← Quay lại trang sách

Chương 454 Quân Pháp Như Núi

Khi Diệp Chân ở trước mặt mọi người tỏ thái độ muốn đội quân thứ nhất làm dũng tướng quân là Sở Hà hắn, Sở Hà liền sợ ngây người.

Cho tới giờ khắc này, Sở Hà mới có chút minh bạch, Diệp Chân đột nhiên không muốn làm đặc sứ tòng quân, phát ra phù tấn, hoa lệ biến thân thăng cấp trở thành phó nguyên soái thống quân độc lập, nguyên nhân căn bản nhất chính là hắn!

Chính vì trừng trị Sở Hà hắn, về phần xung đột với Đại nguyên soái Cổ Triệu Qua, miễn cưỡng xem như một nguyên nhân khác.

Trong lòng Sở Hà cảm thấy vô cùng hối hận.

Nếu như trước đây hắn tỏ thái độ tốt hơn một chút, nói chuyện mềm mại hơn một chút, nói không chừng sẽ không khiến Diệp Chân trở nên biến thái như vậy.

Chẳng qua, cho dù hắn tưởng tượng càng phong phú, cũng không nghĩ ra một vị Vũ

An Hầu hết thời lại có năng lực lớn như vậy, quả thực trực tiếp tạo áp lực cho đương kim bệ hạ.

Trong lòng Sở Hà không những cảm thấy hối hận lại còn có sợ hãi!

Sợ hãi to lớn cùng với bất an!

Gần nửa cuộc đời Sở Hà đều trải qua trong quân đội, hắn quá quen thuộc quân đội.

Chính vì quá quen thuộc quy tắc hoặc sáng hoặc tối trong quân đội, cho nên lúc này mới có sự bất an và sợ hãi to lớn.

Quân đội không giống nơi khác, nếu thượng quan cố ý bới móc, có thể có mấy chục loại phương pháp quang minh chính đại thu thập hắn, còn ở bên trong quy tắc, bất kỳ người nào đều không tìm ra lỗ hổng, đặc biệt là thời gian đang chiến tranh.

Bởi vì Sở Hà hắn cũng từng đối phó sĩ quan không nghe lời dưới trướng hoặc đối thủ bằng phương pháp như thế.

Vốn dĩ, nếu Lưu Đại Đồng không dâng lên Tam Bảo Châu, Sở Hà cũng sẽ đối phó Lưu Hổ như thế, dùng phương pháp rất thỏa đáng có thể khiến cho Lưu Hổ chết trận, hoặc quân pháp xử tử.

Tương tự, chỉ cần hắn bị điều phối tới trong cánh tả quân của Diệp, cũng không chạy thoát kết quả như vậy.

Nói một cách khác, chỉ cần hắn bị điều vào tả đại quân, trên cơ bản là một con đường chết.

Cơ hồ là bản năng, Sở Hà dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía vị Đại nguyên soái họ hàng của mình, tính ra, Cổ Triệu Qua là nhị biểu thúc của hắn, đương nhiên, cách rất xa.

Chẳng qua, bởi vì Sở Hà biểu hiện ưu tú trong quân đội, nên đã được Cổ Triệu Qua trọng dụng, xem như lực lượng thân tín của Cổ Triệu Qua hắn.

Đáng tiếc, Sở Hà thất vọng.

Cổ Triệu Qua không nhìn thẳng ánh mắt cầu cứu của Sở Hà, hoặc nói, đã chú ý tới, thế nhưng căn bản không dám mở miệng cầu tình.

Có thể được làm Đại Nguyên Soái, Cổ Triệu Qua cũng không phải kẻ ngu.

Diệp Chân vừa mở miệng đã muốn điều đi lực lượng thân tín của hắn, dũng tướng quân Sở Hà. Mà Sở Hà lại ngóng nhìn cầu cứu hắn. Bên trong việc này, tuyệt đối có nguyên nhân.

Quan trọng nhất chính là, trước kia đương kim bệ hạ đã cảnh cáo hắn, lúc này dù cho hắn to gan đến đâu cũng không dám phản bác yêu cầu thứ nhất của Diệp Chân.

- Không có vấn đề, có ý chỉ của bệ hạ ở đây, Diệp phó nguyên soái cứ việc điều phái quân đội!

Câu nói này của Cổ Triệu Qua khiến cho Sở Hà triệt để mất đi hi vọng, cả người giống như quả cà bị sương đánh, lập tức ỉu xìu.

- Vậy ta đa tạ nguyên soái phối hợp! Ân, ta cũng không hiểu biết lắm về phương diện quân sự, cho nên muốn mời Minh quốc công đến hiệp trợ ta thống lĩnh đại quân.

Minh quốc công Chu Chấn là biên quân thống soái trước kia của Đại Dã Quan, thủ quan hơn mười năm, mấy lần đánh lui xâm phạm cường địch, vài chục năm không làm mất một tấc đất, bản lãnh tuyệt đối là có.

Đây chính là nguyên nhân Diệp Chân tuyển Minh quốc công Chu Chấn tới làm thống quân phó soái của đại quân cánh tả. Mặc dù Diệp Chân vận dụng quan hệ để trở thành đại quân thống soái độc lập của tả quân, nhưng Diệp Chân cũng không muốn bị các loại sự vụ trong quân làm phiền, huống hồ, Diệp Chân cũng không biết xử lí quân vụ.

Đối với Diệp Chân, tìm người đến thống lĩnh quân đội thay hắn là lựa chọn tốt nhất, ân, người mà Diệp Chân quen cũng chỉ có Chu Chấn!

Nghe được Diệp Chân nói câu này, vẻ mặt Cổ Triệu Qua hơi thả lỏng. Diệp Chân đã có thể nói như vậy, chứng tỏ đầu óc hắn vẫn cực kỳ thanh tỉnh. Nếu đã như vậy, hắn cũng có thể yên tâm để đại quân cánh tả sẽ không ra sai sót, tự nhiên vô điều kiện đồng ý.

- Nếu nguyên soái đồng ý thả người, như vậy xin Chu soái cùng ta thương nghị việc điều binh!

Trong lúc nói chuyện, Diệp Chân lôi kéo Minh quốc công Chu Chấn, bước nhanh ra ngoài.

Chưa đi được mấy bước, thân hình Diệp Chân đột nhiên dừng lại, quát nhẹ một tiếng.

- Sở tướng quân, còn đứng ngây ra đấy làm cái gì? Ba mươi vạn đại quân của đại quân cánh ta phải tập trung, doanh địa cần lập tức trù bị xây dựng, ngươi không đến, phải để bản soái tự làm hay sao?

- A...

Bị Diệp Chân quát lớn, Sở Hà lập tức giật mình, vẻ mặt đau khổ theo sát, vừa sợ vừa chạy chậm, trong lòng đã âm thầm không ngừng kêu khổ.

Rõ ràng Diệp Chân muốn xử lý hắn!

Điểm chết người nhất chính là, tả đại quân là thống quân độc lập, không chịu sự tiết chế của quân bộ đông chinh Đại nguyên soái cùng bộ tham mưu, nói cách khác, Diệp Chân muốn chém đầu hắn, chỉ cần muốn làm, tùy thời đều có thể …

- Bốp!

Âm thanh cái tát vang lên vang dội bên trong đại trướng của đông chinh đại quân nguyên soái, dũng tướng quân Sở Hà bụm mặt, gương mặt sầu khổ.

Thật vất vả mới thừa dịp thời cơ vận chuyển quân tư, gặp mặt Đại nguyên soái Cổ

Triệu Qua một lần, vừa mới nói rõ ngọn nguồn, liền bị Cổ Triệu Qua tát một bàn tay.

- Đã sớm bảo ngươi làm người phải khiêm tốn, điệu thấp! Nhìn, nhìn lần này chọc tới đại họa ra sao. Nếu các tướng lĩnh khác, khả năng sẽ có chút kiêng kị bản soái, nhưng tên Diệp Chân này, ngươi cảm thấy hắn có thể kiêng kị bản soái mà hạ thủ lưu tình?

- Ngươi nhanh chóng quay về doanh trại đi thôi, chớ để cho hắn tóm được nhược điểm! Rèn sắt phải cần tự thân cứng rắn, chỉ cần không phạm sai lầm, hắn cũng không có cách nào tùy ý xử trí ngươi! Khi thích hợp, bản soái sẽ giúp ngươi nói chuyện!

Mấy lần Sở Hà miệng há hốc lại ngậm vào, cuối cùng, bất đắc dĩ thối lui ra khỏi soái trướng.

Nếu sự tình thật sự dễ dàng như lời Cổ Triệu Qua nói thì tốt, trong quân đội có đôi khi cũng không phải là nơi giảng đạo lý.

Tựa như Diệp Chân hạ đạo quân lệnh thứ nhất cho Sở Hà là trong vòng ba ngày, dựng lên doanh địa có thể cung cấp chỗ ở cho ba mươi vạn đại quân.

Đây là một quân lệnh cực kỳ khó khăn muốn mạng người, muốn dựng lên doanh địa nơi ba mươi vạn đại quân huấn luyện, ăn ngủ, đóng giữ.

Chú ý, là doanh địa, mà không phải doanh trướng!

Doanh địa cấu thành có chút phức tạp, cơ bản nhất là doanh tường, dù là tường đất nhau hay đóng hàng gỗ xiên, cũng là một hạng công trình lớn. Cửa doanh, tất cả quy hoạch quân doanh, dựng doanh trướng, xây võ đài, vv.., lượng công trình vô cùng lớn.

Mà dũng tướng quân dưới tay hắn, tính đi tính lại, ngay cả hai vạn người đều không đến, hơn nữa còn không phải binh lính biết công sự chuyên nghiệp.

Phần quân lệnh này, dựa vào hai vạn người của hắn, đừng nói ba ngày, dù mười ngày cũng không thể hoàn thành. Huống chi, quân tư để xây dựng doanh địa còn phải hắn tự mình vận chuyển từng chuyến một.

Chính bởi vì quân lệnh này căn bản không thể hoàn thành, Sở Hà mới đến tìm Đại nguyên soái Cổ Triệu Qua, nhưng cuối cùng thất vọng mà về!

Ba ngày sau, trong đại quân cánh tả của Diệp Chân vang lên âm thanh của trống họp tướng!

Tiếng trống chưa ngừng, bộ phận quân đội sĩ quan đã triệu tập đúng chỗ liền tập trung đến trong soái trướng Diệp Chân, kể cả Sở Hà.

Chỉ là, sắc mặt Sở Hà hết sức khó coi, ngoại trừ mệt nhọc càng nhiều chính là kinh hoàng!

Nếu quân lệnh này do các phó soái khác phát ra, dựa vào của kiêu ngạo Sở Hà, có lẽ sẽ để ý tới cũng có lẽ sẽ không để ý tới. Cùng lắm thì làm loạn đến quân bộ thưa kiện mà thôi. Nhưng Diệp Chân đang cầm quyền sinh sát trong tay, ba ngày này hắn cơ hồ liều mệnh, ngay cả một phần ba nhiệm vụ cũng chưa hoàn thành!

- Sở tướng quân, xây dựng doanh địa đã hoàn thành chưa?

Trong soái trướng, Diệp Chân ngồi ở vị trí đầu, ở giữa. Tay trái là phó thống soái Minh quốc công Chu Chấn. Trước mắt chín vị tướng lĩnh đã vào vị trí của mình đều ngồi san sát ở bên.

Bị Diệp Chân hỏi thăm, sắc mặt Sở Hà đột ngột tái nhợt. Diệp Chân khẳng định biết tốc độ xây dựng doanh địa, nhất định không thể hoàn thành hoàn thành. Bây giờ Diệp Chân còn cố ý nhắc tới, chính là muốn xử lý hắn.

- Hồi bẩm Diệp soái, lượng công trình thực sự quá lớn, hai vạn huynh đệ thủ hạ mạt tướng mệt mỏi ba ngày chỉ ngủ một đêm, mới hoàn thành một phần ba, còn xin Diệp soái một lần nữa cho thuộc hạ thời gian mười ngày, không, tám ngày, thuộc hạ có thể làm xong!

Sở Hà kiên trì nói.

Diệp Chân ngồi trên chỗ ngồi của nguyên soái, sắc mặt đột ngột trầm xuống.

- Sở tướng quân, ngươi đây đang chỉ trích quân lệnh của bản soái sai?

- Không không không, thuộc hạ tuyệt đối không có ý tứ này!

- Hừ, vậy thì được, Chu phó soái, không đúng hạn hoàn thành quân lệnh, làm lỡ việc quân cơ phải bị tội gì!

Diệp Chân lạnh giọng hỏi.

- Hồi bẩm nguyên soái, người trong quân làm lỡ việc quân cơ, người không đúng hạn hoàn thành quân lệnh, nên chém!

Chẳng qua, lời Minh quốc công Chu Chấn nói cũng chưa kết thúc như vậy, Minh quốc công Chu Chấn cũng là võ giả Dẫn Linh cảnh, thần niệm khẽ động, đổi sang dùng lực lượng thần hồn truyền âm cho Diệp Chân.

- Nguyên soái, Sở Hà xác thực làm lỡ việc quân cơ! Chẳng qua, nếu xử trí Sở Hà như vậy, chỉ sợ sẽ phải ảnh hưởng quân tâm! Ba ngày này Sở Hà thật liều mệnh làm việc...

- Chu phó soái chớ lo lắng, ta có phương pháp!

Xét theo tư tâm, Minh quốc công Chu Chấn khuyên nhủ rất hợp lý.

Nhưng Diệp Chân cũng không định - chơi- như vậy.

Cách chơi kia của Minh quốc công Chu Chấn là cách chơi bình thường của nguyên soái bình thường, chậm rãi tìm cơ hội xử lý.

Nhưng Diệp Chân là nguyên soái bình thường sao?

Về phần quân tâm cái gì, Diệp Chân không quan tâm!

Mấy trận đại thắng, có thể thay đổi mọi việc!

- Quân pháp như thế, người tới, kéo Sở Hà xuống chém cho ta!

Tùy theo một tiếng ra lệnh của Diệp Chân, mấy tên đệ tử Tề Vân tông mặc quân phục cùng nhau chen vào, lập tức ép Sở Hà đặt trên mặt đất. Những tên đệ tử Tề

Vân tông này, chính là tông môn an bài làm thân binh cho Diệp Chân, số lượng chừng trăm người, tu vi thấp nhất cũng là Chân Nguyên ngũ trọng đỉnh phong, chiến lực kinh người!

Xoát!

Sắc mặt Sở Hà lập tức trắng bệch!

Hắn suy nghĩ rất nhiều, nhưng căn bản không nghĩ đến Diệp Chân có thể trực tiếp đơn giản chơi chết hắn như vậy!

- Nguyên soái, mạt tướng không phục, không phục.... Đây là quân lệnh không thể nào hoàn thành, nguyên soái đang cố ý muốn xử trí mạt tướng....

Tùy theo tiếng hô của Sở Hà, các tướng quân trong quân trướng cũng cùng nhau bước ra khỏi hàng, cầu tình với Diệp Chân.

Đều là đồng liêu, mặc dù bọn hắn đều hiểu Sở Hà rất có thể đắc tội nguyên soái Diệp Chân, nhưng biết đâu loại sự tình này ngày nào đó sẽ rơi xuống trên đầu bọn họ, cho nên nhất định phải cầu tình.

Đương nhiên, Diệp Chân cũng không phải thật sự muốn giết Sở Hà, nếu trực tiếp chém giết Sở Hà như vậy, sợ rằng sẽ đưa tới vô số vạch tội, thậm chí tai họa đến lợi ích của tông môn.

- Nếu như các tướng sĩ đã cầu tình, vậy sẽ miễn tội chết của ngươi! Nhưng tội sống khó có thể tha, người tới, mang xuống đánh một trăm quân côn cho ta!

Nói xong, không đợi Sở Hà lại biện giải, đệ tử Tề Vân tông liền kéo Sở Hà xuống đánh quân côn, bộp bộp, trong thời gian ngắn, khiến cho Sở Hà kêu thảm không ngớt.

Mặc dù Sở Hà cũng có được tu vi Hóa Linh cảnh, nhưng cầm côn là đệ tử Dẫn Linh cảnh của Tề Vân tông, Sở Hà không dám sử dụng tu vi để chống cự.

Đánh xong mười mấy côn, Sở Hà đã bị đánh da tróc thịt bong!

Trong chớp mắt qua đi, đánh xong trăm côn, Sở Hà bị kéo về soái trướng, cái mông đã máu thịt lẫn lộn, vô cùng thê thảm!

Chẳng qua, dựa vào tu vi Hóa Linh cảnh của hắn, chút tổn thương ấy cũng là không tính là gì.

Chỉ là thực sự mất mặt mà thôi!

- Sở Hà, đã công trình số lượng nhiều, vậy bản soái cho ngươi thêm thời gian ba ngày, ba ngày sau nếu còn không giao được quân lệnh, nhất định trảm không buông tha…

Nghe vậy, Sở Hà trực tiếp sững sờ…

Vào lúc ban đêm, Sở Hà liền cởi trần nửa người trên, đầu chạm đất, quỳ trước mặt soái trướng của Diệp Chân, quỳ hoài không dậy!

Cái quỳ này, kéo dài một đêm....