Chương 387 Vu Oan Kế Hoạch Bước Thứ Hai
Hưu!
Một đạo kiếm quang màu băng lam đột ngột xuất hiện trong hư không như chớp giật đâm thẳng về phía Trí Thắng.
- Trí Thắng lão tặc, nợ cũ năm năm trước ngươi đánh lén ta, hôm nay nên chấm dứt?
Thanh âm của Liêu Phi Bạch đột ngột vang lên khiến cho sắc mặt Trí Thắng đột ngột biến đổi.
Cơ hồ là đồng thời, trong hư không quang hoa lóe lên, một thân thủy hỏa đạo bào
- chưởng môn Ly Thủy Tông Sở Thái Bình đứng chặn trước Ô Vân Phá Phong Chuẩn.
- Thanh Dực, mười lăm năm trước trận đại chiến giữa ta và ngươi, Sở mỗ tiếc bại một chiêu, hôm nay, nối lại tiền duyên. như thế nào?
Cười sang sảng, song chưởng Sở Thái Bình đẩy tới, một đầu hỏa long gào thét bay ra.
Bên trên Ô Vân Phá Phong Chuẩn, Diệp Chân đột nhiên ngẩn ra.
Chưởng môn Quách Kỳ Kinh và Liêu Phi Bạch xuất hiện, lúc trước Diệp Chân đã nhìn ra một số mánh khóe từ phản ứng của Nhị trưởng lão và Thất trưởng lão, nhưng thế nào cũng không ngờ, Chưởng môn Ly Thủy Tông Sở Thái Bình lại xuất hiện ở đây.
Hơn nữa, từ trên danh nghĩa, Sở Thái Bình xuất hiện ở đây cũng vì cứu viện Diệp Chân hắn.
Không thể không nói, Ly Thủy Tông ở trong Hắc Thủy quốc mặc dù đánh với Tề Vân tông đến cực hung, nhưng cái nhìn đại cục vẫn cực mạnh.
Cường giả cứu viện liên tiếp xuất hiện, khiến cho sắc mặt đám người Thiên Huyễn Ưng Vương, Thanh Dực, còn có Trí Thắng, và cả chưởng giáo Kiếm Nguyên tông Ngư
Nhập Hải cũng biến thành vô cùng khó coi.
Trước đây Liêu Phi Bạch và Sở Thái Bình chưa từng xuất hiện, chỉ cần Ngư Nhập Hải gắt gao ngăn chặn Quách Kỳ Kinh, khả năng những người khác cầm xuống đoàn người Diệp Chân phi thường lớn.
Nhưng hiện tại, hi vọng đã đến gần vô hạn bằng không.
Liêu Phi Bạch xưa nay lấy sức chiến đấu cực độ bưu hãn nổi danh. Năm năm trước, Trí Thắng đánh lén đều không giết Liêu Phi Bạch, bây giờ lại bị Liêu Phi Bạch làm cho từng bước lui về phía sau, bất đắc dĩ cùng Khổng Sán cùng một chỗ song chiến Liêu Phi Bạch.
Sở Thái Bình làm Chưởng môn Ly Thủy Tông, vài thập niên trước đã danh dương thiên hạ, chính là cao thủ ít có đối thủ phía dưới Chú Mạch cảnh, bây giờ càng là nửa bước bước vào Chú Mạch cảnh.
Vừa ra tay đã hùng hổ dọa người, làm cho Thanh Dực từng bước lui về phía sau, để
Hồng Phong không thể không lược trận cho Thanh Dực.
Con Yêu Thú Thiên Giai duy nhất của tông môn đã vẫn lạc trong tay bọn họ, đại đệ tử chân truyền Bộ Trường Thiên cũng vẫn lạc bên trong Hắc Long Bí Cung, nếu Đại trưởng lão Huyễn Thần tông Thanh Dực lại có chuyện không hay xảy ra, vậy Huyễn Thần tông bọn hắn cũng phải thương cân động cốt.
Trong thời gian ngắn, tình thế liền nghịch chuyển. Nếu võ giả của Tề Vân tông đều phát lực, hôm nay lưu lại một hai người, cũng không phải không có khả năng.
- Rút lui!
Sau khi giao thủ mấy hơi thở, Thanh Dực hét một tiếng, thân hình Thiên Huyễn Ưng Vương hơi biến hóa, đột ngột xông về Sở Thái Bình tiếp ứng Thanh Dực.
Mấy hơi sau, ba người Thanh Dực, Thiên Huyễn Ưng Vương, Hồng Phong rời khỏi vòng chiến, từng người đều là vẻ mặt bất đắc dĩ rời đi, Thanh Dực càng liên tiếp thở dài không thôi.
- Khí vận, khí vận này mặc dù hư vô mờ ảo, nhưng cũng uy vô cùng, bây giờ cả chưởng giáo Kiếm Nguyên tông Ngư Nhập Hải đều xuất động, vẫn không thể nào lưu lại Diệp Chân.
- Ai, cũng do chúng ta chủ quan, nếu chúng ta cũng thỉnh cầu chưởng giáo xuất mã, hoặc tông môn lại phái ra mấy trưởng lão viện trợ, nói không chừng việc này đã thành.
- Khó!
Thanh Dực lần nữa phủ định.
- Thanh Dực sư huynh, sao ngươi luôn nâng cao uy phong của người khác, diệt chí khí của mình?
Thiên Huyễn Ưng Vương có chút buồn bực.
- Ưng Vương, khí vận khó định! Coi như lại đến mấy trưởng lão viện trợ, nhưng ngươi chớ quên, bây giờ Tề Vân tông có được Chiến Hồn Huyết Kỳ, hơn nữa theo tình báo, bọn hắn đã tăng Chiến Hồn Huyết Kỳ lên tới cấp hai. Đến lúc đó, Chiến Hồn Huyết Kỳ vừa ra....
Nghe vậy, Thiên Huyễn Ưng Vương triệt để không nói.
- Ta nói, hai vị, chúng ta vẫn suy nghĩ thật kỹ thế nào giao phó với chưởng môn về cái chết của Phong Linh Chu Đỉnh Hạc đi. Yêu Thú Thiên Giai bảo vệ tông môn gần ba trăm năm, cứ như vậy đã xong.....
Thoáng chốc, vẻ mặt Thanh Dực và Thiên Huyễn Ưng Vương đen như đáy nồi....
Theo ba người Thanh Dực của Huyễn Thần tông nửa đường không tiết tháo chút nào rút lui, khuôn mặt chưởng môn Kiếm Nguyên tông Ngư Nhập Hải cũng triệt để đen.
Nguyên bản bao vây tiêu diệt đám người Tề Vân tông đang trong tình thế tốt đẹp, trong thời gian ngắn đã biến thành thế cục bị phản bao vây tiêu diệt.
Loại kịch biến này, khiến Ngư Nhập Hải bực bội muốn thổ huyết.
Bất đắc dĩ, lần nữa tế ra trấn tông Linh Bảo Kiếm Nguyên tông - Kiếm Nguyên Kỳ, kiếm quang đột ngột như ánh nắng bắn tản ra làm cho đám người lui về phía sau không thôi.
Trong nháy mắt tiếp theo, Kiếm Nguyên Kỳ bọc lấy hai người Trí Thắng và Khổng Sán biến mất vô tung vô ảnh.
Chờ thân hình ba người lần nữa xuất hiện đã ở ngoài ngàn dặm.
- Chưởng môn, vì sao cả ngươi cũng đến đây?
Tức hổn hển, Trí Thắng bực bội vô cùng.
- Trí Thắng, ngươi cho rằng, Quách Kỳ Kinh cùng giao thủ với ta mấy chục năm là đồ ngốc? Hoặc nói, nội bộ Kiếm Nguyên tông chúng ta là tường đồng vách sắt, Tề
Vân tông thì không như vậy?
- Nếu dốc toàn bộ lực lượng, chỉ sợ chúng ta chưa diệt Diệp Chân thì ở nhà bị người dò xét hết một lượt rồi....
- Ai.... Số trời không tại, về tông đi, việc này, lại bàn bạc kỹ hơn.
Ngư Nhập Hải ngửa mặt lên trời thở dài.
.....
- Sở chưởng môn, lần này, đa tạ!
Bên kia, bức lui truy binh chưởng môn Tề Vân tông, Quách Kỳ Kinh đang khách sáo với Chưởng môn Ly Thủy Tông Sở Thái Bình.
- Ha ha, không sao, ta chỉ làm việc mình nên làm mà thôi! Lần tiếp theo nếu có phân công, Quách chưởng môn cứ việc phát phù tấn là được! Chỉ là, chuyện kia, còn xin Quách chưởng môn không nên quên.
- Ha ha, dễ nói, ước hẹn năm năm, Quách mỗ tuyệt đối không thất tín!
- Như thế, Sở mỗ xin rời đi trước, đám đồ đệ bất tài kia của ta cũng phải tiếp ứng một hai, miễn cho bị trở thành nơi trút giận của người khác.
- Không tiễn!
Nghe hai người đối thoại, thần sắc của Diệp Chân đột ngột khẽ động, điều kiện.
Xem ra, Sở Thái Bình trượng nghĩa ra tay cũng có điều kiện, chuyện này không hề tốt đẹp giống Diệp Chân tưởng tượng như vậy.
Khi Sở Thái Bình rời đi, Nhị trưởng lão và Thất trưởng lão cũng đưa ánh mắt nhìn về phía chưởng môn Quách Kỳ Kinh, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
- Ước hẹn năm năm, thật ra rất đơn giản.
- Tương lai trong vòng năm năm, Ly Thủy Tông sẽ cùng Tề Vân tông chúng ta cùng tiến thối, cùng nhau trông coi. Nếu Tề Vân tông có việc, Ly Thủy Tông nhất định phải hoả tốc trợ giúp, bao gồm chưởng môn Sở Thái Bình.
Về phần chúng ta bỏ ra, thì là một danh ngạch.
- Danh ngạch?
- Danh ngạch gì?
- Diệp Chân lần này được Hắc Long Bảng thứ nhất và Thải Y được Hắc Long Bảng thứ hai, tổng cộng cho chúng ta Tề Vân tông kiếm tới hạ bốn danh ngạch chấp sự lâm thời Hắc Long cổ địa.
Lần tiếp theo Hắc Long cổ địa mở ra, cho Ly Thủy Tông một danh ngạch!
Nói xong, Quách Kỳ Kinh nhẹ nhàng nhìn chằm chằm Diệp Chân và Thải Y.
- Năm năm sau, các ngươi đã trưởng thành không sai biệt lắm....
Lúc này, Diệp Chân mới có chút hiểu rõ, lấy ánh mắt Diệp Chân. Giao dịch này hẳn coi như có lời.
Trong thế lực ở các nước, Hắc Thủy quốc vẫn luôn ở vào yếu thế, chớ nói chi Tề
Vân tông, bây giờ có Ly Thủy Tông giúp đỡ, có thể thay đổi loại yếu thế này ở mức độ nào đó.
Đánh lui truy binh. Tiếp xuống tự nhiên do Quách Kỳ Kinh hộ tống đám người hoả tốc trở về Tề Vân tông. Ngoại trừ tới chỗ tốt về khí vận của tông môn khi Hắc Long cổ địa ra, trong thời gian ngắn nhất quay lại tông môn, chỉ cần qua đoạn thời gian này. Diệp Chân cũng sẽ không bị quá nhiều người chú mục.
Nhưng khi Quách Kỳ Kinh muốn hộ tống đám người quay lại, Diệp Chân lại chủ động rời khỏi Ô Vân Phá Phong Chuẩn.
- Diệp Chân, ngươi đây…?
Quách Kỳ Kinh khẽ cau mày.
- Chưởng môn, có một chuyện chuyện quan trọng, ta phải đi làm, bằng không, chỉ sợ sẽ.... Công lỗ một quỹ!
- Nhất định phải bây giờ sao? Ngươi biết tình hình bây giờ nguy hiểm cỡ nào, nếu bọn họ giết hồi mã thương, hoặc Chưởng giáo Huyễn Thần tông Phù Đông Hưng chạy đến, chỉ sợ chúng ta khó mà sống rời khỏi nơi đây!
Quách Kỳ Kinh nói.
- Nhất định phải!
- Nếu không làm, chỉ sợ sẽ có....
Còn lại, Diệp Chân cũng không nói, nhưng vẻ mặt ngưng trọng kia của Diệp Chân lại làm cho tất cả mọi người biết được ý tứ của hắn.
- Diệp Chân, chuyện gì lại so với mạng của ngươi còn quan trọng hơn?
Thất trưởng lão Chung Ly nhíu mày hỏi.
Lần này, Diệp Chân không mở miệng, chỉ đưa ra mấy đạo Thần Hồn truyền âm.
- Chuyện quan trọng hơn mạng của ta, tự nhiên mạng của tất cả mọi người từ trên xuống dưới Tề Vân tông!
Cơ hồ nháy mắt thần hồn Diệp Chân truyền âm, sắc mặt Quách Kỳ Kinh, Kế Xa, Chung Ly kịch biến.
- Diệp Chân, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Tiền tư hậu tưởng một phen, Diệp Chân cuối cùng quyết định vẫn nên nói chuyện có quan hệ với Hoa Vô Song cho bọn người chưởng môn nghe.
Diệp Chân cũng muốn tự mình cõng phụ, tự mình giải quyết chuyện này, nhưng một khi có chút sơ suất, hậu quả kia, cũng không phải một mình Diệp Chân hắn có thể gánh chịu.
Nhưng nếu phương diện tông môn biết chuyện này, kế hoạch vu oan đến bước tiếp sau sẽ tiến hành rất nhẹ nhõm.
Kém nhất, ngày sau nếu chuyện này thực sự bị bại lộ, như vậy phương diện tông môn cũng có thể có chỗ chuẩn bị không phải sao?
Tình thế cực kỳ nghiêm trọng theo như lời Diệp Chân, Quách Kỳ Kinh cũng không kịp để ý Ô Minh Đạt và Mai Nguyên Câu có ý kiến gì, trực tiếp dùng Thần Hồn bắt đầu giao lưu.
Đáng thương cho Ô Minh Đạt và Mai Nguyên Câu, chỉ có thể đầu óc mơ hồ nhìn chưởng môn Quách Kỳ Kinh, Liêu Phi Bạch và hai trưởng lão sắc mặt không ngừng kịch biến.
Mặc dù Quách Kỳ Kinh, Liêu Phi Bạch, Kế Xa, Chung Ly sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị đáp án của Diệp Chân làm cho giật mình.
- Ha ha, tiểu tử tốt! Không hổ là người Liêu Phi Bạch ta nhìn trúng, vừa ra tay đã có thể làm ra đại sự kinh thiên động địa như vậy!
Nghe thấy Diệp Chân giết Hoa Vô Song, Liêu Phi Bạch hướng về Diệp Chân giơ ngón tay cái.
Một màn này, coi như Kế Xa và Chung Ly cũng cười khổ không thôi.
Khá lắm, truyền nhân dòng chính Thiên Nam Hoa gia bị Diệp Chân ngươi xử lý.
Chỗ chết người nhất chính là, chỉ cần Hoa Vô Song chết, Diệp Chân sẽ là đối tượng bị hoài nghi nhiều nhất, lấy tác phong có thù tất báo của Thiên Nam Hoa gia, tất nhiên sẽ tìm tới cửa.
Đương nhiên, Diệp Chân cũng nói thẳng ra kế hoạch mình vu oan cho mấy trưởng lão.
- Diệp Chân, ngươi nói, chuyện ngươi bây giờ phải đi làm chính là bước thứ hai kế hoạch vu oan?
Quách Kỳ Kinh hỏi.
- Không sai!
Diệp Chân nhẹ gật đầu.
- Nói một chút kế hoạch của ngươi, xem phải làm sao! Chỉ cần kế hoạch có thể thực hiện, bản tọa tự mình ra tay phối hợp với ngươi!
Quách Kỳ Kinh nói.
- Quá tốt rồi!
Diệp Chân hung hăng vung một nắm đấm!
Nguyên bản, kế hoạch vu oan bước thứ hai của hắn, khả năng thành công chưa đến bốn thành, nhưng bây giờ xác xuất thành công lại thẳng tắp tiêu thăng!