Chương 464 Tử Linh
Chu soái, không phải ngươi cũng hoài nghi tính chân thực theo như lời tình báo của ta chứ?
Trên đường trở về doanh địa đại quân cánh trái, Diệp Chân nhìn Minh quốc công Chu Chấn và tướng lãnh cao cấp đại quân cánh trái phía sau hắn đều vẫn lộ vẻ mặt kinh ngạc, hơi có chút bực bội.
Nghe vậy, Chu Chấn nở nụ cười khổ.
- Sao lại thế được! Nếu những người khác mang đến mấy tình báo này, thuộc hạ khẳng định sẽ hoài nghi, nhưng mấy đầu tình báo cái từ trong miệng Diệp soái, tính chân thực là không thể nghi ngờ, chỉ là....
- Chỉ là cái gì?
- Chỉ là thực sự quá không thể tưởng tượng, khiến cho người khó mà tiếp nhận!
Nói đến đây, Chu Chấn ngẫm nghĩ một cái, thận trọng khuyên giải.
- Diệp soái, thật ra Cổ nguyên soái cũng chỉ là chui vào ngõ cụt trong lúc nhất thời, không nghĩ minh bạch, nghĩ đến không bao lâu, hắn sẽ tỉnh ngộ.
Chu Chấn làm lão tướng quân đội, phi thường không nguyện ý nhìn thấy hai đại thống soái đông chinh không hợp, trong tình huống nào đó, có thể sẽ dẫn đến hậu quả khó mà tưởng tượng.
- Hừ, mặc kệ hắn!
- Hồi doanh lập tức chỉnh quân xuất chiến đi, Chu soái, tận dụng thời cơ, ngày mai trước lúc mặt trời mọc, ta muốn nhìn thấy đại quân bắt đầu xuất chinh!
Diệp Chân nói.
- Tốt!
- Diệp soái, doanh địa đại quân cánh trái của chúng ta ở Đại Dã Quan đi về phía nam hai trăm dặm, tiến công Bắc Xương quân trấn có nhiều bất tiện, hơn nữa Bắc Xương quân trấn cũng là trọng quân tụ tập, hơn nữa đại quân đông chinh chủ doanh ngay đối diện Bắc Xương quân trấn.
- Thuộc hạ đề nghị tiến công Đại Diệp thành cách Đại Cung doanh địa cánh trái ba trăm dặm về phía Đông Nam, nơi đó mặc dù thành tường cao kiên cố, phòng ngự cực kỳ xuất sắc, nhưng theo như tình báo của Diệp soái. Quân ta có thể dễ dàng công phá....
Diệp Chân nhẹ nhàng vung tay lên, đánh gãy lời Chu Chấn.
- Chu soái, chuyện quân lược, ta không bằng ngươi, làm sao tiến công, tiến công chỗ nào, điều khiển quân đội như thế nào, toàn bộ do ngươi an bài, không cần hướng ta xin chỉ thị, ngươi trực tiếp làm chủ điều khiển là được.
- Bao gồm mấy tên cao thủ Tề Vân tông phái tới trợ chiến. Thậm chí bao gồm bản soái ở bên trong ngươi đều có thể căn cứ nhu cầu chiến tranh điều khiển!
- Bản soái chỉ có một yêu cầu, nhanh chóng sát nhập vào Kiếm Nguyên đế quốc, thu phục đất đai đế quốc trăm năm trước bị mất, hơn nữa lớn phát triển cương thổ!
Diệp Chân nói cực kỳ trực tiếp.
Diệp Chân nói chưa nói xong, vẻ kích động đã hiện trên mặt Chu Chấn.
- Diệp soái tín nhiệm, Chu Chấn thề sống chết hồi báo!
Đột nhiên Chu Chấn quỳ một gối với Diệp Chân, làm đại lễ!
Phải biết, đến cấp bậc của Minh quốc công Chu Chấn, lấy tu vi và tước vị của hắn, gặp mặt đương kim Hoàng đế cũng chỉ khom người chi lễ, bây giờ nữa quỳ với Diệp Chân, có thể thấy được kỳ tâm.
Thật ra cũng không khó lý giải, trong quân đội, cơ hồ tất cả tướng lĩnh coi trọng đối với quân quyền giống như nhìn tiểu thiếp xinh đẹp như hoa nhà mình, hận không thể nhào tới.
Phó soái một quân, dưới đại bộ phận tình huống thực quyền có phần ít, có công dính chút ánh sáng, vô công sẽ cõng nồi đen lên người! Mà Diệp Chân lại đối với hắn tín nhiệm như thế, làm sao có thể không kích động!
- Tốt, Chu soái, ngươi đi đánh trống tụ tướng đi, nếu có người bất tuân quân lệnh, mời dùng kiếm này trảm!
Khi nói chuyện, Diệp Chân đưa lên quân kiếm tượng trưng soái quyền đại quân cánh trái!
- Tốt!
- Chu soái, đúng rồi, ta trước kia giao phó mấy người, ngươi trong chiến tranh có cơ hội thì chiếu cố nhiều hơn một chút, còn những việc khác đều xem bản sự của bọn hắn! Có công ghi công, có tội ghi tội, thưởng phạt theo quân quy là được!
Diệp Chân giao phó một câu.
Nơi có người thì có lợi ích.
Lần này Diệp Chân đảm nhiệm chủ soái đại quân cánh trái, tự nhiên muốn tranh thủ
một chút chỗ tốt cho phe mình.
Giống như mấy đệ tử Tề Vân tông đã làm đến tướng lĩnh trung tầng, nếu có thể mượn cơ hội này lập xuống quân công, vậy thì có thể giúp Tề Vân tông hung hăng đóng xuống mấy cây cái đinh trong quân bộ, có thể làm cho lực ảnh hưởng của Tề
Vân tông càng tăng lên!
- Minh bạch!
Trên mặt Minh quốc công Chu Chấn lần nữa hiện vẻ cảm thán, loại chuyện này quá thường gặp, nếu đổi thành những người khác, trực tiếp chính là khác phân phối quân công cho những người.
Hiện tại chỉ là cơ hội lập công, căn bản chưa nói tới là chiếu cố!
Theo chủ soái Diệp Chân và phó soái Chu Chấn về doanh, toàn bộ đại quân cánh trái trong thời gian ngắn triệt để vận chuyển, từng đạo quân lệnh từ trong soái trướng không ngừng lưu chuyển ra, nhanh chóng được chấp hành.
Đại quân cánh trái vào ba tháng trước đã tập kết hoàn tất, trên đường hành quân đến Đại Dã Quan đã sớm được Chu Chấn cho chỉnh hợp đến không sai biệt lắm, không nghe lời đau đầu giết được thì giết, bỡn cợt giáng chức, đổi được thì đổi, đem ba mươi vạn đại quân chỉ huy đến sai sử như cánh tay, không thể không nói, Minh quốc công Chu Chấn rất có bản sự!
Ngày hôm sau, khi trời tờ mờ sáng đại quân là bắt đầu lần lượt xuất phát, thẳng đến ba trăm dặm ngoài Đại Diệp thành!
....
- Cái gì? Đại quân cánh trái thật xuất phát! Hừ, bọn hắn muốn làm cái gì? Một mình đông chinh sao?
Bên trong quân soái trướng đông chinh, Đại Nguyên Soái Cổ Triệu Qua ngạc nhiên, tin tức này thật sự quá ngoài ý muốn, khiến cho hắn có một chút tức giận, càng nhiều hơn là suy nghĩ!
Chính như lúc trước nói, Cổ Triệu Qua cũng không phải là bao cỏ, ngược lại, hắn có thể trộn lẫn đến đại thần quân bộ làm chứ Đại Nguyên Soái quân đông chinh tuyệt không phải hư danh.
Trước tiên, hắn cân nhắc đến tính chân thực theo như lời tình báo của Diệp Chân hôm qua.
Diệp Chân cũng không phải người xúc động, hơn nữa phó soái Minh quốc công Chu Chấn chắc chắn sẽ không tùy làm ẩu theo tính tình Diệp Chân, đại quân cánh trái xuất động đã có châm chước.
- Vương tham quân, đế đô có tình báo liên quan đến Kiếm Nguyên tông hay không?
Mặt khác, phái võ giả đi Linh Kiếm Phần Sơn, đã xuất phát chưa, bao lâu có thể trở về?
Trên thực tế, hôm qua Diệp Chân đi rồi, Cổ Triệu Qua ngay lập tức phái ra võ giả đi Linh Kiếm Phần Sơn điều tra tình huống thực tế, nếu Linh Kiếm Phần Sơn thật nổ tung, tình báo kia của Diệp Chân chính là...
- Hồi nguyên soái, bên phía đế đô tạm thời không có tình báo về Kiếm Nguyên tông truyền đến! Mặt khác, võ giả phái đi Linh Kiếm Phần Sơn đã xuất phát đã nửa ngày, nhưng mà, bởi vì con đường phong tỏa, cả trên trời đều có võ giả tuần tra, nên phải đi đường vòng tiến về Linh Kiếm Phần Sơn.
- Dự tính nhanh nhất là hai ngày sau mới có thể đến Linh Kiếm Phần Sơn, hai ngày sau có thể truyền đến phù tấn!
Tham quân đáp.
- Hai ngày, tốt, vậy thì chờ tình báo hai ngày sau!
...
Trên bầu trời, Diệp Chân xếp bằng trên lưng Vân Dực Hổ Vương, mặc kệ do tiểu Miêu chở hắn bay đi. Ngoại trừ thỉnh thoảng quét mắt một vòng đại quân giống như trường long hành quân nhanh phía dưới, tâm thần cơ hồ toàn bộ đắm chìm bên trong kiếm mạch thần thông vừa mới đúc thành.
Nói cho đúng, tâm thần của Diệp Chân toàn bộ đắm chìm trong đạo tử sắc kiếm quang giấu ở kiếm mạch thần thông.
Sau khi tiến vào kiếm mạch thần thông của Diệp Chân, quang hoa của đạo tử sắc kiếm quang kia thu liễm, tụ tập cùng một chỗ với kiếm mạch bên trong vô số kiếm mạch bản nguyên, hình như vô cùng thoải mái dễ chịu.
Chợt nhìn, nhuệ khí hoàn toàn không có, vô cùng bình thường.
Nhưng một khi thần niệm của Diệp Chân đắm chìm xuống, một cỗ kiếm khí kinh khủng khó mà hình dung lập tức thẳng nhiếp Thần Hồn.
Chỉ là Thần Hồn vừa tiếp xúc đã có thể làm cho Thần Hồn Diệp Chân sinh ra cảm giác sợ hãi.
Đây là dưới tình huống đoạn tử sắc kiếm quang không có địch ý đối với Diệp Chân.
Nhưng mà ngẫm lại, chưởng giáo Kiếm Nguyên tông Ngư Nhập Hải bị một kiếm đâm thủng ngực đã bình thường trở lại.
Cũng chính vì vậy, Diệp Chân không dám dùng phương pháp tế luyện Linh khí hắn biết để tế luyện đoạn tử sắc linh kiếm này.
Một khi phản phệ, tử sắc linh kiếm này sợ là sẽ phải từ trong cơ thể vọt thẳng ra hắn, thậm chí vỡ đầu mà ra cũng có khả năng.
Bởi vì nguyên nhân này. Diệp Chân hơn nửa ngày này đều đem tâm thần đắm chìm trong kiếm mạch thần thông, tiến hành câu thông với tử sắc kiếm quang.
Có lẽ đã tiến nhập vào cơ thể Diệp Chân. Có lẽ cách rất gần, giao lưu đột nhiên trở nên thông thuận.
Tử sắc linh kiếm có thể thông qua rung động đặc thù chính xác biểu đạt ra ý tứ, trong đó ẩn ẩn có mấy phần ý tứ thần niệm trao đổi.
Nói một cách khác, tử sắc linh kiếm này có được lực lượng Thần Hồn.
Trước đây có thể giao lưu với Diệp Chân, có thể làm cho Diệp Chân minh bạch nó rung động, chưa chắc không có tác dụng thần niệm trao đổi.
Tử sắc linh kiếm giống như một hài tử ngây thơ, đặc biệt hiếu kỳ, cũng học vô cùng nhanh.
Rất nhanh, đã công nhận tên mà Diệp Chân đặt cho nó —— Tử Linh!
Đương nhiên, Diệp Chân cũng sẽ thử nghiệm hỏi một chút lai lịch cụ thể của Tử
Linh, Tử Linh trả lời rất nhiều, rất phức tạp, phức tạp đến ngay cả Diệp Chân cũng nghe không hiểu.
Nhưng mà, loại này giao lưu cũng không phải không có tác dụng.
Phần lớn thời gian đã làm cho quan hệ của Diệp Chân và Tử Linh dần ấm lên, tiếp xuống trên đường hành quân, Diệp Chân cơ hồ có thời gian thì đều giao lưu với Tử
Linh.
Diệp Chân dự định, trước mắt cứ như vậy đã.
Chờ đông chinh kết thúc, hắn có thời gian lại nghĩ pháp nghiên cứu một chút nội tình của Tử Linh, trong tông môn tra tìm điển tịch hoặc thỉnh giáo chưởng môn.
Thực sự không được, Diệp Chân sẽ chuẩn bị lợi dụng Vạn Tinh Bàn treo giải thưởng.
Nhấc đến Vạn Tinh Bàn, có một việc không thể không nói.
Sinh đan có thể tăng lên thiên phú huyết mạch.
Từ khi Diệp Chân lưu ý tăng sinh đan tăng lên thiên phú huyết mạch đều sắp được một năm, nhưng mỗi một lần mở ra Vạn Tinh Bàn nhìn tin tức của nó đều biểu hiện thiếu hàng!
Cái này khiến Diệp Chân rất thất vọng.
Nếu không phải đang đông chinh, Diệp Chân rất muốn đi tìm Vạn Tinh Lâu Chủ - Hải Lạc Sương hỏi một chút tình huống trong chuyện này!
....
Hắc Long Vực, hắc long lịch mùng 3 tháng 9 năm 4377, đại quân cánh trái bỏ ra thời gian hai ngày đi gần ba trăm dặm giết tới dưới Đại Diệp thành, sau khi trải qua một đêm nghỉ ngơi và hồi phục, thổi lên kèn lệnh công thành!
Khác với quy chiến tranh mô nhỏ, chuyện thứ nhất cần làm trước khi chiến tranh quy mô lớn chính là đấu võ!
Cái này không sai biệt với chiến tranh đấu tướng cổ đại, nhưng mà, đấu võ thắng bại, đối với ảnh hưởng chiến tranh lại nghiêm trọng hơn, thậm chí trực tiếp ảnh hưởng đến thắng bại chiến tranh!
Giống như cuộc chiến tranh ở Đại Diệp thành.
Bản thân Quân soái Đại Diệp thành là một Võ giả Hóa Linh cảnh, mà bốn tên võ giả bảo hộ hắn, tu vi cao nhất ngoại trừ một người là Hồn Hải cảnh nhị trọng, người khác đều là Võ giả Hóa Linh cảnh.
Phần đội hình này, ứng phó võ giả đã đủ.
Nhưng ở trước mặt Diệp Chân căn bản không đáng chú ý, thậm chí đối đầu với võ giả Hóa Linh cảnh bình thường, thậm chí phá linh nỏ pháo có thể bức lui võ giả
Hồn Hải cảnh, đối với Diệp Chân cũng không có nhiều tác dụng lớn, Diệp Chân thậm chí không cần quản nó.
Bởi vì đối với Diệp Chân đang ngồi cưỡi Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu mà nói, tốc độ của phá linh nỏ pháo, quá chậm!
Chỉ mới hai hiệp, Diệp Chân đã cùng Thất trưởng lão Chung Ly, Bát trưởng lão Văn Nghiễm chém giết Quân soái hộ vệ Đại Diệp thành.
Mặc dù bản nhân Quân soái Đại Diệp thành xem thời cơ rất nhanh, đã trốn vào bên trong quân trận.
Oanh!
Một đạo Kinh Hồn Thiên Lôi từ trên trời giáng xuống, Quân soái Đại Diệp thành trực tiếp hóa thành than cốc!
Quân soái Đại Diệp thành chết, phó soái tiến lên!
Giây lát sau, đầu của phó soái cũng bay lên!
Bên trong tiếng kèn trầm thấp, ba vạn đại quân cánh trái của Hắc Thủy quốc tiên phong bắt đầu công thành!
Một khắc đồng hồ sau, thành lớn quân thành phá!
Dù sao, trên đỉnh đầu bay lượn mấy cường giả Hồn Hải cảnh, binh sĩ tâm lý tố chất mạnh hơn nữa, ngoại trừ đào mệnh thì không còn lựa chọn nào khác!