Chương 500 Cứ Đi Lên
Ầm!
Hỏa Ấn Lưu Tinh hung hăng đánh vào trên ngực của Diệp Chân, tiếng bạo to lớn kịch liệt vang lên trong nháy mắt, thân thể Diệp Chân bị oanh đến quăng lên, vỡ ra linh lực Hỏa hệ đột ngột đem thân hình Diệp Chân bao phủ.
Nhìn thấy thân hình Diệp Chân bị Hỏa Ấn Lưu Tinh hỏa diễm của chính mình bao phủ lại, trong con ngươi Miêu Kình Phong tĩnh mịch lại vì thế đột ngột bay lên một tia hi vọng, mang vẻ vui sướng!
Diệp Chân liên tiếp chém giết năm vị hộ giáo trưởng lão phân đà Tây Ninh, loại tiết tấu giết chóc này để cho Miêu Kình Phong như rơi vào Cửu U Địa Ngục, cảm thấy lạnh cả người!
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Diệp Chân bị Hỏa Ấn Lưu Tinh của hắn đánh cho bay, thân hình cứng ngắc kia đột ngột mang lại cho người ta cảm giác dường như tiết trời đã ấm lại.
Miêu Kình Phong lại cảm thấy, Diệp Chân cứng rắn bị mình đánh một cái Hỏa Ấn Lưu Tinh, khẳng định sẽ bị thương, hẳn sẽ bị trọng thương, nhưng mà, Miêu Kình Phong vụng trộm, hay nói đúng hơn là chờ mong một chiêu này của mình sẽ có thể trực tiếp oanh sát Diệp Chân.
Nếu mà như vậy thật, Trường Sinh giáo còn có thể tìm về một chút mặt mũi.
- Việc này.... Diệp Chân đây là.... Xong....
Nhìn thấy lâm thân hình Diệp Chân đã lâm vào trong Hỏa Ấn Lưu Tinh, Ân Kiến Chương Vũ Thắng Các không khỏi kinh hô một tiếng.
Tông Nguyên Tử Điện Bang khẽ cau mày, thế này cũng quá không quá bình thường rồi.
Theo như tác phong lúc trước của Diệp Chân, làm sao lại có thể là loại người đi liều mạng đón hiểm chiêu thế này?
- Chủ quan, Diệp Chân chủ quan, một chiêu vô ý....
Việt Chí Trung Kim Ô Kiến vừa vỗ đùi vừa hô to đáng tiếc.
- Đáng tiếc, tu vi của hắn cũng chỉ có Hóa Linh cảnh ngũ trọng, cứng rắn trúng một Hỏa Ấn Lưu Tinh hẳn phải chết không....
- A!
Việt Chí Trung đang cất lời than tiếc đột nhiên kinh hô, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Cơ hồ đồng thời, đám võ giả như Tông Nguyên, Ân Kiến Chương xung quanh, nhìn thấy Diệp Chân bay ngược ra từ trong ngọn lửa dần dần tán đi, ai cũng đều chấn kinh đến cực hạn!
Mẹ nó, đây mà là võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong à?
Hỏa Ấn Lưu Tinh của Miêu Kình Phong đã từng oanh sát qua vô số võ giả Hồn Hải cảnh. Thế nhưng mà lại để một vị võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong toàn thân thoát ra.
Đúng vậy, chưa nói tới việc lông tóc không hề tổn thương, bởi vì khi Diệp Chân bay ra từ trong ngọn lửa thật sự đã bị đốt một bộ phận tóc, trên tóc còn bốc lên khói đen.
Nhưng mà hắn vừa mới bay ra, linh lực màu đỏ lại giống như nước gợn sóng một lần nữa bao trùm ở toàn thân, ánh mắt cực kỳ ngạo nghễ nhìn về phía Miêu Kình Phong.
- Hỏa Ấn Lưu Tinh, không có gì hơn cái này!
Diệp Chân cười nhạo một tiếng.
Nói xong, Diệp Chân lại xa xa chắp tay về phía Đỗ Huyết Thủ đang triền đấu cùng hai hộ giáo trưởng lão còn lại.
- Đa tạ Đỗ huynh đã viện thủ!
Mới vừa rồi, lúc Diệp Chân dùng Xích Ngọc Linh Giáp đón đỡ Hỏa Ấn Lưu Tinh của Miêu Kình Phong. Đỗ Huyết Thủ tránh trên bầu trời đột nhiên phát động tập kích, thân hình phảng phất nhảy lên lóe lên vài cái đã đột ngột xuất hiệở sau lưng Chu
Duy.
Huyết sắc trảo ảnh nhô ra, cứ thế mà đã bóp nát trái tim Chu Duy.
Cử động lần này khiến cho áp lực Diệp Chân giảm nhiều, chủ khách đổi chỗ!
Mới để Diệp Chân có thời gian dùng hết tất cả vốn liếng, lại dùng cả Xích Ngọc Linh Giáp cứng rắn trúng một Hỏa Ấn Lưu Tinh để giết chết Đồng Hàn Tố.
Hiện tại, Đỗ Huyết Thủ đang đơn đả độc đấu hai hộ giáo trưởng lão Trường Sinh còn sót lại, mà địch nhân Diệp Chân chỉ còn sót lại một mình Miêu Kình Phong.
Còn mấy chục tên võ giả Trường Sinh giáo vây xem xung quanh không có một người dám nhúng tay.
Ngay cả tu vi cao tới Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong như hộ giáo trưởng lão cũng không phải đối thủ của người ta, bọn hắn làm sao dám động thủ!
- Hừ. Ít tự mình đa tình! Trường Sinh giáo và ta cũng kết có tử thù, ta xuất thủ, chỉ vì chính ta, ở đâu ra viện thủ!
Theo tiếng quát của Đỗ Huyết Thủ, một tên hộ giáo trưởng lão đột ngột bị trọng thương, huyết nhục giữa ngực và bụng mơ hồ, ngay cả ngũ tạng lục phủ tựa như cũng ẩn ẩn có thể thấy rõ được.
Vẻ lúng túng hiện lên trên mặt Diệp Chân, tên Đỗ Huyết Thủ này thật có cá tính!
- Đỗ Huyết Thủ, sau trận chiến này, ta tất báo cáo tổng giáo. Trên trời dưới đất, tất lấy mạng ngươi!
Miêu Kình Phong rống giận một tiếng.
- Miêu phó đà chủ, nhanh phát tin khẩn, mời đà chủ trợ giúp, mời đà chủ trợ giúp!
Cơ hồ là đồng thời, tiếng rống thê lương của tên hộ giáo trưởng lão đã bị thương vang dội.
Dưới huyết trảo lấp lóe, cực kỳ chật vật.
Đỗ Huyết Thủ này cũng là một kẻ cực không tầm thường, một người chính diện độc chiến hai vị hộ giáo trưởng lão Trường Sinh giáo, vậy mà đánh hai người kia liên tục lùi về phía sau, liên tục bị thương.
Chiếu theo trình độ này, chỉ cần trăm hơi thở, hai người kia cũng xong đời trên tay Đỗ Huyết Thủ.
- Miêu Kình Phong, tới phiên ngươi!
Ánh mắt Diệp Chân vô cùng lành lạnh, linh dực phía sau lóe sáng.
Vẻ sợ hãi hiện rõ trong đôi mắt Miêu Kình Phong.
Cơ hồ là đồng thời, một đạo phù tấn màu hỏa hồng từ trong lòng bàn tay Miêu Kình Phong bay ra, rơi thẳng vào phía trên đỉnh Ninh Sơn phía sau Tây Ninh võ thành!
Ầm ầm!
Lôi quang vang lên, thân hình Diệp Chân đột ngột xuất hiện ở bên cạnh thân Miêu Kình Phong, Kinh Hồn Thiên Lôi ầm ầm trút xuống.
May mà Miêu Kình Phong đã sớm thấy được Diệp Chân dùng Kinh Hồn Thiên Lôi, cho nên cũng không trở thành cảnh bị đánh trở tay không kịp, thật sớm đã đã có cách ứng đối.
Nhưng chỉ có khi chính mình cùng Diệp Chân vật tay mới có thể hiểu Diệp Chân đến cùng khủng bố đến mức nào! Mới có thể hiểu tám vị hộ giáo trưởng lão của Trường Sinh giáo mình đã chết như thế nào!
Dưới Diệp Chân dùng Kinh Hồn Thiên Lôi và Phù Vân Chỉ liên hoàn công kích, mặc dù Miêu Kình Phong đã sớm chuẩn bị, vẫn như cũ liên tiếp lui về phía sau, ứng phó đến luống cuống tay chân.
Miêu Kình Phong có cảm giác, hắn không phải đang cùng một vị võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong chiến đấu, mà đang cùng một vị cường giả Chú Mạch cảnh chiến đấu.
Bất luận Kinh Hồn Thiên Lôi kia hay Phù Vân Chỉ, uy lực đều có thể so với võ kỹ thần thông thậm chí càng thêm sắc bén hơn nếu so với võ kỹ thần thông! Nhất là Phù Vân Chỉ lại đẩy hắn đến mức không chỗ có thể trốn chỉ có thể chiêu chiêu đón đỡ, hắn cảm giác cho dù võ kỹ thần thông của mấy vị cường giả Chú Mạch cảnh hắn đã thấy qua cũng chưa chắc có lợi hại được đến như vậy!
- Tiếp tục như vậy, trong vòng mười chiêu, ta hẳn phải chết không nghi ngờ!
Một cái tiếp một cái Phù Vân Chỉ trốn không thoát để Miêu Kình Phong có một loại cảm giác tử vong ở ngay trước mắt, trong giây phút đó, hai hộ giáo trưởng lão cuối cùng đang cùng Đỗ Huyết Thủ loạn chiến cũng đang cố kéo dài hơi tàn, cách cái chết không xa.
Tựa như không còn ai có thể cứu hắn!
Đột nhiên, ánh mắt Miêu Kình Phong trong lúc vô tình thấy được các võ giả tụ tập thành đám ở bên ngoài Tây Ninh võ thành mấy ngàn thước.
Những võ giả này, tu vi cao có thấp có, có Hóa Linh cảnh có Dẫn Linh cảnh, nhưng mà Hồn Hải cảnh cũng không ít, mấy vị võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong tiếng tăm lừng lẫy ở Tây Ninh Thành cũng đều ở trong đám người xem chiến.
Trong nháy mắt, trong đầu Miêu Kình Phong hiện lên một kế!
- Chư vị huynh đài, ai có thể chém giết Diệp Chân. Trường Sinh giáo ta sẽ thưởng mười vạn trung phẩm Linh Tinh, chỉ cần có võ giả Hồn Hải cảnh xuất thủ công kích Diệp Chân. Chỉ cần xuất thủ, mỗi người sẽ có một trăm vạn Hạ phẩm Linh Tinh!
Miêu Kình Phong dắt cổ điên cuồng hét to.
Miêu Kình Phong vừa treo giải thưởng, võ giả xem chiến ở phương xa đã lập tức bạo động.
Mười vạn trung phẩm Linh Tinh, không phải một số lượng nhỏ.
Càng quan trọng hơn là, Trường Sinh giáo có thanh danh mặc dù không hề tốt đẹp gì, nhưng luôn luôn đặt cực nặng hứa hẹn. Đã đáp ứng chuyện gì bất luận như thế nào cũng có thể làm đến cùng!
Trong nháy mắt, hơn mười vị võ giả Hồn Hải cảnh có chút bạo động chậm rãi từ đằng xa vây tụ lên, hình như có tính toán ra tay, nhưng lại không người nào dám là người đầu tiên xuất thủ.
Nhìn thấy mưu kế của mình đã thành công, trên mặt Miêu Kình Phong hiện lên vè vui mừng!
- Chư vị, mau mau xuất thủ! Giúp ta cuốn lấy Diệp Chân, các ngươi chơi với hắn hẳn rất dễ! Chỉ cần trước lúc Dương Đà chủ đuổi tới đây, giải thưởng ta treo đều sẽ được tính!
Miêu Kình Phong nghĩ đến đây, không vui vẻ cũng không được.
Mặc dù những võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong đang vây quanh xem chiến còn không có xuất thủ. Nhưng mà vẻn vẹn vây quanh đã khiến cho Diệp Chân không thể không phân tâm ứng phó, để áp lực của hắn giảm rất nhiều!
Miêu Kình Phong tin tưởng, chỉ cần có một người trong những người này xuất thủ, nguy cơ sinh tử lần này của hắn sẽ có thể vượt qua, chỉ cần lại chống đỡ thêm mấy chục hơi thở, đà chủ Dương Chính Tích sẽ có thể đuổi tới.
Đà chủ Dương Chính Tích của phân đà Tây Ninh là cường giả Chú Mạch cảnh nhị trọng!
Chỉ cần Dương Đà chủ đến, hạ Diệp Chân tuyệt đối sẽ dễ như trở bàn tay!
Nhìn thấy hơn mười vị cường giả Hồn Hải cảnh chậm rãi vây quanh mình, Diệp Chân cũng có chút đau đầu nếu, những người này như thật sự xông lên, như vậy, cho dù hắn lợi hại hơn nữa, sợ cũng ứng phó không được!
Mới đối phó tám vị hộ giáo trưởng lão Trường Sinh giáo, mặt ngoài nhìn Diệp Chân là một đối tám. Trên thực tế Diệp Chân đã thông qua huyễn cảnh, biến thành một đối một, đơn đấu tập kích.
Nếu như đồng thời chính diện đối mặt tám vị võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong. Đừng nói tám vị, cho dù ba vị, Diệp Chân đều chịu không được.
Sau khi đau đầu, trong nháy mắt Diệp Chân đã có quyết đoán!
Mới vừa rồi đám người Trường Sinh giáo đã phát ra phù tấn cầu viện, tin tưởng viện quân rất nhanh sẽ đến, hơn nữa, viện quân nếu không cẩn thận lại là cường giả Chú Mạch cảnh.
Không ngoài dự đoán, bởi một tên Phó đà chủ đã là cường giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, thế tên đà chủ kia, tám chín phần mười lại là cường giả Chú Mạch cảnh.
Nếu như bị cường giả Chú Mạch cảnh cuốn lấy, chuyện kia, có thể sẽ lớn!
- Họ Miêu, ngươi cho rằng, cổ động một đám người xuất thủ, ngươi có thể chạy thoát sao?
- Tử kỳ của ngươi... Đến rồi!
Sau khi quát to, thần niệm Diệp Chân dùng chìm vào chú mạch thứ nhất Kiếm Tâm Thông Minh, Huyền Dương kiếm một mực chưa ra khỏi vỏ đột ngột đâm ra, kim sắc kiếm quang tuôn ra, xẹt qua một đạo quỹ tích cực kỳ huyền ảo, như thiểm điện đâm về phía Miêu Kình Phong.
Tâm Kiếm!
Trong nháy mắt Tâm Kiếm đâm ra, tử sắc kiếm quang Tử Linh một mực yên lặng bên trong kiếm mạch thứ nhất của Diệp Chân nhẹ nhàng khẽ động, một đạo ánh sáng màu tím cực kỳ nhỏ xíu chợt lóe lên, kim sắc Tâm Kiếm vừa mới tuôn ra kiếm quang lần nữa tăng vọt!
- Tử kỳ của ta, ngươi lại thổi phồng, sợ là tử kỳ của ngươi đến....
Miêu Kình Phong khinh thường cười nhạo một tiếng, loại tình huống này, Diệp Chân còn nghĩ muốn xử lý hắn, có khả năng hay sao?
Nhưng mà lời còn chưa nói hết, sắc mặt hắn lại trở nên kinh hãi đến dị thường.
Thậm chí ngay cả các võ giả chiến Hồn Hải cảnh bên ngoài mấy ngàn mét xem cũng đều sắc mặt đại biến, đối mặt Tâm Kiếm, bọn hắn lại có một loại cảm giác không thể nào trốn tránh, không thể nào chống cự lại được!
Vù vù!
Một bên vội vàng thối lui, Miêu Kình Phong luân phiên oanh ra Hỏa Ấn Lưu Tinh, nghênh đón kiếm quang kim sắc của Diệp Chân!
Trong nháy mắt tiếp theo, chuyện khiến cho Miêu Kình Phong kinh hãi muốn tuyệt vọng lại đột ngột xuất hiện.
Hỏa Ấn Lưu Tinh mà Miêu Kình Phong hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo bởi ở trước mặt kim sắc kiếm quang của Diệp Chân lại như bùn nặn bình thường, kiếm quang kim sắc xuyên qua đã lập tức vỡ vụn!
- Việc này.... Làm sao có thể....
Tiếng Miêu Kình Phong hoảng sợ dừng lại, kiếm quang kim sắc trực tiếp xuyên thấu hộ thể linh cương của hắn, một đạo tơ máu từ trán xuất hiện, con mắt trong nháy mắt trở nên vô thần!
- Hừ!
Hừ lạnh một tiếng, Diệp Chân đột ngột quay đầu, nhìn về phía hơn mười võ giả Hồn Hải cảnh xa xa đang tiến sát đến.
- Ai muốn lấy tính mệnh của Diệp mỗ, cứ đi!
Ách!!
Hơn mười võ giả Hồn Hải cảnh mới vừa rồi còn ẩn ẩn tiến sát, từng người đều bỗng nhiên biến sắc, dị thường hoảng sợ rút lui, thần sắc đã trở nên vô cùng hoảng sợ, mặt mỗi người không còn chút máu, nhanh chóng lui lại, sợ mình sẽ chạy chậm!
Miểu sát!
Một kiếm đã có thể miểu sát Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong Miêu Kình Phong!
Loại tồn tại kinh khủng như thế này, bọn hắn như thế nào mà dám chọc?
Cơ hồ là đồng thời, một đạo lưu quang đột ngột từ phía Ninh Sơn sau Tây Ninh võ thành xông lên, nhanh chóng lao tới, người chưa đến mà tiếng rống giận dữ như tiếng sét đánh đã tới trước.
- Người nào lớn mật như thế, dám tàn sát giáo chúng Trường Sinh chúng ta, muốn chết!