← Quay lại trang sách

Chương 471 Lượng Kiếm

Đều thối lui một bước? Nói rất dễ nghe.

- Năm đó khi thu thập Mông gia chúng ta, khi giết chết nãi nãi ta, vì sao không nhượng bộ một bước! Nãi nãi ta chỉ là lão phụ nhân rất bình thường, cũng bị các ngươi nhẫn tâm giết chết! Khi đó, vì sao không nhượng bộ một bước!

Lời nói của Ly Thạch vừa xong, Mông Tiểu Nguyệt bi phẫn giận dữ mắng mỏ, tiếng Mông Tiểu Nguyệt khiển trách để các trưởng lão Ly Thủy Tông biết chuyện Mông gia đều có hơi xấu hổ.

- Đền bù tổn thất?

- Đền bù tổn thất có thể làm cho nãi nãi ta khởi tử hoàn sinh? Nếu các ngươi có thể làm cho nãi nãi ta khởi tử hoàn sinh, vậy Mông Tiểu Nguyệt nhận! Nếu như không thể, lấy mạng đền mạng!

Nói đến đây, khí tức Mông Tiểu Nguyệt đột ngột dâng lên, quát to.

- Sở Quân, ngươi có còn là nam nhân hay không? Dám làm không dám nhận, chỉ có thể trốn ở phía sau tông môn làm con rùa đen rút đầu?

Lời vừa nói, sắc mặt Ly Thạch, Ly Ngọc và tất cả trưởng lão Ly Thủy Tông lập tức thay đổi, thậm chí sắc mặt Sở Thái Bình cũng biến thành khá khó xử.

Bản thân Sở Quân là nhi tử của Sở Thái Bình hắn, lại bởi vì thiên phú tu vi xuất chúng, đã sớm được nhận định là chưởng môn đời kế tiếp Ly Thủy Tông, Mông Tiểu Nguyệt giận mắng Sở Quân như vậy, tương đương với đang đánh mặt Ly Thủy Tông.

- Hừ, Mông Tiểu Nguyệt, ta không ra mặt, ngươi thật coi Sở Quân ta sợ ngươi?

- Nếu không phải cân nhắc tình thế Hắc Thủy quốc, cần Ly Thủy Tông và Tề Vân tông hai tông đồng tâm hiệp lực, không thể bởi vì một chuyện nhỏ mà phá hỏng cục diện yên bình trước mắt, Sở Quân ta đã sớm cho Mông Tiểu Nguyệt ngươi chết dưới kiếm!

Ngoài cửa đại điện, Sở Quân một thân kiếm phục nhanh chân đi vào, thần sắc lạnh lẽo.

Liêu Phi Bạch đang dùng thần niệm trao đổi với Diệp Chân bất ngờ nhăn mày, một đôi mắt nhỏ đột ngột liếc về Sở Quân mới vừa vào cửa, trong đôi mắt đẹp hiện lên bốn bạo kiếm quang.

Ngay lúc đó, con ngươi Sở Thái Bình có cảm ứng cũng nhíu lại. Một đạo tinh quang từ giữa không trung chặn đường kiếm quang nổ bắn ra từ trong mắt Liêu Phi Bạch, trong hư không lập tức tuôn ra một vòng xoáy năng lượng nhỏ!

Ánh mắt Diệp Chân cũng nhìn về phía Sở Quân đang nhanh chân đi vào.

Trải qua mấy năm, Sở Quân đã trở nên ổn trọng so với lúc trước. Khí chất càng thêm thu liễm.

Bằng tâm mà nói, Sở Quân nói nửa câu đầu rất có đạo lý, tình thế trước mắt của Hắc Thủy quốc xác thực cần Tề Vân tông và Ly Thủy Tông đồng tâm hiệp lực, quả thật cân nhắc đến đại cục.

Nhưng nửa câu sau, Diệp Chân không thể nào đồng tình, Sở Quân muốn trảm Mông Tiểu Nguyệt dưới kiếm, chỉ sợ không thể.

Quan trọng nhất chính là, đại cục thì đại cục, không thể bởi vì ngươi cân nhắc mà xóa bỏ sai lầm của ngươi, mỗi người đều phải phụ trách từng hành vi của bản thân!

Lúc ngươi cường đại, ngươi có thể tùy ý thu lấy sinh mệnh người khác, như vậy ngươi đã giác ngộ tương lai sẽ bị người khác giết đến tận cửa!

- Trảm ta dưới kiếm? Cầu còn không được!

Keng!

Hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay Mông Tiểu Nguyệt lập tức bay ra khỏi vỏ, hàn quang bắn ra bốn phía, toàn bộ nhiệt độ trong đại điện lập tức thấp xuống mấy phần, ngay lúc đó, một loại cảm giác có chút huyền diệu đột ngột xuất hiện từ trên người Mông Tiểu Nguyệt.

Nhìn Sở Quân lúc này cầm kiếm chỉ xéo Mông Tiểu Nguyệt, tất cả mọi người. Bao gồm Diệp Chân, Sở Thái Bình, Ly Thạch, Ly Ngọc, đều có một loại ảo giác.

Mông Tiểu Nguyệt và trường kiếm trong tay như không phải hai cá thể, mà là một.

Mông Tiểu Nguyệt chính là kiếm. Kiếm chính là Mông Tiểu Nguyệt!

Nhân kiếm hợp nhất!

Khi loại cảm giác này sinh ra, thân thể Diệp Chân đột ngột ngồi thẳng.

Lúc trước hắn và Mông Tiểu Nguyệt đều nhận được một nửa truyền thừa của Mông Xuyên, nói đúng hơn, là Mông Tiểu Nguyệt nhận gần sáu thành truyền thừa, Diệp

Chân chỉ được hơn bốn thành.

Hai người chia một phần truyền thừa làm hai, kiếm đạo hai người cũng hoàn toàn không đồng dạng.

Kiếm đạo của Diệp Chân là Kiếm Tâm Thông Minh, phụ trợ là chính, mà kiếm đạo Mông Tiểu Nguyệt lại có khuynh hướng nhân kiếm hợp nhất, tính công kích là chính.

Một phần thần thông hoàn chỉnh bị chia làm hai bộ phận.

Đột nhiên. Diệp Chân ý thức được, thực lực kiếm đạo của Mông Tiểu Nguyệt có khả năng còn cường đại hơn so với hắn tưởng tượng!

- Đánh thì đánh, ta sợ ngươi sao?

- Chậm đã! Không thể động thủ!

Khi Sở Quân quát chói tai xuất kiếm, trưởng lão Ly Thạch lắc mình một cái, đột ngột vọt đến giữa Mông Tiểu Nguyệt và Sở Quân, ngăn cản hai người!

- Ly Thạch, ngươi có ý gì? Hai người bọn họ muốn quyết đấu, cả hai đều nguyện ý, vì sao ngươi phải cản trở?

Liêu Phi Bạch đứng lên, hai mắt rủ xuống, kiếm khí cực kỳ kinh người đột ngột bộc phát, Diệp Chân gần trước người nàng trong thời gian ngắn có một loại cảm giác vạn kiếm tới người!

Ánh mắt Sở Thái Bình nhìn về phía Liêu Phi Bạch, khí thế đột ngột bùng lên, khí cơ lập tức giằng co với kiếm thế của Liêu Phi Bạch.

Ngay lúc đó, hơn mười vị trưởng lão Ly Thủy Tông di động, chiếm cứ các vị trí, rất có ý tứ một lời không hợp sẽ cùng lúc động thủ.

Tròng mắt Diệp Chân hơi híp, hai tay chắp sau lưng tùy ý rủ xuống hướng trước người, hai luồng lôi quang đen nhánh như ẩn như hiện ngay trong lòng bàn tay, loáng thoáng có một loại tiếng ầm ầm cực kỳ trầm thấp, thanh thế cực kỳ doạ người!

Loại tiếng ầm ầm này mặc dù có nhỏ, nhưng đối với Sở Thái Bình thân là cường giả

Chú Mạch cảnh và phần đông trưởng lão Ly Thủy Tông là Hồn Hải cảnh đều không thua gì kinh lôi!

Trong thời gian ngắn, sắc mặt các trưởng lão Ly Thủy Tông khác kịch biến, hai vị trưởng lão cách Diệp Chân tương đối gần, thậm chí có chút sợ hãi lui về sau mấy bước, cố ý tránh Diệp Chân.

Bọn hắn đều rất quen thuộc lôi quang lóe lên trong lòng bàn tay Diệp Chân, có ít người thậm chí thấy không dưới mấy chục lần.

Nhưng chính vì rất quen thuộc, quen thuộc đến vô cùng hiểu rõ, cho nên mới dị thường sợ hãi!

Nếu võ giả Hồn Hải cảnh một mình đối mặt Diệp Chân, một khi bị Kinh Hồn Thiên Lôi oanh trúng, trên cơ bản đại biểu cho tử vong.

Lúc Đông chinh, ngay cả cung phụng hoàng thất Kiếm Nguyên đế quốc Hoàng Kính, cường giả Chú Mạch cảnh cũng trúng một chiêu Kinh Hồn Thiên Lôi, bị thiệt lớn trước mắt nhiều người.

Trận chiến kia, Sở Thái Bình khắc cốt ghi tâm, vì một chiêu Kinh Hồn Thiên Lôi của Diệp Chân, có thể đánh ngang Hoàng Kính, cường giả Chú Mạch cảnh tam trọng như hắn trực tiếp rơi xuống hạ phong, thậm chí là thế yếu, mới bị Liêu Phi Bạch và hắn liên thủ đánh trọng thương!

Cho nên, khi nhìn thấy lôi quang, con ngươi Sở Thái Bình đột nhiên co rụt.

Một kết quả cực kỳ thê thảm đau đớn lập tức hiện lên trong đầu hắn.

Nếu thật sự vạch mặt khai chiến, hắn có thể cuốn lấy Liêu Phi Bạch, bọn hắn có lẽ có thể xử lý Mông Tiểu Nguyệt, nhưng hơn mười vị cường giả Hồn Hải cảnh, lại không chừng không thể xử lý Diệp Chân.

Nếu có thể xử lý Diệp Chân, chỉ sợ hôm nay các trưởng lão Ly Thủy Tông đều sẽ vẫn lạc một nửa thậm chí nhiều hơn.

Thậm chí, một nửa các trưởng lão vẫn lạc, nói không chừng cũng không giải quyết được Diệp Chân!

Đông chinh chiến đấu vài chục lần đã để Sở Thái Bình hiểu rõ thực lực của Diệp Chân, Diệp Chân không chỉ có lực công kích cực kỳ cường đại, hơn nữa năng lực phòng ngự, cũng cực kỳ cường đại, thậm chí có thể đón đỡ một kích toàn lực của võ giả Chú Mạch cảnh ngũ trọng!

Đấy là lý do dù bây giờ dù hắn đã đột phá, trở thành cường giả Chú Mạch cảnh cũng vẫn không cách nào dám cường ngạnh trước mặt Tề Vân tông.

Có Quách Kỳ Kinh, có Liêu Phi Bạch, lại tính thêm Diệp Chân, tính toán ra, Tề

Vân tông đã có hai vị chọi cứng được cường giả Chú Mạch cảnh, còn có Diệp Chân có thể uy hiếp rất lớn một bộ phận võ giả Hồn Hải cảnh.

Ánh mắt Sở Thái Bình lập tức nhìn về phía Ly Thạch, ra hiệu!

- Chỉ là tiểu bối tranh chấp, các ngươi náo cái gì? Đều trở về chỗ cũ, nghe lão phu nói cẩn thận phân trần chuyện này.

Ly Thạch quát lớn một tiếng.

Dưới tiếng quát của Ly Thạch, các trưởng lão Ly Thủy Tông đạt được ra hiệu dẫn đầu tán đi khí thế, mỗi người trở lại chỗ cũ.

Sau khi đám người Ly Thủy Tông thu liễm, trên mặt Ly Thạch dùng ý cười và ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân.

Diệp Chân hiểu ý, thu lại lôi quang trong tay.

Khi Diệp Chân thu hết lôi quang, loáng thoáng nghe được các trưởng lão Ly Thủy Tông đồng thời thở dài một hơi. Liêu Phi Bạch và Sở Thái Bình liếc nhau, hai người cũng đồng thời thu thế!

- Chung huynh, chuyện của Mông Tiểu Nguyệt và Sở Quân, ta có một ý tưởng, muốn mời ngươi cân nhắc một ít!

Ly Thạch nói.

- Thỉnh giảng!

Ngay vừa rồi, Chung Ly cũng lau mồ hôi, nếu vừa rồi thật đánh nhau, tình thế tốt đẹp của Hắc Thủy quốc, thật có thể sẽ biến mất.

- Chuyện Mông gia, nếu Mông Tiểu Nguyệt không nguyện ý tiếp nhận đền bù tổn thất, khăng khăng muốn tìm Sở Quân quyết đấu sinh tử, để báo đại thù, lão phu cũng không ngăn trở, cũng không ngăn cản được nàng.

- Nhưng không ngăn cản được, lão phu có mấy câu muốn giảng rõ ràng!

- Thứ nhất, không phải Sở Quân sợ Mông Tiểu Nguyệt, mà xuất phát từ đại cục, nếu tiến hành sinh tử quyết đấu với Mông Tiểu Nguyệt, đả thương Mông Tiểu Nguyệt, đến lúc đó ảnh hưởng tới hòa khí hai nhà, ảnh hưởng tới cục diện bây giờ Hắc Thủy quốc thật vất vả có được, rất phiền toái!

- Cho nên, lão phu cho rằng nếu bọn hắn tiến hành sinh tử quyết đấu, hai nhà chúng ta dù Liêu tiên tử hay Chung huynh ngươi, hoặc Diệp trưởng lão, đều phải ký tên một phần văn bản hiệp nghị!

- Hai người bọn họ quyết đấu, vô luận ai sống ai chết, chuyện này đều ngừng lại, bất luận kẻ nào trong hai nhà chúng ta, đều không được nhắc lại!

Nói xong, ánh mắt Ly Thạch nhìn về phía Liêu Phi Bạch.

- Hừ, Ly Thạch, ngươi cảm thấy Mông Tiểu Nguyệt hẳn phải chết? Tốt, chuyện này, ta đáp ứng! Nếu hôm nay Mông Tiểu Nguyệt bị Sở Quân chém chết, Liêu Phi Bạch ta tuyệt không hai lời, cũng tuyệt đối sẽ không tìm Sở Quân gây phiền toái!

- Ừm, thái độ Phi Bạch trưởng lão, chính là thái độ Tề Vân tông chúng ta!

Chung Ly nói.

- Được!

- Còn các ngươi?

Không đợi Ly Thạch gọi, ánh mắt Liêu Phi Bạch đã nhìn về phía Sở Thái Bình!

Sở Thái Bình ngẩn người, lập tức nói.

- Nếu hôm nay trong lúc sinh tử quyết đấu, nếu Mông Tiểu Nguyệt chém chết Sở

Quân, Ly Thủy Tông ta có chơi có chịu, tuyệt đối sẽ không nhắc lại!

- Được!

- Đã như vậy, liền đánh đi!

- Chậm rãi, Liêu tiên tử, ta còn muốn hỏi một câu nữa, sinh tử quyết đấu có thể suy nghĩ thêm một chút!

- Dù sao tu vi và chiến lực Thiếu tông chủ còn đó, đao kiếm không có mắt....!

Chỉ cần Mông Tiểu Nguyệt nguyện ý từ bỏ sinh tử quyết đấu, tông ta vẫn nguyện ý dùng những vật khác đến đền bù tổn thất!

Ly Thạch lần nữa cường điệu.

- Không cần!

Liêu Phi Bạch trực tiếp thay mặt Mông Tiểu Nguyệt đưa ra quyết định!

- Hừ, muốn tìm chết, vậy ta thành toàn ngươi!

Sở Quân quát chói tai!

Keng!

Mông Tiểu Nguyệt lần nữa rút kiếm!