Chương 457 Đại Phun Trào
Diệp Chân cưỡi tiểu Miêu bay nhanh một đường, Trí Thắng huyết quang cuồng thiểm, điên cuồng thúc giục Kiếm Nguyên Huyết Độn không tiếc hao tổn rất lớn nguyên khí theo đuổi giết Diệp Chân.
Thù xưa hận cũ, Trí Thắng cực hận Diệp Chân.
Mắt thấy cách Diệp Chân khoảng cách đang thong thả gần lại, sát khí trên mặt Trí Thắng càng thêm sáng chói, lần này, nhất định phải xử lý Diệp Chân!
Nếu Trí Thắng có thể nhìn thấy nụ cười gian kế đạt được trên mặt Diệp Chân, chỉ sợ cũng sẽ không có suy nghĩ như vậy.
Khi Tiểu Miêu còn chưa tấn giai trở thành Vân Dực Hổ Vương, Diệp Chân hắn có thể thoát khỏi Trâu Trì vận dụng bí thuật Kiếm Nguyên Huyết Độn truy sát, sau này tiểu Miêu tấn giai trở thành Vân Dực Hổ Vương, tốc độ cực hạn ngay cả cường giả
Chú Mạch cảnh lục trọng Hoa Diễn đều phải vận dụng thần thông võ kỹ mới miễn cưỡng có thể đuổi theo, há lại là Trí Thắng vận dụng chỉ Kiếm Nguyên Huyết Độn có thể đuổi kịp?
Sở dĩ Trí Thắng có thể càng đuổi càng gần, hoàn toàn là do Diệp Chân lệnh tiểu Miêu duy trì một tốc độ không nhanh không chậm treo Trí Thắng mà thôi, hơn nữa cố ý cho Trí Thắng mấy phần hi vọng có thể đuổi theo!
Trong nháy mắt, hai người một đuổi một chạy đã cách xa Linh Kiếm Phần Sơn gần trăm dặm.
Đột nhiên, Trí Thắng chỉ cảm thấy hoa mắt, thân hình Diệp Chân phía trước lại biến mất trong tầng mây trên đỉnh đầu.
Theo bản năng, thân hình Trí Thắng chuyển hướng xông vào tầng mây.
Xông lên tầng mây, Trí Thắng thấy Diệp Chân trên tầng mây cười mị mị nhìn hắn.
- Trí Thắng, xem ra thời khắc Hắc Thủy quốc ta đông chinh, ta lại có thể tặng cho Ngư chưởng giáo một món lễ lớn!
- Đông chinh, Hắc Thủy quốc quả nhiên muốn đông chinh?
Cơ hồ là ngay khi nói chuyện, báo động trong lòng Trí Thắng chợt hiện!
Oanh!
Hai đạo lôi quang hình rắn đen nhánh đột ngột oanh đến hắn, hai đạo lôi quang này tới cực kỳ đột ngột, tốc độ lại nhanh tới cực điểm.
Chỗ chết người nhất chính là tâm thần Trí Thắng bị Diệp Chân nói "Hắc Thủy quốc đông chinh" hấp dẫn, trong khoảng thời gian này đủ loại dấu hiệu cho thấy Hắc Thủy quốc có dấu hiệu đông chinh, nhưng một mực không có tình báo xác thực.
Theo bản năng, Trí Thắng đã thoáng phân thần!
Mà vừa phân thần này đã quyết định vận mệnh hôm nay của hắn!
Đương nhiên, coi như không phân thần Diệp Chân cao nữa cũng dùng nhiều mấy đạo lôi quang mà thôi!
Tư!
Hai đạo lôi quang cơ hồ không phân thứ tự đánh vào trên đỉnh đầu Trí Thắng, sau khi linh cương hộ thể quanh người điên cuồng lấp lóe, một tia Lôi Điện cực kỳ khủng bố, cùng Thần Hồn trùng kích xen lẫn tại bên trong Lôi Điện chi lực theo lôi quang đánh vào bên trong Thần Hồn thức hải của Trí Thắng.
Oanh kích giống như ở sâu trong linh hồn lại như trực tiếp phía trên trái tim.
Trí Thắng chỉ cảm thấy tim gan run rẩy, toàn thân không bị khống chế run lên cầm cập, ngay cả Linh Lực trong đan điền cũng đề lên không nổi.
Linh Lực trong đan điền đề lên không nổi. Đại biểu cho Trí Thắng căn bản không cách nào thôi động Linh Lực duy trì linh cương hộ thể đang nhanh chóng tiêu hao.
Cơ hồ là trong thời gian ngay nháy mắt, linh cương hộ thể của Trí Thắng phá nát!
Rầm rầm rầm!
Giống như Thiên Lôi oanh kích, bảy tám đạo Kinh Hồn Thiên Lôi liên tiếp mà xuống, mùi da thịt đốt cháy khét đột nhiên tràn ngập ra.
Khi Diệp Chân dừng tay, Trí Thắng đã chết đến mức không thể chết thêm, giống như một cái cọc gỗ, trực tiếp bị từ trên cao đánh xuống mặt đất, gần như không thành hình người!
- Mười đạo Kinh Hồn Thiên Lôi đã có thể oanh sát một cường giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong có chuẩn bị, uy lực này…
Than nhẹ một tiếng, Diệp Chân thu hồi trữ vật giới chỉ của Trí Thắng đã biến thành màu đen, tiện tay oanh mở một hố to, ném thi thể đã biến thành than cốc của Trí Thắng vào.
Tiếng hổ gầm trầm thấp vang lên, thân hình Diệp Chân đột ngột biến mất tại chỗ, giống như mọi việc chưa từng xảy ra qua, ngoại trừ một khu đất mới hơi nhô lên.
Theo thời gian đại phun trào tới gần, toàn bộ trạng thái của Linh Kiếm Phần Sơn đều trở nên khẩn trương lên, rất nhiều võ giả cũng bắt đầu ma quyền sát chưởng, chờ đợi một khắc đại phun trào này.
Ầm ầm!
Đột nhiên, toàn bộ Linh Kiếm Phần Sơn đung đưa kịch liệt, cơ hồ khi vừa lắc lư, ba Võ giả Hồn Hải cảnh ngồi xếp bằng trên đỉnh Linh Kiếm Phần Sơn đồng thời mở mắt.
Đồng thời mở mắt, ánh mắt nhìn về phía Kiếm Ngân Thạch trung tâm đỉnh núi, lúc nhìn thấy bên trên không một bóng người, bên trên từng trương mặt già đột ngột hiển hiện vui mừng.
Trưởng lão Kiếm Nguyên tông đóng giữ không ở đây, võ giả cùng hắn tranh đoạt tàn kiếm màu vàng mất đi một!
Cơ hồ là đồng thời, trên người ba người đều phun Linh Lực ra sáng chói dị thường.
- Hồ huynh, Vương lão đệ, lần này tàn kiếm màu vàng tặng cho lão phu như thế nào, lần tiếp theo, lão phu toàn lực giúp đỡ các ngươi chiếm lấy tàn kiếm màu vàng?
Khô gầy kiếm khách thật sớm làm giao dịch.
- Cũng được…
Đột nhiên, thanh âm lão giả họ Hồ mặt đỏ két một tiếng dừng lại, trong đôi mắt dâng lên vẻ không thể tin được.
Cơ hồ là cùng một thời gian, trên mặt võ giả họ Vương và khô gầy kiếm khách cũng như Hồ lão giả mặt đỏ, trong đôi mắt hiện đầy chấn kinh.
Bởi vì chấn kinh, khô gầy lão giả thậm chí dùng sức run run một!
Diệp Chân!
Bởi vì bọn họ nhìn thấy Diệp Chân lại trở về!
Diệp Chân bị Trí Thắng liều mạng truy sát, lại lông tóc không hao tổn trở về!
Loại cảm giác này, cùng với nhìn thấy quỷ không sai biệt lắm!
Nhìn Diệp Chân đi thẳng tới đỉnh núi trung tâm nhất Kiếm Ngân Thạch, ánh mắt ba người cùng nhau nhìn về sau lưng Diệp Chân.
Nhưng cho dù bọn hắn trông mòn con mắt, cũng không thấy thân ảnh Trí Thắng ở đâu!
Ách, ba người liếc nhau, thần sắc đồng thời kinh hãi như gặp ma!
Trí Thắng truy sát Diệp Chân, bây giờ Diệp Chân về không bị thương chút nào trở về, Trí Thắng lại không trở về, đó chỉ có thể nói một chuyện Trí Thắng bị xử lý!
Về phần khả năng Trí Thắng mất dấu Diệp Chân, hoặc từ bỏ truy sát Diệp Chân, căn bản không có.
Thâm cừu đại hận giữa Diệp Chân và Kiếm Nguyên tông, bọn hắn cũng có chỗ nghe thấy!
Nếu như vậy, thực lực của Diệp Chân này.
Ầm ầm!
Cơ hồ thời khắc ba người âm thầm kinh hãi, Linh Kiếm Phần Sơn đột ngột đung đưa kịch liệt, trong lúc đung đưa kịch liệt, một đạo kiếm khí cực kỳ khủng bố đột ngột từ lòng đất bão táp bay lên.
Hưu!
Kim sắc kiếm quang như một đầu giao long phóng lên tận trời, cùng đồng thời xông ra. Là nhiều đến hơn hai mươi đạo tàn kiếm màu đỏ, giống như vật làm nền hiện lên hình quạt phóng lên tận trời!
Cơ hồ nháy mắt khi kim sắc kiếm quang đi ra, bốn đạo nhân ảnh trên đỉnh núi đồng thời phóng lên tận trời, nhưng mà, nhanh nhất, lại là thân hình của Diệp Chân.
Không gì khác, dưới Chú Mạch cảnh, ai có thể so sánh tốc độ với Vân Dực Hổ tiểu Miêu?
Thân hình Diệp Chân nháy mắt giống như sao băng trùng thiên, theo sát tàn kiếm màu vàng bay thẳng không trung, chờ đợi tàn kiếm màu vàng thế tận.
Trước mắt chưa có bất luận một võ giả nào dám trực tiếp chính diện chặn đường trong nháy mắt tàn kiếm màu vàng vừa mới xông ra. Chỉ có thể trước theo sát sau đó chờ đợi kỳ thế tận mới thu lấy.
Nhưng mà theo thế xông của tàn kiếm màu vàng trở nên chậm, theo sát tàn kiếm màu vàng, tốc độ của Diệp Chân cũng không thể tránh khỏi chậm lại, cùng ba cường giả
Hồn Hải cảnh ở trên đỉnh của Linh Kiếm Phần Sơn cũng đuổi sát theo.
- Tàn kiếm màu vàng là của ta, ai cũng đừng đoạt!
Lão giả mặt đỏ họ Hồ bạo hống.
- Cút, Nó là của ta!
Khô gầy kiếm khách cũng rống giận.
Hai người mắng lẫn nhau. Mí mắt Diệp Chân rủ xuống, ánh mắt băng lãnh dị thường tuần tự nhìn chằm chằm về phía lão giả mặt đỏ và khô gầy kiếm khách đang xông lên.
Cơ hồ nháy mắt nhìn thấy ánh mắt băng lãnh của Diệp Chân, lão giả mặt đỏ và kiếm khách khô gầy đồng thời cả kinh, trong lòng lập tức bay lên một tia cảm giác không ổn.
Vừa rồi tình thế quá mức khẩn cấp lại quên Diệp Chân.
Mặc dù ai cũng không nguyện ý tin tưởng Trưởng lão Kiếm Nguyên tông như Trí Thắng có thể sẽ chết trong tay Diệp Chân, nhưng không thể nghi ngờ, giờ phút này ánh mắt Diệp Chân mang cho bọn hắn áp lực cực lớn!
- Không muốn chết thì cút cho ta!
Cùng Diệp Chân hét to một đạo thanh âm, sau đó là hai đạo tiếng sấm ầm ầm!
Hai đạo Kinh Hồn Thiên Lôi đột nhiên từ trong tay Diệp Chân nổ vang, hướng về đầu của lão giả họ Hồ và khô gầy kiếm khách đang điên cuồng đuổi theo, hai người giống như đụng lôi, trực tiếp bị oanh rơi xuống.
Tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt vang vọng, hai người giống như một cọc gỗ trực tiếp từ trên không trung rơi xuống!
Rống!
Tiếng hổ gầm chấn động tâm hồn vang lên, một hổ khẩu đầy máu có phạm vi chừng mười mét đột ngột cắn về võ giả Hồn Hải cảnh tứ trọng họ Vương phía sau.
Cũng vào lúc này, thân hình Diệp Chân khẽ động, tay dãn nhẹ, tàn kiếm màu vàng khí thế càng ngày càng chậm đã bị Diệp Chân chụp được vào trong tay.
Nháy mắt thu tàn kiếm màu vàng vào trong tay, biển kiếm đạo khí tức ẩn chứa bên trong làm cho thần sắc Diệp Chân chấn kinh!
Ngay tại lúc đó, võ giả mặt đỏ họ Hồ và khô gầy kiếm khách mới vừa từ Kinh Hồn Thiên Lôi oanh kích bên trong khôi phục như cũ, lần nữa từ giữa không trung chậm rãi ép về phía Diệp Chân vừa mới đạt được tàn kiếm màu vàng.
Chỉ là bộ dáng kia, quả thực có chút chật vật, đầu mặt đen thui không nói, tóc, lông mày, sợi râu đều thành tro.
Nhìn hai người ép lên tới, thần sắc của Diệp Chân đột ngột mãnh liệt, thân hình không lùi mà tiến, lại chủ động nghênh đón.
- Thế nào, muốn?
Diệp Chân lung lay tàn kiếm màu vàng trong tay, khóe miệng tràn đầy khiêu khích, trong lòng bàn tay lôi quang lần nữa hiển hiện.
Nếu hai võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong còn có thể làm cho Diệp Chân có chút kiêng kỵ, nhưng một võ giả Hồn Hải cảnh tứ trọng, một tên vừa mới vào Hồn Hải cảnh ngũ trọng, Diệp Chân thật không quan tâm.
Có lẽ, liên tục bốn năm đạo Kinh Hồn Thiên Lôi đã có thể đánh thành tro!
Thần sắc võ giả mặt đỏ và kiếm khách khô gầy lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng, thậm chí cũng hơi lui về phía sau mấy bước.
Vừa rồi một lôi quang oanh kích kia, làm cho bọn hắn khắc cốt minh tâm!
Bọn hắn tin tưởng, vừa rồi nếu Diệp Chân không thu lấy tàn kiếm màu vàng, mà thừa cơ truy sát, một người trong bọn họ, có khả năng đã xong đời!
Đấu tranh tư tưởng kịch liệt một phen, võ giả mặt đỏ và kiếm khách khô gầy liếc nhau, thời khắc ánh mắt trao đổi đồng thời quay người vội vàng thối lui.
Một thanh tàn kiếm màu vàng, mặc dù trân quý, nhưng một năm cũng có thể nhìn thấy hai ba lần, không đáng vì nó đưa tính mạng vào!
Tán tu thì phải hiểu nhường nhịn, mới có thể sống được càng lâu, càng có thành tựu!
Trong thời gian ngắn, ba người đã lui, ngay cả một võ giả Hồn Hải cảnh bị Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu giết đến liên tục lùi về phía sau, sau khi phun ra một ngụm máu, cấp tốc trốn xa!
Không chỉ như thế nào, ba người này thậm chí chưa hề quay về đỉnh Linh Kiếm Phần Sơn, trực tiếp cách xa Linh Kiếm Phần Sơn, biến mất ở phương xa.
- Ba người này cũng biết được tiến thối! Biết nơi này sắp biến thành nơi thị phi, coi như vận khí của các ngươi.
Bởi vì cho dù Diệp Chân đi, trưởng lão Kiếm Nguyên tông Trí Thắng đóng giữ chết đi, tất nhiên sẽ dẫn động cả Kiếm Nguyên tông!
Dưới tình huống bình thường, lúc này Diệp Chân cũng đã chuẩn bị rời đi!
Nhưng ngoài ý muốn, thân hình Diệp Chân lóe lên, lần nữa rơi về phía trên Kiếm Ngân Thạch trên đỉnh Linh Kiếm Phần Sơn, tay cầm tàn kiếm màu vàng, nhắm mắt bắt đầu tìm hiểu!
Một màn này lại bị vài tên đệ tử Kiếm Nguyên tông giữa sườn núi thấy được, lập tức lên tiếng kinh hô!
- Trời ạ, mau nhìn, đây không phải Diệp Chân - đệ tử Tề Vân tông bị chưởng giáo tự mình treo giải thưởng sao? Ta nhớ được chân dung của hắn, làm sao lại?
Lời còn chưa dứt, miệng tên đệ tử Kiếm Nguyên tông này đã bị người một mực bịt lại.
- Không muốn chết thì mau ngậm miệng! Một khắc đồng hồ trước, ta tận mắt thấy Trí Thắng trưởng lão đuổi theo giết hắn, nhưng hiện tại, hắn trở về, Trí Thắng trưởng lão không thấy.
Tên đệ tử từa rồi nhận ra Diệp Chân kia, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy!
- Nhanh sư huynh, nhanh phát phù tấn cho tông môn, nhanh.
Tạo Hóa Chi Vương -