Chương 450 Huyền Băng Tiên Tử
Cả nước đông chinh...
Vẻn vẹn nhìn thấy mấy chữ này, dù bên tông môn không gửi phù tấn khẩn cấp, Diệp Chân cũng lập tức chạy trở về.
Tính toán ra, thời gian cách lúc tiến vào thượng cổ Ma Hồn chiến trường đoạt đến Chiến Hồn Huyết Kỳ đã sắp ba năm rưỡi.
Nếu đế quốc khác đoạt đến Chiến Hồn Huyết Kỳ, phần lớn đều sẽ lập tức bắt đầu chinh phạt, Hắc Thủy quốc lại khác.
Hắc Thủy quốc ứng chiến tứ phương, cự địch khắp nơi ngoài biên giới, quốc lực hao tổn nghiêm trọng, cho nên, sau khi Diệp Chân đoạt lại Chiến Hồn Huyết Kỳ, Hắc Thủy quốc cũng không phát động chiến tranh.
Mà mượn uy lực của Chiến Hồn Huyết Kỳ, bắt đầu nghỉ ngơi lấy lại sức. Có Chiến Hồn Huyết Kỳ tọa trấn bên trong Hắc Thủy quốc, quốc gia xung quanh, cho dù Nam Man bộ lạc cũng không dám mở chiến sự đối với Hắc Thủy quốc.
Loại tình huống này, quốc lực của Hắc Thủy quốc đã nhanh chóng khôi phục.
Nhưng trong nhận thức của tất cả mọi người, sau khi đoạt được Chiến Hồn Huyết Kỳ chỉ có thể tiếp tục năm năm, mặc dù quốc lực của Hắc Thủy quốc chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng vẫn đã bắt đầu phát động đông chinh.
Nếu còn không phát động đông chinh, một năm rưỡi sau, Chiến Hồn Huyết Kỳ sẽ phải bay mất.
Về phần chuyện Diệp Chân đã làm cho Chiến Hồn Huyết Kỳ vĩnh cửu nhận chủ, vĩnh cửu nắm giữ Chiến Hồn Huyết Kỳ, hắn cũng không tính nói.
Diệp Chân loáng thoáng cảm thấy, tương lai hắn rất có thể rời khỏi Hắc Long Vực đi các Vực Giới khác xông xáo.
Cho nên Diệp Chân muốn thừa dịp mình đang còn trong Hắc Long Vực, giúp Hắc Thủy quốc tranh thủ thêm chút lợi ích.
Ngay sau đó, Diệp Chân chào từ biệt Dịch Hàn Sương, cưỡi tiểu Miêu đi suốt đêm hướng về Hắc Thủy quốc.
Tốc độ bình thường của Vân Dực Hổ Vương là hơn sáu vạn dặm một ngày, Diệp Chân cung ứng một chút Linh Tinh Yêu Đan, một ngày bay bảy tám vạn dặm không có bất cứ vấn đề gì.
Vẻn vẹn ba ngày sau, Diệp Chân đã bay đến môn hộ Đại Dã Quan phía đông Hắc Thủy quốc, bởi vì có Chiến Hồn Huyết Kỳ uy hiếp. Bắt đầu từ ba năm trước, Đại Dã Quan đã giảm bớt số lượng trú quân, trở nên hơi quạnh quẽ.
Khi Diệp Chân bay đến, Đại Dã Quan vẫn quạnh quẽ giống như quá khứ, nhưng mà ở trên bầu trời Diệp Chân vẫn bén nhạy phát hiện, thỉnh thoảng có đám bộ đội nhỏ bắt đầu vô thanh vô tức tập kết hướng Đại Dã Quan.
Thậm chí phía trên Đại Dã Quan, Diệp Chân còn thấy võ giả Dẫn Linh cảnh trinh sát tuần hành đang hỏi Diệp Chân hắn.
Mặt ngoài xem ra Đại Dã Quan vẫn như cũ như thường nhưng Diệp Chân đi ngang qua lại phát hiện, khí tức chiến tranh đã đập vào mặt.
Bởi vì đông chinh, chính là tiến công địch nhân vốn có của Hắc Thủy quốc - Kiếm Nguyên đế quốc!
Một ngày sau, Diệp Chân đã tới Tề Vân tông.
Nhưng mà, trở lại Tề Vân tông, Diệp Chân cũng không đi gặp mặt chưởng môn, mà thẳng đến Tiên Nữ Phong!
Khi Diệp Chân chạy về Tiên Nữ Phong, đầy ngập chờ mong, lập tức hóa thành nồng đậm thất vọng.
- Đã một năm, còn chưa trở lại.....
Thật ra, lúc quay lại Tiên Nữ Phong, Diệp Chân đã biết hi vọng xa vời, nhưng càng hi vọng xa vời, Diệp Chân càng hi vọng nhìn thấy Thải Y xuất hiện.
Lúc trước, lúc Thải Y rời đi nói nhanh nhất một năm chậm nhất ba năm, bây giờ, đã một năm trôi qua đi....
- Không tệ. Ra ngoài không đến một năm, tu vi đã thăng đến Hóa Linh cảnh tứ trọng, có thể, tiểu tử ngươi!
Lưng vang lên thanh âm, Diệp Chân bỗng nhiên quay người, sau lưng, Liêu Phi Bạch thanh lãnh như băng liên chẳng biết lúc nào vô thanh vô tức xuất hiện.
- Liêu giáo tập!
Diệp Chân cười khổ một tiếng, chẳng biết tại sao, mỗi một lần nhìn thấy Liêu Phi Bạch, Liêu Phi Bạch đều sẽ cho Diệp Chân một loại khác cảm giác cao thâm khó dò.
Bây giờ, Diệp Chân bằng vào Kinh Hồn Thiên Lôi, cho dù đối mặt cường giả Chú Mạch cảnh cũng có thể thong giong đào thoát, nhưng trước mặt Liêu Phi Bạch, lực lượng của hắn sẽ tan biến hoàn toàn không.
Đây là một loại cảm giác vô cùng kỳ quái, dù ở trước mặt chưởng môn Quách Kỳ
Kinh, Diệp Chân cũng sẽ không có loại cảm giác này.
- Đi, trước bồi lão nương đánh một trận, trong toàn bộ tông môn đều không có người nào dám làm đối thủ của lão nương!
- Xem kiếm!
Hưu!
Khẽ quát một tiếng, huyền băng kiếm quang to lớn đột ngột bổ xuống đầu, trong nháy mắt nhiệt độ thấp phun ra trực tiếp làm huyết dịch Diệp Chân đóng băng!
Một Hắc Long Bãi Vĩ nổ nát huyền băng kiếm quang, Diệp Chân nháy mắt phi thân lên, kiếm trong tay Liêu Phi Bạch đột ngột một hóa mười, mười hóa trăm, trăm hóa ngàn, bên trên thành đạo huyền băng kiếm quang đột ngột dệt thành một đạo huyền băng kiếm võng, hướng về Diệp Chân tầng tầng che đậy.
- Đến hay lắm!
Khẽ quát một tiếng, Diệp Chân điểm ra một Phù Vân Chỉ, lập tức đại chiến với Liêu Phi Bạch.
Một trận chiến này ngay từ đầu đã chiến đến kinh thiên động địa, động tĩnh kinh người, cơ hồ kinh động đến trọn bộ trưởng lão và cả chưởng môn Tề Vân tông.
Nhưng chiến đấu giữa hai người, ngay cả một khắc đồng hồ đều không kéo dài nữa, Diệp Chân giống như diều hâu nâng con gà con bị Liêu Phi Bạch bắt được.
Liêu Phi Bạch bắt được Diệp Chân giống như một người điên, không ngừng dùng roi Linh Lực hung hăng quất Diệp Chân, quất đến Diệp Chân nhe răng nhếch miệng, còn vừa quất, vừa mắng.
- Tốt cho tên hỗn đản ngươi, dám dùng Thiên Lôi oanh ta, có phải muốn phá lão nương giống như… làm cho lão nương vĩnh viễn không gả ra được hay không?
- Ta.... Ta nào dám... Ta đây không phải bị ngươi ép à.... Lại nói, ngươi không phải còn rất tốt đấy sao?
- Rất tốt? Còn dám nói ta rất tốt?
- Một đầu mái tóc thẳng đen dài của lão nương lại bị ngươi oanh thành đầu trọc, ngươi cứ nói đi, ngươi thường thế nào ta, kém một chút, ngay cả lông mày của lão nương cũng cho đánh.... Ba!
Nói đến thì giận, Liêu Phi Bạch lại quất một roi lên lưng Diệp Chân.
Thật ra đối với Hậu Thiên linh thể đã sắp đại thành như Diệp Chân mà nói, một roi Linh Lực này căn bản không đau, nhưng mất mặt...!
Nhưng mà, nói đi nói lại thì, thua ở trong tay Liêu Phi Bạch cũng không mất mặt.
Nếu Liêu Phi Bạch nguyện ý, chỉ sợ trong tông môn ngoại trừ chưởng môn ra, tất cả trưởng lão đều có thể bị Liêu Phi Bạch xách lên quất một roi.
Chiến lực của Liêu Phi Bạch bây giờ nghĩ thôi đã cảm thấy kinh khủng!
Diệp Chân cơ hồ vận dụng tất cả thực lực, ngoại trừ không dùng Chiến Hồn Huyết Kỳ gia trì ra, ngay cả Kinh Hồn Thiên Lôi cũng vận dụng.
Nhưng quỷ dị chính là, khi Kinh Hồn Thiên Lôi của Diệp Chân đánh xuống, quanh người Liêu Phi Bạch đột nhiên bao trùm một tầng huyền băng màu xanh lại ngăn được Kinh Hồn Thiên Lôi luôn.
Sau đó, khi đạo Kinh Hồn Thiên Lôi thứ hai của Diệp Chân đánh xuống, Liêu Phi Bạch giống như diều hâu bắt gà con, bắt được Diệp Chân. Đương nhiên, đạo Kinh Hồn Thiên Lôi thứ hai của Diệp Chân cũng thừa dịp Liêu Phi Bạch bắt mình thành công mà nổ nàng thành đầu trọc.
Không thể không nói, Liêu Phi Bạch biến thành đầu trọc vẫn có một cảm giác hàm súc thú vị đặc biệt, Diệp Chân cảm giác so trước kia càng thêm kinh diễm, ừm, nếu như không mở miệng, sẽ không khác gì một Huyền Băng tiên tử.
- Tốt, Phi Bạch, Diệp Chân vừa mới trở về. Để cho hắn nghĩ ngơi một hồi!
Quách Kỳ Kinh có chút nhìn không được.
- Nghĩ ngơi, hắn trước bồi thường tóc của ta lại nói, đầu trọc xấu như vậy, ta làm sao ra ngoài gặp người!
- Ai nói xấu, Liêu giáo tập, ta cảm thấy sau khi ngươi biến thành đầu trọc, càng thêm kinh diễm hơn so với trước kia, phối hợp một thân áo lam và huyền băng Linh Lực phun ra nuốt vào quanh người đơn giản như băng tiên!
Theo bản năng, Diệp Chân thốt ra.
Đột ngột làm cho Liêu Phi Bạch ngẩn người.
Dùng ngón tay nhỏ nhắn khẽ vuốt một đầu trọc, có chút do dự nhìn Diệp Chân hỏi.
- Thật? Xinh đẹp hơn trước kia? Còn như băng tiên?
- Đương nhiên, so trân châu còn trân hơn! Ngươi bây giờ chính là một Huyền Băng tiên tử!
- Huyền Băng tiên tử?
Nghe được Diệp Chân khen tặng. Gương mặt Liêu Phi Bạch trong nháy mắt đỏ lên, nhưng chỉ đỏ lên một chút đã khôi phục như thường.
Sau đó, Liêu Phi Bạch cười ha hả.
- Huyền Băng tiên tử, tốt, ta thích!
- Diệp Chân ngươi gọi cái danh xưng Huyền Băng tiên tử này làm ta thích, ừm, so với "Yêu Diện La Sát" mà trước kia mọi người cứng rắn gắn trên đầu ta, tốt hơn gấp trăm ngàn lần!
- Ừm, xem ở phân thượng "Huyền Băng tiên tử". Diệp Chân, tạm tha cho ngươi mối thù hủy tóc!
Nghe vậy, Diệp Chân cười khổ.
- Đa tạ Liêu giáo tập....
Bị người ta đánh, còn phải tạ người ta, đây là chuyện gì xảy ra.
- Hả?
Không ngờ, khuôn mặt Liêu Phi Bạch đột ngột trầm xuống, phát ra một tiếng chưa tròn hừ lạnh.
Có chút ngẩn người, Diệp Chân ngay lập tức hiểu được.
- Đa tạ Huyền Băng tiên tử....
Nghe vậy, khuôn mặt Liêu Phi Bạch vừa mới chìm xuống lúc này mới trở nên bắt đầu vui vẻ.
- Từ hôm nay trở đi, đại hào của ta là Huyền Băng tiên tử, ừm, ai dám gọi bậy, có thể thử một chút....
Trong nháy mắt tiếp theo, thanh âm thanh lãnh của Liêu Phi Bạch truyền khắp toàn bộ Tề Vân tông, làm cho sắc mặt các trưởng lão trong tông môn ẩn tại tứ phương quan chiến đều trở nên hơi khó nhìn.
Nào có tự mình phong danh hiệu cho mình?
Còn là Huyền Băng tiên tử, Huyền Băng La Sát còn tạm được?
Đương nhiên, mấy câu nói đó, bọn hắn cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, nếu dám nói ra, thủ đoạn của Liêu Phi Bạch trên người Diệp Chân sẽ đánh trên người bọn hắn, bọn hắn sẽ muốn khóc cũng không khóc được.
- Diệp Chân, không ngờ một năm không gặp, tu vi ngươi không chỉ bão táp, mà cả chiến lực cũng tăng nhanh đến trình độ như vậy, lại có thể ác chiến với Phi Bạch gần một khắc đồng hồ, không tầm thường, xem ra, tương lai là thiên hạ của người trẻ tuổi các ngươi!
Thất trưởng lão Chung Ly vọt đến trước người Diệp Chân, nhìn Liêu Phi Bạch rời đi, cảm thán.
- Chỗ nào, ta cách chư vị trưởng lão còn kém xa lắm....
- Diệp Chân, ngươi phải hiểu được, câu nói này của ta cũng không phải đang khen tặng ngươi hay khích lệ ngươi, mà là nói thật. Không nói gạt ngươi, ba tháng trước, Phi Bạch phá quan mà ra, cơ hồ so tài mấy lần với các trưởng lão trong tông!
- Lão phu cũng không cần nói, dưới tay Phi Bạch, vẫn chưa qua mười chiêu, ngay cả Đại trưởng lão tu vi cao nhất cũng chỉ giữ vững được nửa khắc đồng hồ, đã bất đắc dĩ nhận thua, nếu nhận thua trễ một chút, chỉ sợ búi tóc sẽ bị tước mất.
Chung Ly thở dài.
- Liêu giáo tập lợi hại như vậy?
Nghe chiến tích của Liêu Phi Bạch trong tông môn, Diệp Chân chân chính bị kinh hãi.
- Phi Bạch là đệ tử có thiên phú dị bẩm cao nhất Tề Vân tông chúng ta trăm năm qua, thậm chí không kém gì ngươi, hơn nữa, con đường võ đạo của nàng phi thường chuyên chú, uy lực của Huyền Băng kiếm đạo trong tay của nàng rực rỡ hào quang.
Nghe nói, một tháng trước, nàng và chưởng môn từng có qua một trận chiến.
Chung Ly nói.
Nghe vậy, con mắt Diệp Chân đột nhiên trừng ra.
- Thắng bại như thế nào?
Chung Ly Cảnh chậm rãi lắc đầu.
- Không biết!
- Nhưng mà, sau ngày hôm đó, đùi phải của chưởng môn cà nhắc nửa tháng, ngay cả bước đi đều chịu ảnh hưởng, gần đây mới khôi phục, mà từ một tháng trước Phi Bạch bắt đầu ít lộ diện. Tính toán ra, hôm nay mới là lần thứ hai lão phu nhìn thấy nàng trong tháng này.
- Đều có tổn thương, như vậy đến cùng người nào thắng?
Diệp Chân rất hiếu kỳ!
- Hỏi lão phu, lão phu đi hỏi ai? Nếu tiểu tử gan lớn thì đi hỏi chưởng môn đi.
- Mau đi đi, chưởng môn đã ở trong tĩnh thất chờ ngươi, chuẩn bị cùng ngươi thương thảo chuyện đông chinh!