← Quay lại trang sách

Chương 472 Lật Trời Cũng Có Lúc

Oanh!

Năm ngọn lửa sáng ngời đột nhiên từ các vị trí tim, phổi, dạ dày, gan, thận của Sở Quân đồng thời bay ra, đây là Ngũ Phủ linh hỏa Sở Quân chủ tu.

Nhưng so sánh với Ngũ Phủ linh hỏa đại chiến với Diệp Chân hơn hai năm trước, Ngũ Phủ linh hỏa hiện tại đã tinh tiến hơn, hai năm trước, màu sắc Ngũ Phủ Linh Hỏa của Sở Quân đều là đỏ, cũng không có phân biệt.

Nhưng bây giờ, Ngũ Phủ Linh Hỏa đã được bổ sung một tia tạng phủ Ngũ Hành, phổi linh hỏa ẩn hiện sâm bạch, thận linh hỏa ẩn hiện Hắc Viêm.

Ngũ Phủ linh hỏa lưu chuyển quanh thân Sở Quân, thời khắc ngưng tụ thành một tầng hộ thể hỏa cương, đột nhiên một quyển, năm đạo linh hỏa giao long cuốn về phía Mông Tiểu Nguyệt, những nơi năm hỏa long đi qua, không khí đều phát ra âm thanh xuy xuy thiêu đốt, thanh thế cực kỳ doạ người!

Chiêu này để lông mày Diệp Chân có chút giương lên, quan sát một chiêu này, hai năm này Sở Quân cũng không hư, chỉ dựa vào chiêu này, võ giả Hồn Hải cảnh hai ba trọng bình thường đã không tiếp nổi.

Ngũ Phủ linh hỏa ngưng tụ thành sơ bộ, trong công kích có thể có Ngũ Hành tương sinh biến hóa rất nhỏ, loại biến hóa này, không chỉ bạo tăng uy lực Ngũ Phủ linh hỏa, hơn nữa sẽ thêm vô số biến số, xác thực lợi hại!

Hưu!

Kiếm quang lóe lên, khí thế kiếm đạo cực kỳ huyền ảo từ trên thân Mông Tiểu Nguyệt bay lên, Diệp Chân cảm giác, kiếm mạch thứ nhất trong cơ thể hắn chấn động một cái rất nhỏ.

Lít nha lít nhít kiếm quang đột nhiên từ trong tay Mông Tiểu Nguyệt bay ra, trước người cấu thành một đạo hàn băng kiếm võng to lớn, cắt chém hướng về phía linh hỏa giao long.

Như lưới đánh cá tỉ mỉ nhất, hàn băng kiếm võng lập tức cắt năm đạo linh hỏa giao long thành hàng ngàn hàng vạn khối vụn, từng khối vụn trong thời gian ngắn biến thành năng lượng tinh thuần nhất tiêu tán giữa thiên địa.

Sắc mặt Sở Quân đột ngột trở nên vô cùng khó coi.

Ngũ Phủ linh hỏa là thủ đoạn công kích cường hãn nhất của hắn. Mặc dù còn có vô số biến hóa, nhưng hắn thực sự nghĩ không ra, Mông Tiểu Nguyệt lại có thể tiếp nhẹ nhàng.

Sở Quân không biết nguyên nhân, nhưng Diệp Chân lại biết.

Bởi vì vừa bắt đầu, Mông Tiểu Nguyệt đã vận dụng thủ đoạn cường hãn nhất.

Diệp Chân có thể cảm ứng được, khi vừa bắt đầu, Mông Tiểu Nguyệt đã vận dụng nhất mạch kiếm đạo thần thông đồng xuất với Diệp Chân, nhưng, Mông Tiểu Nguyệt chủ công, Diệp Chân lại chủ thủ!

Sau khi dùng một chiêu phá địch, vô số đạo hàn băng kiếm quang đột ngột từ trong tay Mông Tiểu Nguyệt phun ra, phô thiên địa đâm về phía Sở Quân.

Uy lực mỗi một đạo hàn băng kiếm quang đều vô cùng thần kỳ, những nơi hàn băng kiếm quang đi qua, cho dù đại thụ cao ba bốn mét, cũng bị kiếm khí chặn ngang bẻ gãy.

May mắn, địa điểm quyết đấu dời ra phía ngoài đại điện Ly Thủy Tông. Nếu không, đại điện Ly Thủy Tông chắc sẽ bị Mông Tiểu Nguyệt phá hủy.

Diệp Chân ẩn ẩn cảm giác được. Trên tu vi kiếm đạo, Mông Tiểu Nguyệt khả năng còn cao hơn một bậc so với hắn, đương nhiên. Đây là tiến công kiếm đạo!

Nếu phòng ngự kiếm đạo, hoặc về hóa giải kiếm đạo, Mông Tiểu Nguyệt tuyệt đối không phải đối thủ của Diệp Chân. Sự khác nhau này có quan hệ với kiếm đạo thần thông năm đó hai người được truyền thừa.

Năm đó Mông Tiểu Nguyệt nhận được truyền thừa kiếm đạo thần thông, phần lớn là kiếm đạo thần thông có thể tăng lên uy lực kiếm thuật, bằng không, phá Ngũ Phủ linh hỏa của Sở Quân, tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng như thế!

Hơn nữa, tùy tiện xuất ra một hàn băng kiếm quang cũng sẽ không có được uy lực lớn như vậy để Sở Quân chật vật ứng phó!

Ông!

Đột nhiên, kiếm mạch thứ nhất trong cơ thể Diệp Chân bỗng nhiên chấn động một cái.

Một loại cảm ứng kỳ dị để ánh mắt Diệp Chân đột ngột ngưng đọng hướng về phía trên một đạo kiếm cương đột ngột tóe hiện trong trăm đạo hàn băng kiếm quang.

Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân vô cùng ngạc nhiên!

Tâm Kiếm!

Sát chiêu Mông Tiểu Nguyệt giấu ở trong hàn băng kiếm quang lại là Tâm Kiếm!

Đối với Diệp Chân đã chú mạch thành công Kiếm Tâm Thông Minh hiểu rất rõ kiếm chiêu gần như Tâm Kiếm!

Kiếm quang huyền bí, dao động không chừng, mũi kiếm dựa vào một loại tần suất cực kỳ kỳ dị chấn động cao tốc, như đang tùy thời sửa đổi phương hướng, như Tâm Kiếm của Diệp Chân.

Nhưng cảm ứng tinh tế, lại có chỗ khác biệt!

Uy lực kiếm cương so với Diệp Chân thì hơi kém một chút, nhưng Tâm Kiếm ẩn trong kiếm đạo mạnh hơn so với hắn.

Nguyên nhân này, Diệp Chân minh bạch, hẳn có quan hệ với tử sắc kiếm quang Tử

Linh che dấu trong kiếm mạch thứ nhất của mình. Bằng không, uy lực Tâm Kiếm của Diệp Chân phải kém hơn uy lực Tâm Kiếm của Mông Tiểu Nguyệt một chút.

Diệp Chân cũng biết, trận chiến đấu này đã kết thúc!

Khi Tâm Kiếm xuất hiện đã kết thúc!

Uy lực Tâm Kiếm của Diệp Chân, ngay cả võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong đều không thể đỡ được!

Uy lực Tâm Kiếm của Mông Tiểu Nguyệt, đối phó với Sở Quân chỉ có tu vi Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong, không có vấn đề gì!

Tâm Kiếm vừa ra, đám người Ly Thủy Tông quan chiến xung quanh, nhất là Sở Thái Bình, sắc mặt lập tức đại biến!

Đến bây giờ, hắn rốt cuộc minh bạch tại sao Mông Tiểu Nguyệt có tự tin giết đến tận cửa?

Dựa vào nhãn lực của hắn, làm sao có thể nhìn không ra Tâm Kiếm kinh khủng!

Trong nháy mắt, khí cơ quanh người Sở Thái Bình khẽ động, ý tứ muốn nhúng tay.

Nhưng khi khí cơ dẫn động quanh người, một đạo kiếm thế băng lãnh cực kỳ kinh khủng đột ngột bay lên từ bên cạnh, khiến cho Sở Thái Bình kinh ngạc, lập tức hiểu, muốn nhúng tay chiến đấu, căn bản không thể nào!

- Cẩn thận...

Sở Thái Bình chỉ kịp hô lên hai chữ, đã thấy đạo kiếm quang kỳ dị như du long đánh về phía Sở Quân, Sở Quân liên tiếp phong ra hai đạo linh hỏa, đều bị Tâm Kiếm phá vỡ, thân hình trong thời gian ngắn chớp động hơn trăm lần, cũng không thoát khỏi Tâm Kiếm!

Phốc!

Thanh âm kiếm quang đâm vào thịt vang lên!

Vang lên theo là tiếng xèo xèo của Linh Lực, từng đạo Xích Viêm Linh Lực từ trong đan điền của Sở Quân cuồng phún, Sở Quân như một khí cầu bị thủng, tinh khí thần quanh người kịch liệt bị xói mòn!

Vừa rồi một chiêu Tâm Kiếm của Mông Tiểu Nguyệt, trực tiếp xuyên thủng đan điền hắn!

Linh Lực xói mòn từ miệng vết thương trong đan điền, Linh Lực quanh người Sở

Quân tẫn tán, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi cúi đầu nhìn về phía đan điền của mình, sắc mặt trong thời gian ngắn trở nên trắng bệch.

Phần đông trưởng lão Ly Thủy Tông đang quan chiến cũng ngẩn ngơ!

Đan điền bị kiếm cương trực tiếp xuyên qua, thương thế này, gần như không cứu được, hơn nữa hậu quả cũng khó thừa nhận nhất, còn khó thừa nhận hơn so với gãy chi tàn thể!

Phần bụng đan điền bị kiếm xuyên qua cũng bình thường, vấn đề không lớn. Nếu bị kiếm cương xuyên qua, đại biểu cho đan điền khí hải bị hủy, từ đó tu vi triệt để bị phế!

Nói một cách khác, hiện tại mặc dù Sở Quân còn sống, nhưng đã biến thành phế nhân!

Hơn nữa, là phế nhân cường tráng!

Vì Hậu Thiên linh thể đại thành, có thể có thêm mấy chục năm tuổi thọ, lực lượng có thể so với võ giả Luyện Huyết cảnh và Chân Nguyên cảnh, bằng kiến thức của hắn và nhãn lực còn có man lực, nói không chừng có thể đánh thắng được võ giả

Luyện Huyết cảnh và Chân Nguyên cảnh. Nhưng trên Chân Nguyên cảnh, diệt hắn như giẫm sâu kiến!

Dưới một kiếm, trên trời dưới đất!

Để Sở Quân rơi xuống từ đám mây, hủy hết tiền đồ!

Trước nơi cách Sở Quân ba trượng, Mông Tiểu Nguyệt chống kiếm đứng. Thở hổn hển.

Ngực kịch liệt phập phồng. Hiển nhiên, một chiêu Tâm Kiếm vừa rồi tiêu hao gần hết tất cả Linh Lực và lực lượng Thần Hồn của nàng.

Thần thông truyền thừa của Mông Tiểu Nguyệt hẳn còn chưa chú mạch thành công, nếu cưỡng ép thôi động, tiêu hao cực lớn, Diệp Chân có thể cảm ứng được, một chiêu Tâm Kiếm kia, lực lượng Thần Hồn của Mông Tiểu Nguyệt đã bị tiêu hao phần lớn.

Xùy!

Khi một đạo Linh Lực cuối cùng từ miệng vết thương trong đan điền của Sở Quân phun ra, một tia Linh Lực ba động cuối cùng quanh người Sở Quân cứ thế biến mất, cũng đại biểu cho Sở Quân triệt để bắt đầu thành một tên phế nhân.

Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, hắn đã tu thành Hậu Thiên linh thể vì khuyết thiếu Linh Lực ủng hộ, lại không ngừng lui lại, không ngừng rơi xuống, cuối cùng trở thành phàm thể.

- Ha ha ha ha...

Giờ khắc này, Mông Tiểu Nguyệt cười to.

- Sở Quân, bây giờ tư vị của ngươi như thế nào?

- Hôm nay Mông Tiểu Nguyệt ta không giết ngươi, một kiếm giết ngươi, ngược lại tiện nghi cho ngươi! Bây giờ để ngươi nếm thử tư vị trở thành một phàm nhân, nếm một chút ngọt bùi cay đắng của một phàm nhân! Có thể trải qua một chút gian khổ của nãi nãi ta năm đó!

- NàBàng là một lão phụ nhân tay không tấc sắt, dưới sự giám thị Ly Thủy Tông các ngươi mà vất vả cầu sinh, cuối cùng còn bị ngươi dùng một kiếm chém chết như giết gà chó!

- Bây giờ, ngươi cũng phải nếm thử tư vị này, một ngày nào đó, nói không chừng ngươi cũng sẽ có người giết chết như gà chó! Sống thật khỏe đi, Sở Quân!

- Từ hôm nay trở đi, cay đắng trong nhân thế này, chỉ sợ ngươi đều phải nếm một lần! Kinh khủng hơn chính là, người mang cho như ngươi loại cay đắng này, chính là người thân cận nhất trước kia!

- Có lẽ, một ánh mắt vô ý thức của bọn hắn, một câu, một động tác, đều sẽ để ngươi lòng như đao cắt! Điểm này, ngay cả cha ngươi là cường giả Chú Mạch cảnh cũng vô pháp thay đổi.

Oanh!

Khí thế vô cùng kinh khủng đột ngột từ trên thân Sở Thái Bình bay lên, một đạo kiếm quang thuần từ thủy hỏa nhị sắc ngưng tụ thành đột ngột từ phía sau lão ta.

Thần thông võ kỹ Thủy Thần kiếm!

- Tâm địa thật ác độc!

Sở Thái Bình rống giận!

Ngay lúc đó, một đạo kiếm quang huyền băng ba cạnh vô cùng to lớn đột ngột ngưng ra, làm bộ muốn bổ, Liêu Phi Bạch phi thân chắn trước mặt Mông Tiểu Nguyệt.

Tay phải có huyền băng kiếm quang ba cạnh, tay trái một đoàn hàn băng trầm tĩnh, Huyền Băng Hàn Khí như ẩn như hiện.

- Tâm địa ta ác độc? Các ngươi năm đó giết chết nãi nãi ta, vạn dặm truy sát ta, sao có thể gọi là tâm địa thiện lương?

- Sở chưởng môn, trước đó ước định quyết đấu, nếu ngươi không nguyện ý tuân thủ, ta không ngại cùng ngươi đại chiến ba trăm hiệp!

Âm thanh Mông Tiểu Nguyệt cười nhạo và tiếng cười lạnh của Liêu Phi Bạch đồng thời vang lên.

Ánh mắt tất cả các trưởng lão Ly Thủy Tông đều nhìn về Sở Thái Bình, ý tứ chỉ cần Sở Thái Bình ra lệnh một tiếng sẽ động thủ vây giết.

Gương mặt Sở Thái Bình tái nhợt, Thủy Thần kiếm phía sau rung động không thôi, hiển nhiên đang do dự động thủ hay không?

- Thiên Đạo tuần hoàn, báo ứng xác đáng! Sở Quân, hiện tại ngươi đã hiểu được tâm tình Mông Tiểu Nguyệt năm năm trước chưa?

Nói xong, Diệp Chân hướng về Sở Thái Bình có chút chắp tay nói.

- Sở chưởng môn, hôm nay họa của Sở Quân, luận căn nguyên của nó, cũng từ ngươi gây nên!

- Cái gọi chớ nói sâu kiến yếu, cũng có lúc lật trời!

- Sở chưởng môn, mong rằng ngươi sau này có thể lấy đó làm gương!

Nói xong, Diệp Chân một bước bên cạnh đến Mông Tiểu Nguyệt, kéo tay cô bé, hướng về phía Liêu Phi Bạch, Chung Ly nói nhẹ một tiếng.

- Chúng ta đi!

Trong nháy mắt tiếp theo, bốn người Diệp Chân, Mông Tiểu Nguyệt, Liêu Phi Bạch, Chung Ly cùng nhau rời khỏi Ly Thủy Tông, những nơi đi qua, không người dám ngăn!

Sau lưng, Thủy Thần kiếm phía sau Sở Thái Bình rung động không ngừng, cuối cùng, chậm rãi tán đi.

Thời điểm Thủy Thần kiếm tán đi, Sở Thái Bình nhắm lại hai mắt, trong lúc lơ đãng, hai giọt lệ trượt xuống!

Còn về Sở Quân, thần thái trong mắt hắn đã mất, ngã xuống đất, gương mặt tuyệt vọng.