Chương 491 Giấy Thông Hành Và Bần Đạo Có Lễ
Thì ra là thế!
Cẩn thận đọc xong ngọc giản ghi lại tác dụng Ma Vân Quả của Lạc Anh Tư đưa, Diệp Chân kinh ngạc đầy mặt.
Thời khắc mấu chốt có thể trở thành cái mạng thứ hai của võ giả, vẻn vẹn một cái tác dụng này, giá trị của Ma Vân Quả đã không có cách nào ước tính được, nhưng Diệp Chân không nghĩ ra, trừ cái đó ra, Ma Vân Quả còn có tác dụng càng quan trọng hơn.
Mặc dù tác dụng quan trọng này chính là kéo dài tác dụng thứ nhất của Ma Vân Quả, nhưng ở trong mắt võ giả, tác dụng thứ hai của Ma Vân Quả càng thêm trân quý.
Tác dụng thứ hai của Ma Vân Quả, đừng nói cường giả Chú Mạch cảnh, ngay cả vương giả Khai Phủ cảnh đều cực kỳ coi trọng, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Lỗ
Kiêu nhìn thấy Lạc Anh Tư dùng Ma Vân Quả cứu Diệp Chân, thần sắc trở nên cực kỳ khiếp sợ.
Cùng lý, Lạc Anh Tư căn dặn Diệp Chân nhất định phải giữ bí mật, không thể làm tin tức hai người bọn hắn đạt được bốn năm Ma Vân Quả tiết lộ ra ngoài, cũng vì nguyên nhân này.
Diệp Chân đoán chừng, nếu thật tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ toàn bộ cường giả đỉnh cao Chân Linh Vực đều sẽ như ong vỡ tổ đến đây truy sát hắn và nàng.
Thậm chí số lượng vương giả Khai Phủ cảnh cũng không ít.
Về phần tại sao ngay cả Khai Phủ cảnh vương giả đều có thể bị kinh động, nguyên nhân rất đơn giản —— bởi vì Ma Vân Quả này là vật nhất định phải có để đến một chỗ thượng cổ bí phủ, thậm chí có thể nói là giấy thông hành để tiến vào thượng cổ bí phủ kia.
Nhưng cũng không phải lấy được Ma Vân Quả thì nhất định có thể tiến vào thượng cổ bí phủ.
Thượng cổ bí phủ kia giấu trong hư không, khảm hợp Thiên Đạo, xưa nay đều vận chuyển như tinh thần nhật nguyệt, không tung tích, nhưng qua mỗi một giáp, cũng chính là qua mỗi sáu mươi năm, thượng cổ bí phủ lại bởi vì nguyên nhân nào đó mà hiển hiện trên hư không.
Mỗi một giáp, khi thượng cổ bí phủ kia hiển hiện trên hư không, chính là thời khắc đại năng các phe nắm giữ Ma Vân Quả tiến đến thăm dò, nghe nói cực kỳ huyết tinh tàn khốc, mấy lần trước, cũng từng có vương giả Khai Phủ cảnh ngã xuống.
Truyền thuyết, bên trong thượng cổ bí phủ kia có lực lượng có thể làm cho võ giả dễ dàng đột phá Khai Phủ cảnh, càng có lực lượng có thể phá toái hư không.
Cũng bởi vậy, giá trị của Ma Vân Quả nước lên thì thuyền lên, giống như những đệ tử của các đại tông môn như Lạc Anh Tư, Lỗ Kiêu, Cốc Bất Phàm, tiến vào Ma Hồn bí cảnh, trên thực tế đều đang giúp tông môn trưởng lão tìm kiếm Ma Vân Quả.
Nếu không phải Ma Hồn bí cảnh kia có hạn chế thực lực đối với võ giả tiến vào, chỉ sợ toàn bộ đám lão quái vật ẩn giấu trong Chân Linh Vực đều muốn xông vào tìm kiếm Ma Vân Quả.
Càng quan trọng hơn là, cách lần trước thượng cổ bí phủ xuất hiện ở trên hư không đã qua hơn năm mươi năm. Nói một cách khác, chỉ cần chờ thêm vài mấy năm, thượng cổ bí phủ kia sẽ xuất hiện.
Theo kỳ hạn xuất hiện của thượng cổ bí phủ dần dần tới gần, giá trị của Ma Vân Quả lần nữa tăng vọt. Năm gần đây, toàn bộ bên trong Chân Linh Vực, đã bởi vì Ma Vân Quả mà xuất hiện mấy trận huyết án!
Trong ngọc giản mà Lạc Anh Tư đưa cho Diệp Chân, cũng có nhiều tin tức như vậy, phần lớn là nghe nói, truyền thuyết, không lắm chuẩn xác, Lạc Anh Tư lại nói, sự tình có quan hệ tới thượng cổ bí phủ kia, nàng biết đến cũng chỉ có thế.
Sự tình liên quan tới thượng cổ bí phủ, luôn luôn do đại năng Chú Mạch cảnh cùng vương giả Khai Phủ cảnh độc chiếm, trên giang hồ truyền lưu rất nhiều, nhưng hiếm có người biết chi tiết chuyện chân chính.
Ngọc giản cuối cùng lại căn dặn Diệp Chân, nếu hành tẩu bên trong Chân Linh Vực, có thể nếm thử sưu tập một số sự tình có quan hệ đến thượng cổ bí phủ, qua một năm nửa năm, có thể cùng nàng trao đổi, cùng hưởng tình báo.
Ẩn ý trong lời nói chính là không thể lãng phí quá nhiều Ma Vân Quả trong tay.
Nếu đến lúc đó bọn họ có thể trà trộn vào thượng cổ bí phủ một chuyến, nói không chừng có thể một bước lên trời.
Không thể không nói, Lạc Anh Tư vô cùng lớn gan.
Nhưng, Diệp Chân thích!
Bởi vì nhiều khi, Diệp Chân cũng là hạng người gan to bằng trời!
Theo như Lạc Anh Tư giao phó, trước khi Ma Hồn bí cảnh triệt để đóng lại, Diệp Chân tốt nhất rời xa Cổ Hồn Sơn, nếu vận khí không tốt gặp được võ giả của Thanh Dương cung hay Huyền Nguyệt tông, sẽ rất phiền toái.
Rất nhanh, Diệp Chân dựa vào địa đồ trong ngọc giản mà Lạc Anh Tư tặng, chọn lựa trạm thứ nhất khi hắn đến Chân Linh Vực —— Tây Ninh võ thành!
Chân Linh Vực bởi vì thiên địa nguyên khí nồng hậu dày đặc, cơ hồ người người biết võ, võ giả tu vi Chân Nguyên cảnh trở lên càng vô số kể, cho nên võ đạo cực kỳ hưng thịnh.
Ở Hắc Long Vực, nếu tu vi đạt tới Dẫn Linh cảnh, ở đại đa số tông môn, có thể lấy được chức vị nội môn đệ tử, có chút tông môn, thậm chí có thể trở thành chân truyền đệ tử.
Nhưng ở Chân Linh Vực, Dẫn Linh cảnh chỉ là tiêu chuẩn trở thành ngoại môn đệ tử mà thôi, hơn nữa, coi như ngươi tu vi đạt tới Dẫn Linh cảnh, người ta tông môn còn chưa chắc chắn sẽ thu, còn phải thông qua rất nhiều khảo nghiệm mới có thể vào cửa.
Thiên địa nguyên khí nồng hậu dày đặc như thế, dù chỉ có công pháp Nhân giai Thượng phẩm, làm bừa làm bậy mười năm tám năm, tu vi cũng có thể lăn lộn đến Dẫn Linh cảnh, nếu vận khí tốt hơn một chút, lấy được bản công pháp cấp Địa giai, Hóa Linh cảnh cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Về phần vấn đề tiên thiên huyết mạch linh lực bên trong thiên phú huyết mạch khi đột phá đến Hóa Linh cảnh, càng làm cho Diệp Chân phi thường ghen ghét —— linh thực!
Chân Linh Vực có một loại linh thực tên đậu lưu ly, võ giả thường xuyên ăn uống liền có thể bổ ích linh lực tiên thiên huyết mạch bị hao tổn trong thiên phú huyết mạch.
Hơn nữa, linh thực tên đậu lưu ly này có điều kiện gieo trồng cũng không phức tạp, linh phố xây dựng bởi Hạ phẩm linh mạch cũng có thể gieo trồng, hơn nữa sản lượng rất khá, giá cả cũng không quý.
Cho nên, ở bên trong Chân Linh Vực, võ giả đột phá từ Dẫn Linh cảnh đến Hóa Linh cảnh là một kiện sự tình rất dễ dàng. Bên trong Chân Linh Vực có một câu tục ngữ
"Ăn một năm cơm đậu một lần nữa lại đến ", cái cơm đậu này chỉ đậu lưu ly.
Sau khi tu vi đạt tới Dẫn Linh cảnh liền có thể phi hành ở tầng trời thấp, trong mắt người bình thường, đơn giản có thể xưng tiên nhân, tự nhiên, đám võ giả tu vi có chút thành tựu này cũng sẽ không nguyện ý ở cùng một chỗ với những người bình thường.
Kết quả là, tạo thành vô sô võ thành quy mô to to nhỏ nhỏ khác nhau ở Chân Linh Vực.
Giống như Tây Ninh võ thành này, đám người chủ lưu trong đó, toàn bộ là võ giả, đương nhiên, cũng có rất nhiều người bình thường, chỉ là tất cả những người bình thường này đều là người phục vụ cho những võ giả, hành nghề người cấp thấp nhất.
Chỗ tốt cũng rõ ràng, tài nguyên tu luyện, hội tụ bát phương tin tức, cực kỳ thuận tiện cho võ giả.
Theo như chú thích trong địa đồ linh giản của Lạc Anh Tư, Tây Ninh võ thành này chính là một võ thành quy mô trung đẳng, có rất nhiều tu luyện linh thất cho người ngoài thuê, giá cả cũng vừa phải. Phi thường thích hợp với kiểu người tán tu như Diệp Chân ở lại.
Lúc này, Diệp Chân cưỡi Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu tiến về Tây Ninh võ thành.
Vị trí Tây Ninh võ thành nằm ở khu vực Tây Nam bộ của Chân Linh Vực, cách Cổ Hồn Sơn mà Diệp Chân ở ước chừng mười vạn dặm.
Một đường Diệp Chân đi tới, mỗi khi đi ngang qua thành nhỏ tiểu trấn liền sẽ bảo tiểu Miêu bay thấp xuống, Diệp Chân nghĩ hết khả năng tìm hiểu tin tức về Chân Linh Vực.
Một đường chứng kiến mọi việc đều khiến cho Diệp Chân nghẹn họng nhìn trân trối.
May mắn, may mắn giữa các vực đều có Vô Tận Tử Hải mà ngay cả võ giả Hồn Hải cảnh đều rất khó vượt qua, bằng không, chỉ sợ Hắc Long Vực sớm đã bị Chân Linh Vực chiếm lĩnh.
Dù chỉ là một nông phu thu mạch đều dùng tới liêm đao dài đến năm mươi mét, nặng đến mấy trăm cân. Đứng ở một mẫu ruộng lúa mạch bên cạnh, liêm đao to lớn vung lên, trong thời gian ngắn, một mẫu ruộng lúa mạch đã bị cắt đổ. Phụ nhân hài đồng tử chạy nhanh như thỏ xông vào đồng ruộng. Thời gian mấy hơi thở qua đi, một mẫu ruộng lúa mạch đã được xử lý hoàn tất.
Sau đó, mấy ngàn cân bó lúa mạch sẽ được xuyên lên phía trên một cái đòn gánh sắt thật dài, lắc lư gánh đi.
Tốc độ này, lực lượng này, quả thực còn phải mạnh hơn gấp đôi so với binh lính tinh nhuệ nghiêm chỉnh huấn luyện của Hắc Long Vực.
Thiên địa nguyên khí nồng hậu dày đặc cũng không chỉ tẩm bổ tất cả nhân loại, mà còn khiến cho yêu thú bên trong núi rừng cũng được lợi to lớn.
Ở bên trong Hắc Long Vực, thật ra nhiều nhất là hung thú có hình thể khác hẳn với động vật, bên trong đám hung thú này, một số ít sẽ trở thành yêu thú.
Nhưng ở bên trong Chân Linh Vực, tùy tiện đụng phải một con thỏ đều nhanh hơn tia chớp, miệng có thể phun thủy tiễn, gà trong nhà nông hộ, con gà lớn nhất đều cao hơn nửa người, heo béo mập có thể to bằng con nghé, thậm chí phải dùng xích sắt thép tinh buộc.
Thấy mọi việc đều khiến cho Diệp Chân ngạc nhiên không thôi, thậm chí ngay cả người nông phu kia đều biết một chiêu nửa thức, võ phong cực thịnh.
Nhưng võ phong cực thịnh mang tới hậu quả là chiến đấu không thôi.
Đoạn đường này đi qua, vẻn vẹn hai ngày, Diệp Chân đã gặp được phải hơn trăm trận đấu võ, trong hơn trăm cuộc chiến đấu này, chiến đấu thấy máu chết người vượt quá mười.
Mặc dù nói những trận chiến đấu này không liên quan với người bình thường, nhưng chiến đấu giữa các võ giả một khi chiến đến nóng đầu liền không thu tay lại, thông thường có sự tình nông trại nhà người ta trực tiếp bị đánh san thành bình địa.
So sánh lại, vẫn là người bình thường ở Hắc Long Vực trôi qua càng thêm bình an giàu có.
Càng làm cho Diệp Chân cảm thấy buồn cười là, trên đoạn đường này lại có ba bốn đợt võ giả nửa đường chặn đường, hình như muốn đánh cướp Diệp Chân, chẳng qua trong nháy mắt đã bị khí tức Vân Dực Hổ Vương do tiểu Miêu phát ra kinh sợ thối lui.
Cái gọi hiệp dùng võ vi phạm lệnh cấm, võ giả nhiều lắm, cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Một đường xuyên châu quá phủ, băng rừng vượt biển, cách Tây Ninh võ thành càng ngày càng gần, tâm tình Diệp Chân lại càng phiền não.
Không gì khác, tai họa thân nhân!
Diệp Chân vừa vào Ma Hồn chiến trường đã biến mất vô tung vô ảnh, tùy theo thời gian lâu dần, vô luận tông môn hay bằng hữu, đều sẽ lo lắng không thôi cho hắn.
Tông môn và bằng hữu còn tạm ổn, nếu phụ mẫu biết Diệp Chân hư không tiêu thất, chỉ sợ sẽ phải cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Cho nên Diệp Chân vội vàng muốn liên lạc với Hắc Long Vực, nói tin tức của chính mình cho các bằng hữu ở Hắc Long Vực.
Liền trước mắt, Diệp Chân có công cụ duy nhất có thể liên hệ Hắc Long Vực, chính là Vạn Tinh Bàn lấy được từ Vạn Tinh Lâu, đây là công cụ duy nhất trước mắt Diệp Chân biết đến có thể liên hệ với ngoại vực.
Chẳng qua có Vạn Tinh Bàn cũng không phải tùy tiện liền có thể liên hệ được. Vạn Tinh Bàn cũng không có phương thức liên lạc cố định. Thỉnh thoảng cùng người liên lạc, cũng là kết nối một đạo liên hệ lâm thời, một khi lực lượng thần hồn duy trì đạo liên lạc kia biến mất, rốt cuộc không có cách nào liên hệ nữa, trừ phi lần tiếp theo thông qua các loại phương thức treo giải thưởng, giao dịch, viện trợ, vv.. thành lập liên lạc.
Diệp Chân bây giờ có thể làm là phát ra một đạo treo giải thưởng trên Vạn Tinh Bàn, cho võ giả bên trong Hắc Long Vực có được Vạn Tinh Bàn liên hệ chính mình, để trung chuyển tin tức.
Người ở Hắc Long Vực vừa có được liên hệ Vạn Tinh Bàn của Diệp Chân lại vừa là người quen thuộc, chỉ có hai người lâu chủ Hải Lạc Sương cùng Huyền Băng tiên tử
Liêu Phi Bạch.
Nhưng điều khiến cho Diệp Chân vội vàng xao động chính là, trong hai ngày, phát ra treo giải thưởng lặp lại mấy lần, treo một vạn Hạ phẩm Linh Tinh rất nhiều lần, thế nhưng từng cái như trâu đất xuống biển, không có chút tin trả lời.
Nếu tin tức của mình rất lâu không thể truyền về, Diệp Chân lo lắng có thể sẽ sinh ra một số biến cố khác.
- Ừm?
Trong lúc Diệp Chân đang gấp rút nóng nảy, tiểu Miêu đang phi hành đột nhiên dừng lại khiến cho Diệp Chân đột nhiên lắc lư xuống dưới, ba tên võ giả đột ngột nhảy ra chặn đường đi.
- Vị tiểu ca này, bần đạo nơi này có lễ!
Một tên đạo sĩ cầm trong tay phất trần đột nhiên nghênh hướng Diệp Chân làm một cái lễ!