← Quay lại trang sách

Chương 401 Tin Vui Của Diệp Phủ

Đến, Thải Y, nếm thử cái này.

- Đến, Thải Y, món này vị thanh đạm nhất, thích hợp nhất với con!

- Thải Y, ăn thử măng sợi, bảo đảm con nhất định thích...

Trên bàn cơm, Mễ Giang Tuyết không ngừng gắp thức ăn cho Thải Y, cái chén trước người Thải Y đều bị Mễ Giang Tuyết gắp chất thành núi nhỏ.

- Mẫu thân, lại gắp thức ăn, người có phải xem Thải Y là cái thao hay không!

Diệp Chân lầm bầm một câu, Mễ Giang Tuyết lập tức tự trách.

- Ta đây không phải cao hứng sao?

- Đến đây, Thải Y, cái nào không thích ăn, bỏ vào trong chén của mẫu thân.

Một màn này để Diệp Chân dở khóc dở cười.

Bây giờ Diệp gia cũng xem như nhà đại phú đại quý, nhưng, phụ mẫu tiết kiệm đã quen, không dễ dàng lãng phí.

- Không có việc gì, ta đều thích ăn.

Ngoài ý muốn, Thải Y có chút kiên trì.

Sau đó một màn, càng làm cho Diệp Chân có chút giật mình.

Lượng cơm Thải Y ăn, tâm lý Diệp Chân nắm chắc, bình thường ăn rất ít, ăn rất nhạt, chỉ một chén nhỏ lớn bằng bàn tay trẻ con.

Hôm nay, mẫu thân Mễ Giang Tuyết gắp bỏ vào trong chén nàng núi nhỏ thức ăn, nàng ăn hết hơn phân nửa, trọn vẹn đã gấp ba bốn lần lượng cơm ăn bình thường.

Coi như như thế, Thải Y còn cẩn thận kiên định ăn, ăn vô cùng chuyên chú.

Diệp Chân cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng Diệp Chân lại phi thường minh bạch tính tình Thải Y.

Ngoại trừ Diệp Chân và chính Thải Y ra, không ai có thể miễn cưỡng Thải Y làm chuyện nàng không muốn làm, hơn nữa Diệp Chân cảm giác được, Thải Y không có chút nào không vui.

- Thải Y, ăn xong?

- Ăn có hợp khẩu vị không?

Thấy Thải Y buông bát đũa, Mễ Giang Tuyết liên tiếp truy vấn.

- Vâng, đã ăn xong, bá mẫu, đây là bữa ăn ngon nhất ta từng nếm qua.

- Ưa thích thì tốt rồi, mấy ngày này, ta mỗi ngày đều sẽ làm cho con, để con được ăn no!

- Vâng!

Thải Y cao hứng lên tiếng, nghe vào trong tai Diệp Chân, có chút không giống, hôm nay cảm xúc Thải Y có chút không đúng.

Sau khi ăn xong, Mễ Giang Tuyết lôi kéo Thải Y tán gẫu, Diệp Chân bồi tiếp phụ thân uống mấy chén linh nhưỡng, sau khi thấy phụ thân ngủ thật say, Diệp Chân cũng nghỉ ngơi.

Nhưng Diệp Chân cũng không có lập tức ngủ, hắn nhớ đến hôn sự với Thải Y.

Theo như thuyết pháp chưởng môn Quách Kỳ Kinh, Diệp Chân chính là vương hầu đế quốc, hơn nữa là đệ tử chân truyền Tề Vân tông, hôn sự tự nhiên phải đặc biệt làm to. Hơn nữa, hắn đối đãi Thải Y như khuê nữ, tuyệt đối không thể để cho Thải Y chịu một chút ủy khuất, cho nên, cấp bậc lễ nghĩa nên có đều không thể thiếu, cho dù giang hồ nhi nữ.

Về nhà lần này sau khi bẩm báo phụ mẫu, phải mau xử lý hôn sự, nhớ tới tràng diện rườm rà kia, Diệp Chân có chút đau đầu.

Đột nhiên, lông mày Diệp Chân nằm trên giường đột ngột giương lên, trong con ngươi nửa khép đột nhiên bắn ra tinh quang doạ người.

Có Linh Lực ba động hiện lên, có người dám tới thăm dò Diệp phủ trong đêm khuya.

Thân hình tung bay, cửa sổ vô thanh vô tức mở ra, Diệp Chân như u linh bay ra, lập tức lần theo nơi phát ra Linh Lực ba động đuổi theo.

- Thải Y?

Đợi khi thấy rõ bóng người trên nóc nhà, Diệp Chân có chút giật mình.

- Sao muội lại trên nóc nhà?

- Ta ngủ không được, Diệp Chân ca ca!

- Làm sao vậy, không cao hứng? Hay không thoải mái?

- Không có.

Thải Y nhẹ nhàng tựa đầu tựa vào trong ngực Diệp Chân.

- Diệp Chân ca ca, huynh từ nhỏ, trưởng thành bên cạnh bá phụ bá mẫu sao?

- Ừm?

- Bọn hắn vẫn luôn đối với huynh đều tốt như vậy sao?

- Ai nói, khi còn bé, mông bị đánh đến chai. Nhưng phụ thân đánh xong, mẫu thân sẽ đến thoa thuốc.

- Đánh như thế nào?

Thải Y có chút hiếu kỳ.

- Ừ, nhìn thấy cây liễu ở cửa ra vào không, phụ thân tức giận, bẻ một nhánh trên cành liễu, quất tới.

- Bá phụ đánh huynh, huynh hận hắn sao?

- Hận?

- Làm sao lại như vậy?

- Hiện tại nhớ tới, khi còn bé phụ thân đánh ta rất ít, khi đó thật quá nghịch ngợm.

- Như vậy...

- Bá mẫu vẫn luôn tự tay làm đồ ăn huynh làm thích ăn nhất sao?

- Đương nhiên.

Bị Thải Y truy vấn, trong đôi mắt Diệp Chân cũng xuất hiện một tia hồi ức.

- Khi còn bé, mặc dù gia cảnh thịt lúc nào cũng thiếu, nhưng ta thích ăn nhất là cá hoàng kim rán dầu.

Mỗi một lần làm cá hoàng kim rán dầu, phụ thân ta sẽ rất phiền muộn!

- Bá phụ sẽ phiền muộn, vì sao?

- Bởi vì không có phần của ngài ấy, mẫu thân không cho phụ thân ăn, toàn bộ để cho ta ăn, nói là ăn nhiều vẩy cá, đầu óc sẽ thông minh.

....

- Diệp Chân ca ca, nhà huynh thật tốt...

Thải Y khẽ than thở một tiếng, lại làm cho Diệp Chân biến sắc, Diệp Chân rốt cuộc minh bạch, vì sao cảm xúc Thải Y hôm nay có chút không bình thường.

Nhà!

Nhất định là một nhà Diệp Chân vui vẻ hòa thuận khiến cho Thải Y nhớ tới thân thế của nàng, cha mẹ của nàng.

Một năm trước, ngũ thải linh quang kinh khủng xé mở hư không quanh người xuất hiện, đột nhiên hiện lên trong đầu Diệp Chân, cùng một chỗ hiển hiện còn có một câu của người kia.

- Thải Y không phải....

Ý nghĩ này vừa mới bay lên đã bị Diệp Chân bóp tắt, có lẽ chắc không.

- Thải Y, về sau, nơi này cũng là nhà của muội, nếu muội thích, chúng ta thường xuyên về thăm nhà....

Thải Y không nói gì, chỉ lẳng lặng nằm trong ngực Diệp Chân, đôi mắt đẹp nửa mở, nhìn vào bầu trời đêm thần bí xa xôi.

Liên tiếp mấy ngày, mẫu thân của Diệp Chân rất nhiệt tình.

Chỉ cần Thải Y bước ra cửa phòng, lập tức có thể ngửi được mùi đồ ăn rất thơm, không chỉ có như thế, Mễ Giang Tuyết còn lấy lý do nghe ngóng khẩu vị Thải Y, suốt ngày cười đến không ngậm miệng được.

Ngay cả trên mặt Thải Y cũng xuất hiện một tia tiếu dung.

Không phải loại nụ cười thản nhiên bình thường này mà là vui vẻ chân chính.

Không chỉ như vậy, cơ hồ mỗi một ngày, Mễ Giang Tuyết đều kiếm một bộ quần áo mới cho Thải Y, nếu hơi không vừa vặn, tự mình động thủ may may vá vá.

Thải Y vẫn luôn tính tình lãnh đạm, khi đi Mễ Giang Tuyết sẽ nắm tay dắt đi, hai người thành một đôi, thậm chí, Thải Y còn trực tiếp mang theo Mễ Giang Tuyết phi thiên.

Nếu các sư huynh đệ Tề Vân tông nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Thải Y, khẳng định đều răng hàm chấn kinh.

Đây là vị Thải Y Tiên Tử thanh đạm như mây sao?

Sáng sớm ngày thứ sáu. Thải Y ngự giá Vân Dực Hổ tiểu Miêu mang theo Mễ Giang Tuyết,trực tiếp tiến vào Hắc Thủy Vương Thành đế đô Hắc Thủy quốc, lay hoay đến chạng vạng tối mới trở về.

Không chỉ có Mễ Giang Tuyết từ đầu đến chân rực rỡ hẳn lên, trong đại trạch Diệp gia, hàng mới chất thành núi nhỏ.

Ngày thứ hai sau đó, khi Mễ Giang Tuyết ra ngoài cửa, vỗ vào quần áo mới, gặp người liền kể, đây là con dâu tương lai hiếu kính nàng.

Đương nhiên, Mễ Giang Tuyết khoe khoang chủ yếu là vấn đề con dâu mua này. Còn mua quần áo bỏ ra bao nhiêu bạc, trực tiếp không để ý đến.

Những chuyện này đều đã không còn lời để khen.

Giống như, quận trưởng Vũ An quận, thậm chí mười ba quận Bắc Địa mỗi ngày đến Diệp phủ cầu kiến Diệp Chân, đều đã không đáng khoe.

Diệp Chân mới về một hai ngày, tặng lễ cho Diệp phủ, bài sắp dài đến vài dặm đường.

Đương nhiên, những người này đều bị Diệp Chân đánh lui.

Không cần, cũng chướng mắt!

- Diệp Chân ca ca, huynh nói, phụ mẫu của ta, bọn hắn ở nơi nào đâu? Nếu bọn hắn rất tốt với ta? Tình thân lại tốt như vậy, khi còn bé, tại sao phải vứt bỏ ta?

Trên nóc nhà, Thải Y được Diệp Chân ôm, nhìn tinh không, nhẹ nhàng nỉ non.

Trong tiếng nỉ non, nước mắt vô thanh vô tức chảy xuống.

Diệp Chân biết, lần này trở lại Diệp gia, phụ mẫu Diệp Chân chạm đến một bộ phận yếu đuối nhất trong lòng Thải Y.

- Nhất định có nguyên nhân....

- Thải Y, về sau, nơi này chính là nhà của muội....

- Chờ sau khi chúng ta kết hôn, hai chúng ta sẽ có một ngôi nhà nhỏ của riêng mình, chờ chúng ta có hài tử, ân, một đứa, hai đứa, ba đứa thậm chí một đám tiểu thí hài, nhà chúng ta khẳng định sẽ càng náo nhiệt, càng tốt hơn...

- Ai sinh con với huynh....

Thải Y e lệ.

Diệp Chân cúi đầu xuống, bờ môi hôn lên vệt nước mắt của Thải Y.

Trong thanh âm ưm, Thải Y cũng vụng về đáp lại, đại thủ Diệp Chân, đã bắt đầu du tẩu trên thân thể mềm mại của Thải Y, quần áo dần dần loạn, da thịt tinh tế tỉ mỉ như bạch ngọc trước ngực cũng hơi lộ ra.

Ngay cả mặt trăng trên bầu trời hình như cũng bị một màn này làm cho e lệ, đã trốn vào trong tầng mây.

Không bao lâu, thân hình Diệp Chân như tơ liễu phiêu hồng, ôm Thải Y toàn thân da thịt nhuộm đầy màu đỏ, bay vào phòng ngủ.

Từng kiện từng kiện quần áo bắt đầu bay ra từ trên giường....

Đêm đó bị lật đỏ sóng, giọng nữ khiến cho người huyết mạch sôi sục, một đợt cao hơn một đợt....

....

Ngày thứ hai, sau khi mẫu thân Mễ Giang Tuyết bưng tới một bát súp nhân sâm đại bổ cho Thải Y, căn dặn cái này căn dặn cái kia, Thải Y triệt để thẹn, thậm chí cũng không dám ra ngoài cửa.

Ánh mắt mẫu thân Mễ Giang Tuyết rất độc khiến cho Diệp Chân trợn mắt há hốc mồm, toàn bộ trên dưới trong Diệp phủ, bị Mễ Giang Tuyết lây nhiễm, càng vui sướng hớn hở.

Thậm chí phụ thân Diệp Thiên Thành cao hứng trực tiếp phát cháo ở cửa thành, hơn nữa còn là cháo thịt.

Đương nhiên, mấy ngày nay, Diệp Chân cũng không vui.

Mặc dù Thải Y e lệ, cũng không tiếp tục chịu để Diệp Chân vào cửa.

Nhưng ngoại trừ còn có cửa sổ không đóng, về phần e lệ, bị vài câu giang hồ nhi nữ của Diệp Chân lừa gạt, thân thể mềm mại thơm ngào ngạt của Thải Y lại đến trong bàn tay của Diệp Chân.

Trong nháy mắt, Diệp Chân và Thải Y đã ở Diệp phủ ngây người nửa tháng.

Một tia khí vận chi lực cuối cùng trên người Diệp Chân và Thải Y, sớm tại đã tiêu hao sạch sẽ vào trước đó, có thể nói, Diệp phủ nhiễm chút khí vận lực, cũng không nhiều.

Nhưng, không nhiều khí vận chi lực này lại làm cho Diệp phủ những ngày này vô cùng vui mừng.

Đầu tiên là phụ thân hắn Diệp Thiên Thành, tu vi bị vây ở Chân Nguyên ngũ trọng đỉnh phong, vậy mà lúc tu luyện, cực kỳ ngoài ý muốn đột phá đến Dẫn Linh cảnh, nguyên bản, cả đời này của Diệp Thiên Thành, hi vọng đột phá đến Dẫn Linh cảnh cơ hồ bằng không.

Nhưng chính trùng hợp như vậy, thuận lý thành chương ngoài ý muốn đột phá, như tỷ lệ một phần vạn, đều khiến cho Diệp Thiên Thành cho là trùng hợp.

Bên trên sản nghiệp của Diệp phủ cũng liên tục có tin vui.

Một cái quặng sắt, vậy mà mở ra một nhánh núi Hạ phẩm Linh Tinh, đoán chừng số lượng dự trữ tới mấy chục vạn khối, không nhiều, nhưng đối với Diệp gia, lại là một lượng tài phú lớn.

Diệp Thiên Thành quyết định cũng vô cùng sáng suốt, không có khai thác một mình, mà trực tiếp hiến tặng cho Tề Vân tông, do Tề Vân tông mở ra hái, chia với Diệp gia.

Vì nể mặt Diệp Chân, số lượng Hạ phẩm Linh Tinh khai thác ra, Diệp gia có thể thu hoạch được năm thành.

Nhưng, tin vui lớn nhất, cũng không phải những chuyện này.

Lúc xế chiều, Diệp Chân đang nói về chuyện tông môn với phụ thân Diệp Thiên Thành, lão quản gia Diệp phủ như sắp bị điên rồi vọt vào phòng trà.

- Lão gia, đại hỉ sự, thiên đại hỉ sự!