Chương 400 Không Phụng... Liền nát!
Hoa Trúc, Vô Song tôn nhi trở về chưa?
Thanh âm già nua đột nhiên vang vọng phía trên Hồ Điệp Cốc phá vỡ tĩnh mịch của Hồ Điệp Cốc, những bươm bướm phiên phiên khởi vũ tuyệt sắc cũng bởi vì một thanh âm già nua này mà rơi xuống vô số.
Một đạo lưu quang đột nhiên bay ra giữa Hồ Điệp Cốc, nhìn về phía hậu phương thâm thúy nhất Hồ Điệp Cốc, đó là cấm địa Hoa gia, cũng là địa phương thanh tu cho các lão tổ tông Hoa gia còn sót lại.
- Thỉnh an Hoa Trúc cho lão tổ tông, là ta vô phương dạy con, để Vô Song đứa tử tôn bất hiếu này quấy rối lão tổ tông thanh tu.
- Hoa Trúc, vạn mẫu ruộng tốt của Hoa gia ta, chỉ có Vô Song là dòng độc đinh, lão phu muốn không thao mấy phần lòng dạ thanh thản cũng không được. Muốn nói người bất hiếu, ngược lại là ngươi, nếu ngươi có thể cố gắng khai chi tán diệp nhiều, lão phu cần phải như thế à?
- Lão tổ tông thứ tội!
Gương mặt Hoa Trúc xấu hổ.
Hoa Trúc là đương đại gia chủ của Thiên Nam Hoa gia, mà Hoa Vô Song chính là con trai độc nhất của hắn.
Có lẽ vì nguyên nhân Thiên Nam Hoa gia sinh ra một vị vương giả Khai Phủ cảnh, mười mấy đời qua, huyết mạch đều vô cùng đơn bạc, dòng dõi đều cực kỳ gian nan, đây là dưới tình huống gieo hạt nhiều rộng súc hậu cung.
Bằng không, huyết mạch Hoa gia, chỉ sợ càng gian nan hơn.
- Nói một chút tin tức Vô Song tôn nhi đi?
Hoa gia lão tổ tự nhiên minh bạch Hoa Vô Song không có trở về, nếu trở về, khẳng định trước tiên đến hướng mình xin xỏ, bằng không, Hoa Trúc trước phải đánh gãy chân Hoa Vô Song.
- Hẳn mọi việc thuận lợi, Bách Hoa Phi đã chọn lấy hơn trăm, danh sách gia thế đều đã đưa đến trong cốc, chờ đưa đến trong cốc, từng người để lão tổ tông chưởng nhãn.
Hoa Trúc do dự một chút nói, trên thực tế. Hắn cũng có chút sốt ruột, tính toán ra, Hoa Vô Song đã có hơn nửa năm không có tin tức truyền đến.
Mặc dù có chút khó khăn khi truyền tin, nhưng trước đây, một hai tháng tất có một lần thông báo.
- Thế nào, đã bao lâu thời gian không có tin tức?
- Hoa Trúc, ngươi cũng không cần giấu giếm ta! Hai ba tháng hay ba tháng?
- Hoa gia tử tôn ta từ xưa giờ đã như vậy, phần lớn nhàn cư ở trong thung lũng này, một khi thả ra, thì như cá ra khỏi chuồng Ngươi năm đó không phải cũng chơi cho đã, ba tháng không có tin tức à.
- Nếu không phải huyết mạch Hoa gia tổ tiên ta có hạn. Tiểu tử ngươi có thể cho lão phu ôm tới cháu trai.... Ha ha ha ha....
Lão giả cởi mở cười ha hả.
- Hồi tổ tông, thời gian dài rồi không có tin tức.
Bị nhắc đến tai nạn xấu hổ trước kia, thần sắc Hoa Trúc hơi xấu hổ.
- Thời gian dài bao lâu?
- Hơn... Bốn tháng!
Trên trán Hoa Trúc bốc lên mồ hôi lạnh, cũng không có dám nói tình hình thực tế.
- Bốn tháng? Dài như vậy?
- Ngươi không sợ Vô Song xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Hoa gia ta coi như chỉ có một cây độc đinh như thế thôi?
Trong nháy mắt Hoa gia lão tổ tông nổi giận.
- Đi, lập tức phái người. Không, ngươi tự thân xuất mã, không có tin tức Vô Song, không cho phép trở về!
- Là.... Lão tổ tông, ta đã phái người!
- Nhưng, lão tổ tông yên tâm, Vô Song không có việc gì. Tên tuổi Thiên Nam Hoa gia ta còn đó, ai dám? Huống hồ, dựa vào ý nghĩ của Tôn nhi, Vô Song gặp chút chuyện mới tốt!
- Ừm?
- Hoa gia chúng ta đã hơn trăm năm chưa từng xuất thủ, trong giang hồ, uy phong Hoa gia cũng không phải để đó.
- Lập uy nhất định phải trước đó để cho Vô Song xảy ra chuyện?
- Hoa Trúc, mặc dù tính tình ngươi cũng coi như hùng kỳ, nhưng vẫn khiếm khuyết một chút tàn nhẫn! Hoa gia ta muốn lập uy, còn cần lý do sao?
- Ừm, thời điểm các nhà Bách Hoa Phi vào cốc, ngươi truyền phù tấn vào Hắc Long Vực, cho mời đế vương các nước và các phái tông chủ nhập cốc xem lễ, do ngươi chủ trì!
- Lão tổ tông muốn?
- Lập uy!
- Xem ai đến, ai không đến! Nếu tự cho cánh cứng, không đến, như vậy bộ xương già này của lão phu cũng phải nhúc nhích một chút, lại không động thì rỉ sét mất.
- Giống Hô Duyên Tứ - chưởng môn Huyễn Thần tông năm trăm năm trước không phụng mệnh gả nữ nhi, không phụng... thì chết!
- Lão tổ tông anh minh!
Hoa Trúc nghiêm nghị đáp ứng, thủ đoạn phích lịch của lão tổ tông, hắn thực sự... Không thể so sánh.
.....
Rống!
Một tiếng hổ gầm bay thẳng vào mây trời, Diệp Chân và Thải Y từ biệt chưởng môn Quách Kỳ Kinh, cùng nhau cưỡi tiểu Miêu hướng về phương hướng tây bắc.
Sau khi Hải Lạc Sương bỏ ra mấy ngày giúp Diệp Chân an toàn về Tề Vân tông, Diệp Chân cũng không có dừng lại lâu, cơ hồ ngựa không ngừng vó chuẩn bị quay lại quê quán, huyện Kim Thành, Vũ An quận.
Đương nhiên, lần này có bạn đường với Diệp Chân cùng nhau về, Thải Y.
Về phần tại sao vội vã về nhà như thế, nguyên nhân rất đơn giản.
Dựa theo cảm ứng của Diệp Chân, hư ảnh hình rồng trong cơ thể hắn đã dung hợp đến không sai biệt lắm, chỉ còn lại có một đoàn rất rất nhỏ, ước chừng cách bốn năm ngày công phu sẽ hoàn thành dung hợp tất cả.
Cái gọi cùng hưởng ân huệ, tông môn, đế quốc, đều lây dính một chút khí vận, như vậy gia tộc Diệp Chân tự nhiên ắt không thể thiếu.
Dưới tình huống bình thường, gia tộc mới quan trọng nhất.
Nhưng, có câu nói quá bổ không tiêu nổi.
Mặc dù khí vận lực hư vô mờ ảo, nhưng Diệp gia chỉ là một tiểu gia tộc, tùy tiện thừa nhận lượng lớn khí vận tưới nhuần, chỉ sợ sẽ phải đưa tới đại họa.
Đây là kết quả Diệp Chân và chưởng môn, chư vị trưởng lão Tề Vân tông cẩn thận thương nghị.
Nhưng, nếu khi Diệp Chân đoạt được khí vận lực đã tiêu hao không sai biệt lắm, lại về quê quán, ảnh hưởng đến khí vận gia tộc sẽ ôn nhu hơn nhiều.
Nhưng coi như như thế, Quách Kỳ Kinh đoán, rất có thể mang đến biến hóa nghiêng trời lệch đất cho Diệp gia.
Hơn nữa, còn phải tăng thêm Thải Y.
- Diệp Chân ca ca, ta.... có chút sợ hãi!
Vân Dực Hổ Vương ở giữa tầng mây hối hả xuyên qua, Thải Y lại khẽ cắn bờ môi, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra một tia bất an.
- Sợ chuyện gì?
Bây giờ tu vi của Thải Y có thể có cái gì sợ? Trong lòng Thải Y sợ chính là sắp gặp qua phụ mẫu Diệp Chân.
Cái gọi nàng dâu xấu gặp cha mẹ chồng, mặc dù Thải Y cũng không kém, ngược lại quốc sắc thiên hương, càng có danh xưng tiên tử, nhưng những tâm tình này, chung quy không thể ngoại lệ.
- Yên tâm đi, phụ mẫu ta đều là người tâm địa thiện lương trung hậu, thấy nàng, ưa thích còn không kịp, sao có thể sợ.
- Thực sự?
- So với trân châu còn thật hơn!
Cười, nháo, Thải Y bị Diệp Chân ở phía sau ôm lấy, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, thời gian dần trôi qua hô hấp của hai người dồn dập lên, thùy tai trong suốt, dần dần trở nên đỏ bừng như một viên Hồng Bảo Thạch thông thấu, làm cho người thèm nhỏ dãi.
- Diệp Chân ca ca. Đừng....
Cảm thụ được đại thủ Diệp Chân không an phận. Thải Y nhẹ nhàng hô lên một tiếng, nhưng một tiếng này của Thải Y lại như một tiếng ma chú, khiến cho Diệp Chân thở hổn hển, động tác đột ngột trở nên kịch liệt.
Trực tiếp ôm Thải Y vào trong ngực mình, bắt đầu di chuyển cái miệng hôn sâu nàng. Trong lúc nhất thời, trên bầu trời vang lên thanh âm y ê a ngô.
....
Không thể không nói, mỗi một lần về nhà, Diệp Chân đều có cảm giác không giống nhau.
Lần trước Diệp Chân về nhà hơn hai năm trước, khi đó, mặc dù Diệp Chân cưỡi Ngân Giác Mã một ngày đi nghìn dặm, trên đường đi trèo núi vọt lĩnh, cũng đi một tháng mới về tới nhà, cực kỳ tiêu hao thời gian.
Nhưng lần này cưỡi Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu, giảm bớt một đường trèo đèo lội suối, lộ trình cực độ giảm bớt, chỉ dùng thời gian nửa ngày đã tới huyện Kim Thành, Vũ An quận.
Nhưng thời gian mặc dù nhanh, nhưng sáu canh giờ này lại khiến cho Diệp Chân nhận hết dày vò.
Nếu trong ngực ai cũng ôm một người có thể xem tiên nữ nhưng không thể ăn, chỉ sợ đều sẽ nhận hết dày vò.
Diệp Chân và Thải Y tình đầu ý hợp, lúc đầu Thải Y vẫn cực kỳ thẹn thùng, nhưng đến lúc động tình cũng là bộ dáng nhâm quân nhấm nháp.
Cũng may Diệp Chân có đầy đủ định lực, có thể trình diễn một vỡ tuồng trên không đương nhiên, độ khó kia đối với Diệp Chân hiện tại, không phải chuyện gì.
Nhưng nếu gặp phải một vị đồng đạo nào đó vừa lúc đi ngang qua, Diệp Chân coi như thiệt thòi lớn.
Có thể xem không thể ăn, hoặc không thể ăn toàn bộ, trên đường đi Diệp Chân rất thống khổ.
Đương nhiên, cũng khổ Thải Y.
Đến nỗi khi Thải Y nhảy xuống Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu, khuôn mặt vẫn ửng đỏ, suýt nữa có chút đứng không vững, lại tiêu hồn thực cốt trợn nhìn Diệp Chân một cái.
Khi Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu xuất hiện ở khoảng đất trống trong huyện Kim Thành, Vũ An quận, không có xuất hiện rối loạn trong dự đoán, ngược lại một đám bình dân bách tính tụ tập cùng một chỗ, vô cùng hưng phấn liên tiếp chỉ vào Cự
Vô Phách trên không trung.
Vì sao không sợ, thật ra có truyền thuyết.
Truyền thuyết, Vũ An Hầu chính là thiên thần chuyển thế, có thần thú thủ hộ, Thần thú này là một đầu lão hổ có cánh
Truyền thuyết, Vũ An Hầu thân có thần mạch, một hôm đi vào rừng nghe một tiếng rống, sau đó khuất phục một đầu Hổ Vương thông linh có cánh theo tùy tùng!
....
Truyền thuyết ở huyện Kim Thành nhiều vô số kể, nhưng Vũ An Hầu Diệp Chân có một con Hổ Vương làm bạn, đây là thực sự. Huyện Kim Thành chính là quê quán Vũ An Hầu, ai sẽ sợ hổ?
Khi Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu xuất hiện trên bầu trời huyện Kim Thành, toàn bộ huyện đều náo nhiệt, toàn bộ Diệp gia đều sôi trào, tự có nô bộc phi thân bẩm báo Diệp lão thái gia.
Ân, phụ thân Diệp Chân là Diệp Thiên Thành, hiện tại là Diệp lão thái gia Diệp gia.
Khi nhìn thấy Diệp Chân xuất hiện trước cửa ra vào, mặc dù ánh mắt phụ thân Diệp Thiên Thành không ngừng tuần tra qua lại trên người con trai nhà mình, nhưng còn có mấy phần kìm chế, mà hai mắt mẫu thân Mễ Giang Tuyết trong thời gian ngắn đã đỏ lên.
Đừng nói thanh danh Diệp Chân một ngày hơn hẳn một ngày, phong quang vô hạn, nhưng Diệp gia nhị lão cũng thấy qua việc đời, biết giang hồ hiểm ác, có thể nào không lo lắng.
Cũng mặc kệ Diệp Chân đã lớn, ôm Diệp Chân một cái vào ngực, dùng sức vỗ vai.
- Tiểu tử thúi, còn biết về thăm nhà một chút! Mẫu thân nhớ con sắp muốn điên rồi....
Khi tình thương của mẫu thân còn chưa hoàn toàn bạo phát hết thì đã thấy Thải Y sau lưng Diệp Chân như tiên tử hạ phàm.
Chỉ là, Thải Y lúc này trước mặt thân tình Diệp gia có vẻ hơi không hợp nhau, cảm giác như bên trong bức họa vẽ mẹ con gặp lại nhau đột nhiên nhiều thêm một đóa Thanh Liên.
Người Diệp gia biểu hiện ra thân tình, nhất là kiểu thân tình như mẫu thân Diệp Chân, đối với Thải Y vô cùng lạ lẫm, nhưng cũng có một loại cảm giác vô cùng kỳ quái.
- Chân nhi, đây chính là Thải Y cô nương con thường nhắc đến trong thư gửi về cho vi nương.
- Tốt cho một cô nương xinh đẹp, đến đây nào!
Mễ Giang Tuyết là người từng trải, mặc dù bản năng cảm thấy nhi tử dẫn về cô nương này có hơi lạnh lùng, nhưng vẫn cực kỳ nhiệt tình lôi kéo tay Thải Y, đi vào giữa dòng người.
- Thải Y, đến nơi này, cứ xem như nhà mình, tuyệt đối đừng sinh khác lạ! Các cpn đi một ngày đường, khẳng định mệt mỏi, tới tới tới...
- Nhà....
Nghe chữ này, ánh mắt Thải Y có chút choáng váng.
Nhà...
Đây chính là cảm giác về nhà....