← Quay lại trang sách

Chương 430 Diệu Dụng Của Bách Thảo Chú Thể Đan

Chưởng giáo, bây giờ Thanh La tông liên tục xuất kích, đã đoạt đi hơn mười cái khoáng mạch Linh Tinh ở tây bộ đế quốc của Huyễn Thần tông chúng ta, Dược sơn, khoáng mạch trân quý đã lên tới hai mươi bốn tòa.

- Không chỉ như vậy, Thanh La tông trên triều đình cũng liên tiếp phát lực, đem ba châu bốn mươi hai quận xung quanh Thanh La tông đổi lại thành nhất hệ nhân mã của bọn họ, khiến cho Huyễn Thần tông của chúng ta tổn thất nặng nề.

- Chưởng giáo, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn lại loại trạng thái này! Thanh La tông đã chiếm trước một phần tư lợi ích của Huyễn Thần tông chúng ta, còn không có bất luận ý nghĩ muốn thu tay lại, nếu như tình trạng này kéo dài nữa, địa vị Huyễn Thần tông quốc giáo chúng ta cũng có thể bị Thanh La tông thay vào!

Trong tĩnh thất chưởng môn Huyễn Thần tông, chưởng giáo Phù Đông Hưng, thái thượng Đại trưởng lão Huyễn Thương, Thiên Huyễn Ưng Vương đều yên lặng nghe lấy tân nhiệm Đại trưởng lão Bút Xuyên hồi báo tình huống mới nhất.

Khoảng năm sáu ngày qua, hỗn loạn của Huyễn Thần tông đã triệt để lắng xuống, kiến trúc đại điện tông môn bị hủy diệt rất nhiều cũng bắt đầu tiến hành trùng kiến đâu vào đấy.

Chuyện mới bắt đầu xảy ra, Huyễn Thần tông đã phong tỏa mọi tin tức, nhưng không nghĩ tới, Thanh La tông vẫn lại làm khó dễ.

Mà Bút Xuyên là người kế nhiệm Đại trưởng lão Thanh Dực đã vẫn lạc.

Trong tĩnh thất, khí sắc những người khác đều tốt, chỉ có sắc mặt của thái thượng Đại trưởng lão Huyễn Thương lại tiều tụy, không chỉ có như thế, tình hình của Huyễn Thương còn có chút quỷ dị.

Lúc này, thân thể trần trụi nửa bên phải của Huyễn Thương toàn lộ ra bên ngoài, thân thể trần trụi bên ngoài lại trắng nõn đến dị thường, giống như da thịt con nít mới sinh.

Quỷ dị nhất chính là, toàn bộ thân thể nửa bên phải đều nhỏ hơn một chút so với thân thể bình thường của hắn. Nhất là vai phải, tay phải, ngực phải càng như thân thể của tiểu hài tử bảy tám tuổi.

- Thay thế vị trí của Huyễn Thần tông quốc giáo chúng ta, bọn hắn dám?

Phù Đông Hưng cười lạnh.

- Hừ, Thanh La tông không có lá gan kia!

Huyễn Thương cười lạnh một tiếng.

- Chưởng giáo, cái gọi biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, Thanh La tông dám động thủ, hẳn nghe được tin tức thực lực Huyễn Thần tông tổn hại nghiêm trọng. Không bằng lão phu cùng chưởng giáo tự mình đi một chuyến, cho Thanh La tông một đòn hung ác. Bọn hắn cũng sẽ lại ngoan ngoãn!

- Thế nhưng mà Thái thượng Đại trưởng lão, thương thế của người?

Phù Đông Hưng có chút bất đắc dĩ, Huyễn Thần tông có hai cột lớn chống trời, thái thượng Đại trưởng lão Huyễn Thương lại bị tổn thương thực lực nghiêm trọng.

Mà thái thượng Nhị trưởng lão Huyễn Mông mặc dù không chết nhưng mà lại bị thương rất nặng. Thân thể chịu tổn thương lớn, không phải mấy chục năm e là không thể bình phục.

Xem như sau khi bình phục, tu vi cũng sẽ hạ xuống trên phạm vi lớn. Thọ nguyên càng sẽ tổn hao nhiều, Hoa Diễn kia một lần đánh lén, ra tay quá độc.

- Chưởng giáo, không cần ngại việc này! Thương thế của ta mặc dù không có tốt, tu vi cũng có chỗ hạ xuống, nhưng mà toàn lực ra tay thì chấn nhiếp một hai tên Thanh La tông vẫn không có bất cứ vấn đề gì.

- Chỉ cần ta có thể một kích thành công, đám người Thanh La tông kia ai lại dám cử động nữa?

Đột nhiên một tiếng cười dị thường chói tai dài đột ngột truyền ra từ phía trên không trung, tiếng cười dài này cực kỳ hữu lực, chấn động đến toàn bộ tĩnh thất cũng bắt đầu rung động.

Trong tĩnh thất, sắc mặt mọi người đồng thời biến đổi, một thanh âm hùng hậu mà cay độc truyền đi khắp toàn bộ Huyễn Thần tông.

- Huyễn Thương huynh, tiểu đệ Thanh La tông Mộc Thông từ sau khi hơn mười năm trước bại thủ trong tay Huyễn Thương huynh, đệ lại tưởng nhớ hương vị tái chiến!

Hôm nay tu vi có chút tiến triển nên tới để xin Huyễn Thương huynh chỉ giáo mấy chiêu!

Trên không Huyễn Thần tông, võ giả mặc áo xanh chính là Thái Thượng trưởng lão Thanh La tông Mộc Thông, cất tiếng cười to, cả kinh rất nhiều đệ tử phổ thông của Huyễn Thần tông, khiến họ bối rối không thôi.

Trong tĩnh thất chưởng môn, thái thượng Đại trưởng lão Huyễn Thương vừa mới còn lòng tràn đầy ý chí, bao gồm cả chưởng giáo ở bên trong, khóe miệng đều trở nên vô cùng đắng chát.

Có thể khẳng định, vị Thái Thượng trưởng lão Thanh La tông này dám giết đến Huyễn Thần tông, vậy chứng minh Thanh La tông đã biết được rõ tình huống chân thực của Huyễn Thần tông!

- Diệp Chân, nhất định là Diệp Chân, tên hỗn đản này! Ta nhất định phải để hắn thiên đao vạn quả!

Thiên Huyễn Ưng Vương đứng lên, gương mặt đầy hận ý.

- Ưng Vương, việc cấp bách, không phải là tìm Diệp Chân báo thù, mà là biện pháp giải quyết nguy cơ trước mắt, bằng không, Huyễn Thần tông chúng ta sẽ có đại nạn!

Đại trưởng lão Bút Xuyên nói.

Phù Đông Hưng nghe thế sắc mặt đột ngột trở nên khó coi.

- Bút Xuyên trưởng lão, ngươi nói là

Bút Xuyên ngưng trọng nhẹ gật đầu.

- Chưởng giáo, người đoán được không sai! Mấy trăm năm qua, Huyễn Thần tông chúng ta làm việc có chút bá đạo, trong đế quốc, các tông môn cùng thế lực khắp nơi thậm chí hoàng thất đều cam chịu chúng ta chèn ép, ít nhiều cũng oán hận chúng ta!

- Lần nguy cơ này nếu như xử trí không kịp, hơi không cẩn thận thì sẽ dẫn đến mọi tình huống phát sinh, bị bọn hắn hợp nhau tấn công...

Thoáng chốc, trong tĩnh thất, vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên vô cùng ngưng trọng!

....

Trên Bách La Phong Thanh La tông, bên trong một gian tĩnh thất, Diệp Chân đang xích lõa ngồi xếp bằng bên trên, Xích Ngọc linh lực quanh thân như ẩn như hiện, nhất là ngực phải. Ở giữa có một khối da thịt lớn chừng một bàn tay, từng đạo từng đạo Xích Ngọc linh lực không ngừng chảy qua, khiến cho một đoàn huyết nhục kia phảng phất như gợn sóng, không ngừng chấn động.

Bị chấn động, một đoàn huyết nhục kia giống như một khối bị sắt rèn luyện khối, ngay khi bị linh lực rèn luyện phát sinh biến hóa về chất.

Thời gian trôi qua, một đoàn huyết nhục được linh lực rèn luyện, hiện ra sáng bóng màu xanh ngọc, xanh ngọc càng ngày càng sâu, ngay cả khối da lớn chừng bàn tay kia cũng mang tới mấy phần màu đỏ nhẹ, vậy mà có chút giống với màu Xích Ngọc Linh Giáp của Diệp Chân.

- Hô!

Ngay sau khi Xích Ngọc triệt để ngưng kết, Diệp Chân chậm rãi mở mắt, một khí trắng phun ra từ trong miệng.

Ánh mắt Diệp Chân lại nhìn về phía một khối huyết nhục trước ngực!

Xùy!

Trong nháy mắt nhìn thấy, Diệp Chân đâm về ngực trái có khối da mang theo nhàn nhạt Xích Ngọc kia.

Choang!

Thanh âm như sắt thép va chạm vang lên, khối da thịt bên ngực trái kia ngay cả một chút dấu vết đều không lưu lại.

Nhưng khi Diệp Chân lại dùng lực lượng đồng dạng đâm về phía da thịt không có hoàn thành rèn luyện, da lập tức bị phá vỡ, máu chảy như thác!

- Tốt, tốt! Xích Ngọc chiến thể, không hổ là Xích Ngọc chiến thể!

- Chờ ta đem huyết nhục toàn thân rèn luyện hoàn tất, Xích Ngọc chiến thể ta sẽ có thể đạt tới cảnh giới tiểu thành. Nếu như lại đem toàn bộ lục phủ ngũ tạng rèn luyện hoàn tất sẽ có thể để Xích Ngọc chiến thể đại thành, khi đó năng lực phòng ngự của ta sẽ có thể lần nữa tăng lên trên diện rộng!

Đang lúc nói chuyện, Diệp Chân lại lộ ra thần sắc trầm tư.

- Xích Ngọc là chiến thể rất cường đại, nhưng mà, hiệu quả của Bách Thảo Chú Thể đan quả nhiên cường đại! Đáng tiếc, số lượng vẫn hơi ít....

Năm ngày trước, sau khi Diệp Chân đem tất cả tình báo đều nói cho Qua Vạn Phong, Qua Vạn Phong cũng nghiêm túc, không chỉ có ngay lập tức tăng lên đãi ngộ của Lục La và Bích Tâm, mà ngay tại chỗ đổi phát thân phận lệnh phù.

Đưa ngay Bách Thảo Chú Thể đan cho Diệp Chân, dù một đám các trưởng lão trong tông đều đang đỏ mắt. Cho dù đệ tử thân truyền của chưởng môn Thanh La tông chỉ sợ cũng chưa từng có hưởng thụ qua loại đãi ngộ này.

Hơn nữa, Qua Vạn Phong trả lại cho Diệp Chân một kinh hỉ nho nhỏ

Ngoại trừ ước định hai bình Bách Thảo Chú Thể đan ra, ba viên còn lại cũng đều cho Diệp Chân. Thanh La tông không lưu một khỏa.

Chủ yếu là do Diệp Chân mang tới tình báo quá mức quan trọng, Qua Vạn Phong không cho thì sẽ có chút ngượng ngùng.

Sau khi thu được Bách Thảo Chú Thể đan, Diệp Chân ở tại chỗ phục dụng một viên, phục một viên có thể duy trì hiệu quả mười lăm ngày.

Mấy ngày nay, mỗi ngày cùng làm bạn với Lục La, ngoài việc ân ái cùng Lục La ra, Diệp Chân luôn chuyên cần không ngừng!

Mà chuyên cần này, Diệp Chân thể nghiệm ra được Bách Thảo Chú Thể đan có hiệu quả kinh người thế nào!

Tính toán ra, tu vi của Diệp Chân đột phá đến Hóa Linh cảnh tam trọng đã có một đoạn thời gian, đoạn thời gian này, Diệp Chân mỗi ngày đều luôn khổ tu, cho dù lúc ở trên đường đi ngồi trên tiểu Miêu cũng rèn luyện huyết nhục.

Hóa Linh cảnh tam trọng, chủ yếu rèn luyện huyết nhục quanh thân.

Khối huyết nhục lớn chừng bàn tay nơi trung tâm trái tim bên ngực trái Diệp Chân bắt đầu rèn luyện ước chừng dùng mười bảy ngày.

Mà lần này chỉ dùng năm ngày.

Tính toán ra, hiệu quả Bách Thảo Chú Thể đan tăng lên tôi luyện cơ thể chỉ sợ vượt qua gấp ba, so với lời đồn, hiệu quả còn cường hãn hơn một chút.

Dưới tình huống bình thường, coi như ngày đêm khổ tu, Hóa Linh cảnh tam trọng đột phá đến Hóa Linh cảnh tứ trọng cũng phải một năm thậm chí cần thờ gian dài hơn, bây giờ, Diệp Chân có lòng tin chỉ trong vòng năm tháng thậm chí chỉ cần bốn tháng sẽ có thể đem tu vi đột phá đến Hóa Linh cảnh tứ trọng.

Bách Thảo Chú Thể đan đi nước cờ này, Diệp Chân xem như đúng!

Đáng tiếc, Thanh La tông hiện tại vẫn không có thể gom góp được một lò linh dược cần thiết để luyện đan, bằng không, e rằng Diệp Chân sẽ xin Thanh La tông mở thêm lò luyện.

Một ngọn núi nhỏ trên Bách La Phong, Diệp Chân và Lục La cùng một chỗ ôm nhau, nâng chén rượu lên uống.

Nhìn thấy hạnh phúc tràn đầy trên gương mặt Lục La trong ngực mình, Diệp Chân nhịn mấy lần cuối cùng vẫn không đành lòng nói ý muốn rời đi.

Nhi nữ tình trường, con đường võ đạo dài dằng dặc.

Hai điểm này hình như trời sinh có chút mâu thuẫn, cũng là điều để Diệp Chân khá buồn khổ.

Diệp Chân ưa thích thăm dò võ đạo, nhưng cũng ưa thích nhi nữ tình trường, đáng tiếc...

Ở lại Thanh La tông ngây người năm ngày, Diệp Chân đã có chút bận tâm Huyết Ma bên Huyết Hà Động sẽ lần nữa làm hại nhân gian.

Lần này Huyết Thần Giáo bị thương nặng, sợ rằng sẽ làm hại tứ phương.

Diệp Chân cho tới bây giờ cũng không phải chúa cứu thế, nhưng hắn lại là người có lương tâm.

Nói đến bản tâm, nếu Huyết Ma lại hoành hành tứ phương, làm sao cũng cùng có mấy phần liên quan đến Diệp Chân hắn.

Hơn nữa Diệp Chân lo lắng hơn Huyết Ma nghe ngóng tung tích của mình, tìm người có quan hệ cùng mình hạ thủ để trả thù.

Cho nên Diệp Chân trong lúc cấp thiết muốn tu luyện Kinh Hồn Lôi Quyết đệ nhị trọng Kinh Hồn Thiên Lôi thành công, sau đó đi diệt sát Huyết Ma, chấm dứt hậu hoạn.

Trước mấy ngày, Diệp Chân đã từ Qua Vạn Phong biết được một nơi Thiên Lôi không ngừng xuất hiện, rất thích hợp để tu luyện Kinh Hồn Lôi Quyết!

Chỉ là mấy ngày nay lâm vào bên trong ôn nhu hương khiến cho Diệp Chân thật sự có chút không đành lòng.

Đôi mắt Lục La một mực lẳng lặng nhìn Diệp Chân, đột nhiên nháy mắt mấy cái.

- Diệp Chân ca ca, nếu như huynh muốn đi, đừng do dự nữa! Ta sẽ không trách huynh, bởi vì ta cũng là võ giả!

Diệp Chân nghe vậy ngạc nhiên.

- Diệp Chân ca ca, bởi vì huynh, mấy ngày nay ta đều không tu luyện, nếu chậm trễ nữa, tu luyện của ta cũng sẽ phải trễ nải, huynh, về sau có thời gian rảnh rỗi thì đi theo giúp ta mấy ngày, ta sẽ một mực chờ huynh!

Nghe vậy, Diệp Chân rất cảm động, ôm Lục La vào trong ngực.

- Lục La, muội thật tốt!

- Mới không phải nha! Ta chỉ không muốn già đi bị huynh... tên hoa tâm này vứt bỏ, nên mới chịu cố gắng tu luyện để trú nhan!

- Muội nói ai hoa tâm?

- Huynh!

- Hừ, dám mắng vi phu! Nhìn vi phu làm sao trừng phạt nàng!

- Đừng.... Đừng...