← Quay lại trang sách

Chương 392 Ngươi Có Nữ Nhi Sao?

Đứng lại!

Cơ hồ nháy mắt hai chữ này nói ra khỏi miệng, thân hình Diệp Chân đã nhào tới, mấy tên ác bộc tu vi chỉ có Chân Nguyên cảnh, trong thời gian ngắn bị đánh bay đầy trời.

Đây là Diệp Chân đã ra tay tận lực lưu tình, bằng không, chỉ cần Diệp Chân nhẹ nhàng phát lực, bốn tên ác bộc này sẽ khí tuyệt tại chỗ.

Cho dù là thế, mỗi tên cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, Diệp Chân lưu thủ thì lưu thủ, nhưng chỉ hạn sẽ không cần mạng sống của bọn hắn, ra tay tuyệt đối không nhẹ.

- Cô nương, cô không sao chứ?

Diệp Chân bỏ miếng vải lụa nhét trong miệng thiếu nữ ra.

Thiếu nữ ước chừng mười bảy mười tám tuổi, con mắt rất lớn, tướng mạo vô cùng thanh tú động lòng người, có loại cảm giác tiểu muội muội nhà bên.

Nhìn thấy mình bị cứu, thiếu nữ lập tức oa oa khóc lớn, hiển nhiên bị dọa sợ.

Một đạo lực lượng Thần Hồn phi thường bình thản mang theo tác dụng trấn an cảm xúc lặng lẽ tràn vào trán thiếu nữ, làm cho thiếu nữ dần dần trở nên bình tĩnh.

Đúng lúc Diệp Chân đang muốn hỏi rõ chuyện xảy ra, bốn tên ác bộc kia cũng bò dậy.

- Công tử này, ngươi là một trong các bảy mươi hai Lưu Tinh của Vạn Tinh Lâu?

Một ác bộc lớn tuổi nhất đi đầu đánh giá Diệp Chân một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào lệnh bài bên hông Diệp Chân hỏi.

Đó là lệnh bài tự do ra vào nội thành của Tinh La thành, cũng ghi rõ thân phận Diệp Chân bên trong Vạn Tinh Lâu. Xem ra, bốn tên ác bộc này khẳng định có quan hệ với Vạn Tinh Lâu.

Diệp Chân không trả lời, chỉ là ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm tên ác bộc kia.

Không ngờ, tên ác bộc kia lại không sợ hãi chút nào, ngược lại lộ ra một vẻ mặt rất phấn khích.

- Công tử này, nói thật. Bảy mươi hai Lưu Tinh xem như có chút địa bên trong Vạn Tinh Lâu, nhưng ở trước mặt chúng ta, thật không gì đáng chú ý! Ta khuyên ngươi, thành thật giao Bán Hạ cô nương cho chúng ta mang đi, việc này hôm nay, coi như ngươi may mắn.

- Nếu không thì… Hừ!

Tên ác bộc kia cười lạnh.

- Đừng, van huynh, mau cứu ta, mau cứu ta! Để ta trở lại bên cạnh phụ thân ta.

Ta muốn đi cứu phụ thân ta. Phụ thân ta bị bọn hắn đả thương, van huynh.

Không đợi Diệp Chân nói chuyện, Bán Hạ cô nương đã khóc cầu Diệp Chân. Có lẽ lúc trước tia tinh thần lực lượng kia của Diệp Chân kia đã trấn an nàng, cho nên Bán Hạ có chút tín nhiệm Diệp Chân.

- Hừ. Bán Hạ cô nương, cô phải biết, hôm nay chỉ là đả thương phụ thân cô. Nếu như cô không ngoan ngoãn nghe lời, lần tiếp theo, có thể chính là muốn mạng của phụ thân cô!

Tên ác bộc kia lại uy hiếp thiếu nữ ở ngay trước mặt Diệp Chân.

Ba!

Một bàn tay như tia chớp vung ra, tên ác bộc kia lại lần nữa bị đánh bay ra ngoài. Đến lúc bò dậy, hàm răng đều đã vỡ nát, khi nói chuyện có chút bị lọt gió.

- Tiểu tử, ngươi lần này dám đánh ta, đợi một lúc đến phiên ngươi!

Lần nữa đứng lên, thái độ của tên ác bộc kia lập tức chuyển biến một trăm tám mươi độ, trở nên vô cùng hung ác.

Một liếc mắt ra hiệu đã có một tên ác bộc chạy như bay, có lẽ đi dẫn viện binh, Diệp Chân cũng không ngăn trở. Nếu không có chỗ dựa, bực chuyện ác trắng trợn cướp đoạt dân nữ này, cũng không phải bốn tên ác bộc có thể làm ra.

Diệp Chân cũng muốn nhìn, chỗ dựa của bốn tên ác bộc này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Mắt thấy có viện binh chạy tới, tên ác bộc kia liền vênh váo tự đắc.

- Hừ, tiểu tử, hiện tại là cơ hội cuối cùng của ngươi! Nếu ta nói cho ngươi biết công tử nhà ta là ai, đảm bảo hù chết ngươi! Giao ra mười vạn lượng bạc tiền thuốc thang cho chúng ta, coi như ngươi gặp may mắn.

Trong mắt tên ác bộc lộ ra vẻ tham lam, lại còn muốn mượn uy thế của chỗ dựa làm cho xảo trá Diệp Chân.

Diệp Chân đang muốn trả lời, tiếng người đột nhiên truyền đến từ phía sau bên cạnh.

- Diêm Phúc, hàm răng trong miệng ngươi đáng giá mười vạn lượng bạc sao?

- Nói đùa cái gì, đánh người Diêm Thiếu Kỳ ta, mười vạn lượng bạc có thể chấm dứt? Mười vạn viên Hạ phẩm Linh Tinh còn tạm được, đương nhiên, còn phải tăng thêm ba cái khấu đầu.

Một tên công tử ca mặc áo trắng, đầu đội ngọc quan, tay cầm ngọc phiến cùng một tên võ giả lưng đeo trường đao, khuôn mặt âm lệ, cười lạnh bước nhanh đến. Tên ác bộc vừa rồi chuồn mất kia lúc này đang đứng sau lưng công tử ca kia, gương mặt dữ tợn.

- Ta nhìn, ba cái khấu đầu chưa chắc thiết, nếu muốn sống, ba quỳ chín lạy đại lễ là không đủ!

Tên đao khách khuôn mặt âm lệ đột nhiên cười nói.

- Diêm Thiếu Kỳ? Thiếu nữ này là ngươi sai sử bốn tên ác bộc kia trắng trợn cướp đoạt?

Diệp Chân đột ngột quát hỏi.

- Làm gì, ngươi thật muốn xen vào chuyện người khác, làm việc bao đồng?

- Bản công tử chơi nàng là để mắt đến nàng! Bản công tử nếu chướng mắt nàng, dù cho nàng giang rộng chân đứng trước mặt ta, ta cũng không hứng thú!

- Nếu không muốn chết, ba quỳ chín lạy xong, lấy ra mười vạn viên Hạ phẩm Linh Tinh, rồi cút nhanh lên đi!

Diêm Thiếu Kỳ không nhịn được phất tay.

- Muốn chết!

Linh Lực quanh người Diệp Chân đột ngột bùng lên.

Diệp Chân đã không muốn tốn nước bọt nói chuyện với tên công tử ca này, trước thu thập lại nói. Thân hình lóe lên, Diệp Chân đánh về phía Diêm Thiếu Kỳ.

- Trên đời này, quả nhiên có kẻ ngốc lớn mật!

Thấy thế, Diêm Thiếu Kỳ cười lạnh.

- Thôi huynh, xem ngươi rồi!

- Thiếu Kỳ huynh yên tâm, một Hóa Linh cảnh nhị trọng mà thôi, dễ như trở bàn tay!

Trong chốc lát, đao cương giống như dải lụa rít lên hóa thành một mảnh màn đao, điên cuồng chém hướng về phía Diệp Chân.

Cũng ở đồng thời, Diêm Thiếu Kỳ nhẹ nhàng phất tay.

- Đi, đưa Bán Hạ cô nương đến phòng ta đi!

Hình như, Diêm Thiếu Kỳ căn bản không ngờ Diệp Chân sẽ có khả năng chiến thắng.

Thôi Vực cùng đi với hắn, không những tu vi cao tới Hóa Linh cảnh tứ trọng, còn cũng là một trong Bảy mươi hai Lưu Tinh, hơn nữa xếp hạng bên trong Bảy mươi hai Lưu Tinh cao tới trí 31.

Oanh!

Thanh âm tựa sấm sét vang lên, kiếm quang như kinh lôi chợt lóe lên.

Thân ảnh của Diệp Chân và Thôi Vực chợt chạm vào nhau, một đạo huyết tiễn cuồng phun ra ở giữa hai người.

- Ừm?

Diêm Thiếu Kỳ đầu tiên là ngẩn người, theo sau mới đăng đăng đăng lui về phía sau mấy bước, ánh mắt nhìn Diệp Chân lập tức tràn đầy vẻ kiêng dè.

Chỉ một chiêu, hắn cho rằng viện binh mạnh mẽ - Hóa Linh cảnh tứ trọng Thôi Vực lại bị Diệp Chân dùng một đao đánh ngã, hơn nữa trọng thương nghiêm trọng.

Thanh âm hít khí lạnh lập tức vang lên từ trong miệng Diêm Thiếu Kỳ.

Đám ác bộc vừa mới đang chuẩn bị đi bắt Bán Hạ cũng bị một màn này sợ đến mức cùng nhau lui sau này, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân đã hoàn toàn thay đổi.

Nhưng bọn hắn sợ ngây người, thân hình Diệp Chân cũng không ngừng.

Diệp Chân không truy sát tên Thôi Vực kia, mà như bóng với hình đánh về phía Diêm Thiếu Kỳ.

- Cứu mạng!

- Phụ thân, cứu mạng!

Nhìn thấy Diệp Chân không dừng lại chút nào, sát khí bốn phía đánh về phía hắn, Diêm Thiếu Kỳ lập tức dọa sợ, muốn biểu lộ thân phận cũng không kịp. Thân hình vừa vội vàng lùi lại, vừa bất kể giá nào mà khàn giọng kêu cứu.

- Cứu mạng, phụ thân!

Thanh âm của Diêm Thiếu Kỳ lập tức giống như chuông cảnh báo vang dội trong nội thành Tinh La thành. Toàn bộ nội thành Tinh La thành lập tức bị đánh vỡ bình tĩnh, mấy đạo thân ảnh đột ngột phóng lên trời.

- Diệp Chân, thủ hạ lưu tình!

Cùng lúc tiếng la hét vang lên, mấy đạo nhân ảnh như tia chớp bay tới nơi này.

Trường kiếm trong tay Diệp Chân không chút ý tứ dừng lại.

Mặc dù Diệp Chân chưa rõ ràng lắm Diêm Thiếu Kỳ đã từng làm những việc ác gì, nhưng gia hỏa này tuyệt đối không phải người tốt lành. Diệp Chân chuẩn bị cho Diêm Thiếu Kỳ một bài học hung ác.

Chứng kiến Diệp Chân sắp đánh trúng Diêm Thiếu Kỳ, Diêm Thiếu Kỳ đột ngột bóp vỡ một khối ngọc phù, màn sáng thủ hộ đột ngột bùng lên.

Phốc!

Thủ hộ màn sáng ở trước Huyền Dương kiếm của Diệp Chân giống như tờ giấy.

Nhưng không chống được Diêm Thiếu Kỳ điên cuồng bóp một khối lại một khối thủ hộ ngọc phù, ngay thời gian trong chốc lát này, võ giả lên tiếng vừa rồi đã vọt tới trước mặt Diệp Chân, một đạo Độc Long thối ảnh như tia chớp bổ về phía Diệp Chân.

- Diệp Chân, lão phu đều đã mở miệng cầu ngươi hạ thủ lưu tình, sao ngươi còn ra tay ác độc?

Phó lâu chủ Vạn Tinh Lâu Diêm Côn gầm thét.

- Đây là nhi tử của ngươi hả, Diêm phó lâu chủ?

Thối ảnh đánh tới, thân hình Diệp Chân lại không chút nào tránh né, ngón trỏ nhẹ nhàng điểm ra, một đoạn ngón tay xanh ngọc đột ngột nghênh hướng thối ảnh của Diêm Côn.

Ba!

Thối ảnh trong nháy mắt vỡ tan, Diêm Côn kêu lên một tiếng đau đớn, linh cương hộ thể quanh người bạo nát, Diêm Côn cũng vững vàng đứng tại chỗ.

- Diệp Chân, ngươi dám ra tay với nhi tử ta, trong mắt ngươi còn có phó lâu chủ ta đây hay không?

- Hừ, bên trong Vạn Tinh Lâu tới lui tự do, ngươi chớ cầm chức phó lâu chủ ép ta!

Diêm Côn này bao che khuyết điểm không phân rõ phải trái, Diệp Chân cũng nổi giận.

- Diêm Côn, con của ngươi làm chuyện tốt, ngươi có biết hay không?

- Hắn làm chuyện tốt? Đã làm chuyện tốt gì, đáng giá Diệp Chân ngươi nổi giận lôi đình như thế?

Ánh mắt Diêm Côn rơi vào trên người thiếu nữ Bán Hạ đang run lẩy bẩy sau lưng Diệp Chân,

- Làm sao, không phải chỉ coi trọng một dân nữ mà thôi? Dân nữ như vậy, một ngàn lượng hoàng kim có thể mua xong mười mấy người, đáng giá Diệp Chân ngươi tàn hại tính mạng của nhi tử ta?

Diệp Chân nháy mắt muốn bó tay rồi, cũng triệt để buồn bực.

Quả nhiên, phụ thân nào con nấy.

Diệp Chân triệt để minh bạch, nguyên nhân chân chính những tên ác bộc kia vênh váo tự đắc, không phải bởi vì công tử Diêm Thiếu Kỳ của bọn hắn, mà bởi vì phó lâu chủ Diêm Côn của Vạn Tinh Lâu.

Nếu như nói ở trong Tinh La thành, Lâu chủ Vạn Tinh Lâu Hải Lạc Sương là thành chủ, như vậy Diêm Côn chính là Phó thành chủ dưới một người trên vạn người, không hung hăng càn quấy cũng khó khăn.

Diêm Thiếu Kỳ sau lưng Diêm Côn nhưng có chút ngơ ngẩn, hắn đã nghe phụ thân Diêm Côn nói qua, lần này chính là tới dính chút khí vận của Diệp Chân, nhưng thế nào cũng không ngờ, người thiếu niên trước mắt này chính là Diệp Chân trong truyền thuyết.

Chẳng qua, mặc dù biết trước mắt là Diệp Chân, Diêm Thiếu Kỳ lại càng không sợ hãi.

Phụ thân hắn là Vạn Tinh Lâu phó lâu chủ, càng là Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong cường giả, chưa thu thập được một Diệp Chân?

- Làm gì, minh bạch rồi?

- Một thiếu nữ bình thường, sao mà Diệp Chân ngươi nổi giận lôi đình như thế?

Nhìn thấy Diệp Chân không nói lời nào, Diêm Côn mở miệng nói thêm lần nữa.

Diêm Côn nào biết đâu rằng, Diệp Chân bị hắn chọc tức.

Đột nhiên, Diệp Chân cực kỳ kỳ quái hỏi Diêm Côn.

- Diêm Côn, ngươi có nữ nhi sao?

- Làm gì? Có một.

Diêm Côn theo bản năng trả lời.

- Vậy thì, đợi lát nữa đưa vào trong phòng ta, để cho ta chơi đùa! Ân, một ngàn lượng hoàng kim!

Diệp Chân rất nghiêm túc vươn ra một đầu ngón tay.

Trong nháy mắt, Diêm Côn kịp phản ứng lại, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi vô cùng.

- Thằng nhãi ranh muốn chết, dám trêu đùa lão phu!

- Đều náo loạn cái gì? Còn thể thống gì?

- Diêm phó lâu chủ, ngươi muốn xử lý Diệp Chân? Bản lâu chủ không nghe lầm chứ?

Thanh âm của Lâu chủ Vạn Tinh Lâu Hải Lạc Sương vang lên.

Tạo Hóa Chi Vương -