Chương 396 Tử kỳ của ai?
Ầm!
Mũi thương sâm bạch sắc như đạn pháo đánh vào trên mặt đất, đá vụn bay loạn, bùn đất văng khắp nơi, bụi đất tung bay, một hố to đường kính một trượng đột ngột xuất hiện.
Rống!
Không trung, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu mang theo tiếng hổ gầm hài hước đột ngột xuất hiện, bên trong mắt hổ lớn bằng nắm đấm sinh ra một tia chế giễu.
Ý kia quá rõ, ngươi quá chậm!
Một bên cười, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu lại dùng hổ trảo bắt tới trên đùi Diêm Thiếu Kỳ rồi lại liếm tiếp, sau đó, huyết nhục một nửa trên đùi Diêm Thiếu Kỳ bị róc xương lóc thịt sạch sành sanh, lộ ra xương đùi sâm sâm, máu tươi bão táp.
- Ngụy.... Thúc, cứu... Cứu ta!
Giữa tiếng kêu gào thê thảm, Diêm Thiếu Kỳ triệt để sợ hãi, lần thứ nhất, hắn cảm nhận được tử vong, lần thứ nhất, có một loại cảm giác sống không bằng chết.
- Diệp Chân.... Ta... Ta cũng không dám nữa, thả.... Buông tha ta!
- Khi âm thanh đau khổ một nhà Bán Hạ cầu khẩn thê lương, sao không thấy ngươi tha cho bọn họ một lần?
Thanh âm Diệp Chân lạnh lùng đột ngột vang lên.
Nghe được Diệp Chân nói như vậy, nhìn lại thi thể một nhà ba người Bán Hạ phía dưới, võ giả chạy tới Vạn Tinh Lâu triệt để trầm mặc.
Có người nghe được tiếng kêu thảm thiết Diêm Thiếu Kỳ, thậm chí có một loại cảm giác vô cùng thống khoái.
Kỳ thật trong lòng mỗi người đều có một mặt thiện, nhưng thường thường bị rất nhiều chuyện trong thế tục che khuất.
Không dám hoặc không thể!
Thường ngày nhìn thấy Diêm Thiếu Kỳ xem mạng người như cỏ rác, muốn quản, cũng không thể, chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt.
Bây giờ, đột nhiên thấy Diêm Thiếu Kỳ bị Diệp Chân trừng trị thảm hại như vậy, lập tức trong lòng có một loại cảm giác đại khoái, nếu không phải Diêm Côn ở đây, có người, cơ hồ muốn vỗ tay bảo hay.
Nhưng, rất nhiều võ giả Vạn Tinh Lâu, đều âm thầm vươn ngón tay cái cho Diệp Chân!
Hảo hán!
- Tốt cho một súc sinh!
Da mặt Ngụy Thần đỏ bừng, cảm giác bị hí lộng, nổi giận gầm lên một tiếng. Lần nữa đánh về phía Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu.
Nhưng dù Ngụy Thần có tu vi cao tới Hồn Hải cảnh ngũ trọng, có thực lực trọng thương Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu, nhưng trước mặt tiểu Miêu, tốc độ tuyệt đối là chỗ yếu của hắn.
Hơn nữa tiểu Miêu còn được Chiến Hồn Huyết Kỳ gia trì. Khi bị tấn công liên tục, Ngụy Thần đều sờ không tới bóng dáng của nó.
Nhưng Diêm Thiếu Kỳ kêu thảm lại càng ngày càng nhiều lần. Thanh âm cũng càng ngày càng thấp, nếu không phải tiểu Miêu tuân theo lời Diệp Chân phân phó, còn giữ cho hắn một mạng. Bằng không, Diêm Thiếu Kỳ đã sớm chết.
Lúc đó, tiếng rống giận dữ phó lâu chủ Vạn Tinh Lâu Diêm Côn cũng càng ngày càng to, hai người giao thủ, cũng càng ngày càng hung hiểm.
- Diêm phó lâu chủ, Diệp Chân, còn không ngừng tay, các ngươi muốn đánh tới khi nào?
Hải Lạc Sương đột nhiên mở miệng, đây là trách nhiệm lâu chủ của nàng, cũng xuất phát từ ý nghĩ bảo hộ Diệp Chân, dù sao tu vi giữa hai người chênh lệch quá xa.
- Hai vị hộ pháp, các ngươi tiến lên tách Diệp Chân và Diêm phó lâu chủ ra!
Hải Lạc Sương ra lệnh.
- Ai dám!
Ách, bị tiếng kêu thảm thiết của nhi tử kích thích, hai mắt Diêm Côn đỏ bừng rống giận.
- Ai dám lên trước cứu tiểu tử này chính là tử địch của Diêm Côn ta!
Diêm Côn đã triệt để điên cuồng.
Tình hình Ngụy Thần công kích Vân Dực Hổ Vương để Diêm Côn phát hiện, nếu hắn thoát khỏi công kích của Diệp Chân cũng không làm nên chuyện gì, chỉ cần Diệp Chân không hé miệng, hắn vô luận như thế nào, cũng không cứu được con hắn.
Cho dù dựa vào tốc độ của hắn, cũng vô pháp đuổi theo Vân Dực Hổ Vương của Diệp Chân.
Quan trọng nhất chính là, chỉ cần tâm niệm Diệp Chân vừa động, con của hắn Diêm Thiếu Kỳ sẽ bị Vân Dực Hổ Vương xử lý, ai cũng không kịp cứu.
Diêm Côn cũng là ngoan nhân, dứt khoát cược một lần.
Việc cứu nhi tử đã vô vọng, nên cược bản thân có thể xử lý Diệp Chân!
Nói không chừng, còn có thể được vây Nguỵ cứu Triệu, nên có một màn điên cuồng trước mắt!
- Lão phu và Diệp Chân này có mối thù giết con không đội trời chung, Diêm Côn ta ở đây phát hạ huyết thệ, ai dám ngăn trở ta chém chết Diệp Chân, ngày sau Diêm Côn ta không từ thủ đoạn, sẽ giết cả nhà hắn!
Diêm Côn điên cuồng!
Cũng làm khó hai hộ pháp Vạn Tinh Lâu nhận được mệnh lệnh Hải Lạc Sương chần chờ không dám tiến lên.
Xem trò vui, huyết thệ của một võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, cũng không phải đùa giỡn.
Chỉ cần hắn muốn đối phó người nhà những người khác, trên cơ bản không khó làm.
Không chỉ hai vị hộ pháp Vạn Tinh Lâu, ngay cả lông mày Hải Lạc Sương cũng nhíu lại.
Loại tình huống này, nàng cũng vô cùng khó làm.
Nhưng, an toàn của Diệp Chân, nhất định phải đảm bảo.
Nhưng vào lúc này, âm thanh Diệp Chân cười nhạo đột nhiên vang lên.
- Thế nào, Diêm lão tặc, hôm nay ngươi còn muốn sống rời đi sao?
- Nếu không phải Diêm Thiếu Kỳ có ngươi làm chỗ dựa, làm sao sẽ làm ra chuyện táng tận thiên lương như thế? Để phụ mẫu Bán Hạ nhìn nữ nhi Bán Hạ bị gian ô đến chết!
- Nếu không phải có ngươi, Diêm Thiếu Kỳ sao dám như thế không có sợ hãi?
- Nếu không phải có ngươi, Diêm Thiếu Kỳ sao dám không kiêng nể gì làm việc mà không ai dám quản như thế!
- Hôm nay, ngay trước mặt một nhà ba người Bán Hạ, ta muốn ngươi nợ máu trả bằng máu!
Các võ giả Vạn Tinh Lâu vây xem, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi.
Dăm ba câu của Diệp Chân đã miêu tả ra cực kỳ bi thảm một màn!
Một màn kia, đơn giản để cho người ta không dám tưởng tượng!
Thậm chí ngẫm lại đều để người giận sôi!
- Tên súc sinh Diêm Thiếu Kỳ ngươi, đơn giản táng tận thiên lương!
Đột nhiên, kim cương hộ pháp khác của Vạn Tinh Lâu bỗng nhiên vọt ra, linh quang quanh người bùng lên, xông về phía hộ pháp Ngụy Thần trên bầu trời đang đuổi theo Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu không thả.
- Ngụy Thần, ngươi lại còn có chút lương tâm, cút xuống ngay cho ta! Để súc sinh Diêm Thiếu Kỳ này không bằng đồ vật cũng nếm thử tư vị sống không bằng chết!
Lúc gầm thét, kim cương hộ pháp Vạn Tinh Lâu này lại ra chiêu với hộ pháp Ngụy Thần.
Đỗ Tinh Lôi rống giận.
- Ngụy Thần, ngươi cũng có con, tự ngươi nhìn một nhà ba người kia đi!
Ngay lúc đó, ánh mắt mọi người đều như kim đâm nhìn về phía Ngụy Thần, lập tức để Ngụy Thần có chút rụt rè, trực tiếp rơi vào hạ phong.
Cứ như vậy, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu liền triệt để mất đi kiềm chế, trực tiếp lăng không đứng ở trên cao, dựa theo phân phó của Diệp Chân, từ từ bào chế Diêm Thiếu Kỳ.
Vì có thể làm cho Diêm Thiếu Kỳ bị càng nhiều tội hơn, càng nhiều trừng phạt, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu thậm chí đem hình thể rút nhỏ mấy lần, mỗi một lần khẽ liếm, đều chỉ lấy đi phần da thịt lớn chừng bàn tay.
Lại cứ mỗi một lần róc thịt, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu đều sẽ dùng Linh Lực của mình phong bế huyết mạch Diêm Thiếu Kỳ để Diêm Thiếu Kỳ trong lúc nhất thời không chết được, chỉ ốc thể kêu thảm.
- Đỗ Tinh Lôi. Ngươi chờ, sau khi lão tử xong việc, nhất định phải giết cả nhà ngươi! Giết cả nhà ngươi!
Đột nhiên này một màn, khiến cho Diêm Côn nổi trận lôi đình, triệt để đã mất đi lý trí.
- Lão tử không sợ! Súc sinh như vậy, lão tử chỉ hận không sớm giết chết!
- Ha ha ha ha. Tốt, Đỗ hộ pháp, hảo hán tử! Dạng bằng hữu như ngươi, Diệp Chân ta nhận!
- Yên tâm, Diêm Côn tuyệt đối sẽ không có bất kỳ cơ hội tai họa người nhà ngươi!
- Dõng dạc!
Diêm Côn rống giận.
- Diệp Chân, ngươi chớ cho rằng, ngươi thi triển bí thuật, ta không làm gì ngươi được sao? Hừ, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi!
Huyết mang, từ trong mắt Diêm Côn chợt lóe lên.
- Diệp huynh đệ, cẩn thận!
Đỗ Tinh Lôi nhắc nhở.
- Ha ha ha ha, Đỗ hộ pháp yên tâm, đợi sau khi ta chém chết kẻ này, sẽ cùng ngươi nâng ly ba trăm chén!
- Tốt!
Nghe Diệp Chân và Đỗ Tinh Lôi nói chuyện hào khí ngất trời, đám người Vạn Tinh Lâu lại hơi nghi hoặc một chút, Diệp Chân lấy đâu ra tự tin lớn như vậy có thể chém chết Diêm Côn?
Diêm Côn là cường giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong.
Đừng nói Diệp Chân, ngay cả Hải Lạc Sương - lâu chủ Vạn Tinh Lâu đều chưa chắc đã giết được.
Cơ hồ tất cả mọi người, bao gồm Hải Lạc Sương đều cho rằng Diệp Chân đang nói giỡn.
Lông mày Hải Lạc Sương càng nhăn chặt, nàng đang nghĩ, bây giờ làm sao giải quyết xong việc hôm nay đây.
Vô luận Diêm Côn hay Diệp Chân, song phương đều không đơn giản, phải xử lý tốt!
Khí tức băng hàn tràn ngập đột nhiên lan ra quanh người Diêm Côn, quanh người Diêm Côn dâng trào băng Linh Lực, màu sắc ngưng tụ, đột nhiên biến thành màu băng lam.
Cơ hồ trong thời gian ngắn, băng tuyết rơi đầy cả viện.
- Diệp huynh đệ cẩn thận, đây là Băng Diễm quyết của Diêm lão tặc, cực kỳ ác độc!
- Đa tạ! Tiếng kêu thảm thiết của con hắn hắn cũng nghe đủ rồi, như vậy, cũng đủ tặng hắn lên đường!
- Chết đi cho ta!
Lời nói Diệp Chân còn chưa xong, tiếng rống giận dữ Diêm Côn đã vang lên, một đạo hỏa diễm màu băng lam đột ngột từ trong song chưởng Diêm Côn phun ra, bay về phía Diệp Chân.
Những nơi Băng Diễm đi qua, sương mù thành băng, bên trên Xích Ngọc Linh Giáp của Diệp Chân, trong thời gian ngắn bịt kín một tầng sương lạnh lạnh tận xương tủy, cây tùng ngoài trăm thước, trong thời gian ngắn bị đông cứng vỡ vụn.
Xoạt!
Cánh chim Linh Lực đột nhiên thoáng hiện, thân hình Diệp Chân lần nữa hóa thành xích quang biến mất!
Ngân Tuyến Thiểm!
Một màn này, khiến cho Diêm Côn tức giận đến oa oa kêu to, mỗi một lần khi hắn thi triển ra chiêu tuyệt sát, Diệp Chân sẽ dùng ra một chiêu này trực tiếp tránh đi, để sát chiêu hắn thất bại!
- Diêm Côn, tử kỳ của ngươi đến rồi!
Thanh âm Diệp Chân đột nhiên xuất hiện ở phía sau Diêm Côn, ngay lúc đó, vố số
Thần Hồn ba động đột ngột từ trên thân Diệp Chân toát ra, lực lượng Thần Hồn vô hình trong nháy mắt hướng phía trước bắn qua, như gió lốc chuyển hướng Diêm Côn.
Ngay lúc đó, quang hoa kim sắc dài hơn mười trượng không có dấu hiệu nào từ trên Huyền Dương kiếm của Diệp Chân phun ra, tốc độ nhanh tới cực điểm.
So với tất cả võ kỹ đã biết đều nhanh hơn rất nhiều, như không thông qua bất kỳ chuẩn bị gì đã phát ra.
Khi quang hoa kim sắc xuất hiện, Diêm Côn, Hải Lạc Sương, bao gồm võ giả một đám Hồn Hải cảnh, con mắt đột ngột trừng lớn kinh hô.
- Thần thông!
- Thần thông võ kỹ, làm sao có thể?
Mọi người đang kinh hô, nhưng Diêm Côn lại hơi ngơ ngác.
Nếu Hải Lạc Sương cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện, lúc này thần sắc Diêm Côn, giống với thần sắc Hoa Vô Song ngày đó bị Diệp Chân đánh bại trên lôi đài.
Ngoại trừ chấn kinh, càng nhiều hơn chính là mê mang!
Không sai, là mê mang!
Mặc cho ai đột nhiên nhìn thấy bốn phương tám hướng đột nhiên đánh tới hơn ba mươi đạo thần thông võ kỹ uy lực kinh người, cũng sẽ lộ ra thần sắc mê mang như vậy.
Đây là huyễn tượng Diệp Chân có được từ hồn châu của Huyễn Hồn Thú Vương!
Khiến cho Diêm Côn, một võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, kinh nghiệm vô cùng phong phú lại không thể nhìn thấu tình hình đang xảy ra, có một khả năng, rất có thể là huyễn tượng!
Nhưng đâu là bản thể?
Ngay lúc đó, lực lượng Thần Hồn bắn ra đến cực hạn, mọi việc xung quanh biến hóa rất nhỏ, bất kỳ năng lượng ba động gì đều liệt kê tiến nhập vào cảm ứng Diêm Côn.
Mọi việc mọi việc, dưới sự cảm ứng Thần Hồn của Diêm Côn, đều chỉ còn lại bản chất!
Xoạt!
Diêm Côn chỉ đột nhiên cảm thấy trước mắt, hơn ba mươi đạo kim sắc quang hoa đánh tới bốn phương tám hướng cơ hồ biến mất toàn bộ, chỉ còn lại một đạo kim sắc quang hoa hướng hắn đánh tới.
- Tìm được, đây là bản thể!
Diêm Côn đại hỉ, nhưng trong thời gian ngắn, gương mặt quay khúc.
Quá muộn!
Bởi vì đạo kim sắc quang hoa này đã lao đến đến trước mặt hắn.
- Không!
Diêm Côn điên cuồng hét to, Linh Lực màu băng lam quanh người như khói lửa vỡ ra!