← Quay lại trang sách

Chương 393 Tức Sùi Bọt Mép

Nghe được thanh âm Hải Lạc Sương xuất hiện sau lưng, Diệp Chân biết chuyện hôm nay, Diêm Thiếu Kỳ đã trốn qua một kiếp.

Cũng không phải Diệp Chân lo lắng Hải Lạc Sương sẽ bao che Diêm Thiếu Kỳ, nhi tử phó lâu chủ Diêm Côn, ngược lại, Hải Lạc Sương trăm phần trăm sẽ đứng về phía

Diệp Chân hắn.

Nhưng, chuyện này nếu bản thân làm khó, cao hơn nữa Diêm Thiếu Kỳ cũng bị trừng phạt nho nhỏ. Dù sao Diêm Thiếu Kỳ cũng không có làm ra chuyện chân chính gì khiến cho mọi người phẫn nộ.

Hơn nữa, coi như thực sự truy vấn, Diêm Thiếu Kỳ cũng có thể đẩy toàn bộ mọi chuyện lên trên người nô bộc.

- Hải lâu chủ, ngươi tới vừa vặn, Diệp Chân này dám vũ nhục phó lâu chủ ta đây, hắn là ngươi đặc biệt mướn vào, ngươi nói xem, phải làm sao?

Thấy Diêm Côn tới cáo trạng trước, Diệp Chân giận dữ, thời khắc đang muốn mở miệng, Hải Lạc Sương lại ra hiệu cho Diệp Chân không nên lên tiếng.

- Diêm phó lâu chủ, Diệp Chân vũ nhục ngươi, phải làm sao, ngươi còn không biết?

Nghe vậy, Diêm Côn có chút ngẩn ra, trong lúc nhất thời, có chút không biết rõ rốt cuộc Bạch Hải Lạc Sương có ý gì, để hắn tùy ý xử trí, còn cố ý dùng ngôn ngữ nhòi nhét hắn?

Trong nháy mắt tiếp theo, Hải Lạc Sương tiếp tục mở miệng.

- Dựa theo quy củ bên trong Vạn Tinh Lâu chúng ta, nếu ai cảm thấy bị ai vũ nhục, có thể dùng võ huyết sỉ, nếu ngươi nguyện ý, có thể khiêu chiến Diệp Chân?

- Diêm phó lâu chủ, ngươi không phải sẽ để cho ta trừng phạt Diệp Chân sao?

- Nội nhân Vạn Tinh Lâu chúng ta đều ngang hàng nhau, ngay cả lâu chủ ta đây cũng không thể tùy ý xử trí thành viên trong lâu.

Khi nãy còn đang suy đoán tâm tư Hải Lạc Sương, Diêm Côn trong nháy mắt chán nản.

Khiêu chiến Diệp Chân. Nếu Diệp Chân tiếp nhận, hắn cũng không mất thể diện. Hắn là võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, nhưng Diệp Chân là Hóa Linh cảnh nhị trọng.

Huống hồ, nếu hắn thật sự dám làm như thế, nếu Diệp Chân có chút sơ xuất, cho dù tức giận rời đi, lúc này tất cả võ giả Vạn Tinh Lâu ở nội thành Tinh La thành, chỉ sợ đều phải liều mạng với hắn.

Mấy trăm người, đều ở lại đây tranh nhau chen lấn để có thể dính một chút khí vận chi lực của Diệp Chân, sao có thể nhìn Diệp Chân có chuyện ngoài ý muốn?

- Chuyện này....

Trong lúc nhất thời. Diêm Côn không khỏi có chút đâm lao phải theo lao.

Nhưng thời gian trôi qua, Hải Lạc Sương đã hiểu rõ chuyện xảy ra, nhất là dưới tình huống Hải Lạc Sương cũng là thân nữ nhân, càng giận tím mặt.

- Người tới, bắt lấy đồ dâm tà Diêm Thiếu Kỳ này đuổi ra Tinh La thành cho ta.

Nếu còn dám đặt chân nửa bước vào Tinh La thành. Liền....

- Hải lâu chủ. Chậm đã!

Trong thời gian ngắn, sắc mặt phó lâu chủ Diêm Côn kịch biến, một tấm mặt mo này biến ảo mấy lần. Đột nhiên vượt đến trước mặt con của hắn Diêm Thiếu Kỳ, giơ tay lên, cái miệng rộng điên cuồng quạt tới.

Ba!

Diêm Thiếu Kỳ ứng thanh bay lên, trong miệng cuồng phún máu tươi.

- Phụ thân!

Diêm Thiếu Kỳ nhìn phụ thân của mình, mặt mũi tràn đầy khó tin.

- Nghiệp chướng, còn không nhận lỗi với Diệp thiếu hiệp?

Diêm Thiếu Kỳ còn muốn nói cái gì, Diêm Côn to mồm lần nữa quát lên, trực tiếp đánh tới, đánh đến khi nào chịu nhận lỗi mới thôi!

- Nhanh xin lỗi Diệp công tử, Diệp công tử không chấp nhận, lão tử hôm nay đánh chết ngươi!

Diêm Côn gầm thét.

- Chuyện này....

- Lá... Diệp công tử.... Đúng.... Thực xin lỗi!

Ngoài miệng Diêm Thiếu Kỳ nói thực xin lỗi, nhưng trong ánh mắt nhìn Diệp Chân, chỉ có hận ý, nào có nửa phần ý tứ hối hận.

- Ngươi lại không làm cái gì đối với ta, sao phải nói xin lỗi với ta? Không cần!

Diệp Chân lạnh lùng náo loạn một câu thiếu chút nữa khiến cho Diêm Thiếu Kỳ phải khóc, không khỏi nhờ giúp đỡ nhìn về phía Diêm Côn.

- Vị này.... Xin lỗi cô nương!

Diêm Côn kéo căng lấy khuôn mặt chết, trong con ngươi lóe ra quang mang âm hiểm.

Thấy bộ dáng Diêm Thiếu Kỳ xin lỗi mình, Bán Hạ cô nương bị dọa núp sau lưng Diệp Chân, dưới ánh mắt bức bách của phụ thân hắn, Diêm Thiếu Kỳ còn cực kỳ bất đắc dĩ nói xin lỗi với Bán Hạ.

- Hải lâu chủ, ngươi xem là do khuyển tử trẻ người non dạ, lần này, lão phu cũng dạy dỗ hắn, hắn cũng xin lỗi, ngươi tạm tha cho hắn lần này đi!

Diêm Côn xuống nước ngoài ý muốn.

Dù sao Diêm Côn cũng là phó lâu chủ Vạn Tinh Lâu, chút mặt mũi này, Hải Lạc Sương vẫn muốn cho, khi Diêm Thiếu Kỳ bị nghiêm nghị khiển trách một phen, lại không có nói đuổi Diêm Thiếu Kỳ ra khỏi Tinh La thành.

Kết quả này, mặc dù Diệp Chân đã sớm dự liệu, nhưng nghe vẫn còn có chút phiền muộn.

Hôm nay nếu không phải mình trùng hợp nhìn thấy, một cô nương tốt, sợ sẽ phải bị

Diêm Thiếu Kỳ chà đạp.

Một trận xung đột, cuối cùng kết quả là Diêm gia phụ tử chịu thua, Hải Lạc Sương vốn muốn an bài người khác đưa Bán Hạ về nhà, nhưng Diệp Chân có chút không yên lòng, chủ động xin đi giết giặc đưa nàng về.

Phụ thân của Bán Hạ, cũng là một thương nhân dược liệu hành tẩu ơtrong Tinh La thành, hơn thời gian nửa năm hàng năm đều ở nội thành Tinh La, có một tiệm bán thuốc ở đây, hơn nữa địa thế cũng không tệ.

Theo Bán Hạ nói, cái tên của nàng cũng do phụ thân nàng căn cứ đặt theo tên thuốc.

Khi Diệp Chân đặt chân đến tiệm thuốc nhỏ Kỳ Dược Đường, phụ thân Bán Hạ sưng mặt sưng mũi, thất hồn lạc phách ngồi ở chỗ kia, mẫu thân của Bán Hạ, đang ở nơi đó gào khóc, gương mặt hai tên hộ vệ thì có vẻ xấu hổ.

Trước đây lúc Bán Hạ bị cướp đoạt trắng trợn, hai tên hộ vệ lại bị ác bộc báo ra danh hào dọa sợ, căn bản không dám ra tay, Bán Hạ đã bị cướp đi.

Nhìn thấy nữ nhi của mình lại bị người an toàn đưa về, phụ mẫu Bán Hạ mừng rỡ, một nhà ba người ôm nhau một chỗ khóc ròng ròng, trông cực kỳ thê thảm.

Nhiều lần, phụ mẫu Bán Hạ biết được ngọn nguồn, lại lôi kéo Bán Hạ đến dập đầu tạ ơn với Diệp Chân.

- Các ngươi tốt nhất nên lập tức thu thập hành trang rời đi nơi này, càng nhanh càng tốt! Diêm Thiếu Kỳ này là nhi tử Diêm Côn, chính là địa đầu xà ở Tinh La thành, nếu bọn họ tái sinh ác ý, các ngươi tuyệt đối trốn không thoát.

Câu nói này, kỳ thật mới là ý đồ chân chính Diệp Chân đưa Bán Hạ về.

Hôm nay bọn hắn vận khí tốt, đụng phải Diệp Chân, nhưng lần tiếp theo, cũng không nhất định có vận khí như vậy, khi đó, chính là bi kịch của cả nhà.

- Đi nhanh lên đi, càng nhanh càng tốt!

Lưu lại câu nói này, Diệp Chân phiêu nhiên đi xa. Lưu lại, còn có một ngàn lượng hoàng kim.

Dược liệu trai này hẳn là sinh kế của một nhà, để bọn hắn vứt bỏ rất khó, cho nên Diệp Chân lưu lại ngàn lượng hoàng kim.

...

- Phụ thân, người hôm nay, hôm nay người làm sao không xuất khí cho ta, ngược lại đánh ta!

Bên trong phủ Diêm Côn ở Tinh La nội thành, gương mặt Diêm Thiếu Kỳ bất mãn.

- Ngu xuẩn, còn không phải vì ngươi! Nếu không phải thiên phú ngươi không được, tu vi thật lâu chưa đột phá đến Hóa Linh cảnh. Hôm nay ta còn cần phải nén giận?

- Khí vận chi lực. Vô cùng huyền diệu! Nếu ngươi nhiễm chút ít khí vận của Diệp Chân, nói không chừng cơ duyên vừa đến, tu vi của ngươi có thể đột phá đến Hóa Linh cảnh.

- Hôm nay nếu ngươi bị nữ nhân Hải Lạc Sương kia đuổi đi. Đừng mơ tưởng lại nhiễm đến khí vận lực gì đó.

- Phụ thân đánh ngươi chỉ vì muốn tốt cho ngươi. Hiểu chưa?

Thần sắc Diêm Thiếu Kỳ có vẻ hơi hiểu.

- Còn có, những ngày gần đây, ngươi tốt nhất an phận một chút. Trong khoảng thời gian này nhưng không giống trước kia, dâm phụ Hải Lạc Sương này trở về, nếu ngươi náo ra đại sự gì, ngay cả ta cũng không nhất định có thể ngăn chặn, nhớ chưa!

- Nhớ kỹ!

Ngoài miệng Diêm Thiếu Kỳ nhu thuận đáp trả, trong đôi mắt đều là đè nén lửa giận.

....

Bởi vì việc này trì hoãn, Diệp Chân vừa đi ra từ Kỳ Dược Đường của nhà Bán Hạ, sắc trời đã gần đen, rất nhiều cửa hàng đều đã đóng cửa, chuyện Diệp Chân mua lễ vật cho phụ mẫu chỉ có thể ngày mai lại đi.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng ngày thứ hai tu luyện hoàn tất, Diệp Chân vội vàng rời đi, chuẩn bị mua sắm chút ít lễ vật ơtrong Tinh La nội thành.

Tính tình phụ mẫu, Diệp Chân hắn rất rõ ràng.

Nếu Diệp Chân áo gấm hồi hương, khẳng định phải phát ra lễ vật đi thăm hỏi thân tộc, nên hắn dứt khoát ở chỗ này chuẩn bị thêm một chút, cho phụ mẫu càng có mặt mũi.

Lễ vật lui tới giữa những người bình thường, đối với cấp bậc võ giả như Diệp Chân, giá cả vô cùng tiện nghi. Cho dù đối với người bình thường, vật phẩm hàng trăm hàng ngàn lượng hoàng kim cực quý, đối với Diệp Chân, cũng chính là mấy khối Hạ phẩm Linh Tinh.

Trong lúc nhất thời, Diệp Chân cuồng quét một trận, lễ vật trong trữ vật giới chỉ, chất thành núi nhỏ.

Một đường tảo hóa, Diệp Chân đi tới phụ cận Kỳ Dược Đường nhà Bán Hạ, không phải trùng hợp, Diệp Chân vốn nghĩ thuận đường đến xem, cả nhà Bán Hạ đã đi chưa?

Đi tới gần, lông mày Diệp Chân nhíu lại, cửa tiệm Kỳ Dược Đường vậy mà khép kín.

- Chẳng lẽ chưa đi?

- Đây cũng quá không biết nặng nhẹ?

Đột nhiên, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu trong ngực Diệp Chân nhẹ meo một tiếng, nghe thế lại làm cho sắc mặt Diệp Chân kịch biến.

Bởi vì ý Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu chính là, có mùi máu tươi!

Ba bước rồi hai bước, Diệp Chân muốn lách vào bên trong Kỳ Dược Đường.

Tình cảnh đập vào mắt, lại làm cho thần sắc Diệp Chân trở nên vô cùng phẫn nộ.

Cửa ra vào nội đường Kỳ Dược Đường, song song đổ rạp hai cỗ thi thể, hai cỗ thi thể kia song song bò tới cùng một chỗ, trong miệng bị đút lấy vải rách, một đạo một đạo vết máu dày đặc.

Diệp Chân nhìn ra được, hai cỗ thi thể này bị cắt yết hầu mà chết, trước khi chết, lại vô cùng sợ hãi và phẫn nộ, tròng mắt đều tức giận như muốn lồi ra.

Thi thể người nữ kia thậm chí bởi vì giãy dụa móc mài, huyết nhục mười ngón đầu ngón tay chà sáng, như muốn mài ra bạch cốt.

Hai người này chính là phụ mẫu Bán Hạ mà Diệp Chân thấy hôm qua.

Nhìn hai cỗ thi thể giãy dụa hướng vào phía trong, đột nhiên lòng Diệp Chân sinh sợ hãi, có một loại cảm giác không dám đặt chân.

Bên trong nội đường đến cùng xảy ra chuyện gì, chắc là chuyện cực kỳ bi thảm, mới có thể khiến cho một vị mẫu thân muốn móc mài mười ngón tay ra bạch cốt, đây là bao nhiêu phẫn nộ và sợ hãi....

Mặc dù không dám đặt chân, nhưng, đáy lòng thiêu đốt lửa giận, còn thúc giục Diệp Chân bước vào nội đường.

Một bước bước vào, hai mắt Diệp Chân trong thời gian ngắn giận đến lồi ra.

Bên trong nội đường, trên bàn một gian tứ phương, thi thể Bán Hạ không mảnh vải che thân khiến cho Diệp Chân là võ giả Hóa Linh cảnh cũng nhịn không được phát ra run sợ nhỏ.

Khó có thể áp chế lửa giận, trong thời gian ngắn lửa giận từ giữa ngực và bụng Diệp Chân thẳng đốt lên, huyết khí bay thẳng tới sau ót.

Gân xanh trên trán như muốn nổ tung kinh hoàng, khiến cho cái trán Diệp Chân trong thời gian ngắn trở nên đỏ bừng một mảnh.

Xùy!

Thanh mang buộc tóc sau đầu đột nhiên đứt gãy, tóc dài như kiếm trương dương.

Tức sùi bọt mép!

- Súc sinh!

Bên trong khóe miệng lóe ra hai chữ, tiện tay cầm một tấm ga giường, bao trùm thi thể Bán Hạ, trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân ôm theo ba bộ thi thể, như gió lốc biến mất!