← Quay lại trang sách

Chương 492 Vô Giới Chi Bảo

Đạo trưởng tốt!

Thấy có ba tên mặc đạo phục đột nhiên cản đường, mặc dù Diệp Chân cảm thấy không ổn, nhưng trên mặt vẫn cười chào lại.

- Vị tiểu ca này, bần đạo thấy ngươi ngọc hoa nội liễm, rất bất phàm, tuổi còn trẻ, tu vi đã đạt tới Hóa Linh cảnh ngũ trọng, là lương tài hiếm có.

- Bần đạo cố ý ngăn tiểu ca lại muốn mời tiểu ca nhập Trường Sinh giáo của ta, nghĩ đến tư chất của tiểu ca, chỉ cần gia nhập Trường Sinh giáo ta chắc chắn có thể thu hoạch được chân nhân trong giáo chỉ điểm, tiền đồ vô lượng!

Khi nói chuyện, đạo sĩ gõ gõ phất trần trong tay, quang hoa thoáng hiện, trong lúc mơ hồ cảm giác có mấy phần tiên phong đạo cốt.

Mời người nhập giáo?

Cái này khiến Diệp Chân hơi kinh ngạc, nhưng cũng từ một phương diện khác nói rõ bên trong võ giả Chân Linh Vực phong phú, bang phái giáo môn vô số. Hơn nữa, một võ thành quy mô trung đẳng như Tây Ninh võ thành càng là nơi rất nhiều bang phái, giáo môn tuyển nhận nòng cốt.

- Đa tạ đạo trưởng khen ngợi, nhưng thật có lỗi, tại hạ không có ý định nhập giáo.

Kinh nghiệm giang hồ của Diệp Chân tương đối khá, biết loại chuyện này, ngay từ đầu sẽ phải tỏ thái độ kiên định, có chút do dự thường thường sẽ bị quấn quít chặt, bực bội không thôi.

Nghe vậy, thần sắc đạo sĩ thay đổi.

- Không có ý định nhập giáo? Vì sao vậy, đã là đệ tử tông môn, nhập giáo cầu trường sinh không xung đột với tu luyện của tông môn, hoặc tiểu ca đã gia nhập giáo phái nhà khác?

Thần sắc của Diệp Chân trở nên lãnh lệ.

Nếu như lúc trước, lời mời nhập giáo còn có chút đạo lý thì câu nói phía sau này trong giang hồ đã là dò xét hư thực của Diệp Chân.

Nếu dò Diệp Chân hư thực. Nói không chừng, sẽ có một bước hành động.

Mới đến, Diệp Chân vừa lắng cho thân nhân ở Hắc Long Vực, không muốn nhiều chuyện, nói.

- Tại hạ đệ tử Thanh Dương Cung, không có ý nhập giáo, cáo từ!

Nói xong, thần niệm khẽ động, Diệp Chân bảo tiểu Miêu định đi vòng rời đi.

Không ngờ, ba tên đạo sĩ cản đường nhìn Diệp Chân đồng thời nở nụ cười.

- Đệ tử Thanh Dương Cung. Ha ha...

Cười xong, hòa khí trên mặt ba tên đạo sĩ đột ngột biến mất.

Đạo sĩ cầm phất trần ở giữa nhẹ nhàng lắc một cái, phất trần lập tức thẳng tắp chỉ tiểu Miêu dưới chân Diệp Chân.

- Tiểu ca, Vân Dực Hổ Vương lông trắng vằn đen rất có dị tượng, bần đạo thấy nó hữu duyên với Trường Sinh giáo chúng ta, có thể bỏ thứ yêu thích?

Phất trần đạo sĩ vừa nói xong, thân hình hai đạo sĩ khác khẽ động, phân tán trái phải, ẩn ẩn có ý tứ bao vây Diệp Chân.

Thần sắc của Diệp Chân chuyển sang lạnh lẽo.

Náo loạn nửa ngày, thì ra cản đường ăn cướp, ăn cướp ai không tốt, ăn cướp đến trên người hắn.

Đương nhiên, trong mắt ba tên đạo sĩ, ba người bọn họ một Hồn Hải cảnh tứ trọng, hai Hồn Hải cảnh nhị trọng, thu thập võ giả một Hóa Linh cảnh ngũ trọng như Diệp Chân quả thực dễ như trở bàn tay.

- Nếu ta nói không thì sao?

Diệp Chân lạnh giọng.

- Duyên phận không thể cưỡng cầu, duyên của tiểu ca và Vân Dực Hổ Vương này đã tận, nếu cưỡng cầu, chỉ sợ có họa sát thân!

Phất trần đạo sĩ một bộ cao nhân nói ra lời sắc bén, nhưng phía trên phất trần, Linh Lực đã bắt đầu lấp lóe, quanh người hai gã khác đạo sĩ càng linh quang lấp lóe, ý uy hiếp không nói cũng hiểu.

- Không sai, nếu vô duyên mà còn cưỡng cầu duyên phận, vậy chính là thủ tử chi đạo, đạo trưởng nghĩ có đúng không?

Diệp Chân đột nhiên cười.

Phất trần đạo sĩ không nghe rõ ý tứ của Diệp Chân, còn tưởng rằng Diệp Chân nghĩ thông suốt, đại hỉ.

- Đã như vậy, lưu lại Vân Dực Hổ Vương, chúng ta có thể tha cho ngươi....

- Người ngu xuẩn, không ngờ lỗ tai các ngươi cũng ngu xuẩn, ta nói các ngươi đây đang muốn chết!

- Cái gì?

- Tiểu tử muốn chết!

- Lên!

Diệp Chân cười nhạo để ba người giận tím mặt, khi gầm thét, linh quang trên người ba người nổ lên, đồng thời xông về phía Diệp Chân.

Oanh!

Thanh âm Thiên Lôi làm người sợ hãi vang lên ầm ầm ầm, hai tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ dị thường đột ngột vang lên, sau đó lại két một tiếng dừng lại, sau đó, phất trần đạo sĩ trợn tròn mắt.

Chỉ nhìn thấy Diệp Chân ngồi ngay ngắn phía trên Vân Dực Hổ Vương giật giật ngón tay, hai đồng bạn của hắn đang kêu gào thê thảm trực tiếp bị đánh thành than cốc.

Ngây ra một lúc, phất trần đạo sĩ hô một tiếng, quay người chạy trốn.

Thân hình Vân Dực Hổ Vương khẽ động, Diệp Chân lập tức đuổi theo, một đoạn ngón tay xanh ngọc điểm ra, trong thời gian ngắn phá vỡ linh cương hộ thể sau đầu của hắn, từ trước trán chui ra, phất trần đạo sĩ lập tức giống như một đoạn cọc gỗ rơi từ phía trên không trung xuống.

Cũng vì tên này quá ngu xuẩn, nếu hắn chính diện đối địch với Diệp Chân, cẩn thận ứng đối thì lấy tu vi Hồn Hải cảnh tứ trọng của hắn nói không chừng còn có thể ứng phó hai ba hiệp.

Nhưng quay người trốn như điên, để lộ sau lưng về phía Diệp Chân, trừ chết ra, không còn con đường thứ hai!

Xử lý phất trần đạo sĩ xong, tốc độ của tiểu Miêu không giảm trái lại còn tăng, trong thời gian ngắn từ không trung chợt lóe lên, bay về phía Tây Ninh võ thành đã ẩn ẩn phía trước.

Về phần ba thân gia của tên đạo sĩ, Diệp Chân không thèm quét mắt một vòng, thậm chí ngay cả thi thể cũng không kịp thu.

Chủ yếu là Diệp Chân cân nhắc đã đến gần Tây Ninh võ thành, võ giả ra vào nơi này khá nhiều, hơn nữa Kinh Hồn Thiên Lôi vừa rồi động tĩnh khá lớn, hắn cũng không muốn làm cho người ta thấy hắn chém giết ba tên đạo sĩ ngu xuẩn này.

Mới đến, Tây Ninh võ thành này càng ngư long hỗn tạp, Diệp Chân cũng không muốn lâm vào bên trong vũng bùn báo thù.

Chính là, một số thời khắc, chuyện cũng không phải ngươi muốn tránh là có thể không xảy ra.

Sau khi Diệp Chân rời đi không quá nửa phút, một đạo quang hoa rơi thẳng xuống nơi mới xảy ra chuyện, lưu quang tiêu tán, một trung niên võ giả cũng mặc đạo phục thô đen, trường mi theo gió đột ngột hiện thân.

Nháy mắt nhìn thấy ba thi thể rơi lả tả, Lữ Tung sợ ngây người.

- Người nào, người nào dám giết hộ pháp chân nhân của Trường Sinh Giáo ta? Có ai nhìn thấy?

Lữ Tung rống giận, mấy tên võ giả vừa mới nghe được động tĩnh tụ tới đây nói không biết.

Lữ Tung giận dữ, hắn trong nửa khắc đồng hồ trước thu được ngọc phù truyền tin từ hộ pháp Phất Trần Tử trong giáo, nói phát hiện một đầu Yêu Thú Vân Dực Hổ

Vương lông trắng vằn đen vương khí nghiêm nghị, cực hợp với Thụy Thú tinh nghĩa trong giáo, mà chủ nhân của nó chỉ có tu vi Hóa Linh cảnh ngũ trọng, nếu đưa cho giáo chủ, giáo chủ chắc chắn sẽ đại hỉ, hắn đi đầu chặn đường, mời mau tới hỗ trợ.

Không ngờ, khi hắn điên cuồng lướt tới đã nhìn thấy thi thể của Phất Trần Tử.

- Là, chuyện này nhất định do chủ nhân của Vân Dực Hổ Vương lông trắng vằn đen gây nên, hừ, dám giết người của Trường Sinh Giáo ta, bất kể là ai, ngươi dạy chạy không được!

Tức giận hừ một tiếng, Lữ Tung thu thập ba thi thể, phóng lên tận trời, bay thẳng về phía võ thành.

.....

Sau khi tới gần Tây Ninh võ thành bốn mươi, năm mươi dặm, Diệp Chân thu tiểu

Miêu vào trong ngực. Tiểu Miêu có chút quá dễ gây chú ý, Diệp Chân cũng không muốn quá rêu rao.

Huống hồ, tu vi của Diệp Chân chỉ có Hóa Linh cảnh ngũ trọng, nếu mang theo Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu rêu rao khắp nơi sợ là sẽ đưa tới rất nhiều người mưu đồ làm loạn. Tựa như Phất Trần Tử vừa rồi lấn Diệp Chân lẻ loi một mình, tu vi lại không cao, định cưỡng đoạt.

Nếu trong Hắc Long Vực, uy danh Diệp Chân sáng tỏ, ai dám hướng răng vuốt về phía Diệp Chân. Nhưng trong Chân Linh Vực, thanh danh của Diệp Chân không có, sợ là người có ý định cướp đoạt sẽ liên tiếp đến như từng cơn sóng.

Mặc dù nói người giống như Phất Trần Tử lại đến mười cái trăm cái, Diệp Chân cũng không sợ, đến bao nhiêu diệt bấy nhiêu, nhưng tóm lại rất phiền toái, huống hồ, Diệp Chân cũng không phải người thích huyết tinh đồ tể, oanh sát hơn trăm người có thể làm được, nhưng nếu không cần thiết, có thể tránh thì tránh.

Tây Ninh võ thành quả thật là nơi võ giả tụ tập, mới vừa vào thành, Diệp Chân đã thấy trên bầu trời vãng lai không dứt võ giả phi hành, cùng một thời gian, chỉ sợ có hơn nghìn người tung hoành phi hành trên không.

Thỉnh thoảng có võ giả thu thế không kịp, tốc độ phi hành quá nhanh hoặc đang phân tâm trên bầu trời ầm ầm đụng vào nhau, nếu tu vi chênh lệch khá lớn, một phương khác không thiếu được bị đâm đến xương cốt đứt gãy.

Nếu tu vi không sai biệt lắm, dưới tình huống không ai nhường ai, không thiếu được lại có một trận đại chiến, thậm chí phát ra phù tấn, hô bằng gọi hữu, tụ một mảng lớn đen nghịt trên bầu trời, một trận đại chiến sắp diễn ra.

TÂY Ninh võ thành được xây dựa lưng vào núi, cũng không phải thành trì lớn gì, nên không có lệnh cấm bay giống như Huyễn Thần đế quốc, võ giả tới lui cực kỳ tự do.

Thậm chí một số cửa sổ của quán rượu, mấy trăm năm thích ứng, đều thay đổi thành như môn hộ, thỉnh thoảng có lưu quang ra vào.

Đúng vì để cho võ giả thuận tiện, trực tiếp từ cửa sổ bay vào bay ra.

Mới đến, Diệp Chân không thiếu được muốn tìm một đại tửu lâu nếm thử mỹ thực dị vực, thuận tiện hỏi thăm tin tức.

Có lẽ Diệp Chân ở Hắc Long Vực đã nếm sơn hào hải vị khắp cả nhân gian, mỹ thực Chân Linh Vực cũng không mang đến cho Diệp Chân bao nhiêu kinh hỉ.

Ngược lại tin tức dò tới từ tiểu nhị lại làm cho Diệp Chân thoả mãn.

Sau nửa canh giờ, Diệp Chân xuất hiện bên trong một cửa viện tên Thiên Võ linh quán, mặc dù trước cửa vắng vẻ, nhưng nhìn thấy Diệp Chân vào cửa, một chưởng quỹ nhanh chân bước lên đón.

Bên trong Chân Linh Vực, nơi dẫn động linh mạch xây thành tĩnh thất tu luyện cũng đối ngoại cho thuê, được xưng linh quán.

Theo điếm tiểu nhị nói, Thiên Võ linh quán này chính là linh quán có quy mô lớn nhất Tây Ninh võ thành, là nơi đám võ giả tán tu thích đi nhất.

- Vị đại gia này thuê Hạ phẩm Linh Viện hay trung phẩm Linh Viện?

- Ừm, trung phẩm!

- Trung phẩm Linh Viện có đại – trung - tiểu - vi tứ đẳng, diện tích trung phẩm Linh Viện nhỏ nhất chiếm phạm vi mười mét, chỉ có một gian tĩnh thất, một gian phòng ngủ, thuê một ngày cần hai trăm Hạ phẩm Linh Tinh, Linh Viện cỡ nhỏ chiếm diện tích hơn ba mươi mét, có ba gian phòng, tiền thuê năm trăm viên Hạ phẩm Linh Tinh một ngày.

- Linh Viện cỡ trung chiếm diện tích hơn hai trăm mét, bên trong có một sân luyện công cỡ nhỏ, ngày thuê một ngàn Hạ phẩm Linh Tinh, Linh Viện cỡ lớn chiếm diện tích hơn nghìn thước, bên trong có một sân luyện công dài rộng năm trăm mét, ngày thuê hai ngàn viên Hạ phẩm Linh Tinh, đại gia ngài chọn loại Linh Viện nào?

- Cỡ lớn đi!

Mấy chục vạn Hạ phẩm Linh Tinh, Diệp Chân thật không tiếc chút Linh Tinh ấy.

Huống hồ, nơi võ giả càng nhiều, hiệu tu luyện quả càng kém, quấy nhiễu cũng nhiều. Linh Viện cỡ lớn, trong phạm vi ngàn mét chỉ có một người Diệp Chân, tu luyện tất nhiên là an tâm dễ chịu.

Nghe vậy, con mắt chưởng quỹ lập tức sáng lên, Linh Viện cỡ lớn, khách hàng lớn.

- Vị đại gia này, muốn mỹ tỳ hầu hạ hay không, một mỹ tỳ một ngày chỉ cần mười Hạ phẩm Linh Tinh, xử nữ thì nhiều hơn, một trăm Hạ phẩm Linh Tinh, tu luyện buồn chán, những mỹ tỳ này ban ngày có thể giặt quần áo nấu cơm, ban đêm cũng có thể hầu hạ giải....

- Không cần!

Diệp Chân phất tay ngăn cản chưởng quỹ chào hàng.

- Đại gia ở lâu hay ở ngắn, ở lâu có năm ngày hoặc mười ngày hoặc một tháng, tiểu điếm nơi này cũng phải cần giao Linh Tinh trước...

Chưởng quỹ xoa lên.

- Ở lâu, trước một tháng!

- Nhanh dẫn đường đi!

Khi nói chuyện, Diệp Chân đã nện xuống sáu vạn Hạ phẩm Linh Tinh, hắn đã có chút đợi không kịp.

Diệp Chân phi thường vội vàng muốn nghiệm chứng một chút ý nghĩ linh quang khẽ động kia của mình, nếu ý nghĩ này trở thành sự thật, như vậy hơn một ngàn ma linh u hồn bị hắn thu vào Ma Hồn Điện, tất cả đều sẽ là bảo vật vô giá!