Chương 456 Đại Giới Cuồng Vọng Vô Tri?
Đông!
Đông!
Đông!
Rung động hữu lực cực kỳ yếu ớt, thỉnh thoảng từ lòng đất hoặc nói đúng hơn truyền đến từ dưới mông Diệp Chân.
Nói như vậy kỳ thật cũng không sai.
Diệp Chân có thể cảm ứng được tỷ lệ rất yếu ớt, chỉ có khi tâm thần Diệp Chân hoàn toàn chìm vào Kiếm Tâm Thông Minh, mới có thể miễn cưỡng cảm ứng được loại rung động kỳ dị.
Nhưng chỉ cần cảm ứng được, cảm ứng được loại rung động kỳ dị này phi thường hữu lực, giống như hữu lực khiêu động trái tim, quy luật mạnh mẽ.
- Chẳng lẽ nói, phía dưới Linh Kiếm Phần Sơn này ẩn giấu một tồn tại kinh khủng?
Có lẽ là Yêu Thú?
Diệp Chân đoán một chút.
Nhưng, Diệp Chân nghĩ tới một chuyện khác.
Nếu phía dưới Linh Kiếm Phần Sơn ẩn giấu một sự tồn tại kinh khủng, tại sao lâu như vậy còn chưa bị phát hiện?
Nơi này đã bị Kiếm Nguyên tông chiếm đoạt hơn mấy trăm ngàn năm, làm sao có thể không cảm ứng được.
Chuyện này không quá hợp lẽ thường.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Chân đột nhiên dâng một ý niệm khác, lòng đất này rung động, có thể có huyền cơ khác hay không?
Có ý nghĩ này, Diệp Chân lập tức nếm thử một chút động tĩnh cũng không lớn.
Sau đó, Diệp Chân phát hiện có một ý tứ khác.
Có thể cảm ứng được lòng đất rung động là có điều kiện, hơn nữa loại điều kiện này hạn chế rất nghiêm ngặt.
Hạn chế thứ nhất bây giờ đã không cách nào nghiệm chứng, nhưng Diệp Chân nhớ rất rõ ràng, trước khi trình độ chú mạch kiếm mạch thứ nhất Kiếm Tâm Thông Minh của hắn chưa đạt tới chín thành, trong thời gian một tháng, căn bản không có cảm ứng thấy rung động kỳ dị trong lòng đất.
Nhưng, có thể cảm ứng được rung động kỳ dị lòng đất hay không lại có quan hệ mật thiết với thần thông kiếm mạch thứ nhất Kiếm Tâm Thông Minh của Diệp Chân.
Diệp Chân phát hiện, nếu hắn không đem tâm thần chìm vào kiếm mạch thứ nhất, không tiến vào trạng thái Kiếm Tâm Thông Minh, vô luận như thế nào, đều không cảm ứng được lòng đất rung động kỳ dị.
Hơn nữa không chỉ như vậy, khi Diệp Chân tiến vào trạng thái Kiếm Tâm Thông Minh, không cách nào cảm ứng được lòng đất rung động kỳ dị, nhất định phải đồng thời vận chuyển tâm pháp Tịch Diệt kiếm điển, kết hợp với thần trí cực đoan thanh minh, mới có thể thỉnh thoảng cảm ứng được loại lòng đất rung động kỳ dị.
Phải thỏa mãn hai đại điều kiện này mới có thể cảm ứng được lòng đất rung động kỳ dị. Cũng không phải nói lòng đất rung động kỳ dị trùng hợp liên hệ với Kiếm Tâm Thông Minh hoặc Tịch Diệt kiếm điển của Diệp Chân.
Diệp Chân cảm thấy, dù Kiếm Tâm Thông Minh hay Tịch Diệt kiếm điển đều là loại tuyệt kỹ cảm ứng, một cái có thể làm cho võ giả thấy rõ mọi việc xung quanh, một cái có thể làm cho võ giả sớm dự phán ra lộ tuyến công kích của đối phương, hẳn cùng có quan hệ với cái này.
Hơn nữa, muốn cảm ứng được lòng đất rung động kỳ dị, còn có điều kiện thứ ba.
Chính là nhất định phải ngồi ngay ngắn phía trên khối tảng đá lớn che kín vết kiếm này không phải vàng không phải ngọc, mới có thể cảm ứng được lòng đất rung động kỳ dị.
Diệp Chân đã từng thử qua nhiều lần, chỉ cần Diệp Chân rời đi trung tâm tảng đá lớn trên đỉnh núi Linh Kiếm Phần Sơn. Dù Diệp Chân thôi động Kiếm Tâm Thông Minh và Tịch Diệt kiếm điển, đều không cảm ứng được lòng đất rung động kỳ dị.
Nhưng chỉ cần vừa về tới phía dưới tảng đá lớn này, thêm chút cố gắng, có thể cảm ứng được lòng đất rung động kỳ dị.
Phát hiện này, để Diệp Chân vô cùng hiếu kỳ.
Nhưng lòng đất rung động lại xa không thể chạm, chỉ có thể cảm ứng, về phần tìm kiếm bằng phương pháp đào móc bình thường, lại không thể nào thông.
Nếu Linh Kiếm Phần Sơn này có thể đào móc, bên trong mai táng vô số tàn kiếm, sớm đã bị đám võ giả khám phá ra.
Nghe nói khi mới phát hiện Linh Kiếm Phần Sơn, khai sơn tổ sư Kiếm Nguyên tông đã từng thử đào móc, khiến cho bản thân bị trọng thương, từ đó về sau, cuối cùng không người dám đào Linh Kiếm Phần Sơn, chỉ có thể yên lặng chờ tàn kiếm phun trào.
Dưới mặt đất Linh Kiếm Phần Sơn này ẩn chứa vô tận kiếm khí, càng sâu, kiếm khí càng lăng lệ. Thường thường có võ giả lỗ mãng nếm thử đào móc dẫn động kiếm khí phun trào, trực tiếp bị kiếm khí phun trào cắt thành vô số khối vụn.
Nghe nói, nếu đào sâu trăm mét, dẫn động kiếm khí ngay cả cường giả Chú Mạch cảnh đều tránh không kịp.
Loại tình huống này, có phần để Diệp Chân có một loại cảm giác tâm như mèo cào.
Nhưng Diệp Chân có thể xác định một sự kiện, lòng đất rung động kỳ dị này, khẳng định có điểm liên hệ với kiếm mạch thứ nhất Kiếm Tâm Thông Minh của hắn.
Đương nhiên, theo Diệp Chân, điểm ấy liên hệ cũng không lớn, hẳn là cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh càng cao, cảm ứng được lòng đất rung động kỳ dị càng ngày càng rõ ràng.
Chưa tới mấy ngày, ý nghĩ của Diệp Chân được nghiệm chứng.
Sau năm ngày, trình độ chú mạch kiếm mạch thứ nhất của Diệp Chân đạt đến chín thành một, mười ngày sau, trình độ chú mạch kiếm mạch thứ nhất của Diệp Chân đạt đến chín thành hai, sau mười lăm ngày, chú mạch trình độ kiếm mạch thứ nhất đạt đến chín thành ba.
Trong thời điểm năm ngày, mười ngày, mười lăm, Diệp Chân đã cẩn thận thử.
Lúc năm ngày, trong vòng nửa canh giờ, Diệp Chân ước chừng có thể cảm ứng được lòng đất rung động kỳ dị khoảng bốn mươi lần.
Nhưng thời khắc mười ngày, trong vòng nửa canh giờ, Diệp Chân có thể cảm ứng được lòng đất rung động kỳ dị, lại hơn một trăm.
Lúc mười lăm ngày, con số này đã hơn trên hai trăm.
Tiến bộ vô cùng rõ ràng, đã từ lúc mới đầu cảm ứng yếu ớt, tiến triển đến trình độ cảm ứng như bây giờ.
Đột nhiên Diệp Chân có chút hiếu kỳ, nếu trình độ chú mạch kiếm mạch thứ nhất
Kiếm Tâm Thông Minh của hắn có thể đạt tới chín mươi chín phần trăm thậm chí chú mạch thành công, loại cảm ứng kỳ dị này sẽ đạt tới trình độ gì?
Diệp Chân rất chờ mong!
Nhưng, theo trình độ chú mạch kiếm mạch thứ nhất càng ngày càng cao tốc độ, chú mạch lại càng ngày càng chậm.
Lúc ban đầu, mỗi năm ngày trên cơ bản có thể gia tăng trình độ chú mạch một phần trăm, nhưng sau khi trình độ chú mạch kiếm mạch thứ nhất đạt tới chín thành ba, thời gian hoàn thành tiến độ một phần trăm chú mạch, gia tăng đến bảy ngày.
Sau đó, trình độ chú mạch mỗi lần tăng tiến đến một phần trăm, thời gian phải gia tăng mấy ngày.
Trong nháy mắt, Diệp Chân đến Linh Kiếm Phần Sơn thời gian đã đạt ba tháng, nhưng sau khi trình độ chú mạch đạt tới chín thành bảy, lại trở nên vô cùng chậm chạp.
Thời gian bị vây ở bình cảnh chín thành bảy đã mười tám ngày, lĩnh hội vô số kiếm đạo, nhưng số lượng bản nguyên kiếm mạch gia tăng lại vô cùng ít ỏi trong kiếm mạch thứ nhất, cách lần nữa gia tăng còn rất xa.
Trong lúc đó, Linh Kiếm Phần Sơn từng có mấy lần phun trào cỡ nhỏ và cỡ trung.
Đại đa số là tàn kiếm màu xám hoặc màu xanh, còn phun trào cỡ trung tàn kiếm màu đỏ cũng không ít. Nhưng, Diệp Chân cũng không có lĩnh hội cướp đoạt.
Không cần thiết.
Lĩnh hội trên đỉnh núi Linh Kiếm Phần Sơn, mỗi thời mỗi khắc đều có thể bắt được kiếm khí tàn kiếm màu đỏ không sai biệt lắm, có thể một mực không ngừng lĩnh hội.
Diệp Chân quan tâm, thật ra là kim sắc tàn kiếm cách nửa năm phun ra một lần từ đại phun trào, nếu có thể đạt được một thanh kim sắc tàn kiếm, nói không chừng trình độ chú mạch kiếm mạch thứ nhất của Diệp Chân có thể lại tiêu thăng nho nhỏ một lần nữa.
Diệp Chân không biết lần trước đại phun trào là lúc nào, nhưng lần này Diệp Chân đi vào Linh Kiếm Phần Sơn đã hơn ba tháng thời gian, Diệp Chân cảm thấy, trừ phi trước khi hắn vừa mới tới đại phun trào vừa qua. Bằng không, thời gian hẳn không sai biệt lắm.
- Xem ra, thời gian đại phun trào sắp tới....
Diệp Chân vừa nhìn thấy một cường giả bị lão giả hồng kiếm và một lão giả khô gầy Hồn Hải cảnh ngũ trọng khác liên thủ oanh ra đỉnh núi Linh Kiếm Phần Sơn, Diệp Chân minh bạch, thời gian đại phun trào... sắp đến.
Tính cả một vị vừa rồi bị đuổi đi. Ba ngày qua đã có hai vị cường giả Hồn Hải cảnh nếm thử xông lên đỉnh núi Linh Kiếm Phần Sơn, ý đồ chiếm cứ một chỗ cắm dùi. Lại bị cường giả Hồn Hải cảnh chiếm cứ từ trước liên thủ đuổi đi.
Kỳ quái là, không ai có ý đồ với Diệp Chân, đây có quan hệ với vị trí Diệp Chân chiếm cứ, hoặc nói, những người này đều biết ở giữa khối Kiếm Ngân Thạch này là vị trí của Kiếm Nguyên tông, không ai dám nghĩ tới.
Theo xung đột càng ngày càng nhiều lần, võ giả tụ tập xung quanh Linh Kiếm Phần Sơn càng ngày càng nhiều, Diệp Chân dự cảm, thời gian đại phun trào, sắp đến.
Một ngày này, Diệp Chân vẫn luôn nhắm mắt lĩnh hội, đột nhiên cảm giác sau đầu lạnh lẽo, một loại băng hàn thấu xương đột ngột từ sau đầu bắn thẳng đến.
- Hừ, trên đời này, quả nhiên không có sợ chết, dám chiếm cứ vị trí Kiếm Ngân Thạch của Kiếm Nguyên tông ta, trăm năm qua, các hạ là người thứ nhất!
Thanh âm sát khí bốn phía từ phía sau Diệp Chân truyền đến, Diệp Chân nghe thanh âm này lại có chút quen tai.
Khi thanh âm này vang lên, lão giả mặt đỏ vẫn luôn chiếm cứ đỉnh núi Linh Kiếm Phần Sơn, ba vị khô gầy kiếm khách cường giả Hồn Hải cảnh đồng thời mở mắt.
Nhất là lão giả mặt đỏ và kiếm khách khô gầy, thần sắc còn toát ra một tia cười trên nỗi đau của người khác.
- Hừ, tiểu tử, không nghe chi ngôn của lão phu, lần này tai họa đến rồi!
Lão giả mặt đỏ còn truyền âm giễu cợt Diệp Chân một tiếng!
Nhưng chuyện kế tiếp phát triển, lại không nằm ngoài dự đoán của bọn hắn!
Diệp Chân như gió lốc xoay người, thần sắc trở nên kinh ngạc!
Không phải oan gia không gặp gỡ, câu nói này, thật đúng không có nói sai!
- Ha ha ha ha, Trí Thắng, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!
Trong thời gian ngắn, vừa mới đến Linh Kiếm Phần Sơn, Trí Thắng Kiếm Nguyên tông suýt nữa cắn nát hàm răng!
- Diệp Chân, lại là ngươi!
- Ngươi lại còn dám công khai lộ diện, là lấn ta Kiếm Nguyên tông không người, chết đi cho lão phu!
Nổi giận gầm lên một tiếng, Trí Thắng như sư tử giận dữ, khi nhận ra Diệp Chân, râu tóc đều dựng, Vạn Thiên Kiếm Quang đã tuôn ra từ thân, đánh tung hướng về phía Diệp Chân.
Một đạo Kinh Hồn Thiên Lôi vô thanh vô tức xuất hiện trong lòng bàn tay Diệp Chân, nhưng ngay lúc oanh ra, trong lòng Diệp Chân hơi động, đột nhiên có chút do dự.
Trưởng lão Trí Thắng Kiếm Nguyên tông đột nhiên xuất hiện để Diệp Chân càng thêm xác định Linh Kiếm Phần Sơn phun trào sắp đến, đoán chừng chỉ sau một hai ngày.
Bởi vì trưởng lão Kiếm Nguyên tông thủ hộ Linh Kiếm Phần Sơn, tuyệt đối sẽ không sai qua mỗi nửa năm một lần đại phun trào.
Hơn nữa Linh Kiếm Phần Sơn này, chính là địa bàn Kiếm Nguyên tông, xung quanh có thật nhiều võ giả Kiếm Nguyên tông đang tiềm tu, nếu Diệp Chân oanh sát Trí Thắng tại chỗ, những người này khẳng định sẽ lập tức phát ra phù tấn thông tri tông môn, Kiếm Nguyên tông sẽ đột kích quy mô!
Trưởng lão bình thường của Kiếm Nguyên tông, Diệp Chân thật không sợ hãi, nếu chưởng giáo Ngư Nhập Hải đích thân đến, Diệp Chân cũng có nắm chắc bảo mệnh.
Nhưng loại tình huống này, nửa năm này một lần đại phun trào, Diệp Chân rất có thể phải bỏ qua, còn phải đợi thêm nửa năm thậm chí lâu hơn.
Như vậy mặc dù Diệp Chân nhất thời khoái ý, nhưng đại kế Diệp Chân tu luyện lại phải dừng lại.
Trong thời gian ngắn, Diệp Chân lập tức có quyết định!
Trong nháy mắt vừa mới tụ lên Kinh Hồn Lôi Quang liền thu hồi lại, Xích Ngọc Linh Giáp đột nhiên xuất hiện trên thân.
Xuy xuy xuy xuy!
Vô số kiếm cương trong cùng một lúc chém trúng Diệp Chân, khiến cho Xích Ngọc Linh Giáp của Diệp Chân lấp lóe không ngừng, cũng khiến thân hình Diệp Chân không tự chủ được hướng về sau tung bay.
Ngay lúc đó, Diệp Chân thuận thế tung bay, bay ra khỏi đỉnh núi Linh Kiếm Phần Sơn, bay ra phạm vi đỉnh núi, tiểu Miêu tức thời xuất hiện dưới hông Diệp Chân, vân khí tụ lại, lập tức trốn xa!
Một màn này, khiến cho Trí Thắng đang bám đuôi truy sát muốn rách cả mí mắt, đánh không lại liền chạy, lại là chiêu này!
- Diệp Chân, hôm nay lão phu nhất định phải giết người, báo thù huyết hận vì Trâu trưởng lão!
Huyết quang đột nhiên tuôn ra từ thân Trí Thắng, thân hình Trí Thắng đột ngột hóa thành một dải huyết quang điên cuồng đuổi theo Diệp Chân.
Dưới đỉnh núi, nhìn Diệp Chân đang bị Trí Thắng truy sát chạy thục mạng, lão giả mặt đỏ cười nhạo.
- Không nghe lão nhân nói, bây giờ bị ăn thiệt thòi!
- Hừ, người trẻ tuổi, dù sao cũng phải vì cuồng vọng vô tri của bản thân mà trả giá đắt!
Khô gầy lão giả cũng cười lạnh.