← Quay lại trang sách

Chương 431 Phi Lôi Lĩnh

Có lẽ đã cùng Thải Y trải qua lần ly biệt nên khiến Diệp Chân càng trở nên thành thục, hoặc có thể nói tâm chí càng thêm cứng cỏi.

Sáng sớm ngày thứ hai, trong lúc Lục La vẫn còn ngủ say, Diệp Chân lặng lẽ rời khỏi Thanh La tông, ở đầu giường, Diệp Chân còn để một bình Bách Thảo Chú Thể đan.

Đó là đan dược Diệp Chân lưu lại cho Lục La dùng để tu luyện.

Mặc dù Diệp Chân có thực lực bảo vệ nữ nhân của mình, nhưng Diệp Chân càng hy vọng nữ nhân của mình có thực lực tự bảo hộ chính mình. Thực lực Lục La cường đại, Diệp Chân bên ngoài xông xáo rèn luyện cũng yên lòng.

Một bình Bách Thảo Chú Thể đan có mười hai viên, dược hiệu có thể duy trì chừng nửa năm, Diệp Chân đoán chừng, bình Bách Thảo Chú Thể đan này có thể giúp tu vi của Lục La trong vòng nửa năm nhẹ nhàng đột phá đến Hoá Linh cảnh tam trọng.

Lại thêm Thanh La tông cung cấp cho Lục La tài nguyên tu luyện phong phú, Diệp Chân đoán chừng, trong vòng một năm đến một năm rưỡi, tu vi của Lục La có thể đột phá đến Hoá Linh cảnh tứ trọng.

Thực lực Hoá Linh cảnh tứ trọng, đủ để cho Lục La nắm giữ một địa vị rất cao tại Thanh La tông.

Có Bách Thảo Chú Thể đan tương trợ, thực lực Lục La có thể tăng mạnh đột biến, đương nhiên, nếu Diệp Chân có một bình Bách Thảo Chú Thể đan khác, cũng không thể kém hơn được.

Đại đa số lúc võ giả rèn luyện bên ngoài, thời gian tu luyện thường thường sẽ giảm bớt, nhưng Diệp Chân lại hoàn toàn tương phản.

Diệp Chân mỗi ngày tu luyện tới bốn canh giờ, thường chỉ tu luyện nhiều hơn thời gian đó, không bao giờ ít hơn.

Tỷ như hiện tại, Diệp Chân ngồi cưỡi trên người Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu, khoanh chân ngồi trên lưng tiểu Miêu, nắm chặt thời gian khổ tu.

Nhưng mà nhìn bản đồ, đích đến Phi Lôi Lĩnh của chuyến này cách Diệp Chân không xa, Diệp Chân vội vã thu công đề phòng.

Bởi vì theo lời Qua Vạn Phong, phụ cận của Phi Lôi Lĩnh, lôi quang bất thường, nếu không cẩn thận từng chút một, nói không chừng trong nháy mắt tiếp theo có một đạo lôi quang trên đỉnh đầu ngươi nổ vang.

Phi Lôi Lĩnh nằm ở trung bắc bộ của Huyễn Thần đế quốc, chính là một trong những địa phương nổi danh thần bí nhất đế quốc.

Phương viên trong vòng trăm dặm tại Phi Lôi Lĩnh, một năm bốn mua như thường lệ, ngoại trừ mùa đông bên ngoài lôi đình có vẻ hơi thưa thớt, ba quý khác phải nói lôi đình như mưa, nhất là khu vực trung tâm Phi Lôi Lĩnh.

Nghe nói có người từng đếm qua, tại khu vực trung tâm nhất của Phi Lôi Lĩnh có một khối được xưng Lôi Kích Thạch. Vào mùa hạ, trong vòng một ngày đã từng bị lôi quang lớn nhỏ dài ngắn các loại cuồng bổ hơn một vạn lần.

Khi tần suất cao nhất là trong thời gian trăm hơi thở bị đánh hơn ba trăm lần, vô cùng kinh khủng.

Từ khi lời đồn đại này xuất hiện không lâu lắm, khối Lôi Kích Thạch tại trung tâm Phi Lôi Lĩnh liền biến mất không thấy tăm hơi. Có người nói bị người làm bảo đào đi, cũng có người nói bị đánh nát.

Nhưng mà, từ đó về sau, Phi Lôi Linh dần dần trở thành thánh địa tu tập võ giả

Lôi Linh lực, một số võ giả Lôi Linh lực tu luyện cũng thường tụ tập tại Phi Lôi Lĩnh.

Mà Phi Lôi Lĩnh cũng chính là địa phương Qua Vạn Phong đề cử cho Diệp Chân để tu luyện lôi pháp!

Oanh!

Một đạo lôi quang như con rắn điện không dấu hiệu từ trong tầng mây chui ra, hung hắng đánh vào đỉnh đầu tiểu Miêu, khiến tiểu Miêu phát ra một tiếng ngao thảm thiết, mặc dù Diệp Chân đã đánh ra một đạo ngọc linh lực, nhưng lông trên đỉnh đầu tiểu Miêu vẫn bị đánh cháy đen một mảnh.

- Tiểu Miêu, thu nhỏ hình thể, cẩn thận!

Không được mấy hơi, sau khi tiểu Miêu lại bị sét đánh thêm cái nữa, Diệp Chân dứt khoát gọi tiểu Miêu trốn trong ngực mình, còn bản thân lại ngự không hướng về Phi Lôi Lĩnh.

Tần suất lôi quang bốn phía xuất hiện càng ngày càng nhiều, nhưng mà, còn chưa đạt được tiêu chuẩn tu luyện Kinh Hồn Thiên Lôi của Diệp Chân.

Ánh mắt Diệp Chân ghim chặt vào Hắc Sơn lĩnh đen thui sâu trong tầng mây, từ xa nhìn lại, lôi quang nơi đó cứ mỗi mười hơi thở thì có một cái, chính là khu vực lý tưởng để Diệp Chân tu luyện Kinh Hồn Lôi Quyết.

Hơn nữa, nơi đó còn không phải địa phương có lôi quang nhiều nhất, đến lúc đó, Kinh Hồn Lôi Quyết của Diệp Chân tiến bộ, từng bước một tiến tới, Phi Lôi Lĩnh này, quả thật là địa phương tuyệt hảo để tu luyện Kinh Hồn Lôi Quyết.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bên trong tiếng sét đánh, năm đạo lôi quang bỗng nhiên từ phía trước chỉnh chỉnh tề tề đánh xuống, thanh thế vô cùng kinh người.

Nhưng mà, nhìn thấy năm đạo lôi quang đột nhiên đánh xuống, Diệp Chân cũng không né tránh, bởi vì Diệp Chân nhìn ra được, năm đạo đôi quang này, chỉ đánh vào vị trí cách ba mét trước người hắn, không phải đánh về phía hắn.

Làm cho Diệp Chân kinh ngạc nhất là, năm đạo lôi quang này rất có khí tức tận lực hành động.

Sau khi lôi quang tan đi, một tên võ giả trung niên ánh mắt dị thường sắc bén đứng đấy, ngăn cản phía trước Diệp Chân, gương mặt bất thiện!

- Trực tiếp xông vào Phi Lôi Lĩnh, ngươi có hiểu quy củ hay không?

Võ giả trung niên lộ vẻ mặt khó chịu, nghiêm nghị quở trách.

Diệp Chân lại bị tiếng quát của trung niên làm cho lơ ngơ, quy củ?

Qua Vạn Phong không phải nói Phi Lôi Lĩnh này là nơi vô chủ, ở đâu ra quy củ.

- Xin hỏi....

- Thông hành phù của Phi Lôi Lĩnh là một ngàn Hạ phẩm Linh Tinh, tiến vào Phi Lôi Lĩnh một ngày cần hai trăm khối Hạ phẩm Linh Tinh, giao duy nhất một lần phải giao ít nhất mười ngày, ân, là ba ngàn khối Hạ phẩm Linh Tinh, lấy ra đi!

Không đợi Diệp Chân hỏi, Mạc Đồng vọt thẳng đến chỗ Diệp Chân vươn tay ra, há mồm đã muốn ba ngàn Hạ phẩm Linh Tinh, gương mặt lộ vẻ không kiên nhẫn.

Ba ngàn Hạ phẩm Linh Tinh đối với Diệp Chân không là gì, nhưng mà, nếu cứ như vậy giao Linh Tinh mà không cần giải thích, thì không phải phong cách của Diệp Chân!

- Muốn ta giao ba ngàn khối, vì cái gì? Các ngươi là chủ nhân của Phi Lôi Lĩnh?

- Nói nhảm nhiều quá! Năm ngàn khối, mười ngày, có vào hay không?

Nói xong, Mạc Đồng không nhịn được nhổ một cây cỏ khô trong miệng ra.

- Còn dám nói nhảm nhiều thêm một câu, một vạn khối cũng đừng nghĩ đến!

- Nhanh lên, đừng chậm trễ đại gia ta phục vụ!

Mạc Đồng bất mãn thúc giục. Theo hắn thấy, đừng nói một võ giả Hoá Linh cảnh, đến võ giả Hồn Hải cảnh hắn vẫn giữ bộ dáng này.

- Đại gia? Đại gia của ngươi, ngươi nói ai là đại gia?

Không thể không thừa nhận, lửa giận của Diệp Chân thành công bị câu này của Mạc Đồng thổi bùng lên.

- Cút ngay!

Gầm thét một tiếng, Diệp Chân rốt cục không rảnh dông dài cùng tên Mạc Đồng này, trược tiếp mạnh mẽ xông về phía trước.

Phi Lôi Lĩnh này vốn là nơi vô chủ, Mạc Đồng này xem như muốn kiếm thêm một chút khoản thu nhập, ngươi tốt xấu nói thuyết giáp còn nghe được, mấy ngàn Hạ phẩm Linh Tinh, Diệp Chân không phải không giao.

Nhưng bây giờ là xảo trá bắt chẹt, xảo trá đến trên đầu Diệp Chân, Diệp Chân không trực tiếp lấy đầu của hắn đã tốt lắm rồi.

- Còn dám xông vào, ngươi muốn chết!

Nháy mắt chữ chết vừa hét ra khỏi miệng, linh quang quanh thân Mạc Đồng bạo phát, đột ngột ra tay.

Trong nháy mắt xuất thủ, trong đôi mắt của Mạc Đồng đột ngột lộ ra một tia ngạc nhiên.

Bởi vì mục tiêu mà hắn muốn ra tay, đột nhiên biến mất!

Đột nhiên, một đôi bàn tay lạnh như băng, bỗng nhiên bóp lên cổ Mạc Đồng.

- Đừng có giết ta, tha mạng!

Không kịp nghĩ rốt cục chuyện gì xảy ra, thanh âm Mạc Đồng cầu xin thứ thê lương vang dội đến.

Thứ duy nhất có chút ngoài ý muốn của Diệp Chân chính là, tiếng cầu xin tha thứ của tên Mạc Đồng này có chút quá lớn?

Ngay cả lỗ tai Diệp Chân nghe thanh âm này cũng vô cùng chói tai.

Cầu xin tha thứ thôi mà, có cần dùng âm thanh chói tai thê thảm như thế không?

Trong nháy mắt tiếp theo, kết quả cảm ứng thần niệm của Diệp Chân đã tới, giáp đáp nghi hoặc của Diệp Chân.

Diệp Chân lập tức minh bạch, tên Mạc Đồng này phát ra âm thanh to lớn như thế, tiếng cầu xin tha thứ thê thảm như thế vì nguyên nhân gì ------- hắn đang cầu cứu!

Hoặc nói, Mạc Đồng đang thông tri đồng bọn của hắn.

Nháy mắt ngay lúc âm thanh chói tai của Mạc Đồng vang lên, lần lượt từng bóng người đột ngột từ chỗ sâu trong Phi Lôi Linh xuất hiện, phảng phất từng đạo lôi quang phóng tới cực nhanh khiến Diệp Chân khẽ cau mày.

Cơ hồ là đồng thời, Mạc Đồng vừa rồi còn cầu xin tha thứ, lại vô cùng hung hăn càn quấy nở nụ cười.

- Cháu trai, có bản lĩnh luyện một bí thuật phương diện tốc độ liền muốn đến Phi Lôi Lĩnh giương oai đùa nghịch, cũng không nhìn một chút Phi Lôi Lĩnh là địa phương nào, là địa bàn nhà ai?

- Cháu trai, nếu ngươi muốn tìm đến cái chết, thì cứ tiếp tục nắm lấy ta. Còn nếu ngươi còn muốn giữ mạng sống, thì tranh thủ thời gian thả đại gia ra!

Mạc Đồng này mở miệng là một tiếng cháu trai, triệt để chọc giận Diệp Chân.

- Ngươi gọi đồng bọn? Ngươi đang dùng tiếng cầu xin tha thứ để cầu cứu? Tốt, vậy ta sẽ để thanh âm chói tai của ngươi được bảo toàn hơn một chút!

Răng rắc răng rắc!

Diệp Chân quát một tiếng, cánh tay phải của Diệp Chân giống như mài đậu hũ mài qua từ trên cánh tay phải của Mạc Đồng, thanh âm xương cốt bị bóp thành mảnh vỡ bên tai không dứt!

A.....!

Tiếng kêu đau đớn của Mạc Đồng đầy thảm thiết, lần này chân chân chính chính là tiếng kêu thảm, không có giả bộ.

Xương cốt bị Diệp Chân bóp thành mảnh vỡ đâm ra từ trong da thịt, phi thường thê thảm.

Nhưng cứ coi như thế, Mạc Đồng vẫn như cũ mở miệng lại một tiếng cháu trai mắng Diệp Chân.

- Cháu trai, ngươi có gan liền....... Giết đại gia!

- Cháu trai....... Ngươi hôm nay chết chắc!

Giữa tiếng kêu gào thê thảm của Mạc Đồng, gương mặt Diệp Chân đột nhiên lạnh lẽo, một lão già áo đen đầu cài trâm gỗ đột ngột xuất hiện ngay trước mặt Diệp Chân, quanh thân còn ẩn ẩn có lôi quang lấp loé.

- Tiểu tử, nếu ta là ngươi, nếu không muốn chết, sẽ lập tức dừng tay!

Gương mặt của lão già áo đen giận dữ và âm lãnh đến đáng sợ.

Đang nói chuyện, từng đạo lôi quang loáng thoáng bắt đầu dừng lại xung quanh Diệp Chân, phía sau mỗi đạo lôi quang, đều có một tên huyền y võ giả, mơ hồ vây Diệp chân vào trung tâm.

- Hồn Hải cảnh?

Lông mày Diệp Chân đột nhiên giương lên, tính cả lão già áo đen này, trong đám võ giả vây quanh hắn lúc này, ít nhất có ba võ cảnh Hồn Hải cảnh.

- Coi như có chút kiến thức! Lập tức thả hắn, lão phu có lẽ còn cho ngươi một con đường sống!

- Tứ thúc, không thể thả hắn, một cánh tay của ta sắp bị hắn phế đi... Lạch cạch...!

- Vậy một cánh tay khác của ngươi, cũng phế đi thôi!

Tiếng cười lạnh lùng của Diệp Chân và tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên.

Sắc mặt lão già áo đen đột ngột biến đổi.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết!

- Ta muốn chết?

Diệp Chân đột nhiên cười nhạo, tiện tay vứt Mạc Đồng hai tay đứt đoạn đang khàn giọng kêu thảm ra ngoài.

- Ta xem chừng các ngươi đang tìm cái chết thì đúng hơn!

- Ngươi nói chúng ta đang tìm cái chết? Bởi vì ngươi sao?

Lão già áo đen chỉ vào chóp mũi của mình, đột nhiên cười lên ha hả, gần như là đồng thời, võ giả từ bốn phương tám hướng vây Diệp Chân lại cũng vì câu nói này của Diệp Chân mà cười ha hả, trong tiếng cười tràn đầy trào phúng!

- Đây là chuyện cười buồn cười nhất mà mấy năm qua lão phu nghe được! Tiểu tử, ngươi kể chuyện cười rất hay!

- Thật sao? Nhưng mà, bản sự của ta đủ để chém giết thất lão phu như ngươi đấy!

Gương mặt Diệp Chân lạnh nhạt.

Tấm mặt mo của lão già áo đen đột ngột trở nên tái nhợt.

- Muốn chết! Giết hắn cho ta!