← Quay lại trang sách

Chương 487 Bí Mật Biến Không Thể Thành Có Thể

Không thể nào!

- Cái này sao có thể?

Tiếng kinh hô thứ nhất là tiếng kinh hô khó có thể tin của Cốc Bất Phàm, tiếng kinh hô thứ hai thì Cốc Bất Phàm đã tiếp nhận loại tình huống trước mắt này nhưng lại không cách nào nghĩ thông nguyên nhân!

Không thể nào này nha!

Hắn và Lỗ Kiêu đã từng liên thủ, dùng ba mũi tên truy hồn để một đại năng Chú Mạch cảnh cũng phải chịu thiệt lớn, hộ thể linh cương trực tiếp bị cả ba mũi tên này nổ nát, sau đó Lỗ Kiêu thừa cơ tập sát đắc thủ.

Nhưng bây giờ, cùng là ba mũi tên, hiệu quả ở trên người Diệp Chân – một tên võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng và hiệu quả trên người võ giả Chú Mạch cảnh đại năng lại....

Diệp Chân đón đỡ ba mũi tên của hắn, ngoại trừ hộ thể linh cương bị oanh nát ra thì lông tóc không bị tổn thương gì! Càng không có bộ dáng thần hồn bị hao tổn.

Trong nháy mắt, Cốc Bất Phàm có một loại cảm giác như trong mộng.

Ngay cả Lạc Anh Tư và Lỗ Kiêu trong đại chiến cũng bởi vì một màn này mà khẽ giật mình, may mắn là hai người đồng thời đều bị cả kinh, bằng không, một phương khác coi như thảm.

Về phần mặt khác, ba tên đệ tử Huyền Âm tông vẫn một mực không có xuất thủ còn không có khôi phục lại từ khi nhìn thấy Diệp Chân chỉ cần dùng một chiêu kinh khủng đã miểu sát Lăng Bạch Y, thì tiếp tục lại bị một màn này cả kinh đến khiến cho trợn tròn mắt.

Hai vai nhẹ nhàng lắc một cái, Xích Ngọc Linh Giáp vừa mới bị oanh tán lại lần nữa bao trùm trên thân thể.

- Ngươi làm như thế nào?

Sau khi một lần nữa xác nhận lông tóc Diệp Chân không tổn thương gì, Cốc Bất Phàm cực kỳ không hiểu mà ngây ngốc xông về phía Diệp Chân hỏi.

- Ta như thế nào mà làm được? Ngươi lập tức sẽ biết!

Thời khắc khóe miệng hiển hiện vẻ cười lạnh, thân hình Diệp Chân khẽ động xông về phía Cốc Bất Phàm, do vừa rồi Diệp Chân oanh sát Lăng Bạch Y, Cốc Bất Phàm mới xuất thủ đánh lén làm cho Diệp Chân mạo hiểm đón đỡ ba cây truy hồn linh tiễn, hiện tại, không còn ai ngăn cản.

Thấy Diệp Chân đánh tới, Cốc Bất Phàm không khỏi xiết chặt năm ngón tay, cự cung lần nữa tới tay, chỉ là ai cũng không nhìn thấy trong lòng bàn tay của Diệp Chân hiển hiện một tia lôi quang.

Nói trở lại, kỳ thật Diệp Chân bị buộc mới bất đắc dĩ đón đỡ ba thanh linh tiễn, việc này vô cùng mạo hiểm, cơ hồ khiến cho Diệp Chân vận dụng tất cả thủ đoạn để che giấu, chỉ là không muốn người biết.

Ba linh tiễn kia dùng thần niệm tập trung vào ấn đường, cổ họng, trái tim ba chỗ yếu hại của Diệp Chân phóng tới. Chỉ cần bắn trúng một chỗ sẽ có thể đủ muốn cả mạng nhỏ của hắn.

Diệp Chân cũng đã từng là người trong nghề dùng linh tiễn. Từ tiếng xé gió ba đạo linh tiễn lúc phi hành còn mang theo vòi rồng, Diệp Chân đại khái đã có thể đánh giá ra uy lực của linh tiễn.

Đón đỡ cho hắn chính là Xích Ngọc Linh Giáp, cao nữa chỉ có thể vững vàng đón đỡ lấy một đạo linh tiễn, hai đạo linh tiễn khác tất trúng.

Muốn tránh cũng không có bất kỳ biện pháp nào, vậy chỉ có dùng hiểm chiêu.

Dùng hiểm chiêu gì đây?

Kỳ thật, hiểm chiêu Diệp Chân mới dùng đón lấy ba đạo linh tiễn là sản phẩm linh cơ trước kia của hắn.

Lúc Diệp Chân còn ở Hắc Long Vực đã từng truy sát qua hộ pháp Huyết Linh của Huyết Thần Giáo, một đường truy sát đến Vạn Tịch Phong, trong lúc đối chiến lại bị huyết hà của Huyết Linh trấn áp, thiếu chút nữa xong đời.

Trước mắt sống chết, linh cơ Diệp Chân khẽ động, đưa huyết hà dẫn vào Thận Long Châu, hóa giải một lần nguy cơ.

Lần này, trên cơ bản cũng như vậy.

Sống chết trước mắt, thân hình Diệp Chân giống như rắn bóp méo một cái, để Thận Long Châu ngay huyệt Thiên Trung ở ngực nhắm ngay vị trí của một trong ba đạo linh tiễn.

Trong nháy mắt tiễn quang gần người, thúc giục Thận Long Châu, hấp lực bàng bạc mà ra, đạo linh tiễn thứ ba này đã vô thanh vô tức biến mất bên trong Thận Long Châu, vì lớp phong ấn thứ ba của Thận Long Châu giải phong ra một điểm khí lực.

Điểm chết người lại là một đạo linh tiễn còn lại muốn bắn về phía cổ họng của Diệp Chân, nếu là trước kia, Diệp Chân cơ hồ không thể nào tránh né, để chỉ có thể liều mạng đón đỡ mà xem vận khí.

Nhưng hiện tại, Diệp Chân lại có một lợi khí kiểu khác — Ma Hồn điện!

Mặc dù Diệp Chân vừa mới đạt được Ma Hồn điện, một thành lũy chiến tranh, còn chưa dùng quen, nhưng mà vận dụng cơ bản nhất, nên biết thì cũng biết.

Thần niệm khẽ động, Diệp Chân thúc giục Ma Hồn điện treo trước ngực, biến lớn mấy phần, một đạo linh lực xuất động, Ma Hồn điện đột ngột giương lên trên mặt đất, trùng hợp chắn trước đạo linh tiễn thứ hai đang bắn về phía cổ họng.

Trong nháy mắt Linh tiễn bắn trúng Ma Hồn điện, cửa lớn Ma Hồn điện vỗ một cái, phải nói cửa nhỏ đột ngột mở rộng, sau đó, mũi tên thứ hai của Cốc Bất Phàm như bắn vào động không đáy, cứ như thế mà biến mất trong thông đạo Ma Hồn điện.

Cứ như vậy, ba đạo linh tiễn cực kỳ khó giải quyết đã có hai đạo linh tiễn trực tiếp biến mất.

Ba đạo linh tiễn kinh khủng này chỉ kinh khủng khi ở cùng một chỗ, nếu chỉ có một đạo linh tiễn thì nó không đáng cái gì. Nhưng khi ba đạo linh tiễn cùng một chỗ lại là một loại lực lượng rất kinh khủng.

Bây giờ hai đạo linh tiễn đã biến mất, chỉ còn một đậ linh tiễn, đối với Diệp Chân mà nói cũng không phải vấn đề gì, đã có Xích Ngọc Linh Giáp đón đỡ!

Không thể không nói, uy lực linh tiễn của Cốc Bất Phàm vẫn hết sức kinh khủng, trong thời gian ngắn, Xích Ngọc Linh Giáp của Diệp Chân đã có hơn một ngàn vết rạn nứt, sau đó lập tức sụp đổ.

Một mũi tên tàn nhẫn hung hăng đụng vào trán của Diệp Chân, để trán Diệp Chân có chút đau xót, thần hồn cũng theo đó mà có chút rung động, bên trong truy hồn linh tiễn này hẳn ẩn chứa lực lượng thần hồn, có mùi vị truy hồn.

Nhưng mà, tu vi thần hồn của Diệp Chân cũng không kém, thần hồn tất nhiên sẽ không có bất cứ tổn hao gì, chỉ lưu lại một dấu đỏ nhẹ nhàng ở ấn đường.

Đây chính là điều Diệp Chân để cho bọn người Lạc Anh Tư, Lỗ Kiêu, Cốc Bất Phàm chấn động, thế mà lại có thể không bị thương chút nào mà khi đón lấy ba mũi tên truy hồn.

Những người khác căn bản không biết, cũng căn bản nghĩ không ra Diệp Chân sẽ có kỳ vật như Thận Long Châu, Ma Hồn điện, thấy Diệp Chân biến không thể thành có thể năng, dĩ nhiên vô cùng chấn động!

Về phần lúc trước miểu sát Lăng Bạch Y kia chỉ bằng một chỉ hoàn toàn do Diệp Chân dùng bản lãnh của mình, không có mượn nhờ bất cứ một ngoại vật gì.

Chú mạch thần thông đã có thể được xưng võ đạo thần thông, tất nhiên bởi vì uy lực của nó, cho nên, cho dù chú mạch thần thông có tính phụ trợ, uy lực cũng rất phi thường!

Dưới chỉnh hợp Tịch Diệt kiếm điển, Kiếm Tâm Thông Minh, quỹ tích chiêu thức của Lăng Bạch Y ở trong mắt Diệp Chân vẫn thẳng tắp như cũ.

Về phần nguyên nhân một chỉ đã có thể như bóng với hình điểm trúng Lăng Bạch Y thì cũng rất đơn giản, Diệp Chân đã đúc thành công Kiếm Tâm Thông Minh một năm, sát chiêu bên trong Kiếm Tâm Thông Minh Tâm Kiếm đã sớm được Diệp Chân suy nghĩ tôi luyện đến thành thục (lô hỏa thuần thanh).

Diệp Chân cũng không phải người quá mức câu nệ, sau khi lĩnh hội Tâm Kiếm, Diệp Chân cũng cân nhắc qua chỉnh hợp Tâm Kiếm đến chiêu thức khác.

Vì làm đến điểm này, Diệp Chân thử qua rất nhiều lần, chỉnh hợp qua kiếm pháp, Xích Ngọc Ấn, Hắc Long Bá Thiên thức các loại nhưng đều không thể kết hợp lại cùng Tâm Kiếm.

Chỉ có Phù Vân Chỉ này mới có thể cùng Tâm Kiếm kết hợp, uy lực tăng cực bạo!

Nhưng chỉ đơn thuần luận lực công kích thì Phù Vân Chỉ vẫn so ra kém từ Kiếm Tâm Thông Minh thúc giục Tâm Kiếm, nhưng Phù Vân Chỉ chuyên môn phá thế, có tác dụng bài trừ hộ thể linh cương đặc thù, cũng không phải việc mà Tâm Kiếm có đủ khả năng thay thế.

Dưới đủ loại tình huống chỉnh hợp này mới có thành quả chiến đấu Diệp Chân dùng một chỉ oanh sát Lăng Bạch Y, nó chính là màn thể hiện thực lực của Diệp Chân trong những năm gần đây tổng hợp, tuyệt không phải dựa vào vận khí.

Oanh!

Tiếng sấm liên tục vang lên trên không bí cảnh u ám. Đám người chỉ cảm thấy trước mắt chợt sáng liền tối, mùi cháy khét đột ngột truyền đến bên lỗ mũi.

Cùng lúc đó, Cốc Bất Phàm kia run rẩy phát lên tiếng kêu thảm thiết vang dội.

Khi đám người kinh ngạc nhìn sang chỉ thấy Cốc Bất Phàm toàn thân khói đen bốc lên, ngay cả cự cung chưa từng rời tay cũng rơi xuống đến mặt đất!

- Lên!

- Cứu người!

Nhìn thấy Diệp Chân xông lên, Lỗ Kiêu cất tiếng rống giận, lúc này, còn ở vào trong trạng thái kinh ngạc không hiểu, ba tên võ giả khác của Huyền Nguyệt tông đều đồng thời cản hướng đi của Diệp Chân.

Gặp ba người này cản hướng mình, Diệp Chân tự nhiên không chút nương tay, trong lòng bàn tay có lôi quang chớp động liên tục, trong lúc nhất thời, tiếng sấm rền ầm ầm vang lên không ngừng.

Tư!

Xông đến nhanh nhất là tên võ giả Hồn Hải cảnh tứ trọng là kẻ đầu tiên gặp tai vạ, trúng một Kinh Hồn Thiên Lôi, toàn thân run lên cầm cập, run rẩy không thôi, bị thương rất nặng.

Thấy thế, mặc dù e ngại, nhưng biết được dự lợi hại, hai tên võ giả Huyền Nguyệt tông khác cũng đều tung ra sát chiêu, như thiểm điện công kích về phía Diệp Chân, ý đồ dùng cái này để cứu người!

Rống!

Tiếng hổ gầm khiến người sợ hãi mất hồn đột ngột vang lên.

Một đạo bạch quang đột ngột từ trong ngực Diệp Chân thoát ra, chỉ thoáng qua một cái, đầu tên võ giả Hồn Hải cảnh tứ trọng liền bay lên.

- Dực Lương!

Lỗ Kiêu cất tiếng gầm thét, nhìn chằm chằm đầu sư đệ bay lên mà trừng muốn rách cả mí mắt!

Ngắn ngủi trong vòng trăm hơi thở, hắn đã tổn thất hai sư đệ, loại tốc độ thương vong này chưa từng xuất hiện qua trong lịch sử của Huyền Nguyệt tông.

Thế nhưng, xem như Lỗ Kiêu có rống đến lợi hại hơn cũng không rảnh nhúng tay, hắn bị yêu nữ Lạc Anh Tư cuốn lấy gắt gao, hơn nữa không dám có chút lơ là quan tâm việc khác.

Yêu nữ Lạc Anh Tư có mị cốt trời sinh, mị công càng vô cùng không tầm thường, trong giao chiến chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ bị mị công kia áp chế, mười thành thực lực ngay cả sáu bảy thành đều không phát huy ra được, kết quả có thể suy nghĩ được.

Đây cũng là nguyên nhân có xưng hô yêu nữ Lạc Anh Tư, rất nhiều thanh niên thiên tài đều đã bị hủy trong tay của nàng.

Lúc này, Lạc Anh Tư đang liều chết bám lấy Lỗ Kiêu không thả, trong đôi mắt xinh đẹp kia dị quang chớp liên tiếp, trong mắt vui mừng không thôi.

Thực sự nghĩ không ra, cái tên nửa đường nhặt được - Diệp Chân kia, đừng nhìn chỉ có tu vi Hóa Linh cảnh ngũ trọng, nhưng chiến lực lại khủng bố như thế!

Nhưng ngẫm lại trước đó mình ba phen bốn lượt ăn thiệt thòi trong tay Diệp Chân, nàng cũng bình thường trở lại.

Oanh!

Luân phiên ứng đối, Kinh Hồn Lôi Quang lần nữa oanh ra, giống như trước đó, một tên võ giả Hồn Hải cảnh tứ trọng khác của Huyền Nguyệt tông tại chỗ trúng chiêu.

- Dực Thiện, cẩn thận!

Nhìn thấy Vân Dực Hổ Vương to lớn lại lần nữa đánh về phía Dực Thiện đã trúng chiêu, Lỗ Kiêu gầm thét.

Nhưng mà Lỗ Kiêu không biết, dù thanh âm nhắc nhở của hắn có lớn hơn nữa, sư đệ

Dực Thiện của hắn lúc này cũng bất lực, muốn tránh cũng không tránh được.

Lực lượng thiên lôi kinh khủng tàn phá bừa bãi trong cơ thể hắn, đừng nói nâng linh lực, cả ngón tay đều không khống chế được, chỉ có thể trơ mắt nhìn móng vuốt to lớn của Vân Dực Hổ Vương chụp về phía đầu!

Xùy!

Một thanh dao nhọn sắc bén theo tiếng xé gió bay về phía con mắt Vân Dực Hổ

Vương.

Cốc Bất Phàm đã khôi phục lại sau khi nhận một đòn Kinh Hồn Thiên Lôi của Diệp Chân, cứu Dực Thiện một mạng.

Rầm rầm rầm!

Trong nháy mắt khi Cốc Bất Phàm cứu Dực Thiện kia, Kinh Hồn Thiên Lôi liền vang lên, một tên võ giả Hồn Hải cảnh tam trọng sau cùng của Huyền Nguyệt tông ngăn Diệp Chân lại trúng ba đạo Kinh Hồn Thiên Lôi, không tiếng động mà đã hóa thành than cốc, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không thể phát ra!

Thanh âm dây cung chấn động đột ngột vang vọng, Truy Hồn Tiễn Cốc Bất Phàm như điên mà điên cuồng tấn công Diệp Chân, lúc nhiều nhất là chín mũi tên, linh tiễn dày đặc như mưa tên công kích về phía Diệp Chân, áp chế để Diệp Chân cảm thấy tay chân luống cuống!

- Chuẩn bị!

Đột nhiên, một tiếng gào sắc lạnh mà the thé từ trong miệng Lỗ Kiêu bang lên để thần sắc Cốc Bất Phàm đang cuồng bắn Diệp Chân trở nên nghiêm nghị.

Cung kéo căng thành hình tròn, năm đạo linh tiễn đột ngột ngưng hiện, thân hình Cốc Bất Phàm vội vàng thối lui.

Một màn này khiến Diệp Chân giật mình, nếu như đối phương phóng tới năm mũi tên, Diệp Chân còn có thể sẽ tiếp được hay không, vậy cũng chỉ có trời mới biết.

Cho nên lúc này, tuyệt đối không thể để cho Cốc Bất Phàm bắn ra.

Thân hình thay đổi thật nhanh, lôi quang đột nhiên từ trong lòng bàn tay Diệp Chân.

- Diệp Chân, ngươi chết đi cho ta!

Trong lúc đó, thân hình Lỗ Kiêu như điện, như diều hâu lướt về phía Diệp

Chân.