Chương 443 Thằng Nhãi Ranh Cuồng Vọng
Xùy!
Diệp Chân lấy chỉ làm kiếm, điểm hướng về phía ấn đường yếu hại trên trán Bạch Tâm, một chỉ này mơ hồ ẩn chứa mấy phần khí thế của Phù Vân Chỉ, xem ra rất huyền diệu, rất khó ngăn cản.
Mắt đẹp Bạch Tâm chuyển một cái, nhìn cũng không nhìn Diệp Chân đang điểm tới, không ngừng biến ảo phương hướng kiếm chỉ, trường kiếm trong tay hư đâm về phía bên trái trước người.
Thoáng chốc, chỉ kiếm của Diệp Chân thế đó trì trệ, trở nên cực không trôi chảy, Diệp Chân chỉ có thể hoảng hốt biến chiêu, tiên cơ đã mất.
Mấy kiếm phá vỡ thế công của Diệp Chân, cổ tay Bạch Tâm liên tục điểm ra, trường kiếm trong tay đột ngột như hoa sen nở rộ, bao toàn thân phủ Diệp Chân.
Một kiếm này của Bạch Tâm làm cho phần đông các trưởng lão Vạn Tịch Phong ở đây mong đợi, ngay cả trong mắt chưởng môn Dịch Hàn Sương cũng hiện lên vẻ mong đợi.
Bởi một kiếm này của Bạch Tâm chính là một chiêu tinh diệu nhất bên trong Tịch Diệt kiếm điển, tên Liên Hoa Vạn Tượng Sinh. Kiếm thế hư hư thật thật, thật thật giả giả, dị thường huyền diệu.
Hưu!
Khi mọi người ở đây vô cùng chờ mong, Huyền Dương kiếm trong tay Diệp Chân đột ngột gia tốc, một kiếm điểm nhẹ, thẳng tim của Bạch Tâm.
Âm thanh sắt thép va chạm, trường kiếm trong tay Bạch Tâm huyễn hóa ra tới thành nghìn đạo hoa sen kiếm thế đột ngột sụp tán, lộ ra trường kiếm che dấu phía dưới kiếm thế hoa sen.
Các trưởng lão Vạn Tịch Phong đang vô cùng chờ mong, sắc mặt từng người kịch biến, ngay cả sắc mặt của Dịch Hàn Sương cũng biến thành có chút khó coi.
Bọn hắn sở dĩ biến sắc, không phải bởi vì uy lực một chiêu này của Diệp Chân cường đại cỡ nào, mà một chiêu này của Diệp Chân biểu hiện ra không kém hơn Tịch Diệt kiếm điển - tâm pháp của bọn hắn.
Tịch Diệt kiếm điển, là trấn tông chi bảo của Vạn Tịch Phong, cũng là kiêu ngạo của bọn hắn.
Nghe nói dựa vào Tịch Diệt kiếm điển, chưởng môn Vạn Tịch Phong Dịch Hàn Sương có thể liều mạng lực lượng ngang nhau với Chưởng giáo Huyễn Thần tông Phù Đông Hưng, không rơi vào thế hạ phong.
Bây giờ, Diệp Chân lại thi triển ra tâm pháp hơn không kém Tịch Diệt kiếm điển bọn hắn xem như trân bảo, sao có thể không sợ hãi.
Vị trí thứ nhất bên tay trái, ánh mắt Đại trưởng lão Tuyết Đao vẫn như cũ nhìn chòng chọc vào Diệp Chân, trong đôi mắt híp chặt lóe ra quang hoa nguy hiểm.
Tuyết Đao hoặc nói hộ pháp Huyết Thần Giáo Huyết Linh đã cảm nhận được uy hiếp, sự uy hiếp mạnh mẽ, thậm chí là sợ hãi.
Hắn nhớ mang máng, mấy trăm năm trước, đêm ấy trong tổng bộ Huyết Thần Giáo, lôi quang lấp lóe. Một trăm linh tám hộ pháp của Huyết Thần Giáo thường ngày tung hoành thiên hạ, ở trước mặt lôi quang kia giống như giấy.
Một lôi quang xuống, không phải trọng thương thì hóa thành tro bụi.
Hôm nay, lại một lần nữa nếm qua tư vị của loại lôi quang, mặc dù hỏa hầu thiếu chút nhưng cái này đã làm cho hắn dị thường sợ hãi.
Lớn hơn chính là, Huyết Linh đã bắt đầu lo lắng, Diệp Chân có thể bắt đầu hoài nghi thân phận của hắn hay không?
Nói thật, hắn cũng dưới cơ duyên xảo hợp, phụ thể vào cơ thể Tuyết Đao.
Bộ thân thể này, mang đến cho hắn chỗ tốt vô cùng lớn, làm cho hắn nếm đến càng nhiều ngon ngọt, thậm chí, Huyết Linh lại còn một mưu đồ to lớn.
Nếu mưu đồ kia thành công, nói không chừng trăm năm sau, hắn có thể tái hiện huy hoàng Huyết Thần Giáo năm đó.
- Diệp Chân này, nhất định phải nghĩ biện pháp diệt trừ! Vạn Nghiệp, các ngươi có diệu pháp gì không?
Thần niệm ba động của Tuyết Đao hoặc nói là Huyết Linh thương nghị với Hoa Đức, Tôn Tử Ôn ngồi dưới tay hắn hai bị Huyết Ma tôn giả phụ thân, trong đôi mắt, âm quang hiện lên nhiều lần.
Lại một lần nữa giao phong với Bạch Tâm, hơn nữa là chuyên chú dưới Kiếm Tâm Thông Minh và Tịch Diệt kiếm điển giao phong, làm cho Diệp Chân có cảm thụ không giống mới, có nhận thức sâu hơn đối với Tịch Diệt kiếm điển.
Thật lòng mà nói, trên cảnh giới Tịch Diệt kiếm điển cao hơn Kiếm Tâm Thông Minh của Diệp Chân một bậc thậm chí đến mấy bậc.
Bởi vì Tịch Diệt kiếm điển là liệu địch trước, Diệp Chân vừa mới ra chiêu, mặc kệ chiêu thức như thế nào, phức tạp huyền diệu ra sao, cho dù Diệp Chân vận dụng
Hắc Long Bá Thiên thức không cần Linh Lực, Tịch Diệt kiếm điển của Bạch Tâm đều có thể dễ như trở bàn tay khám phá chiêu thế của Diệp Chân, trực tiếp làm cho chiêu thế của Diệp Chân bị cản ở nửa đường, làm cho hắn hoàn toàn không thể thi triển biến hóa sau đó, đây là tiên cơ phá chiêu trực tiếp.
Kiếm Tâm Thông Minh của Diệp Chân thì là một loại phản ứng thời gian thực, sau khi đối phương ra chiêu Diệp Chân mới có thể nhìn ra hư thực, làm ra phản ứng, giống như vừa rồi Diệp Chân tung một kiếm phá đi vì nhìn ra bản nguyên của kiếm thế hoa sen vạn kiếm, mặc dù cũng là phá chiêu, nhưng chậm nửa nhịp so với Tịch Diệt kiếm điển.
Dưới tình huống thực lực không kém nhiều, hiệu quả của Kiếm Tâm Thông Minh và Tịch Diệt kiếm điển không sai biệt lắm, nhưng nếu thực lực sai biệt to lớn, chậm hơn nửa nhịp thì Kiếm Tâm Thông Minh cũng không bằng Tịch Diệt kiếm điển.
Đương nhiên, đây cũng là có quan hệ đến Kiếm Tâm Thông Minh của Diệp Chân cũng không hoàn chỉnh. Trước mắt kiếm mạch thứ nhất Kiếm Tâm Thông Minh của Diệp Chân mới bổ túc qua sáu thành rưỡi một ít.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Diệp Chân có một ý nghĩ càng xác thực, nếu hắn có thể lĩnh hội đến Tịch Diệt kiếm điển, vậy chú mạch thần thông Kiếm Tâm Thông Minh của hắn có thể được trưởng thành đến trình độ nhất định hay không?
Ý nghĩ này vừa ra, đã mọc rễ nảy mầm trong não hải của Diệp Chân, vung đi không được.
Bên trong Vạn Tịch Phong, ngoại trừ chưởng môn thân chọn đệ tử làm chưởng giáo tương lai ra, những người khác, dù Đại trưởng lão có chức vị cao nhất như Tuyết Đao cũng không có tư cách lĩnh hội Tịch Diệt kiếm điển, huống chi người ngoài như Diệp Chân.
Giống như Tề Vân bí điển của Tề Vân tông, mặc dù Diệp Chân lập công lao lớn hơn nữa, nhưng nếu Diệp Chân không nguyện ý trở thành chưởng môn tương lai, Quách Kỳ
Kinh cũng không có cách nào truyền cho.
Dưới tình huống bình thường, Diệp Chân muốn giành Tịch Diệt kiếm điển của Vạn Tịch Phong, cơ hồ không có bất kỳ khả năng nào.
Nhưng khi dưới tình huống có chút đặc thù, làm cho Diệp Chân muốn nếm thử một chút. Suy nghĩ một phen, có lập kế hoạch.
Diệp Chân và Bạch Tâm kiếm đến kiếm hướng, một ngăn cản tinh diệu, một phá chiêu huyền bí, coi như các trưởng lão của Vạn Tịch Phong cũng tán thưởng không thôi.
Nhưng theo thời gian tiếp tục, Bạch Tâm lại càng tâm thần không chừng, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa đại điện, một màn này, coi như chưởng môn Dịch Hàn Sương cũng nhíu mày!
Đột nhiên, Bạch Tâm phát ra một tiếng kinh hô, phân tâm thất thần đánh mất ý cảnh của Tịch Diệt kiếm điển, mắt thấy một kiếm của Diệp Chân đâm thẳng nơi đại huyệt trước ngực nàng, lại không biết như thế nào ngăn cản.
- Bạch sư muội, thừa nhận!
Xoát một tiếng, Diệp Chân thu kiếm mà đứng, xem như trong trận luận bàn này thắng nửa chiêu nhỏ.
Một màn này để Dịch Hàn Sương tức giận không thôi, đang dùng thuần tâm pháp luận võ, Bạch Tâm lại bại trong tay Diệp Chân, điều này khiến Dịch Hàn Sương nàng cảm thấy rất thật mất mặt.
Nhìn thân truyền đệ tử Bạch Tâm vẫn như cũ không ngừng nhìn ra ngoài cửa, nàng cố nén giận tức giận, cuối cùng không răn dạy Bạch Tâm ngay tại chỗ.
Chỉ là, Dịch Hàn Sương có chút kỳ quái, ngày bình thường, người đệ tử này của nàng cực kỳ nhu thuận, cử chỉ ổn trọng thỏa đáng, chưa từng xuất hiện qua loại tình huống hiện tại?
Hơn nữa, là nhìn ngoài cửa, ngoài cửa có cái gì để nhìn?
- Kiếm Tâm Thông Minh của Diệp thiếu hiệp quả nhiên bất phàm, bản tọa hôm nay xem như mở mắt.
Dịch Hàn Sương ứng phó một câu.
- Dịch chưởng môn khách khí, nói thật, Tịch Diệt kiếm điển của quý tông hôm nay xem như làm cho ta triệt để mở rộng tầm mắt, thật lòng mà nói, Tịch Diệt kiếm điển của quý tông chỉ sợ mạnh hơn so với Kiếm Tâm Thông Minh của ta ít nhất một bậc. Nếu không phải lòng Bạch sư muội có chỗ buồn, cuối cùng nhận thua chỉ có thể là ta!
Diệp Chân nói.
Lời nói này của Diệp Chân, cho dù nói thật hay nói dối cũng có thể làm cho người nghe cực kỳ thoải mái, huống chi, mấy câu nói đó, Diệp Chân phát ra từ phế phủ, nghe được, Dịch Hàn Sương vui vẻ không thôi, vừa rồi bởi vì biểu hiện của Bạch Tâm bay lên một tia lửa giận, cũng theo đó tiêu tán.
- Tâm nhi, hôm nay ngươi tại lo lắng cái gì?
Dịch Hàn Sương nghe được lời nói của Diệp Chân, thuận miệng hỏi Bạch Tâm một câu.
- Sư tôn, ta...
Bạch Tâm xoắn lấy góc áo, không biết nên trả lời thế nào, lúc này nàng đã lo lắng vạn phần.
Nàng phát ra phù tấn đã hơn nửa canh giờ, dưới tình huống bình thường, cho dù một sư đệ xa nhất cũng đã có thể truyền phù tấn về.
Chính là, đừng nói xa nhất, cho dù gần nhất, một cái đều không có.
Đây mới là chuyện làm cho Bạch Tâm cảm thấy kinh khủng.
Phù tấn không kịp thời trả lời, đây là chuyện rất bình thường, có lẽ có sư huynh đệ đang bế tử quan, thu phù dẫn vào trữ vật giới chỉ, loại tình huống này là không thu được phù tấn.
Nhưng bế tử quan vô cùng hiếm thấy.
Huống chi, hơn mười sư huynh đệ và ngoại môn trưởng lão đồng thời bế tử quan, không có bất kỳ phù tấn nào trả lời, điều này có thể sao?
Bạch Tâm rất muốn ngay lập tức hỏi Diệp Chân một chút, đến cùng xảy ra chuyện gì, làm sao lại xuất hiện loại tình huống này, thậm chí cho chưởng môn sư tôn ngay lúc này.
Nhưng chuyện này dính đến Đại trưởng lão Tuyết Đao, làm cho nàng lại không thể không thận trọng đối đãi, không được xem thường.
Đột nhiên, ngay khi Bạch Tâm khó xử, một đạo phù quang đột ngột từ bên ngoài đại điện bay tới, như thiểm điện đã rơi vào trong tay Bạch Tâm.
Thần sắc Bạch Tâm đột ngột vui vẻ, cuối cùng cũng có phù tấn truyền đến.
Thần niệm khẽ động, thần niệm của Bạch Tâm đã tiến vào đạo tin tức phù này.
Khi thấy rõ nội dung bên trong phù tấn, trên gương mặt xinh đẹp của Bạch Tâm không có một chút máu, cả người, càng thất hồn lạc phách.
Cuối cùng chờ đến một phong phù tấn, nhưng chờ đến lại là một phong phù tấn nàng không nguyện ý nhìn thấy nhất!
Thần sắc Bạch Tâm biến hóa, rơi hết vào đáy mắt chưởng môn và các trưởng lão Vạn Tịch Phong, từng người đem ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Bạch Tâm, Đại trưởng lão Tuyết Đao cũng không ngoại lệ.
Ánh mắt Đại trưởng lão Tuyết Đao đưa tới, lại làm cho Bạch Tâm cảm thấy hết sức kinh khủng.
Một sát na này, Bạch Tâm có một loại xúc động nói sự thật nàng biết cho chưởng môn sư tôn. Nhưng từ chuyện Diệp Chân giao cho nàng, Bạch Tâm có thể nhìn ra, chỉ là một chút, tùy tiện nói ra chỉ sợ sẽ vu sự vô bổ.
Chỉ có Diệp Chân, chỉ có Diệp Chân giao phó cho nàng chuyện này mới biết được toàn bộ chân tướng.
Trong nháy mắt tiếp theo, Bạch Tâm đưa ánh mắt nhờ giúp đỡ nhìn về phía Diệp Chân.
Thật ra nháy mắt sắc mặt Bạch Tâm thảm biến, Diệp Chân đã hiểu rõ tình hình, những phỏng đoán này của hắn đã hoàn toàn căn cứ chính xác thực.
Cửa ải hắn cần đột phá và chứng cứ, cũng đã tới.
Có cửa ải đột phá, hắn có thể đủ nổi loạn tại chỗ!
Nhưng mà, trước lúc nổi loạn, Diệp Chân không ngại lấy chút chỗ tốt cho mình.
Khi mọi người ở đây đều nghi ngờ nhìn chằm chằm Bạch Tâm, Diệp Chân đột tiến lên trước một bước, hướng về Dịch Hàn Sương mở miệng.
- Dịch chưởng môn, vãn bối có một yêu cầu quá đáng, còn xin Dịch chưởng môn thành toàn!
Diệp Chân đột nhiên nói.
- Diệp thiếu hiệp thỉnh giảng!
- Dịch chưởng môn, vãn bối cực kỳ ngưỡng mộ Tịch Diệt kiếm điển của quý tông, không biết Dịch chưởng môn có thể để cho vãn bối lĩnh hội Tịch Diệt kiếm điển tâm pháp của quý tông mấy ngày hay không?
Diệp Chân nói.
Diệp Chân lời vừa nói, vẻ mặt mọi người Vạn Tịch Phong ở đây đều biến sắc, trước tiên, Đại trưởng lão Tuyết Đao đột nhiên đập bàn nổi giận quát.
- Thằng nhãi ranh cuồng vọng!