Chương 438 Hiểu Lầm?
Thi tích như núi, thi tích như núi chân chính!
Trong hầm gạch bỏ hoang, gần hai ngàn thi thể nam nữ già trẻ lớn bé, các loại súc vật, chó, ngưu, dê, ngựa, chất thành một tòa núi nhỏ.
Mỗi một bộ thi thể đều là một bộ xương khô da bọc xương, dù người hay vật.
Làm cho người kinh hãi nhất chính là, phần lớn những người này đều là người bình thường, trong nháy mắt bị Huyết Ma hút khô huyết dịch, khi chết, trên mặt còn lưu lại một biểu lộ, hoặc bình tĩnh, hoặc vui sướng, hoặc tường hòa, nhưng nhiều hơn lại là sợ hãi.
Quỷ dị nhất chính là, mặc dù bên trong lò gạch này thi tích như núi, nhưng không có một tơ một hào huyết tinh, chớ nói chi mùi thi xú.
Nguyên nhân, tất cả thi thể đều đã mất đi tinh hoa huyết dịch, biến thành thây khô!
Có thể tạo thành loại hậu quả này, chỉ có một nguyên nhân, Huyết Ma!
Trong thời gian ngắn, Diệp Chân hoàn toàn xác định, từ Việt Châu đến Vạn Châu đến nay, nối liền không dứt mấy chục số, tất cả đều do Huyết Ma làm ra.
Về phần người nào đoán là yêu nhân, rất có thể chính là màn khói Huyết Ma cố ý thả ra!
Song quyền xiết chặt, gân xanh trên trán Diệp Chân đột ngột bạo nhô lên, thi thể nơi này chồng chất như núi, để một loại lửa giận khó hiểu từ xuất hiện trong lòng Diệp Chân, xông đến ót.
Đạo lửa giận này không quan hệ ân oán, không quan hệ lợi ích, vì chính nghĩa, ranh giới cuối cùng trong lòng, ranh giới cuối cùng làm người!
Ngay lúc đó, Diệp Chân nghe được Báo Động Phù bay lên từ xa, nhưng, Diệp Chân cũng không để ý tới, nghĩ đến cái Báo Động Phù này không có quan hệ với hắn.
Lúc này, Diệp Chân đang suy nghĩ một vấn đề.
Lúc đi trên đoạn đường này, Diệp Chân tìm kiếm không đến hơn mười nơi cũng phải bảy tám nơi.
Phía trước mỗi một nơi, ngoại trừ tĩnh mịch giống quỷ vực, cũng không tìm được bất kỳ thi thể nào, cũng không có bất kỳ dấu vết tiêu hủy thi thể, Diệp Chân triệt để lục soát xung quanh, cũng không tìm thấy bất kỳ thi thể gì.
Như tất cả mọi người đều biến mất trong hư không, đương nhiên, chính là loại tình huống người và súc đều biến mất, mới có thuyết pháp yêu nhân.
Nhưng vấn đề bây giờ là, bên trong đây, lại tìm được thi thể chồng chất như núi?
Theo bản năng, Diệp Chân cảm thấy có chút quỷ dị!
- Giết!
- Đừng để cho yêu nhân chạy thoát!
- Các ngươi lui về phía sau, yêu nhân này không phải bình thường, do chúng ta tới đối phó!
Tiếng kêu, đột ngột truyền đến từ sau lưng Diệp Chân. Hai đạo khí tức Hồn Hải cảnh cường hãn dị thường đã tập trung vào Diệp Chân.
- Ta?
Trong thời gian ngắn. Diệp Chân kịp phản ứng! Đột nhiên xuất hiện một đám người, nói hắn là yêu nhân!
Thời khắc này không biết nên khóc hay cười, Diệp Chân như gió lốc xoay người.
Đôí diện hai tên võ giả trung niên mặc áo bào tím, một mặt sát khí nhìn chằm chằm Diệp Chân.
Phạm vi ngoài trăm thước, ước chừng hơn mười tên mặc áo lam, ống tay võ giả áo có thêu một tòa ngọn núi nhỏ, mơ hồ bao quanh Diệp Chân. Diệp Chân nhận ra, ngọn núi nhỏ thêu trên ống tay áo là tiêu chí đặc hữu của Vạn Tịch Phong.
Khi Diệp Chân xoay người lại, sắc mặt hai tên võ giả áo bào tím đồng thời biến đổi, thần sắc trở nên vô cùng ngạc nhiên!
- Diệp Chân, lại là ngươi?
Võ giả áo bào tím bên trái tên Hoa Đức kinh hô một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân đột ngột trở nên vô cùng oán độc!
- Ngươi nhận ra ta?
Diệp Chân có chút ngạc nhiên.
Nghe vậy, tên bên phải là Tôn Tử Ôn, sắc mặt đột nhiên biến đổi, như nghĩ tới điều gì, đột nhiên chỉ tay lấy Diệp Chân rống to.
- Diệp Chân, nghĩ không ra, yêu nhân táng tận thiên lương kia vậy mà lại là ngươi! Hừ, hôm nay để chúng ta thay trời hành đạo, diệt trừ ngươi tên yêu nghiệt này!
- Ta là yêu nhân, trò cười! Con mắt nào ngươi trông thấy ta là yêu nhân?
- Hừ, chúng ta nhìn thấy cả rồi! Sư huynh, lên!
Tôn Tử Ôn nổi giận gầm lên một tiếng, linh quang quanh người phun trào, cùng một chỗ với Hoa Đức, đồng thời xông về Diệp Chân.
Hành động này khiến chân mày Diệp Chân cau lại.
Nói thật, tu vi Hoa Đức và Tôn Tử Ôn cũng không cao, một Hồn Hải cảnh tam trọng, một người vừa mới Hồn Hải cảnh tứ trọng. Dựa vào chiến lực bây giờ của Diệp Chân, có thể nhẹ nhõm giải quyết.
Nhưng, Diệp Chân cảm thấy, trong chuyện này khẳng định có hiểu lầm gì đó, còn không đến mức hạ tử thủ.
Dù sao nghe khẩu khí đối phương, cũng là đang đuổi giết yêu nhân, cũng tức là Huyết Ma, xem như người trong đồng đạo!
Thần niệm khẽ động, hai đạo lôi quang đột ngột từ trong lòng bàn tay Diệp Chân oanh ra.
Nhưng, oanh ra cũng không phải Kinh Hồn Thiên Lôi uy lực cực kỳ kinh người, mà là Kinh Hồn Lôi Quang.
Diệp Chân đoán, nếu Kinh Hồn Thiên Lôi đập tới, không nói đến tên Tôn Tử Ôn kia, Hoa Đức chỉ có tu vi Hồn Hải cảnh tam trọng, coi như không chết, cũng cách cái chết không xa.
Ngăn cản bọn hắn, không cần dùng Kinh Hồn Thiên Lôi đến hạ tử thủ, chỉ dùng Kinh Hồn Lôi Quang cảnh cáo.
Đây cũng là chỗ tiện dụng của bí pháp. Chỉ cần Diệp Chân nguyện ý, tùy thời có thể tế luyện ra Kinh Hồn Lôi Quang lại hoặc Kinh Hồn Thiên Lôi, không thể xuất ra cả hai cùng lúc!
Oanh!
Trong nháy mắt tiếp theo, Hoa Đức và Tôn Tử Ôn hai người như bị sét đánh, toàn thân run như run rẩy.
Không chỉ có Linh Lực quanh người tiêu hết, hai người đồng thời từ trong tầng trời thấp té rớt mặt đất, kêu thảm lên tiếng. Xung quanh vây quanh phần đông đệ tử Vạn Tịch Phong, sắc mặt thảm biến, vô cùng hoảng sợ!
- Hai người này cũng không quá yếu?
Vẻ kinh ngạc từ trong mắt Diệp Chân chợt lóe lên.
Uy lực Kinh Hồn Lôi Quang Diệp Chân lại quá là rõ ràng, chưa có thể đình trệ
Linh Lực quanh người võ giả Hồn Hải cảnh trong tích tắc, hai vị này, trực tiếp ngã xuống từ trên không trung.
- Hai vị sư huynh Vạn Tịch Phong, các ngươi đã hiểu lầm, ta thật không phải là yêu nhân, chỉ là....
- Yêu nghiệt to gan, dám kích thương tông trưởng lão ta, muốn chết!
Tiếng hét phẫn nộ nương theo nhanh như lưu quang cầu vồng kinh thiên hiển hiện, khí thế cực kỳ kinh người.
- Tuyết Đao trưởng lão!
- Là Tuyết Đao trưởng lão!
Vừa rồi còn đệ tử Vạn Tịch Phong vô cùng hoảng sợ, thần sắc lập tức chắc chắn, hiển nhiên người đến là đại năng có thực lực cực kỳ cường đại.
Thần sắc Diệp Chân cũng biến thành cực độ ngưng trọng.
Đạo lưu quang này tán phát khí tức cực kỳ kinh người, sâu xa như biển, trong lúc mơ hồ tản ra khí tức cường giả gần bước vào Chú Mạch cảnh.
Một khi khai chiến, dù sao cũng là sinh tử chi chiến!
- Tuyết Đao trưởng lão, tại hạ là Diệp Chân đệ tử Tề Vân tông, phụng mệnh truy tra chuyện Huyết Ma, thật không phải yêu nhân gì. Đây là hiểu lầm!
Diệp Chân vội vàng chắp tay nói.
- Hừ, truyền ngôn yêu nhân xảo trá vô cùng, bây giờ quả là thế!
- Chết đi cho lão phu, xem chiêu!
Một đạo đao quang băng tinh dài đến trăm trượng lóe sáng, đột ngột rung động thiên địa, như trường hồng, mang theo khí thế không thể địch nổi, hướng về Diệp Chân chém bổ xuống đầu.
Lửa giận, đột ngột từ trong đôi mắt Diệp Chân cháy bùng lên.
Đám người này không hỏi thị phi, trực tiếp ngộ nhận hắn là yêu nhân. Hiểu lầm rất bình thường. Nhưng lại không nghe Diệp Chân giải thích chút nào, hơn nữa từng người đều muốn giết Diệp Chân cho thống khoái.
Diệp Chân vừa rồi đã lưu thủ, lại còn không biết tốt xấu!
Xem ra, có thực lực mới có quyền nói chuyện!
Oanh!
Một đạo Kinh Hồn Thiên Lôi đột ngột từ trong lòng bàn tay Diệp Chân bay ra. Ngay lúc đó, một đoạn xanh ngọc ngón tay đột ngột từ trong hư không bay ra, nghênh hướng đao mang trăm trượng kia.
Phù Vân Chỉ!
Có thể có võ kỹ giống nó đồng thời kích phát, đây cũng là một trong những chỗ tốt của bí thuật
Đại đa số bí thuật, một khi tu thành, thuấn phát, chỉ cần tâm ý khẽ động, có thể kích phát đối địch, đồng thời còn có thể thi triển chiêu thức khác, đây cũng là một trong những nguyên nhân bí thuật cực kỳ cường đại.
Phốc!
Như tồi khô lạp hủ, dưới Phù Vân Chỉ, đao mang trăm trượng lập tức vỡ nát.
Ngay lúc đó, tiếng kêu thảm thiết già nua đột ngột vang lên.
Phần đông đệ tử Vạn Tịch Phong đều nhìn thấy, một đạo Thiên Lôi hình rắn đột ngột nổ vang trên đỉnh đầu Tuyết Đao trưởng lão, trong nháy mắt tiếp theo, Tuyết Đao trưởng lão như một đoạn cọc gỗ, trồng xuống từ phía trên không trung.
Trong tiếng oanh lôi, Hoa Đức và Tôn Tử Ôn hai vị trưởng lão khác của Vạn Tịch Phong thấy đạo lôi quang kinh khủng, ánh mắt trở nên vô cùng hoảng sợ!
Còn sót lại gần nửa đoạn Phù Vân Chỉ rẽ ngoặt, đột ngột điểm hướng giống như gốc cây từ phía trên không trung té rớt vào mi tâm Tuyết Đao trưởng lão.
Trong mắt Diệp Chân vẻ kinh ngạc, lại càng tăng lên!
Tuyết Đao trưởng lão này, khí tức rất cường đại, nhưng thực lực, thật đúng là không được tốt lắm!
Xem ra, đao quang khủng bố như vậy nhưng cũng hao tổn không hết dưới lực lượng ủa một Phù Vân Chỉ, đương nhiên, chuyện này cũng có quan hệ với tu vi của Diệp Chân từ Hóa Linh cảnh nhị trọng bão táp đến Hóa Linh cảnh tứ trọng hậu kỳ.
Trước đây Diệp Chân tu luyện võ kỹ, dù Phù Vân Chỉ hay Xích Ngọc Ấn, khi tu vi của Diệp Chân bão táp tiến mạnh, uy lực đều tăng vọt.
Kinh Hồn Thiên Lôi của Diệp Chân lại một lần nữa cho thấy uy lực của nó cực kỳ khủng bố, vị Tuyết Đao trưởng lão Vạn Tịch Phong này cũng khá nổi danh, nhưng dưới một kích của Kinh Hồn Thiên Lôi, đã gặp phải trọng thương trí mạng!
Toàn thân như than cốc không nói, hơn nữa run như run rẩy, trơ mắt nhìn Phù Vân Chỉ của Diệp Chân điểm hướng mi tâm của hắn, mà bất lực!
Lại còn chưa kịp phản ứng một chiêu Kinh Hồn Lôi Quang của Diệp Chân.
Chuyện này khiến Diệp Chân có chút do dự, cũng có chút buồn bực.
Trưởng lão Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong của Vạn Tịch Phong cũng quá yếu đi.
Chỉ một chiêu đã xong đời, khiến cho Diệp Chân chỉ có thể buồn bực thu tay lại.
Về phần thuận thế xử lý vị trưởng lão này, Diệp Chân còn không có ngu như thế!
Diệp Chân cũng không muốn bị Vạn Tịch Phong truy sát khắp thiên hạ, mặc dù chỉ cần Diệp Chân không thèm đếm xỉa, cũng không e ngại Vạn Tịch Phong, nhưng Diệp Chân cũng không thể lạm sát người.
Nhìn Phù Vân Chỉ cách ấn đường càng ngày càng gần, trong đôi mắt Tuyết Đao trưởng lão, viết đầy vẻ sợ hãi.
Đúng lúc này, hai vệt ánh sáng một trắng một đỏ đột ngột từ phương xa xông đến.
- Thủ hạ lưu tình!
- Diệp sư huynh, thủ hạ lưu tình!
Giọng nữ mang theo vài phần thanh thúy đột ngột vang lên từ phương xa.
Diệp Chân vốn cũng không có dự định xử lý Tuyết Đao, nghe được một tiếng khuyên này, lập tức mượn sườn núi xuống lừa, thúc giục thần niệm, một nửa Phù Vân Chỉ điểm đến ấn đường Tuyết Đao, đột ngột hóa thành Thiên Địa nguyên khí thuần túy nhất, tiêu tán trong hư không.
Không chỉ là hai vệt ánh sáng một trắng một đỏ, khi luồng ánh sáng màu trắng kia nhanh chóng tiếp cận, xung quanh bốn phương tám hướng đều có các loại lưu quang hối hả nối tiếp lao đến.
Diệp Chân đoán, lúc trước đám đệ tử Vạn Tịch Phong phát ra Báo Động Phù kêu gọi tông môn giúp đỡ.
- Diệp sư huynh, đa tạ! Ngươi làm sao....
Bạch Tâm toàn thân áo trắng kinh thiên đi tới, nhìn thấy Tuyết Đao trưởng lão hoàn hảo vô sự, mới thở dài một hơi.
- Diệp thiếu hiệp, chúng ta lại gặp mặt!
Lãnh Nguyệt trưởng lão Vạn Tịch Phong xông đến mỉm cười với Diệp Chân.
Lãnh Nguyệt trưởng lão này, Diệp Chân nhận ra.
Lúc trước ở Hắc Long cổ địa, trưởng lão trong tông môn Vạn Tịch Phong đi theo Bạch Tâm tham gia tỷ võ Hắc Long Bảng, chính là Lãnh Nguyệt!
- Chưởng môn, mau nhìn, chưởng môn đến rồi!
Đột nhiên, phần đông đệ tử Vạn Tịch Phong chỉ vào một đạo huyền băng lưu quang nhanh như thiểm điện trên bầu trời, kinh hô!