Chương 451 Xấu Xa Trong Quân
Quách Kỳ Kinh cho Diệp Chân hai lựa chọn.
Lựa chọn thứ nhất, để cho Diệp Chân trở thành một trong ba đại phó soái đông chinh, có thể là hư danh, cũng có thể là thực chức, chỉ cần Diệp Chân nguyện ý, dạng chức vị gì đều có thể cho Diệp Chân.
Bất luận là vận lương, dò hỏi tình báo, lại hoặc tự mình thống soái một đại quân mười vạn người bày mưu nghĩ kế lại hoặc xông pha chiến đấu đều có thể, chỉ cần Diệp Chân nguyện ý.
Lựa chọn thứ hai, tùy ý treo một danh hiệu đặc sứ tòng quân, nghe tuyên không nghe điều, chỉ cần tại thời cơ thích ứng thôi động Chiến Hồn Huyết Kỳ phối hợp với đại quân chiến đấu là được.
Mỗi một người nam nhi đều có một giấc mộng nhiệt huyết, đều có một giấc mộng hành quân, điểm này, Diệp Chân cũng không ngoại lệ.
Dưới tình huống bình thường, đại đa số mọi người đều sẽ chọn lựa chọn thứ nhất, dù sao thống soái một đại quân mười vạn người tiến hành chiến đấu là một chuyện không tầm thường.
Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, Diệp Chân vẫn từ bỏ lựa chọn thứ nhất.
Nếu để cho hắn thống soái một đại quân, thế thì trên cơ bản đều không có chiến thuật gì có thể nói. Đến một lần Diệp Chân không biết nên chỉ huy như thế nào, thứ hai, chỉ cần Diệp Chân tự mình xông đi lên, dạng thống soái gì của quân địch e là cũng phải xong đời, trừ phi Thống soái của bọn họ là loại nhân vật như chưởng giáo Kiếm Nguyên tông.
Nếu nói như thế cũng quá không thú vị.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là nếu như nhậm chức phó soái, vậy mang ý nghĩa Diệp Chân sẽ phải bị cột vào trong quân doanh, không được tự do.
Mặc dù nói Hắc Thủy quốc đã bắt đầu đông chinh, nhưng mà tin tức đông chinh khoảng chừng bên trong cao tầng vừa mới làm ra quyết sách không lâu, Chiến tranh là một việc cực kỳ phức tạp, phải chuẩn bị hậu cần, quân đội tập kết xuất phát đều cần thời gian dài. Chờ đại chiến chân chính bắt đầu, nhanh nhất cũng cần thời gian nửa năm.
Diệp Chân cũng không muốn thời gian nửa năm bỗng lãng phí ở trong quân doanh.
Cho nên, Diệp Chân lựa chọn danh hiệu đặc sứ tòng quân, cho dù khi đại chiến bắt đầu cũng có thể tự do tự tại hành động, không chịu quân lệnh ước thúc, đương nhiên, nên phối hợp vẫn cần phối hợp.
- Diệp Chân, ngươi đã lựa chọn danh hiệu đặc sứ tòng quân này, cần mau sớm xuống núi đưa tin vào bên trong quân bộ Hắc Thủy Vương Thành.
Sau khi Diệp Chân làm ra lựa chọn, Quách Kỳ Kinh nói.
Nghe vậy, chân mày Diệp Chân cau lại.
- Chưởng môn, không phải nói đặc sứ tòng quân này rất tự do, làm sao còn muốn đi quân bộ đưa tin?
- Còn không phải vì Chiến Hồn Huyết Kỳ!
Quách Kỳ Kinh khẽ nở nụ cười.
- Lực lượng quân đội lần này đông chinh. Chín mươi chín phần trăm đến từ Chiến Hồn Huyết Kỳ. Nếu không phải có Chiến Hồn Huyết Kỳ ủng hộ, bọn hắn nào dám dễ dàng đông chinh?
- Quân đội thậm chí đã hướng bản tọa đưa ra yêu cầu, muốn tạm thời giao lại Chiến Hồn Huyết Kỳ cho bọn hắn. Sau khi bị lão phu kiên quyết cự tuyệt, ngược lại yêu cầu người nắm giữ Chiến Hồn Huyết Kỳ nhất định phải nhanh chóng đi quân bộ đưa tin, để trao đổi chuyện phối hợp.
- Như vậy à...
- Vậy được rồi, vậy ta vào ngày mai sẽ đi Hắc Thủy Vương Thành!
- Tốt, nhanh lên đi thôi, nhóm gia hỏa quân bộ những ngày này đã thúc đẩy lão phu đến thảm.
Quách Kỳ Kinh khẽ nở nụ cười.
....
Ngày thứ hai, Diệp Chân lần nữa bị Liêu Phi Bạch mới được danh hào Huyền Băng tiên tử hung hăng giày xéo một trận, chật vật không chịu nổi rời khỏi Tề Vân tông.
Nhìn thấy Diệp Chân phiên nhiên đi xa, sắc mặt các trưởng lão Tề Vân tông trong nháy mắt đã biến thành mướp đắng, từng người ngay đầu tiên trốn vào hang ổ của mình, người nào tuyên bố bế quan thì bế quan, ra ngoài dạo chơi thì dạo chơi, ai cũng đều cao tuổi rồi, ai cũng không muốn lại bị Liêu Phi Bạch chà đạp.
.....
Hắc Thủy Vương Thành mặc dù là đế đô của Hắc Thủy quốc nhưng mà cẩn thận tính toán ra, số lần mà Diệp Chân tới cũng không nhiều, thậm chí là toà Vũ An Hầu phủ ở trong Hắc Thủy Vương Thành kia cũng một mực để đó không dùng.
Đến Hắc Thủy Vương Thành, chuyện thứ nhất Diệp Chân làm cũng không phải tiến về quân bộ đưa tin mà mang theo một phần hậu lễ đi thăm viếng tổng bộ đầu Hình bộ -
Lưu Đại Đồng.
Nếu không có Lưu Đại Đồng truyền thụ cho thuật dịch dung chân biến, số lần mà Diệp Chân không thể sống trở về đã không biết bao nhiêu.
Cho nên trong lòng Diệp Chân đã xem Lưu Đại Đồng như ân sư đối đãi.
Phủ đệ Lưu Đại Đồng cũng không lớn, chỉ là một hai tiểu viện. Đừng nhìn Lưu Đại Đồng Hình có danh hiệu bộ tổng bộ đầu nghe vào rất uy phong, trên thực tế, phẩm giai cũng không cao, chỉ là tòng Lục phẩm, chỉ hơn huyện lệnh ở địa phương nửa cấp mà thôi.
Bởi vì Diệp Chân trước đây ở trong phủ của Lưu Đại Đồng dạo qua gần nửa năm, trong phủ trên dưới đều rất quen thuộc, trực tiếp vào cửa, nhưng mà người gác cửa nói Lưu Đại Đồng đang gặp khách, Diệp Chân đành phải đến một bên phòng khách chờ.
Ngay lúc Diệp Chân vừa mới bước vào phòng khách ở bên cạnh, một vị thân mang quân phục, tuổi tầm chừng ba mươi từ phòng khách bước nhanh mà ra, gương mặt lạnh lùng.
Lưu Đại Đồng đã chừng năm mươi, thân hình hơi gù, theo sát ở phía sau mặt đầy sầu khổ, không nhịn được cầu khẩn.
- Sở tướng quân, dừng bước, dừng bước!
- Hừ, bản tướng quân dừng bước làm cái gì, để nghe ngươi qua loa sao?
Tướng quân họ Sở chạy như bay, nhanh chân đi ra ngoài, một bên nở nụ cười.
- Lưu Đại Đồng, ngươi không nguyện ý còn nói nhảm làm gì? Vậy bản tướng cũng chỉ có thể mong ước con của ngươi sớm lập chiến công, phong hầu bái tướng!
Nghe vậy, thần sắc Lưu Đại Đồng càng đau khổ.
- Sở tướng quân bớt giận, bớt giận! Tam bảo châu kia không phải ta không nỡ, thật sự bởi vì mẹ già bệnh nặng, nuôi dưỡng mẹ già nơi đó, đợi chút khoảng hai ba tháng, đợi bệnh tình lão mẫu chuyển biến tốt đẹp, nhất định sẽ tự mình đưa tam bảo châu đến trong phủ Sở tướng quân!
- Hừ, sợ là ba tháng sau, mẹ ngươi vẫn bệnh nặng chưa lành! Cút ngay!
Lửa giận bắn ra, tướng quân họ Sở đột ngột đá một cước, bị đánh bất ngờ nên không đề phòng, có lẽ nói Lưu Đại Đồng căn bản không dám tránh né, trực tiếp bị tên Sở tướng quân kia dùng một cước đạp bay ngược.
- Lưu sư phó!
Diệp Chân kinh hô một tiếng, thân hình như thiểm điện lao ra, đỡ được Lưu Đại Đồng, vừa tiếp xúc với hắn, lửa giận Diệp Chân đã bay lên.
Tên tướng quân họ Sở đá một cước này, nếu lại chếch lên ba tấc sẽ có thể muốn mạng già của Lưu Đại Đồng, dù sao tên tướng quân này cũng có tu vi Hóa Linh cảnh.
- Hỗn trướng, dám đón đỡ hắn!
Thấy Diệp Chân đột nhiên xuất hiện, hơn nữa khí tức không yếu, cũng là võ giả
Hóa Linh cảnh, con mắt tướng quân họ Sở kia lập tức híp lại.
- Ôi, làm gì, Lưu Đại Đồng, ngươi còn tìm bằng hữu võ lâm tới để giúp đỡ? Làm gì, muốn mời bằng hữu võ lâm của ngươi để giáo huấn bản tướng?
Nhìn thấy trong mắt tên Sở Hà lóe lên ánh sáng âm hiểm, Lưu Đại Đồng nhìn thấy vui mừng Diệp Chân đột ngột biến mất, cuống quít quơ quơ tay.
- Hiểu lầm, Sở tướng quân, đây chỉ là hiểu lầm, hắn chỉ là bằng hữu trùng hợp tới chơi thôi, đối với Sở tướng quân, tuyệt không ác ý!
- Thật sao?
Sở Hà cười âm hiểm một tiếng, nhanh chân hướng về cửa phủ. Xa xa, thanh âm lại vang lên.
- Họ Lưu, trong vòng ba ngày, nếu bản tướng quân không gặp được tam bảo châu, ngươi cứ đợi thu được hồng thiếp của con trai ngươi đi! Yên tâm, ta nhất định sẽ đưa nhi tử ngươi điều vào bên trong quân tiên phong. Đúng rồi quân tiên phong vào ba ngày sau sẽ xuất phát!
Nói xong thân ảnh Sở Hà biến mất trong cửa phủ, Lưu Đại Đồng được Diệp Chân đỡ lấy, tay chân lạnh buốt, sắc mặt đầy đau thương.
- Lưu sư phó, đừng lo lắng, không phải chỉ là một chút chuyện xấu xa trong quân à, giao cho ta là được!
Nhìn bóng lưng Sở Hà biến mất, ánh mắt Diệp Chân đột ngột trở nên lạnh lẽo.
Chuyện này, Diệp Chân đã từ dăm ba câu xuôi tai vừa rồi nghe ra một chút mánh khóe.
Một là hồng thiếp trong quân, đây là truyền thống của Hắc Thủy, nếu có binh sĩ chiến tử, hồng thiếp sẽ phát cho người thân của người chết trận, cho nên hồng thiếp cũng xưng là tin dữ, phàm là gia đình quân nhân đều cực kỳ kiêng kị khi nhìn thấy hồng thiếp.
Mà tên Sở Hà này nói hồng thiếp, chính là thiếp trợ cấp của nhi tử Lưu Đại Đồng, theo ý Sở Hà, nếu như Lưu Đại Đồng không làm hắn hài lòng, hắn sẽ điều nhi tử
Lưu Đại Đồng đi nơi có suất chiến tử cao nhất - quân tiên phong.
Nếu thượng quan tận lực an bài nhiệm vụ nguy hiểm, nhi tử Lưu Đại Đồng e là dù lại vận khí sợ cũng sẽ bỏ mình.
Mà Lưu Đại Đồng xưng hô Sở Hà là tướng quân, bên trong Hắc Thủy quốc, thống quân hơn vạn người mới có thể xưng là tướng quân, chính là cao tầng bên trong quân đội, hắn tuyệt đối có thể tiến hành những chuyện xấu xa này.
Nhi tử Lưu Đại Đồng tên Lưu Hổ, Diệp Chân cũng rất quen biết, một thanh niên có chút thật thà, cũng không có kế thừa sự khôn khéo của cha hắn, cho nên được Lưu Đại Đồng đưa vào trong quân, bao năm qua tích công thăng làm Đô Úy, chỉ nhưng mà bởi vì năm gần đây tứ phương dẹp yên, cho nên lên chức chậm chạp.
- Ai nha, cũng tốt!
Gặp Diệp Chân đáp ứng việc này, Lưu Đại Đồng xem như hơi thở lỏng thở ra một hơi, Diệp Chân có thân phận gì, Lưu Đại Đồng cũng biết, nhưng mà, Lưu Đại Đồng vẫn không muốn làm lớn chuyện, cẩn thận dặn dò Diệp Chân.
- Diệp ca nhi, bản lãnh của ngươi, lão phu cũng biết! Nhưng mà việc này ngươi phải kiềm chế một chút, tuyệt đối không thể làm lớn chuyện, bằng không, chỉ cần con ta còn trong quân đội một ngày, sẽ nhảy không thoát khỏi những chuyện xấu ở trong quân đội này, giúp ta vượt qua nguy cơ là tốt, về phần tam bảo châu, qua ít ngày chờ lão nương khỏi bệnh rồi, ta sẽ đưa qua cho hắn.
Không đề cập tới tam bảo châu còn tốt, nhấc lên tam bảo châu, Lưu Đại Đồng liền phiền muộn.
Tam bảo châu chính là bảo bối gia truyền của nhà Lưu Đại Đồng hắn, có ba đại thần hiệu, trú nhan, khử bệnh, bổ ích nguyên khí. Mà ba đại thần hiệu đối với võ giả không phải là thứ gì, nhưng mà đối với người bình thường mà nói lại là bảo bối tốt khó lường.
Lão mẫu Lưu Đại Đồng có thể thọ đến tám mươi hoàn toàn dựa vào hạt châu này.
Không biết thế nào, tin tức Lưu Đại Đồng có tam bảo châu này bị truyền ra ngoài, nên mới có việc tên Sở Hà kia tới cửa.
Lưu Đại Đồng cũng là người nhìn thoáng, đã sớm hạ quyết tâm bỏ tài bảo cầu bình an, nào ngờ mẹ già lại bị bệnh, hơn nữa là bệnh cũ, cần nhờ tam bảo châu dưỡng bệnh kéo dài tính mạng, việc này chỉ có thể hết kéo lại kéo, mãi cho đến khi tên Sở Hà kia hôm nay tới cửa uy hiếp.
- Lưu sư phó, yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không để cho Lưu Hổ ăn thiệt thòi là được! Huống hồ, ta trong quân đội cũng có hảo hữu, cùng lắm thì sai người chiếu cố Lưu Hổ là được!
- Cũng tốt...
Trải qua trò nháo như thế, Lưu Đại Đồng có chút lục thần vô chủ.
Tên Sở Hà kia trước khi đi nói ba ngày sau quân tiên phong sẽ xuất phát, cho nên Diệp Chân không có dừng lại lâu ở Lưu phủ, uống một ly trà xanh rồi đi thẳng đến quân bộ, chuẩn bị giải quyết vụ Lưu Hổ trước.
Bởi vì là thời kì chuẩn bị chiến đấu, Hắc Thủy bộ môn cấm sâm nghiêm, không có lệnh phù không được tự ý nhập. Sau khi lấy ra Kim Lệnh tòng quân bị dẫn hướng vào bên trong nội đường quân bộ tham kiến đông chinh Đại Nguyên Soái!
Không đồng dạng với nghiêm túc ngày xưa, đông chinh sắp đến, các hạng công việc đều được xử lý trong quân bộ, tướng lãnh cao cấp thân mang quân phục không ngừng ra vào, xin chỉ thị, phê chỉ thị, một mảnh bận rộn.
- A, lại là ngươi?
Thanh âm kinh ngạc đột ngột từ đối diện Diệp Chân truyền đến.
Đúng dịp!
Hơn nửa canh giờ đụng phải Sở Hà Sở tướng quân ở trong nhà Lưu Đại Đồng, Diệp
Chân vậy mà đụng phải hắn ở nội đường quân bộ, một mặt kinh ngạc nhìn nhau.
Vẻn vẹn nhìn thoáng qua, Sở Hà lại hướng về phía Diệp Chân dẫn đường quát lên.
- Nghiệm rõ ràng thân phận chưa? Nội đường quân bộ cũng không phải là nơi người nào cũng có thể tùy tiện tiến vào!