← Quay lại trang sách

Chương 417 Cứu Tông Chi Mưu

Hí!

Âm thanh hít một hơi lãnh khí không ngừng từ trong miệng Diệp Chân phát ra, cái hơi lạnh kia đều tê khiến răng Diệp Chân rét run.

Thảm liệt mà kinh khủng!

Quá khốc liệt, quá kinh khủng!

Diệp Chân không thể tìm thêm từ ngữ nào làm cho mô tả cuộc chiến đẫm máu giữa Thiên Nam Hoa gia và Huyễn Thần tông.

Diệp Chân không dám tới chiến trường quá gần, ngược lại Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu có thể thông qua vân khí đến che lấp lực lượng của nó ba động, cho nên, Diệp Chân xuyên thấu qua mắt Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu, đến quan sát toàn bộ chiến trường.

Nhất là khi ngực trưởng lão kia của Huyễn Thần tông trực tiếp bị Thiên Linh Chu đánh ra một động lớn, Diệp Chân bị kinh hãi đến thiếu chút nữa la hoảng lên.

Thiên Linh Chu cấp tướng!

Thiên Linh Chu cấp tướng có thêm đả thương cường giả cảnh giới Chú Mạch, một pháo ít nhất tiêu hao một vạn khối trung phẩm Linh Tinh, linh năng đại pháo dưới trạng thái phụ tải, một lần duy nhất tiêu hao mười vạn khối trung phẩm Linh Tinh, ngay cả cường giả cảnh giới Chú Mạch cũng không dám đón đỡ.

Dù sao vừa rồi chưởng giáo Phù Đông Hưng của Huyễn Thần tông là vội vàng tránh đi, không dám đón đỡ.

- Oanh! Chiếu mấy trưởng lão cảnh giới Hồn Hải cho ta, đánh chết từng tên một!

Hoa Trúc gia chủ Thiên Nam Hoa gia cười điên cuồng, trong tiếng cười, thân hình như thiểm điện, phóng về phía trước. Thiên Linh Chu chuẩn bị tấn công chưởng giáo Phù Đông Hưng của Huyễn Thần tông, và trong tích tắc, lại giao tranh cùng chưởng giáo Phù Đông Hưng của Huyễn Thần tông.

Bùm!

Sau mấy chục nhịp thở, khẩu thần công của Thiên Linh Chu lần nữa lóe lên cực hạn, ngay lúc âm thanh xé rách không trung vang lên, trưởng lão Hồng Phong tông môn vừa đứng dậy đã biến mất!

- Hồng Phong trưởng lão!

Phù Đông Hưng rống giận.

Trong nháy mắt, cơn giận của Phù Đông Hưng hoàn toàn bùng nổ. Khí tức của thân ảnh lóe lên đến cực hạn, ba phía kiếm quang tạo thành kiếm quang chợt hiện, xoay tròn chậm rãi.

Khoảnh khắc thanh kiếm và lá chắn xoay tròn xuất hiện, Phù Đông Hưng như nổi điên, lao vào nhóm võ giả cảnh giới Hồn Hải của Thiên Nam Hoa gia, thiên huyễn linh kiếm giống như một con rồng, gầm rú ầm ầm.

Những nơi ánh sáng của Thiên Huyễn Linh Kiếm đi qua, tất có đầu của một tên võ giả cảnh giới Hồn Hải của Thiên Nam Hoa gia phóng lên tận trời.

Hoa Trúc gia chủ Thiên Nam Hoa gia đương nhiên sẽ không bỏ mặc Phù Đông Hưng, mười mấy viên thủy hỏa linh hoa đều xuất hiện, như lưu tinh truy nguyệt đánh về phía Phù Đông Hưng.

Nhưng là. Phù Đông Hưng đối với công kích của Hoa Trúc. Lại không chút quan tâm, thần niệm động chỗ, kiếm quang quanh người cùng nhau bay ra, nghênh hạ phần lớn thủy hỏa linh hoa. Còn có ba cá lọt lưới. Tùy ý bọn nó đánh vào phía trên linh cương hộ thể. Ầm ầm nổ tung.

Phốc!

Máu tươi đỏ thẫm đột ngột từ trong miệng Phù Đông Hưng mãnh liệt trào ra.

- Chưởng giáo!

- Chưởng giáo!

Các trưởng lão của Huyễn Thần tông kinh hô lên, nhưng thân hình Phù Đông Hưng lại không ngừng chút nào, Thiên Huyễn Linh Kiếm cùng trăm trượng linh kiếm treo cao phía sau thay phiên xuất kích. Thu gặt lấy tính mạng của võ giả của Thiên Nam Hoa gia.

- Hừ, muốn chết, chúng ta cùng nhau chơi đùa trứng! Bản chưởng giáo chết rồi, Huyễn Thần tông ta còn có vô số trưởng lão đệ tử dựng lại, Hoa gia các ngươi chết rồi, cũng liền triệt để diệt tuyệt! Chết đi!

Trong tiếng rống giận dữ, lại có đầu của một tên võ giả cảnh giới Hồn Hải Thiên Nam Hoa gia bay lên.

Hoa Trúc đang lúc truy sát Phù Đông Hưng, trong nháy mắt ngẩn ra.

Tốc độ Thiên Linh Chu đồ sát trưởng lão tông môn Huyễn Thần tông, thế nhưng lại chậm đi nhiều. Mỗi lần Linh năng đại pháo mở, từ lúc nhét vào đến khi kích phát, ít nhất cần sáu mươi hơi thở.

Thế nhưng Phù Đông Hưng, trong vòng sáu mươi hơi thở, liền chém đầu năm tên võ giả cảnh giới Hồn Hải Thiên Nam Hoa gia!

Ngẩn người qua đi, Hoa Trúc cũng không còn truy sát Phù Đông Hưng, quay người như hổ nhập đàn sói xông về phía trưởng lão tông môn của Huyễn Thần tông, trong thời gian ngắn, liền có đầu một tên trưởng lão tông môn Huyễn Thần tông bị bạo thành dưa hấu.

Diệp Chân nhìn xuyên qua mắt Vân Dực Hổ Vương của tiểu Miêu quan sát chiến trường, trực tiếp sợ ngây người.

Đây cũng không phải là đang chiến đấu, mà là đang so tốc độ đồ sát.

Hơn nữa, lần đầu tiên Diệp Chân phát hiện, võ giả cảnh giới Chú Mạch, lại có thể cường đại như thế.

Giống Phù Đông Hưng, phía sau chuôi này trăm trượng linh kiếm cho tới bây giờ cũng không biến mất, treo cao ở sau lưng, lúc cần thiết, một kiếm bổ ra, sơn phong thành bùn, võ giả cảnh giới Hồn Hải của Thiên Nam Hoa gia, cơ hồ không một nào có thể trốn thoát khỏi một kiếm chi uy của Phù Đông Hưng.

- Võ thuật thần thông, vậy mà kinh khủng như thế....

Kinh ngạc đến ngây người không chỉ có Diệp Chân, còn có đám trưởng lão tông môn của Huyễn Thần tông và võ giả cảnh giới Hồn Hải của cùng Thiên Nam Hoa gia.

Cứ theo đà này, không bao lâu nữa, bọn hắn đều sẽ xong đời trong tay hai cảnh giới Chú Mạch cuồng phong này.

Không cách nào thoát khỏi nỗi sợ cái chết, cũng làm cho nhiệt huyết sôi trào và phẫn nộ quanh người mấy cường giả cảnh giới Hồn Hải may mắn còn sống sót trong nháy mắt làm lạnh, tỉnh táo trở về.

Hoặc là nói, uy hiếp của cái chết, làm cho bọn hắn trong thời gian ngắn liền bình tĩnh lại, cho bọn hắn cân nhắc vấn đề thời gian.

Nhất là trưởng lão tông môn Huyễn Thần tông, giống như Đại trưởng lão Thanh Dực, bọn người Thiên Huyễn Ưng Vương.

Bọn hắn nghĩ mãi mà không rõ, bọn hắn đối Thiên Nam Hoa gia trên cơ bản không ác ý gì, cao nữa là cho dù là lừa dối hoặc là lợi dụng Thiên Nam Hoa gia một chút, làm sao Thiên Nam Hoa gia sẽ đối với bọn hắn khởi xướng công kích thảm liệt như vậy chứ?

Hoa Vô Song!

Mọi việc đều liên quan tớ Hoa Vô Song!

Hiểu lầm, nhất định là có liên quan tới cái chết của Thiếu chủ Hoa Vô Song của Thiên Nam Hoa gia!

Trong chớp mắt, Thanh Dực liền ý thức được điểm này.

Nhưng là, nhưng không nhiều thời gian hơn làm cho hắn suy nghĩ thấu đáo vấn đề này.

Dừng lại!

Trận chiến đấu này nhất định phải dừng lại!

Nếu chưa dừng lại, Huyễn Thần tông sẽ thực sự phải diệt tông.

Mặc dù đến lúc đó Thiên Nam Hoa gia cũng có nguy cơ tuyệt tích, nhưng đã mất đi tất cả trưởng lão tông môn Huyễn Thần tông, ngay cả danh nghĩa, đến lúc đó, tùy tiện một võ giả cảnh giới Chú Mạch của tông môn, đều có thể diệt Huyễn Thần tông.

Huyễn Thần tông hơn một nghìn năm truyền thừa, sẽ phải diệt môn!

- Hiểu lầm, hiểu lầm lớn rồi!

- Hoa tộc trưởng, Hoa lão gia tử, mau mau dừng tay, nếu không dừng tay, hung thủ thực sự sát hại Hoa Vô Song nhà ngươi thực sự không tìm được!

Chính là, mặc cho Thanh Dực hô cho khản cổ, cũng không ai dừng tay.

Trong nháy mắt tiếp theo, Thanh Dực quyết định chắc chắn, trực tiếp mở rống lên.

- Hoa tộc trưởng, Hoa lão gia tử, ta biết là ai giết Hoa Vô Song, ta còn biết thi thể Hoa Vô Song ở nơi nào! Lập tức dừng tay, ta sẽ nói cho các ngươi biết!

- Thậm chí, ta còn biết Hoa Vô Song để lại huyết mạch! Hoa gia ngươi có hậu!

Thanh Dực trực tiếp đưa ra đòn sát thủ!

Câu "Hoa gia ngươi có hậu", giống như một đạo sấm sét. Trong thời gian ngắn làm cho Hoa Trúc và Hoa Diễn đang điên cuồng chém giết bị kinh động.

- Ngươi nói cái gì? Hoa gia ta có hậu, có huyết mạch, ở đâu?

Thân hình Hoa Diễn khẽ động, trong thời gian ngắn vọt đến bên cạnh Thanh Dực, vèo một tiếng, một mâm tròn linh quang lòe lòe treo Thanh Dực trên không.

- Ta đếm ba tiếng, nói huyết mạch của Vô Song ở nơi nào, không nói, lão phu sẽ đánh ngươi thành tro cặn bã!

Gương mặt lão tổ tông Hoa gia trở nên lo lắng.

Lúc này, Thái Thượng trưởng lão Huyễn Thương của Huyễn Thần tông bị đè lên đánh.

Cuối cùng cũng thở hổn hển một hơi.

Bị Hoa Diễn uy hiếp sẽ đánh thành tro cặn bã Thanh Dực. Lại tại lúc này quyết định chắc chắn, Linh Lực quanh người nổ một, vừa nhắm mắt, liền quát lên:

- Lập tức dừng tay. Nếu không dừng tay. Ta liền tự đoạn tâm mạch! Khiến ngươi cái gì cũng không biết!

Lão tổ tông Hoa Diễn của Hoa gia trong nháy mắt trợn tròn mắt.

Dù hắn ra tay nhanh hơn nữa. Cũng không nhanh bằng Thanh Dực tự đoạn tâm mạch.

Một người chết, cho dù có dùng sưu hồn thuật cũng vô dụng.

- Dừng tay, tất cả dừng tay!

- Chưởng giáo. Nhanh dừng tay, chúng ta bị người ta mưu hại!

Lúc này, Thanh Dực vội vàng mở miệng, cuối cùng là khuyên được chưởng giáo Phù Đông Hưng ngừng tay.

Hoa Trúc và Phù Đông Hưng dẫn đầu dừng tay, đệ tử hai phe cũng đều dừng tay, tắt ngọn lửa chiến đấu.

Nhưng mà, nhân thủ mà hai phe còn thừa, cũng không bao nhiêu, dùng một chữ thảm làm cho hình dung.

Thiên Nam Hoa gia rất thảm, ngoại trừ ba người lão tổ tông Hoa Diễn, gia chủ Hoa Trúc, Hoa Uy điều khiển Thiên Linh Chu, võ giả cảnh giới Hồn Hải, chỉ còn lại có năm người, hai Lưu Quang Hoa Điệp, cũng đã đều chiến tử.

Lúc đến là hai mươi tên võ giả cảnh giới Hồn Hải, lúc này chỉ còn lại có sáu người, cơ hồ toàn quân bị diệt.

Nhưng là, Huyễn Thần tông cũng không khá hơn chút nào.

Trưởng lão tông môn ở đây, còn lại mười một người, số lượng miễn cưỡng chỉ gấp đôi Thiên Nam Hoa gia.

Nhưng là, con số gấp hai này, là đã tính cả những trưởng lão đạo tràng, trưởng lão bảo vệ quáng.

Tính toán ra, Huyễn Thần tông đầu nhập vào hai mươi sáu trưởng lão tông môn, chết trận mười lăm người, so với Thiên Nam Hoa gia còn nhiều hơn thiếu một người, ngay cả trưởng lão tông môn Hồng Phong xếp hạng năm vị trí đầu, cũng trong cơn hỗn chiến vừa rồi mà chết thảm.

Chớ nói chi là mấy ngàn đệ tử phổ thông vô tội bị liên lụy kia, thậm chí còn có gần mười đệ tử chân truyền bị chém giết.

Quá thảm bại!

Càng quan trọng hơn là, trước đây lão tổ tông Hoa Diễn của Hoa gia đánh lén đắc thủ, đả thương nặng hai Thái Thượng trưởng lão của Huyễn Thần tông, lúc này còn đang đè ép Thái Thượng trưởng lão Huyễn Thương mà đánh.

Nếu không dừng tay, cuối cùng liều mạng rồi bị giết, nhất định là Thái Thượng trưởng lão Huyễn Thương của Huyễn Thần tông, mặc dù sau khi chém giết Huyễn Thương, Hoa Diễn cũng không khá hơn chút nào.

Nhưng là, nếu xảy ra loại tình huống này, Huyễn Thần tông nhưng chính là thực sự đã xong.

Cho nên, vừa rồi Thanh Dực mới được ăn cả ngã về không, thậm chí bịa ra chuyện Hoa Vô Song có lẽ có làm cho lại huyết mạch, mới có thể khiến trận chiến diệt tông này dừng lại.

Về phần làm sao giao phó, Thanh Dực đã đánh bạc rồi.

Tìm không ra huyết mạch, hắn đã gạt người rồi còn phải nói dối lần nữa sao?

Chỉ cần kéo qua nhất thời, đã vượt qua nguy cơ quan khẩu này là được.

Lần này Huyễn Thần tông sở dĩ chật vật như thế, thật ra chủ yếu vẫn là Thiên Nam Hoa gia đột nhiên đánh lén. Bằng không, có hai Thái Thượng trưởng lão trấn giữ

Huyễn Thần tông, sớm đã đem Hoa gia đánh lùi.

- Tốt, song phương đều dừng tay! Thanh Dực, huyết mạch của Vô Song ở đâu? Mau nói, ngươi nếu dám lừa gạt lão phu, lão phu tuyệt đối sẽ làm cho ngươi hối hận vì đã được sinh ra!

Giọng Hoa Diễn âm trầm vang lên.

- Hừ, ngươi nếu dám động vào cọng lông tơ của Thanh Dực, lão phu sẽ liều mạng với ngươi, cũng muốn đưa cái huyết mạch kia của Hoa gia các ngươi đập chết!

Giọng nói thê lương của Thái Thượng trưởng lão Huyễn Thương của Huyễn Thần tông vang lên.

Huyết mạch, đơn giản chính là mệnh môn liên quan tới tuyệt hậu của Thiên Nam Hoa gia!

- Ngươi dám!

- Ta có cái gì không dám!

- Thanh Dực, đem tin tức của huyết mạch nói cho ta, lão phu hiện tại sẽ đi giết hắn!

- Lão thất phu ngươi muốn chết à!

Hoa Diễn giận dữ, linh quang quanh người bùng lên, định lần nữa ra tay đánh nhau.

- Hoa lão gia tử, ngươi nếu còn dám ra tay, ta lập tức tự đoạn tâm mạch!

Lời vừa nói, Hoa Diễn lập tức yên tĩnh lại.

Thấy thế, Thanh Dực lại nở nụ cười khổ, từ lúc nào, Thanh Dực hắn lại phải dùng tính mạng để uy hiếp, mới có thể bảo trụ tông môn!

Xa xa, huyết quang trong mắt chưởng giáo Phù Đông Hưng của Huyễn Thần tông dần dần tán đi, lý trí đè lại phẫn nộ, dần dần trở về, đầy mắt đều là thê thảm đau đớn, đau lòng qua đi, cũng suy nghĩ.

Chuyện hôm nay, không đúng!

- Hiện tại, huyết mạch của Vô Song ở đâu, nên nói rồi chứ?

Hoa Diễn quát.

- Hoa lão gia tử, không nên gấp gáp, huyết mạch hẳn là rất an toàn, hạ lạc ta cũng nhất định sẽ nói cho ngươi! Nhưng trước khi ta nói cho ngươi biết, ngươi trả lời trước ta mấy vấn đề!

Phương xa, lộ ra Diệp Chân thông qua mắt Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu nhìn mọi việc, nhưng có chút bực bội, hai nhà lại dừng tay, không tốt lắm!