← Quay lại trang sách

Chương 444 Ước Hẹn Một Canh Giờ

Thằng nhãi ranh cuồng vọng!

Đại trưởng lão Tuyết Đao bỗng nhiên vỗ bàn lên, chỉ vào Diệp Chân nổi giận quát.

- Tịch Diệt kiếm điển chính là trọng điển lập tông của Vạn Tịch Phong ta, không phải chưởng môn không thể tu luyện, đừng nói một ngoại nhân như ngươi, dám ngông cuồng như thế, không phải lấn Vạn Tịch Phong ta không người!

Tuyết Đao trợn tròn mắt giận dữ, giờ khắc này, Diệp Chân thậm chí có một loại cảm giác, nếu hắn lần nữa chọc giận Tuyết Đao, Tuyết Đao có thể sẽ thuận thế tập kích hắn.

Nếu Diệp Chân không biết Tuyết Đao bị Huyết Ma hộ pháp Huyết Linh phụ thân, khả năng thực sẽ xảy ra loại tình huống này, hơn nữa rất có thể bị Tuyết Đao tập kích thành công.

Nhưng hiện tại, đối mặt Tuyết Đao quát, Diệp Chân mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía chưởng môn Dịch Hàn Sương.

Nói thật, đối với điều thỉnh cầu này của Diệp Chân, Dịch Hàn Sương cũng tức giận, dưới tình huống bình thường, ai dám đưa ra loại thỉnh cầu vô lý này?

Nhưng mà, nghĩ nghĩ, Dịch Hàn Sương vẫn đè xuống nộ khí.

Thân là thượng giả, quan trọng nhất là khắc chế, phải cân nhắc vì lợi ích tông môn.

Không cần thiết bởi vì việc này mà triệt để đắc tội Diệp Chân, dù sao thân phận bây giờ của Diệp Chân trong toàn bộ Hắc Long Vực đã không phải bình thường.

- Diệp thiếu hiệp, thật có lỗi! Chính như Tuyết Đao Đại trưởng lão nói, Tịch Diệt kiếm điển chính là trọng điển lập tông của Vạn Tịch Phong chúng ta, đừng nói truyền ra ngoài, chính là trong tông môn, không phải chưởng môn không được tu luyện.

Dịch Hàn Sương nói.

- Dịch chưởng môn, chẳng lẽ không có ngoại lệ sao? Hơn nữa, chỉ là tâm pháp của Tịch Diệt kiếm điển.

Nhìn thấy Diệp Chân chưa hết hi vọng, sắc mặt Dịch Hàn Sương đột ngột trầm xuống, nhưng hàm dưỡng chưởng môn làm cho nàng vẫn đè xuống nộ khí, nhưng đã mặt trầm như nước, mặc kệ ai cũng có thể nhìn ra nàng đã vì cực kỳ không vui.

- Ngoại lệ sao? Quả thật có, chỉ nhưng mà.

- Họ Diệp, bản trưởng lão có thể hiểu thành ngươi đang nguyền rủa khí vận Vạn Tịch Phong tông môn chúng ta sao?

Tuyết Đao đột nhiên hướng về phía Diệp Chân cười nhạo.

- Ngoại lệ nha, quả thật có!

- Nếu có đệ tử có thể lập xuống đại công đủ để ảnh hưởng đến sinh tử tồn vong của Vạn Tịch Phong, có thể lấy Tịch Diệt kiếm điển ban thưởng. Diệp Chân, ngươi nhất định phải hỏi cái ngoại lệ này, chẳng lẽ cho rằng Vạn Tịch Phong chúng ta có họa sinh tử tồn vong làm cho ngươi có thể giải quyết?

- Ta đã nghe nói, dù ở dân gian nguyền rủa sinh tử cũng chính là oán lớn, nếu có người nguyền rủa vận mệnh quốc gia, chính là tử tội! Diệp Chân ngươi coi như thiếu niên đắc ý cũng không nguyền rủa khí vận Vạn Tịch Phong chúng ta?

Tuyết Đao vừa ra dăm ba câu, không chỉ có các trưởng lão trong trong đại điện, mà cả chưởng môn Dịch Hàn Sương cũng trợn mắt đối với Diệp Chân.

Trong bất tri bất giác, mọi người đều bị Tuyết Đao châm ngòi, trưởng lão Lãnh Nguyệt luôn đối chọi gay gắt với Tuyết Đao thấy Tuyết Đao đại xuất danh tiếng, cũng không nhịn được nhảy ra ngoài chỉ tay giận mắng Diệp Chân, muốn lật về một ván.

- Diệp Chân, uổng Vạn Tịch Phong chúng ta còn cho ngươi chỗ ngồi dành cho khách quý, không ngờ lại sinh ra tâm tư xấu xa đối với Vạn Tịch Phong chúng ta như vậy, quả thực mặt người dạ thú!

Các trưởng lão khác cũng không cam lòng lạc hậu, từng người nhảy dựng lên nổi giận quát Diệp Chân, nhẹ nhất đều đang mắng Diệp Chân lòng tham quá mức.

Thấy thế, Tuyết Đao mỉm cười, trong đôi mắt hiện lên vẻ đắc ý, nhưng càng nhiều, lại là độc ác.

Ngay khi mới vừa nghe Diệp Chân yêu cầu Tịch Diệt kiếm điển, một độc kế đã tạo ra trong lòng Tuyết Đao, bây giờ bước đầu tiên của độc kế này đã triệt để bốc lên cừu thị của toàn bộ tông môn đối với Diệp Chân, triệt để thành công.

Ban đêm làm sơ an bài, nói không chừng tối hôm nay có thể thuận lợi xử lý Diệp Chân.

Nhìn phần đông trưởng trong tông môn lão nhao nhao chỉ trích Diệp Chân, Bạch Tâm không minh bạch đây mọi việc lại có chút gấp. Bởi vì ngay cả nàng cũng nghĩ không thông Diệp Chân tại sao lại đưa ra loại yêu cầu cực kỳ vô lý này.

- Mặt người dạ thú?

Đột nhiên, bị Lãnh Nguyệt chỉ vào cái mũi mắng Diệp Chân phơi cười một tiếng, hướng về phía Lãnh Nguyệt có chút chắp tay nói.

- Hi vọng sau một canh giờ, Lãnh Nguyệt trưởng lão còn có thể bảo trì loại ý nghĩ này!

Câu nói này của Diệp Chân cực kỳ ngoài ý muốn, không chỉ có Lãnh Nguyệt có chút ngạc nhiên, ngay cả Dịch Hàn Sương cũng bất ngờ vì câu nói này, hình như trong lời nói có hàm ý?

Sau một canh giờ, có ý tứ gì.

Không đợi đám người kịp phản ứng, Diệp Chân đã đưa ánh mắt nhìn về phía Đại trưởng lão Tuyết Đao đang có chút đắc ý.

- Tuyết Đao Đại trưởng lão, thật ra nói đến ta hẳn phải cảm tạ ngươi!

Diệp Chân đột nhiên nói.

- Cảm tạ ta? Vì sao? Chẳng lẽ ta mắng ngươi khiến ngươi sướng, còn muốn để cho lão phu mắng ngươi một trận nữa?

Đại đa số Huyết Ma đều là hạng người trời sinh tính cay nghiệt âm độc, Tuyết Đao bị Huyết Ma hộ pháp Huyết Linh phụ thân mới mở miệng đã trào phúng Diệp Chân đến cực điểm, ngôn từ này làm cho lông mày Dịch Hàn Sương hơi nhíu.

Trưởng lão Tuyết Đao làm trụ chống trời của Vạn Tịch Phong hôm nay hình như có chút thất thố!

Một vài trưởng lão khác có chút nông cạn, nghe Tuyết Đao trào phúng cũng thuận thế hướng về phía Diệp Chân cười lên ha hả.

Đám người đang cười lớn, Diệp Chân lại chững chạc đàng hoàng nhìn Tuyết Đao nói.

- Tại sao phải cảm tạ ngươi? Nguyên nhân rất đơn giản!

- Bởi vì Tuyết Đao Đại trưởng lão cho Diệp mỗ cơ hội nhìn qua Tịch Diệt kiếm điển!

- Bởi vì Tuyết Đao Đại trưởng lão cho Diệp mỗ có cơ hội lập công trước sinh tử tồn vong của Vạn Tịch Phong! Nếu không nhờ Tuyết Đao Đại trưởng lão, tâm nguyện lĩnh hội Tịch Diệt kiếm điển của ta chỉ sợ rơi vào khoảng không!

Thoáng chốc, tất cả thanh âm đều yên lặng xuống, trong đại điện im đến nổi tiếng kim rơi cũng có thể nghe được!

Sắc mặt Dịch Hàn Sương đã tái nhợt một mảnh, bao gồm các trưởng lão ở đây, sắc mặt cũng kịch biến.

Nếu như nói lúc trước, Diệp Chân yêu cầu Tịch Diệt kiếm điển, còn có thể coi như hiểu lầm cười một tiếng mà qua, như vậy mấy câu nói đó của Diệp Chân là đang trần trụi khiêu khích Vạn Tịch Phong.

Đây cũng không phải đang nguyền rủa Vạn Tịch Phong, mà trắng trợn nói thẳng, Vạn Tịch Phong lập tức sẽ phải xong đời, còn phải dựa vào Diệp Chân hắn cứu vớt.

Dịch Hàn Sương coi như hàm dưỡng cho dù tốt, lúc này cũng không nhịn được, vỗ bàn một cái, muốn nổi giận.

Nhưng vào lúc này, Diệp Chân đột nhiên mở miệng nói với Bạch Tâm.

- Bạch sư muội, tin tức ngươi điều tra được, lúc này chưa bẩm báo hướng Dịch chưởng môn, còn chờ đến khi nào? Thật chẳng lẽ phải chờ tới khi Vạn Tịch Phong đại họa lâm đầu sao?

Bạch Tâm ngẩn người, trên người đột nhiên bay lên một đạo Thần Hồn ba động, sau đó hướng về phía Dịch Hàn Sương báo cáo thứ Diệp Chân gọi là tình báo.

Các trưởng lão còn lại thì bị lời nói của Diệp Chân sợ đến ngẩn người một chút, ngay cả Lãnh Nguyệt bên cạnh cũng ngẩn người.

Đương nhiên, nguyên nhân làm cho bọn hắn thất thần không phải bởi vì lời nói của Diệp Chân, mà bởi vì thần sắc biến hóa của chưởng môn.

Trong tích tắc trước, chưởng môn Dịch Hàn Sương còn mặt đầy giận dữ, muốn quát Diệp Chân một trận, thậm chí khu trục Diệp Chân, nhưng sau khi Thần Hồn ba động quanh người Bạch Tâm bay lên, thần sắc Dịch Hàn Sương lại trở nên kinh ngạc dị thường, thậm chí không nhịn được la thất thanh.

- Tâm nhi, can hệ trọng đại, lời ấy là thật!

- Sư tôn, đệ tử sao dám hồ ngôn loạn ngữ đối với chuyện này! Vừa rồi lúc luận võ đệ tử chính vì vì khổ đợi tin tức này, nên mới phân tâm thất thần. Lúc này, cách lúc đệ tử phát ra phù tấn đã gần một canh giờ, chính là…

Trên gương mặt xinh đẹp của Bạch Tâm đột ngột hiện lên một tia bi sắc.

Dịch chưởng môn ngoài ý muốn nhìn chằm chằm Tuyết Đao, ánh mắt hơi nghi hoặc một chút nhìn về phía Diệp Chân.

- Diệp thiếu hiệp, ngươi đến cùng phát hiện cái gì, còn xin chỉ rõ?

Cái nhìn này của Dịch Hàn Sương làm cho Tuyết Đao có chút hãi hùng khiếp vía, một loại dự cảm bất hảo đột ngột nổi lên trong lòng, Lãnh Nguyệt một bên và các trưởng lão khác cũng không hiểu thấu.

Làm sao mà đột nhiên chưởng môn thay đổi thái độ với Diệp Chân?

Diệp Chân cũng không trả lời vấn đề của Dịch Hàn Sương, mà quay người nhìn về phía Tuyết Đao.

- Tuyết Đao Đại trưởng lão, hoặc nói dư nghiệt Huyết Thần Giáo - Huyết Linh hộ pháp, chuyện cho tới bây giờ, ngươi muốn giả vờ tới khi sao?

Lời vừa dứt, một tầng Xích Ngọc sắc quang hoa đột ngột tuôn ra toàn thân Diệp Chân, song chưởng dâng lên, ẩn có lôi quang thoáng hiện.

- Cái gì? dư nghiệt Huyết Thần Giáo - Huyết Ma hộ pháp Huyết Linh?

Thần sắc Dịch Hàn Sương đột ngột trở nên dị thường kinh ngạc, một bộ dáng khó có thể tin.

Thần sắc ba người Tuyết Đao, Hoa Đức và Tôn Tử Ôn cũng kinh ngạc. Bọn hắn làm sao cũng không nghĩ ra, Diệp Chân vạch trần bọn hắn ngay chỗ này.

Để Diệp Chân ngoài ý muốn chính là, người thứ nhất nhảy ra phản bác lại không phải bất kỳ người nào trong ba người Tuyết Đao, Hoa Đức, Tôn Tử Ôn, mà là một trưởng lão khác của Vạn Tịch Phong.

- Trò cười! Diệp Chân, coi như ngươi vì đạt được Tịch Diệt kiếm điển cũng không cần vu hãm Tuyết Đao Đại trưởng lão là Huyết Ma? Đại trưởng lão và chúng ta sớm chiều ở chung gần trăm năm, hắn có phải Huyết Ma hay không, sao chúng ta lại không biết?

Lúc này, Tuyết Đao hoặc nói Huyết Linh mới phản ứng lại.

- Hừ, họ Diệp, ngươi coi ta là không đủ thông minh, hay là đầu heo? Muốn hãm hại lão phu, cũng không cần nghĩ ra một chiêu ngốc nghếch như thế!

Mặc dù Tuyết Đao nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng Hoa Đức và Tôn Tử Ôn bên cạnh Tuyết Đao, thần sắc lại trở nên khẩn trương không thôi, chợt bắt đầu bất động thanh sắc lui về phía sau.

- Chư trưởng lão, chẳng lẽ các ngươi không biết chuyện Huyết Ma có thể phụ thân sao?

- Trò cười, Tuyết Đao ta tu vi bực nào, há có thể bị Huyết Ma phụ thân?

Huyết Linh đang tiếp tục giảo biện.

Đây cũng ý lại lớn nhất của Huyết Linh, bởi vì cường giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, lực lượng Thần Hồn cực kỳ cường đại, cho dù Huyết Ma hộ pháp cũng khó có thể phụ thân.

- Chính là, nếu như các ngươi không phải, vậy vì sao Hoa trưởng lão và Tôn trưởng lão phải lui về phía sau?

Đang khi nói chuyện, Diệp Chân đưa ánh mắt nhìn về phía Dịch Hàn Sương.

- Dịch chưởng môn, nếu như ngươi lại không mở miệng, dưới Tuyết Đao hiệu lệnh, ta chỉ sợ sẽ bị các trưởng lão Vạn Tịch Phong các ngươi cùng nhau vây công!

Nháy mắt Diệp Chân mở miệng, sắc mặt Tuyết Đao đột ngột phát lạnh, vung tay giận dữ hét.

- Bắt giữ Diệp Chân ngậm máu phun người lớn mật cuồng đồ này lại cho ta!

- Dừng tay! Ai cũng không được động thủ!

Thanh âm của Dịch Hàn Sương như tiếng sấm đột ngột vang vọng toàn bộ đại điện.

- Chưởng môn, ngươi!

Tuyết Đao giận dữ.

Dịch Hàn Sương lại mặt như băng chất vấn Tuyết Đao.

- Có hai vấn đề, còn hi vọng ngươi có thể thật lòng trả lời ta!

- Vì sao trong một tháng này, năm đệ tử chân truyền, mười tám ngoại sự trưởng lão, còn có Cửu trưởng lão vệ quốc đường, bị ngươi phái ra ngoài tông môn phục vụ, từng cái đều mịt mù không có tin tức gì, phù tấn không trở về, giống như biến mất khỏi nhân gian?

Lời vừa nói, tất cả trưởng lão trong đại điện đều ngẩn người, Tuyết Đao lúc trước đang giảo biện cũng ngẩn người.

- Còn có, hôm nay, sau khi ngươi về tông, vì sao ba tên ngoại sự trưởng lão tu vi cao tới Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong bị ngươi khẩn cấp triệu kiến lại hư không tiêu thất, bọn hắn đến cùng đi nơi nào?

- Nói, ngươi đến cùng là ai?

Dịch Hàn Sương đột ngột vỗ bàn đứng lên.