← Quay lại trang sách

Chương 397 Răn Dạy

Ầm!

Dưới sự oanh kích của vài chục trượng kim sắc hồ quang, thân hình Diêm Côn như bị cá chết bay tứ tung, bay ra phía sau, Linh Lực màu băng lam tuôn trào, huyết tiễn bão táp, thanh âm mũi kiếm vào thịt lập tức vang lên.

Diêm Côn bị Diệp Chân dùng một kiếm đánh trọng thương!

Nhưng, lúc này mới chỉ bắt đầu.

Thân hình Diệp Chân lóe lên, đuổi theo như bóng với hình, lực lượng Thần Hồn cuồng rót vào kiếm mạch thứ nhất, một đạo lại một đạo kim sắc hồ quang gào thét ra đánh về phía Diêm Côn!

- Không được!

- Diệp Chân, nhanh thu tay lại, không thể giết, nhanh!

Lúc này, Hải Lạc Sương kịp phản ứng hô to, khi la lên, Hải Lạc Sương cuồng thiểm, đánh về phía Diệp Chân.

Ngoài ý muốn, khi Hải Lạc Sương la hét, Diệp Chân thu kiếm lại.

Nhưng Diệp Chân không có ngừng hành động đánh ra bản nguyên kiếm mạch!

Xùy!

Đạo kim sắc bản nguyên kiếm mạch thứ ba đột ngột xuyên qua giữa trán Diêm Côn.

Xoát!

Nhục thân Diêm Côn đột ngột lấy cái trán làm trung tuyến, một phân hai nửa, tràn đầy khí huyết của võ giả Hồn Hải cảnh, bầu trời trực tiếp xuất hiện một trận huyết vũ.

Ầm!

Thi thể Diêm Côn bị bổ ra hai nửa đột ngột rơi xuống đất, con mắt mỗi một bên đều trừng tròn xoe tròn vo, tràn ngập hoảng sợ!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ngây dại.

Hải Lạc Sương vừa mới duỗi ra tay cũng cứng ở nơi đó, ngay cả tiếng kêu thảm thiết Diêm Thiếu Kỳ đang gào thảm cũng bởi vì một màn ly kỳ này dừng lại một chút.

Ai cũng nghĩ không ra, Diệp Chân thực sự giết chết phó lâu chủ Diêm Côn.

Trước đó, tất cả mọi người cho rằng Diệp Chân muốn chém chết Diêm Côn, do người thiếu niên nhuyệt huyết nói nhảm.

Thậm chí lâu chủ như Hải Lạc Sương cũng chuẩn bị ở thời khắc mấu chốt cứu Diệp

Chân từ dưới tay Diêm Côn, tuyệt đối không thể để cho Diêm Côn đả thương Diệp Chân.

Ai cũng biết Diệp Chân là đệ nhất Hắc Long Bảng, tuy tu vi Diệp Chân chỉ có Hóa Linh cảnh nhị trọng nhưng lại có năng lực chiến thắng Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong, thậm chí có năng lực chiến thắng Hồn Hải cảnh nhất trọng thậm chí nhị trọng, thậm chí có thể là tam trọng.

Điểm này, tất cả mọi người tin tưởng.

Dù sao, mỗi một giới đệ nhất Hắc Long Bảng đều có năng lực như thế.

Nhưng chém chết tuyệt đối không thể!

Chiến thắng và chém chết hoàn toàn là hai loại khái niệm, huống chi, tất cả mọi người cho rằng Diệp Chân không thể nào chiến thắng Diêm Côn, một cường giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong.

Nhưng Diệp Chân không chỉ có chiến thắng, mà còn chém chết.

Thấy thế, mấy vị võ giả Vạn Tinh Lâu còn dụi dụi con mắt, không phải ảo giác đó chứ?

Trên thực tế, mùi máu tươi nồng nặc đến cực hạn đã nói cho bọn hắn biết, đây tuyệt đối không phải ảo giác.

Kinh hãi nhất chính là Hải Lạc Sương.

Hải Lạc Sương cho rằng, lúc thi đấu bài danh Hắc Long Bảng, đã thấy được thực lực chân chính Diệp Chân ẩn giấu, cho nên, nàng cho rằng Diệp Chân không thể chiến thắng được Diêm Côn.

Nhưng, Diệp Chân ở chỗ này lại cho nàng kinh hỉ.

Hoặc nói, cho nàng một đạo sấm sét!

Phải nói, trong lúc bài danh Hắc Long Bảng thi đấu, Hải Lạc Sương quả thật nắm được thực lực Diệp Chân ẩn giấu, ngoại trừ Chiến Hồn Huyết Kỳ.

Nhưng, sau khi thu hoạch được Long Linh ban thưởng, kiếm mạch thứ nhất của Diệp Chân lại lớn mạnh gấp ba, mặc dù uy lực của nó không có tăng vọt gấp ba, nhưng cũng không xa.

Hơn nữa lần này, trước khi mọi người đến, Diệp Chân đã thôi động Chiến Hồn Huyết Kỳ gia trì, cho chiến lực hắn và Vân Dực Hổ tiểu Miêu tăng lên gấp đôi.

Trước đó chưa gia trì, Diệp Chân đã có được chiến lực đối kháng võ giả Hồn Hải cảnh nhị tam trọng, sau khi được Chiến Hồn Huyết Kỳ gia trì, Diệp Chân dựa vào kỳ công bí kỹ, chém giết Diêm Côn cũng không phải việc gì khó.

Nhất là huyễn tượng chi vực từ Huyễn Hồn Thú Vương, có thể quyết định ảnh hưởng trong lúc chiến đấu.

Bởi vì ngưng tụ thành huyễn tượng trì hoãn, khiến cho Diêm Côn không thể không chọi cứng với bản nguyên kiếm mạch của Diệp Chân, dùng nhục thân trực tiếp cứng rắn chống đỡ, một kiếm đã trọng thương.

Nếu không có sự ảnh hưởng của huyễn tượng chi vực, Diêm Côn coi như không tiếp nổi bản nguyên kiếm mạch của Diệp Chân, nhưng tuyệt đối sẽ không bị một kiếm trọng thương mất đi sức phản kháng, sau đó bị chém giết.

A....

Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu vẫn như cũ kiên định thi hành mệnh lệnh Diệp Chân, dùng biên độ nhỏ nhất, khiến cho Diêm Thiếu Kỳ thừa nhận trừng phạt sống không bằng chết.

Đồng thời, tiếng kinh hô của Diêm Thiếu Kỳ cũng đánh thức các võ giả vừa rồi bị chấn kinh.

Thân hình khẽ động, Diệp Chân vừa sải bước đến trước mặt Diêm Thiếu Kỳ.

Lúc này, toàn thân Diêm Thiếu Kỳ ngoại trừ điểm yếu hại trước ngực và bụng, cơ hồ biến thành một bộ xương, hơn nữa, nếu không phải có Linh Lực chống đỡ, đã sớm chết.

Nhưng coi như bất tử, hơi thở cũng mong manh.

- Diệp... Diệp Chân.... Giết.... Giết ta.... Cho ta một cái.... Thống khoái!

- Cầu... Ngươi.... Thống khoái!

Thanh âm thê thảm kia để lông mày hộ pháp Ngụy Thần đã dừng tay phải nhíu lại, bây giờ bộ dáng này, không thể nào cứu Diêm Thiếu Kỳ.

- Diệp Chân, việc đã đến nước này, giết người đầu chạm đất, cho hắn một cái thống khoái đi!

Ngụy Thần nói.

- Thống khoái?

Diệp Chân vung tay lên, trực tiếp ném Diêm Thiếu Kỳ tới trước mặt thi thể một nhà ba người Bán Hạ, bỗng nhiên nắm tóc Diêm Thiếu Kỳ lên.

- Nhìn, nhìn tử tướng ba người này, khi đó, ngươi vì sao không cho bọn hắn chết thống khoái?

- Ta cũng biết giết người đầu chạm đất, nhưng các ngươi nhìn, mẫu thân Bán Hạ, mười ngón đều mài đến lộ ra bạch cốt? Đây là thảm cỡ nào, loại trình độ nào mới có thể để cho một người bình đem mười ngón mài thành thế này?

- Vì sao ngươi không cho bọn hắn chết một cách thống khoái?

- A?

- Dập đầu bồi tội với bọn hắn!

Ầm!

Diệp Chân hung hăng nhấn đầu Diêm Thiếu Kỳ xuống đất, một bên, mặt hộ pháp Ngụy Thần, đã đỏ lên.

- Diêm Thiếu Kỳ, ngươi còn nhớ rõ ta nói qua một câu không?

Nhìn Diêm Thiếu Kỳ tràn ngập oán hận, đột nhiên Diệp Chân lộ ra một tia tiếu dung cực kỳ thảm nhẫn.

Diêm Thiếu Kỳ mờ mịt lặng lẽ nhắm mắt.

- Ta nói qua, Vân Dực Hổ Vương ta xưa nay không ăn thịt người, nhưng hôm nay, muốn phá giới!

- Tiểu Miêu, ăn hắn đi!

- Từ chân ăn lên, một tấc một tấc nhai nát xương cốt của hắn. Muốn cho hắn từng điểm từng điểm cảm thụ tử vong đang tới gần!

Diệp Chân đột nhiên ra lệnh với tiểu Miêu.

Lạch cạch!

Khi thanh âm nhai nát xương cốt rợn người vang lên, Diêm Thiếu Kỳ mới phản ứng được.

- Không... Không.... Đừng...a.

Diêm Thiếu Kỳ kịch liệt giãy dụa, lăn lộn, biến mặt đất nhiễm thành một mảnh huyết hồng, nhưng, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu vẫn như cũ trung thực thi hành mệnh lệnh của Diệp Chân, không nhanh không chậm cắn một cái, nhai nuốt lấy xương cốt của Diêm Thiếu Kỳ....

Nhìn một màn này, tất cả mọi người, tất cả người vây xem đều cảm nhận được có một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân bay thẳng đến ót!

Cơ hồ trong lòng tất cả mọi người, đều dâng lên nhất niệm đầu, sau này làm chuyện xấu, ngàn vạn không thể để cho Diệp Chân biết!

- Đi, Đỗ huynh. Đi uống rượu!

- Được. Uống rượu!

- Ha ha ha. Hôm nay phải uống say ba trăm chén!

Cười, Diệp Chân và Đỗ Tinh Lôi vãn cánh tay đi trước, trong tiếng cười hào sảng lại ẩn chứa một loại phẫn nộ khó tả!

Giết Diêm Côn lại như thế nào?

Giết Diêm Thiếu Kỳ lại như thế nào?

Một nhà Bán Hạ, chung quy vẫn không thể sống lại...

Trên bầu trời, lâu chủ Vạn Tinh Lâu nhìn Diêm Thiếu Kỳ không còn hình người trên mặt đất đang lăn lộn gào thảm, nhìn lại thi thể một nhà ba người Bán Hạ, cuối cùng, trong đôi mắt một tia trắc ẩn, biến thành băng lãnh!

Nhưng, khi đang nhìn hướng thi thể Diêm Côn, bên trong đôi mắt đẹp, lại viết đầy lo lắng.

- Chư vị, chuyện hôm nay, một chữ không thể truyền ra! Về phần cái chết Diêm phó lâu chủ, ta tự...mình bẩm báo chi tiết đến tổng lâu!

....

- Ây....

Ngày thứ hai, khi Diệp Chân tỉnh lại, đã là lúc xế chiều, cảm thấy rất đau đầu.

Có lẽ lòng có lửa giận, thời điểm Diệp Chân và Đỗ Tinh Lôi đụng rượu, cũng không có vận dụng bất kỳ Linh Lực gì, hơn nữa, Vạn Tinh Lâu cung cấp linh tửu miễn phí, uống một vò một lại một vò.

Nhưng, Đỗ Tinh Lôi người bạn này, Diệp Chân nhận thức.

Mặc kệ cái khác, có thể đứng ra lúc đó, cũng là người có lòng tiết nghĩa

- Diệp huynh đệ, đã tỉnh! Một nhà Bán Hạ ta đã cho người an táng.... Ai...

Nhấc lên việc này, Đỗ Tinh Lôi lại khẽ thở dài một tiếng.

- Đúng rồi, Hải lâu chủ truyền lời, nếu ngươi một khi tỉnh lại, phải đi gặp nàng.

- Hải lâu chủ tìm ta? Tốt! Ta đi một chút, ta và huynh đêm nay lại luận kiếm đạo!

- Tốt!

.....

Trong lầu các lâu chủ Vạn Tinh Lâu, Hải Lạc Sương nhìn Diệp Chân cả người đầy tửu khí, gương mặt ngưng trọng, cũng vô cùng đau đầu.

- Diệp Chân, ngươi... Ngươi hôm qua làm sao lại giết chết Diêm Côn giết?

- Không giết hắn, chẳng lẽ chờ lấy hắn tới giết cả nhà ta?

- Không giết hắn, chẳng lẽ để hắn lại đi gây tai họa cho người khác?

- Hơn nữa, Hải lâu chủ, Vạn Tinh Lâu này, thật sự để cho ta rất thất vọng! Không ngờ, dưới đáy mắt của ngươi, lại có loại chuyện này xảy ra? Đừng nói là, Tinh La thành này, thành Vạn Tinh Lâu che giấu nhiều chuyện xấu?

....

Diệp Chân răn dạy một trận để Hải Lạc Sương trợn tròn mắt.

Chưa kịp giáo huấn Diệp Chân, ngược lại, Diệp Chân trước tiên giáo huấn nàng, á khẩu không trả lời được.

Kỳ thật việc ác của Diêm Thiếu Kỳ, nàng cũng nghe nói qua, nhưng, nàng biết đến, đều là tiểu đả tiểu nháo, cũng sẽ không để ý. Hôm qua xảy ra chuyện sau khi tra một cái, nàng mới kinh ngạc đến ngây người.

Gần như chỉ ở nội thành Tinh La, thiếu nữ bị Diêm Thiếu Kỳ cướp đoạt hơn hai mươi vị, trong đó một nửa, từ sau khi bị cướp đoạt, tới nay chưa từng xuất hiện lại.

- Điểm này.... Do ta thất trách...

Nếu mấy vị hộ pháp Vạn Tinh Lâu ở đây, thấy một màn như vậy, chỉ sợ phải trợn tròn mắt.

Ai cũng biết lâu chủ Hải Lạc Sương cực kỳ cường thế, bây giờ hướng Diệp Chân nhận lỗi?

- Nhưng, hôm nay ta tìm đến ngươi cũng không phải để ngươi răn dạy ta! Có một việc, nhất định phải để ngươi biết!

Hải Lạc Sương nói.

- Chuyện gì?

- Diệp Chân, ngươi chém chết Diêm Côn, chính là chọc đại phiền toái! Hơn nữa, còn chém chết Diêm Côn trước mặt mọi người, việc này, ép cũng ép không được!

Hải Lạc Sương nói.

- Đại phiền toái? Thế nào, lâu chủ cô tìm ta báo thù huyết hận vì phó lâu chủ sao? Không phải nói trong Vạn Tinh Lâu tùy ý tới lui, không có cao thấp....

- Diệp Chân, im miệng!

Trong nháy mắt Hải Lạc Sương nổi giận.

- Vì sao ta phải báo thù cho phó lâu chủ? Ta muốn thu thập ngươi, hôm qua đã thu thập ngươi, còn có thể tha cho ngươi tiêu dao đến bây giờ?

- Đó là?

Diệp Chân lộ ra vẻ nghi hoặc.

- Lai lịch, lai lịch Diêm Côn!

- Lai lịch hắn ra sao?

- Tin tưởng ngươi cũng đã nhìn ra, thật ra Vạn Tinh Lâu là một tổ chức rất lớn, vượt qua tổ chức Chân Huyền đại lục, mỗi phân vực bên trên Chân Huyền đại lục đều có phân lâu Vạn Tinh Lâu.

- Mà mỗi một cái phân lâu đều có lâu chủ và phó lâu chủ, liên quan đến rất nhiều lợi ích, dù Hắc Long Vực tương đối vắng vẻ, tương đối cằn cỗi, nhưng lợi ích hàng năm có được cũng là một con số thiên văn!

- Loại tình huống này, vị trí lâu chủ và phó lâu chủ trong mỗi một phân lâu đều hết sức quan trọng, cũng là trọng điểm các thế lực khắp nơi tranh đoạt trong tổng lâu Vạn Tinh Lâu.

Mà Diêm Côn đến từ một trong các gia tộc hiển hách nhất từ trong tổng bộ Vạn Tinh Lâu....