bản năng phóng lên tận trời, định đào tẩu.
Ánh sáng lóe lên, Diệp Chân đã bay đến đỉnh đầu bọn hắn, hai đạo kiếm quang như thiểm điện cứ thế đánh xuống.
Hai đạo Phong Vân kiếm cương này cũng không uy có hiếp gì đối với hai hộ vệ Hồn Hải cảnh của Hoa gia, chỉ làm cho thân hình bọn hắn có chút trì trệ.
Nhưng chính thời gian một hơi này lại quyết định sinh tử của bọn hắn.
Đại thủ ấn màu xanh và kiếm quang của Liêu Phi Bạch lần nữa sáng lên, hai tên hộ vệ còn sống của Hoa gia cứ thế mất mạng.
Hoàn mỹ!
Đây là một trận đồ sát có thể xưng hoàn mỹ.
Tất cả đều bị đồ sát, dường như trong một hô hấp đã có thể hoàn thành. Giống như chủ sự Hoa quản gia, thậm chí ngay cả cơ hội phát ra phù tấn cũng đều không kịp đã bị Quách Kỳ Kinh dùng bàn tay lớn màu xanh bóp vỡ.
Nhìn thấy đám hộ vệ Hoa gia bị giết tuyệt, Diệp Chân cuối cùng thở dài một hơi.
Kế hoạch vu oan của hắn, bước thứ hai đã thuận lợi hoàn thành, trạng thái hoàn thành lại có thể xưng hoàn mỹ.
Một bước hoàn thành hoàn mỹ này, ít nhất cũng có thể cho Diệp Chân tranh thủ thời gian ba tháng hoặc nửa năm.
Bởi vì dựa theo truyền thống của Thiên Nam Hoa gia, mỗi trăm năm một lần, thời gian đệ tử đích hệ lịch lãm rèn luyện tuyển Bách Hoa Phi đều chừng một năm.
Một năm này, rất ít liên hệ cùng gia tộc, trừ phi có nguy cơ trọng đại.
Hoa Vô Song từ Thiên Nam Hoa gia đi ra lịch lãm rèn luyện, chỉ mới xuất đầu trong nửa năm, dưới tình huống bình thường, còn có thời gian nửa năm mới có thể quay lại Thiên Nam Hoa gia.
Nếu như nửa năm sau, Thiên Nam Hoa gia mới biết được tin Hoa Vô Song chết, hơn nữa hộ vệ tùy thân của Hoa Vô Song cũng đã bị chém giết, Thiên Nam Hoa gia chỉ sợ sẽ gấp gáp.
Đi ra ngoài tìm kiếm, quả thực hai mắt đen thui.
Đến lúc đó, Hoa Vô Song bỏ mình, đám người tùy thân đều biến mất, Hoa gia có thể sẽ vận dụng một chút bí thuật không làm cho người đời biết tới mà tìm hiểu.
Ví dụ như giới chỉ trữ vật của Hoa Vô Song, mặc dù bên trên cũng không tiêu chí quá mức rõ ràng gì cả, nhưng nếu như dùng thời gian dài cẩn thận cảm ứng sẽ phát hiện giới chỉ trữ vật kia chỉ có thể tản ra một đạo Thần Hồn ba động rất nhạt, vô cùng nhạt.
Nếu không phải Diệp Chân cố ý cảm ứng chỉ sợ cũng phát hiện không được bên trên giới chỉ trữ vật kia có điều dị thường, Diệp Chân đoán đây là một loại thủ đoạn bí ẩn của Thiên Nam Hoa gia.
Nếu như Diệp Chân phỏng đoán chính xác, như vậy sau hơn nửa năm nữa sẽ có trò hay để xem.
- Đa tạ chưởng môn và Liêu giáo tập tay ra, bằng không, thực sự cần phải xuất chỗ sơ suất.
- Diệp Chân, lão phu cũng không phải đang giúp ngươi. Lão phu đây đang vì tương lai của Tề Vân tông mà suy nghĩ! Lại nói, muốn tạ ơn thì ngươi đi tạ ơn Thải Y đi, nếu như không có Thải Y mà chỉ có lão phu thì ta cũng không khả năng làm chuyện này đến mức thiên y vô phùng!
Diệp Chân đương nhiên hiểu rõ ý của Quách Kỳ Kinh.
Quách Kỳ Kinh chỉ Yêu Thú Thiên giai Hạ phẩm Lưu Quang Hoa Điệp Vương kia.
Yêu Thú thiên giai đã tương đương với cường giả Chú Mạch cảnh, không phải cường giả Chú Mạch cảnh nên không thể chế phục, nhưng cho dù cường giả Chú Mạch cảnh nếu muốn chém giết một con Yêu Thú Thiên giai lấy tốc độ tăng xưng danh cũng là việc rất rất khó.
Nếu như một kích không chết, làm cho Yêu Thú Thiên giai sinh ra lòng sợ hãi lập tức trốn xa, lấy tốc độ của nó thì ngay cả Quách Kỳ Kinh cũng đuổi không kịp.
Cho nên, Lưu Quang Hoa Điệp Vương thật ra mới vấn đề khó xử lý nhất trong lần ám sát này.
Một khi làm cho Lưu Quang Hoa Điệp Vương đào tẩu, như vậy Thiên Nam Hoa gia lập tức có thể biết Hoa Vô Song đã bỏ mình và dốc toàn bộ lực lượng, không đợi sự an bài của Diệp Chân có hiệu lực liền sẽ giết đến tận Tề Vân tông.
Nhưng mà, Thải Y có lực lượng Thần Hồn kinh khủng, có thể giải quyết vấn đề này hoàn mỹ.
Nói thật, cũng may mắn có Thải Y, bằng không, bước thứ hai của kế hoạch vu oan lần này của Diệp Chân căn bản không thực hành được.
Khi đó, nhờ vào Thải Y, nên Diệp Chân mới dám nói bước thứ hai của có khả năng thành công bốn thành.
Hiện tại xem ra, xác xuất bốn thành thành công kia sẽ trả giá cao, bằng vào hai người Diệp Chân và Thải Y, muốn bất động thanh sắc xử lý đám năm người Hoa quản gia... xem như Diệp Chân hắn vận dụng tất cả thủ đoạn thì xác xuất thành công chắc cũng chỉ ba thành.
Hơn nữa, một khi làm cho bọn hắn phát ra phù tấn, vậy mới thực sự phiền toái.
- Chưởng môn, việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau rời đi!
- Ừ!
Ống tay áo vung lên, mấy đám linh hỏa bay ra, thi thể năm người Hoa quản gia, bao gồm thi thể của Lưu Quang Hoa Điệp Vương đều hóa thành tro tàn, phiêu tán theo gió.
Dưới bầu trời đêm Hắc Long cổ địa, mấy bóng người biến mất.
Ngay sau khi thân ảnh đám người Diệp Chân biến mất, bỗng có một hình thể cực kỳ to lớn - lão ba ba đột nhiên xuất hiện trên không, nhìn về phía bầu trời đêm cực đại, bên trong ánh mắt lại lộ ra trí tuệ của bậc Thánh Giả.
- Bí cung khởi động lại, truyền thừa lại hiện ra, số mệnh đã lại xuất hiện, chỉ là không biết lần lựa chọn này có chính xác… hay không?
- Tiểu gia hỏa, hi vọng ngươi đừng làm cho ta.... Thất vọng!
- Nhưng cho dù như thế nào, ba trăm năm con lươn nhỏ kia bởi vì tên tiểu tử này mà xuất hiện, những ngày tiếp theo cũng sẽ không trải qua tốt đẹp nữa!
- Con lươn nhỏ, thật ra chuyện trên thế gian này đều có nhân quả luân hồi, báo ứng xác đáng....
Đang khi nói chuyện, ánh mắt lão ba ba giống như xuyên qua thời không hướng về phương đông, chớp mắt tựa như có thể xuyên qua vô số không gian.
Phương đông xa xôi, ở một chỗ nào đó, một nam nhân trung niên đang chính khí hiên ngang, râu rất dài đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa trong tĩnh thất, quanh người bốc lên khói mờ mịt, đơn giản như tiên nhân.
Đột nhiên, lông mày trung niên đột ngột run rẩy dữ dội một, giống như bừng tỉnh từ trong giấc ngủ mơ, trong thời gian ngắn đầu đầy mồ hôi lạnh.
Không chỉ có như thế, trong cơ thể trung niên đột nhiên có rất nhiều hắc quang cường thịnh, chúng như đang xảy ra xung động như muốn xông ra khỏi trong cơ thể trung niên, phí hết kình lực, hắn mới có thể áp đảo được hắc quang.
Trong nháy mắt tiếp theo, trung niên mở mắt, trong ánh mắt hiện ra âm lãnh không nói nên lời.
- Hắc Long Bí Cung lại... Lần nữa mở ra....
Cơ hồ là đồng thời, trên không Hắc Long cổ địa, ánh mắt lão ba ba nhìn về xa xôi đột nhiên thu lại, giống như tinh thần trụy lạc, giấu kỹ thần quang trong hai mắt, chân trước nhẹ nhàng vung một cái.
Thoáng chốc, đại lượng kim sắc hào quang bay ra khiến cho bên trong Hắc Long cổ địa đất rung núi chuyển, ở giữa sự chấn động, Hắc Long cổ địa lần nữa chìm vào lòng đất, lâm vào giấc ngủ đông năm năm.
Bên trong chấn động, dấu vết trận đồ sát cuối cùng vừa rồi cũng hoàn toàn biến mất.....