← Quay lại trang sách

Chương 468 Ban Thưởng Dựa Theo Công Lao

Diệp Nguyên soái, ngươi biết ngươi xử quyết Mã Đại Bảo trước mặt mọi người, ảnh hưởng nghiêm trọng đến quân tâm của đại quân đông chinh ta cỡ nào không?

Mã Đại Bảo chính là Đại tướng thống quân mặt đen bị Diệp Chân chém đầu trước mặt mọi người trong huyện thành. Sau khi ngăn chặn loạn quân, Diệp Chân lập tức tự mình chạy tới tổng bộ của đại quân đông chinh, chuẩn bị tự mình nghiêm túc chỉnh đốn quân pháp.

Không nghĩ tới, không đợi Diệp Chân nói cái gì, người lãnh đạo trực tiếp của Mã Đại Bảo, phó soái của đại quân đông chinh Thịnh Tự Vinh đứng ngay trước mặt Đại nguyên soái của quân đông chinh - Cổ Triệu Qua lên tiếng gây khó khăn.

- Diệp soái, ngươi có biết binh lính bình thường trong đại quân đông chinh khổ bao nhiêu sao? Quân tâm khó duy trì bao nhiêu sao? Tướng lĩnh các cấp cơ hồ vắt óc tìm mưu tính kế để nâng cao quân tâm.

- Nhưng ngược lại ngươi thì hay rồi, nói một câu,liền chém Đại tướng của quân ta. Ta thì không rõ, không phải chỉ là bình dân của địch quốc sao? Giết mấy tên, đoạt mấy tên, gian dâm mấy tên, như vậy có gì ghê gớm đâu? Nếu quân đội của Kiếm Nguyên đế quốc đánh vào Hắc Thủy quốc của chúng ta, chỉ sợ còn làm quá đáng hơn chúng ta!

- Nói đi nói lại, quân đội nhà ai không làm loại chuyện này, cũng không phải làm ở trên quốc thổ của chính mình, có cần thiết xử lý như thế hay không?

- Hiện tại, tướng lĩnh thủ hạ của ta đều nháo loạn cả lên, đang chờ đợi Diệp soái cho bọn hắn một lời giải thích!

Nếu không phải gần đây Diệp Chân luân phiên xuất chiến, uy vọng trong quân đội đã cường thịnh tới cực điểm, chỉ sợ phó soái Thịnh Tự Vinh đã nhảy lên chỉ thẳng vào mũi của Diệp Chân để mắng.

Nghe phó soái Thịnh Tự Vinh phàn nàn, thần sắc Diệp Chân đã băng lãnh tới cực điểm.

- Thịnh phó soái, ngươi thật sự nghĩ như vậy?

- Ta muốn hỏi Thịnh phó soái một vấn đề, đất đai mà chúng ta công chiếm gần đây, một trăm năm trước thì chúng thuộc về quốc gia nào?

Diệp Chân hỏi.

- Đây không phải chuyện rất rõ ràng sao, một trăm năm trước đại bộ phận đất đai đó đều là quốc thổ của Hắc Thủy quốc chúng ta.

- Vậy thì chẳng phải đúng sao!

Diệp Chân đột nhiên lớn tiếng rống giận.

- Một trăm năm trước, đám cao tầng quốc gia chúng ta vô năng, quân đội của chúng ta vô năng, từ bỏ bọn hắn! Bọn hắn chỉ có thể đánh rớt răng nuốt cùng máu, yên lặng chịu đựng! Một trăm năm sau, chúng ta có khả năng, đánh trở lại rồi! Lại muốn coi bọn hắn như heo chó đồ sát, cướp bóc!

- Đây chính là chuyện nên làm của người Hắc Thủy chúng ta sao? Đây chính là vinh dự của người Hắc Thủy chúng ta sao? Huyết tính của quân đội bọn họ ở nơi nào?

Vinh dự ở nơi nào? Lương tâm của bọn hắn ở nơi nào? Thịnh Tự Vinh, trả lời ta ngay!

Một tiếng cuối cùng, Diệp Chân cuồng phun nước bọt rống vào mặt Thịnh Tự Vinh.

Phó soái Thịnh Tự Vinh bị phun nước bọt đầy mặt, trực tiếp bị rống ngẩn ra!

Lồng ngực kịch liệt phập phồng, miệng không ngừng đóng mở, muốn tìm ra một câu phản kích. Nhưng mặc cho hắn cố gắng tìm tòi đầu óc, cũng không nghĩ ra bất kỳ một câu nào có thể không thẹn với lòng, hùng hồn hô lên.

Không chỉ như thế, đại bộ phận tham mưu quân bộ cũng vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ đỏ mặt.

Những lời này của Diệp Chân sau này được ghi vào trong sử sách của Hắc Thủy quốc, cũng thành danh ngôn mà học sinh học viện Hắc Thủy phải học.

Cũng bởi vì những lời này của Diệp Chân, Đại nguyên soái quân đông chinh Cổ

Triệu Qua nghĩa vô phản cố gõ quân kỷ cảnh báo, mặc lên gông xiềng cho đại quân đông chinh đang bởi vì thắng lợi liên tục mà sắp trở thành ngựa hoang thoát cương.

Sau nửa ngày, Đại nguyên soái quân đông chinh Cổ Triệu Qua cùng nguyên soái đại quân cánh tả Diệp Chân đồng thời ban bố ba mươi Thất Sát quân lệnh, thông truyền toàn quân, đồng thời phái ra hơn mười Dẫn Linh cảnh võ giả tạo thành đội chấp pháp, tuần tra tứ phương.

Ngắn ngủi trong vòng ba ngày, hơn một trăm sĩ quan các cấp bị đội chấp pháp chém giết, nhưng quân kỷ cũng bởi vậy trở nên nghiêm nghị.

Dưới loại không khí quân kỷ nghiêm túc này, quá trình tấn công của đại quân đông chinh Hắc Thủy quốc cũng trở nên thuận lợi. Bởi vì quân kỷ trở nên tốt đẹp, bách tính bình thường cũng không quá phản cảm và sợ hãi quân đội của Hắc Thủy quốc, sự kiện hạ độc vào trong đồ ăn và nguồn nước khi khao thưởng quân đội cũng cơ hồ không còn.

Dưới năng lực hậu cần của bộ phận quân hậu cần Hắc Thủy quốc, lần này đại chiến đông chinh kéo dài hơn tám tháng. Đại quân đông chinh của Hắc Thủy quốc một đường tấn công thuận lợi, bắt đầu từ Bắc Xương quân trấn, trực tiếp tiến công gần bảy vạn dặm, công chiếm một phần ba thậm chí gần một nửa quốc thổ của Kiếm Nguyên đế quốc, khiến cho cương vực của Hắc Thủy quốc trực tiếp mở rộng ra hơn một nửa, quan viên các quận huyện trong nước bắt đầu trở nên thiếu thốn.

Trong lúc đó, Kiếm Nguyên đế quốc liên tục phái ra sứ giả nghị hòa đều bị Hắc Thủy quốc cự tuyệt.

Chẳng qua, tốc độ tiến công gần đây của đại quân đông chinh Hắc Thủy quốc cũng dần chậm lại. Ở khu vực Di Sơn Hắc Thủy quốc, Kiếm Nguyên đế quốc ngoan cường chống cự, xuất động binh đoàn tinh nhuệ nhất liều mạng với quân đội Hắc Thủy quốc.

Hai ngày trước, sau khi bỏ ra đại giới tổn thất khoảng tám vạn người, thụ thương vô số, rốt cục dẹp xong ba cửa ải Di Sơn. Chẳng qua, đại quân đông chinh Hắc Thủy quốc cũng bước vào giai đoạn nghỉ ngơi và hồi phục!

Lúc này, một cuộc hội nghị quân đội kịch liệt đang được cử hành ở ải thứ nhất nội thành Di Sơn, người tham dự hội nghị kể cả Diệp Chân, tất cả đều là các tướng lãnh cao cấp, các quân chủ soái, phó soái tham mưu, vv... của đại quân đông chinh.

- Thu binh, tại sao phải thu binh?

- Mặc dù binh lực Hắc Thủy quốc chúng ta có mức độ hao tổn nhất định, nhưng tam lộ đại quân tăng thêm hàng quân đã hợp nhất, tổng số binh lính có khả năng chiến đấu trong đại quân đông chinh vẫn hơn bảy mươi vạn!

- Mà theo tình báo, tổng binh lực còn sót lại bên trong Kiếm Nguyên đế quốc chẳng qua cũng chỉ còn lại sáu mươi vạn. Trong đó bốn mươi vạn đại quân vẫn là quân coi giữ biên cảnh, trừ phi Kiếm Nguyên đế quốc hoàn toàn từ bỏ tuyến phòng ngự phía đông, nếu không, đại quân có thể điều phối chỉ có hai mươi vạn!

- Hơn nữa, số lượng Hồn Hải cảnh võ giả bên trong Kiếm Nguyên đế quốc ít ỏi, kể cả các cung phụng trấn thủ hoàng cung, sẽ không quá mười người.

- Thực lực mang tính áp đảo như thế, chúng ta vì sao không nhân cơ hội này để diệt trừ Kiếm Nguyên đế quốc? Đây chính là cơ hội ngàn năm một lần của Hắc Thủy quốc chúng ta!

- Chỉ cần Kiếm Nguyên đế quốc bị diệt, vậy Hắc Thủy quốc chúng ta không cần chờ thêm mấy năm đã có thể trở thành đế quốc thứ nhất Hắc Long Vực, lại tích súc ba mươi năm, thậm chí cũng có khả năng nhất thống Hắc Long Vực!

Tham quân Vương Tế hưng phấn nói. Hắn càng nói chuyện càng mặt mày hớn hở, gương mặt trắng nõn lộ ra một loại hưng phấn đến đỏ!

Nghe Vương Tế nói như vậy, không chỉ Đại nguyên soái Cổ Triệu Qua, mà rất nhiều phó soái tướng lĩnh khác cũng mắt lộ ra vẻ hưng phấn, hình như đang tưởng tượng thấy cái gì.

Chẳng qua, cũng có một bộ phận tướng lĩnh trong mắt âm thầm lộ ra lo lắng, có người nét mặt càng lộ ra nồng đậm lo âu, trận đông chinh này của Hắc Thủy quốc, thành quả chiến đấu quá lớn, cũng thuận lợi quá mức.

Gương mặt Minh quốc công Chu Chấn cũng mang vẻ lo lắng, chẳng qua, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía Diệp Chân.

Đột nhiên, Diệp Chân vỗ tay lên.

- Vương tham quân nói không sai, chẳng qua, ta có mấy cái vấn đề muốn nói rõ một chút cho mọi người!

Sau các trận đại chiến luân phiên, uy vọng của Diệp Chân ở bên trong Hắc Thủy quốc đã trở nên nói một không hai, đặc biệt là bên trong cao tầng, dù Đại nguyên soái Cổ Triệu Qua cũng không thể so bằng.

Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều nhìn về Diệp Chân.

- Điều thứ nhất, chiến tranh tiến hành đến hiện tại, đã không chỉ là đại chiến giữa hai đại đế quốc Hắc Thủy đế quốc chúng ta và Kiếm Nguyên đế quốc, mà Cổ An đế quốc và Huyễn Thần đế quốc cũng tham dự vào.

Theo tình báo, Cổ An đế quốc đã chủ động rút ba mươi vạn đại quân canh giữ ở đường biên giới lui về phía sau một vạn dặm, chỉ để lại mười ngàn đại quân đóng giữ!

- Hơn nữa, biên giới duy nhất giữa Kiếm Nguyên đế quốc và Huyễn Thần đế quốc là Thải Hồng sâm lâm, gần nhất đột nhiên có thêm một đội ngũ võ giả Hóa Linh cảnh trên trăm người, sau lưng còn có hơn vạn dân phu.

- Các ngươi biết bọn hắn đang làm gì sao? Bọn họ đang rửa sạch thông đạo, mở ra một con đường có thể hành quân an toàn theo biên giới Thải Hồng sâm lâm.

- Vương tham quân, ngươi có biết điều này đại biểu ý nghĩa gì sao?

Diệp Chân hỏi.

- Ta hiểu rõ, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể nhân lúc chênh lệch thời gian, thừa dịp trước khi viện quân của Huyễn Thần đế quốc và Cổ An đế quốc kịp tới, tiêu diệt Kiếm Nguyên đế quốc trước.

- Hoang đường!

- Nếu là như vậy, Hắc Thủy đế quốc chúng ta khả năng phải chịu họa lớn bất ngờ rơi xuống đầu! Đến lúc đó, Cổ An quốc và Huyễn Thần đế quốc không đồng ý nhìn thấy một cái Hắc Thủy đế quốc cực kỳ cường đại, sẽ xuất binh phản công cùng lúc!

Ta dám cam đoan, đến lúc đó tốc độ tan tác của chúng ta tuyệt đối sẽ không chậm hơn so với Kiếm Nguyên đế quốc hiện tại!

- Những gì chúng ta ăn vào ngày hôm nay, tuyệt đối sẽ toàn bộ bị đánh phun ra, thậm chí sẽ phun ra quốc thổ vốn có của chúng ta!

- Chư vị, tỉnh đi, ngay cả Cổ An quốc luôn luôn kết minh cùng chúng ta cũng bắt đầu bất an, cũng bắt đầu giở trò ở biên cảnh, để cho đại quân của Kiếm Nguyên đế quốc có thể rút về!

- Nói không chừng, vài ngày sau trong chiến đấu, chúng ta có thể nhìn thấy bóng dáng võ giả Hồn Hải cảnh của Cổ An quốc ngay bên trong đội ngũ của địch nhân.

- Mặt khác, ta có thể chính xác nói cho các ngươi biết, hai đại tông môn Thanh La tông và Huyễn Thần tông của Huyễn Thần đế quốc đã phái ra một chi đội ngũ cường giả Hồn Hải cảnh có nhân số trên mười người thậm chí càng nhiều, đi tới trợ giúp Kiếm Nguyên đế quốc!

- Diệp soái, tại sao bộ tham mưu chúng ta không biết tình báo này?

Vương Tế ngạc nhiên.

- Đây là ta nhận được tình báo từ nguồn khác, các ngươi không cần phải xen vào, nhưng tin tức thiên chân vạn xác!

Thần sắc mọi người ở đây lập tức trở nên nghiêm trọng, cái này cho thấy, Huyễn Thần đế quốc đã chính thức nhúng tay vào trận chiến tranh này.

- Chư vị, nếu tiêu diệt Kiếm Nguyên đế quốc, vậy thì Hắc Thủy đế quốc chúng ta sẽ đồng thời giáp biên với Cổ An quốc, Huyễn Thần đế quốc. Đến lúc đó, Cổ An quốc sẽ trở thành địch nhân của chúng ta, Huyễn Thần đế quốc càng sẽ thừa dịp thời khắc chúng ta binh mệt tướng suy, thừa cơ xuất binh!

- Chư vị, xem trước mắt mà nói, chúng ta cùng Cổ An quốc, Huyễn Thần đế quốc cần một có khu vực giảm xóc, Kiếm Nguyên đế quốc trước mắt mất đi gần nửa quốc thổ, chính là lựa chọn tốt nhất!

- Quan trọng nhất chính là, chúng ta cần thời gian, hai mươi năm, hoặc ba mươi năm thậm chí thời gian năm mươi năm, để triệt để tiêu hóa thành quả chiến đấu lần này, đồng thời tăng lên lực lượng quốc gia.

- Hiện tại, việc mà chúng ta cần phải làm là thành lập biên phòng ở ba cửa ải của Di Sơn, sau đó đồng ý Kiếm Nguyên đế quốc nghị hòa. Quan trọng nhất chính là phải phòng bị Kiếm Nguyên đế quốc cùng Huyễn Thần đế quốc liên thủ phản công!

Hắc Long lịch ngày 24 tháng 5 năm 4378, chưởng môn Tề Vân tông Hắc Thủy quốc -

Quách Kỳ Kinh, trưởng lão Liêu Phi Bạch, cùng với chưởng giáo Kiếm Nguyên tông -

Ngư Nhập Hải thương thế bình phục không lâu, cường giả Chú Mạch cảnh cung phụng hoàng thất - Hoàng Kính ước chiến trên không Di Sơn.

Đại chiến giằng co một ngày một đêm, hơn một ngàn ngọn núi lớn lớn bé bé của Di Sơn bị hủy hoại hơn trăm tòa. Ngày thứ hai Kiếm Nguyên đế quốc và Hắc Thủy quốc chính thức nghị hòa.

Cùng lúc, chưởng môn Ly Thủy Tông Hắc Thủy quốc - Sở Thái Bình gửi phù tấn khắp thiên hạ, mời võ đạo cùng mạch cùng chúc mừng hắn đã chú mạch thành công!

Đại quân của Hắc Thủy quốc bắt đầu xây dựng phòng tuyến trên Di Sơn, chia quân ra để phòng thủ. Đáng nói chính là, từ Di Sơn đi lên thêm bốn ngàn dặm, chính là Linh Kiếm Phần Sơn đã từng tiếng tăm lừng lẫy, bây giờ lại thành phế tích.

Đồng thời, công tác thống kê quân công, trình báo cùng với dựa theo công tích để ban thưởng bắt đầu!