Chương 502 Kinh Hỉ Diệp Chân Đưa Ra!
Bên trong tầng mây đằng sau, một con hỏa tước có bốn cánh dài, trên cánh tràn đầy hỏa diễm đột nhiên xông vào. Diễm quang quanh thân hỏa tước bắn ra bốn phía, đến nơi nào, mấy dặm vân khí nơi ấy đều tiêu tán.
Độ dài hỏa tước này không tới hai mươi trượng, chừng bảy tám mươi mét, nhưng tốc độ cực nhanh, bốn cánh khẽ động một chút, diễm quang sáng ngời, gió thổi thế lửa, trong thời gian ngắn liền có thể bão tố bay xa vài dặm, tựa như tia chớp đuổi theo Diệp Chân.
Diệp Chân mang máng nhận ra Hỏa tước này, tên Tứ Dực Diễm Quang Tước, một loại yêu thú cực kỳ lợi hại, yêu thích lửa, phẩm giai càng cao tới Thiên giai trung phẩm.
Con Tứ Dực Diễm Quang Tước này đã sớm tuyệt tích ở Hắc Long Vực, mấy trăm năm chưa từng xuất hiện. Diệp Chân chỉ nhìn thấy trên yêu thú đồ giám lưu truyền trong Hắc Long Vực. Không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy con yêu thú tuyệt tích mấy trăm năm ở Chân Linh Vực.
Nhưng đó cũng không phải quan trọng nhất!
Quan trọng nhất chính là, có một người đứng vững trên lưng Tứ Dực Diễm Quang Tước, mặc đạo bào của Trường Sinh giáo, ngạo nghễ như cột cờ trong gió, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Chân.
Nhìn thấy Diệp Chân quay đầu, đột nhiên giơ tay chỉ vào Diệp Chân, cho dù ở khoảng cách xa xôi như thế, sát ý vẫn giống như thủy triều tuôn tới.
Càng nguy hiểm hơn là, tốc độ của Tứ Dực Diễm Quang Tước cực nhanh, đang cấp tốc rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ và Diệp Chân.
Người này chính là người Trường Sinh giáo phái tới đây truy sát Diệp Chân, đà chủ của phân đà Tây Ninh, Dương Chính Tích.
Lông mày Diệp Chân đột nhiên nhíu chặt. Dựa theo tốc độ của Tứ Dực Diễm Quang Tước này, vận tốc tuyệt đối vượt qua mười hai ngàn dặm, chênh lệch không nhiều so với tốc độ của Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu khi được Chiến Hồn Huyết Kỳ gia trì.
Nhìn bộ dáng này, tốc độ lúc này, còn không phải tốc độ cực hạn của Tứ Dực Diễm Quang Tước. Dựa theo yêu thú đồ giám, Tứ Dực Diễm Quang Tước giỏi dùng lửa, cực giỏi phi hành, thiên phú về tốc độ, hẳn còn cường đại hơn một chút so với Vân Dực Hổ Vương.
Xem ra, muốn thoát khỏi bọn họ có chút khó khăn.
Nghĩ thì nghĩ, Diệp Chân vẫn trước tiên thúc giục Chiến Hồn Huyết Kỳ, một đạo huyết quang bay ra từ bên trong Ma Hồn điện, tiến vào bên trong cơ thể tiểu Miêu.
Dương Chính Tích đuổi sát theo đằng sau, nhìn thấy Diệp Chân nhíu chặt lông mày, lại cười lạnh, trực tiếp đưa tới một đạo thần hồn truyền âm.
- Thế nào, giết người Trường Sinh giáo chúng ta, hiện tại biết sợ? Đã muộn!
- Hôm nay, bản tọa sẽ khiến ngươi phải hối hận đã đi tới trên đời này, dám giết hộ giáo trưởng lão của Trường Sinh giáo ta, quả thực không biết sống chết!
Hưu!
Cơ hồ trong nháy mắt Dương Chính Tích thần hồn truyền âm, tiểu Miêu đột nhiên vỗ cánh một cái, đột ngột gia tốc, bởi vì loại gia tốc đột ngột này, Diệp Chân đang cưỡi trên người nó cũng phải lảo đảo ngửa ra sau. Có thể thấy được tiểu Miêu động tác gia tốc có bao nhiêu kịch liệt, có bao nhiêu bất ngờ!
Phía sau, nhìn thấy Diệp Chân lần nữa biến mất bên trong biển mây vô biên, Dương Chính Tích ngây ra một lúc, đột ngột giận dữ, quang hoa khống thú linh phù cầm trong tay chớp động liên tục, Tứ Dực Diễm Quang Tước phát ra một tiếng thê lương, trên dưới quanh người đột ngột dấy lên liệt hỏa rào rạt, không khí bị thiêu đến sáng rực rung động, tốc độ lần nữa bạo tăng!
Một hổ một chim cực tốc truy đuổi bắt đầu triển khai trên bầu trời.
Một cái là vô biên vân khí, trên bầu trời phảng phất như ngưng tụ thành một vân dực to lớn, vân dực khẽ động liền có thể bão tố ra ngoài vài dặm.
Một cái là diễm quang hỏa dực, hỏa dực khẽ động, vạn dặm vân khí bị xua tan, tốc độ nhanh hơn tia chớp.
Loại truy đuổi này vẻn vẹn giằng co hơn nửa canh giờ, trên trán Diệp Chân chảy xuống mồ hôi lạnh.
Cũng không phải do Vân Dực Hổ Vương sắp bị đuổi kịp, mà ngược lại, Vân Dực Hổ
Vương trước mắt vẫn vượt lên đầu, khiến cho khoảng cách giữa hai người càng kéo càng xa.
Từ lúc ban đầu phát hiện hơn ba mươi dặm, kéo dài đến bây giờ hơn sáu mươi dặm, vẻn vẹn nhìn từ bên trong tầng mây, bọn họ đã vượt quá Dương Chính Tích tới không còn nhìn thấy hình bóng, có thể nói xa xăm mất dấu.
Nhưng Diệp Chân ở trạng thái Kiếm Tâm Thông Minh cực hạn tĩnh tâm, có thể cảm ứng được hỏa khí mênh mông ở phương xa.
Đó là Tứ Dực Diễm Quang Tước đang phi hành tốc độ cao tản ra năng lượng ba động quanh thân, nói một cách khác, Dương Chính Tích vẫn như cũ gắt gao truy sát Diệp Chân.
Dù Diệp Chân khiến cho Vân Dực Hổ Vương tụ đến biển mây vô biên, nhiều lần thay đổi phương hướng, vẫn như cũ không thể thoát khỏi Dương Chính Tích.
Nếu như sự tình chiếu theo tình huống này tiếp tục phát triển, cuối cùng, Diệp Chân cuối cùng sẽ thoát khỏi Tứ Dực Diễm Quang Tước và Dương Chính Tích truy sát.
Nhưng Diệp Chân tự mình biết chuyện của mình.
Vân Dực Hổ Vương dựa vào tu vi Địa giai thượng phẩm, bay thoát khỏi một con Tứ
Dực Diễm Quang Tước Thiên giai trung phẩm toàn lực truy kích thật xa xa, nguyên nhân chủ yếu vẫn là được Chiến Hồn Huyết Kỳ gia trì.
Dưới ảnh hưởng do Chiến Hồn Huyết Kỳ gia trì, tốc độ Vân Dực Hổ Vương tăng lên gấp đôi, mới có thể thoát khỏi Tứ Dực Diễm Quang Tước.
Nhưng vấn đề, loại trạng thái này của Vân Dực Hổ Vương không cách nào kéo dài!
Loại trang thái ở Chiến Hồn Huyết Kỳ gia trì cực hạn tốc độ, Vân Dực Hổ Vương phải tiêu hao phi thường lớn, cho dù Diệp Chân không ngừng bổ sung bằng cách cho ăn Linh Tinh, yêu đan, Vân Dực Hổ Vương cũng chỉ có thể tiếp tục duy trì nửa canh giờ.
Mà Chiến Hồn Huyết Kỳ cấp năm gia trì cũng chỉ có thể tiếp tục một canh giờ, sau một canh giờ mặc dù Diệp Chân còn có thể gia trì lần nữa, nhưng hiệu quả gia trì sẽ yếu bớt đi rất nhiều.
Diệp Chân không biết Tứ Dực Diễm Quang Tước có thể chịu đựng loại trạng thái cực hạn này được bao nhiêu lâu, nhưng hắn có thể khẳng định, Thiên giai trung phẩm Tứ Dực Diễm Quang Tước tuyệt đối sẽ kiên trì thời gian càng dài so với Địa giai thượng phẩm Vân Dực Hổ Vương.
Diệp Chân bên này lo lắng trùng trùng, Dương Chính Tích ở trên lưng Tứ Dực Diễm Quang Tước đuổi sát không buông cũng nổi trận lôi đình, không ngừng thúc giục khống thú linh phù trong tay, khiến cho Tứ Dực Diễm Quang Tước phát ra một tiếng lại một tiếng gào thét, nhưng mà tốc độ vẫn bị Dương Chính Tích bức bách tiếp tục tăng tốc.
Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa yêu bộc huyết tế từ nhỏ đến lớn cùng với yêu bộc sau khi trưởng thành bị bắt và dùng Ngự Thú Linh phù khống chế.
Yêu bộc được nuôi dưỡng lớn lên bởi huyết tế tâm ý tương thông với chủ nhân. Chỉ cần chủ nhân ra một đạo mệnh lệnh liền có thể bỏ ra hết sức lực bú sữa mẹ dùng sức bay, tình cảm với chủ nhân quả thực tựa như thân huynh đệ.
Còn yêu thú sau khi trưởng thành bị bắt tới làm tọa kỵ thì là nô thú thuần túy, bên trong Ngự Thú Linh phù có một đạo cấm chế chuyên môn tra tấn yêu thú, dùng cái này tới khống chế yêu thú không nghe lời.
Muốn yêu thú bỏ ra toàn lực, phải cần người sở hữu không ngừng áp bách!
Luân phiên cấm chế áp bức, Tứ Dực Diễm Quang Tước mới bị bức ra tốc độ cực hạn!
Tốc độ cực hạn này, tuy rằng tương xứng với tốc độ Vân Dực Hổ Vương khi nhận được Chiến Hồn Huyết Kỳ gia trì, nhưng có thể nhìn ra được, diễm quang quanh thân Tứ Dực Diễm Quang Tước cũng đang tiêu hao chóng vánh.
Trong nháy mắt, một canh giờ thời gian nháy mắt đã qua.
Cảm ứng đến Tứ Dực Diễm Quang Tước ở phía sau đuổi sát không buông, Diệp Chân quả quyết mệnh lệnh Vân Dực Hổ Vương thả chậm tốc độ, bảo tồn thực lực.
Nếu sau nửa canh giờ tiểu Miêu lực lượng tiêu hao cạn sạch, vậy thì Diệp Chân thật kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay!
Vừa khiến cho tiểu Miêu thả chậm tốc độ, Diệp Chân đồng thời lấy ra bản đồ do Lạc Anh Tư tặng, nhanh chóng tìm kiếm.
Diệp Chân đã lập kế hoạch để thoát khỏi Dương Chính Tích, nhưng đối mặt cường giả Chú Mạch cảnh, chưa lo thắng trước lo bại, Diệp Chân cần phải làm tốt chuẩn bị hai tay!
Không bao lâu, Diệp Chân đã tìm được tin tức mà hắn cần. Điều duy nhất Diệp Chân cầu nguyện chính là hi vọng linh đồ Lạc Anh Tư tặng cho không nên sai sót quá lớn.
- Dương Chính Tích, nếu ngươi đã theo đuổi không bỏ, vậy ta sẽ cho ngươi một cái..... Kinh hỉ!
Diệp Chân cưỡi trên lưng tiểu Miêu đột nhiên cười lạnh, thỉnh thoảng quay đầu quan sát!
- Đáng tiếc, vẫn do ta không đủ thực lực, nếu ta có thực lực Hồn Hải cảnh nhị tam trọng, ta tất sẽ có lòng tin liều mạng với Dương Chính Tích, coi như liều mạng không thành công, bảo mệnh cũng không thành vấn đề, cần gì phải bị đuổi theo chật vật như thế....
Vừa quan sát, Diệp Chân vừa than tiếc, vẫn là do tu vi quá thấp.
Nhưng không có than tiếc lâu, Diệp Chân đột nhiên tự giễu một tiếng.
Nói đi thì nói lại, tuổi tác Diệp Chân mới vừa hai mươi đã có thể có được tu vi Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong, lại có thực lực có thể đối đầu với Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, còn có thể yêu cầu xa vời cái gì?
Đừng nói Hắc Long Vực, ngay cả Chân Linh Vực, tựa như Dương Chính Tích ở phía sau đuổi sát không buông, khi ở tuổi tác này của Diệp Chân, cũng không khá hơn so với Diệp Chân đâu.
Coi như tu vi cao hơn Diệp Chân, nhưng thực lực tuyệt đối sẽ không cao hơn Diệp Chân, Diệp Chân có tự tin này.
Hiện tại Diệp Chân thiếu nhất là thời gian!
Diệp Chân đã hạ quyết tâm, chỉ chờ lần này chạy thoát liền tiến về vài toà võ thành quy mô lớn nhất bên trong Chân Linh Vực, tìm kiếm phương pháp thích hợp nhanh nhất đột phá đến Hồn Hải cảnh, nhanh chóng tăng thực lực.
- Họ Diệp, bản tọa xem ngươi trốn lần này nơi nào? Tọa kỵ của ngươi bị ngươi quá mức thúc ép, chắc hẳn đã không chạy được nữa?
Đột nhiên vang lên tiếng rống như sấm của Dương Chính Tích.
Dương Chính Tích cũng cao minh, còn ở bên ngoài ba mươi dặm đã có thể đem tiếng rống đưa đến bên tai Diệp Chân, công phu tụ âm thành tuyến này cực kỳ không tầm thường.
- Trốn?
Khóe miệng Diệp Chân thoáng hiện một tia cười nhạo, không trả lời lại.
Chỉ là, thần niệm hơi động một chút, khiến cho hình thể của Vân Dực Hổ Vương phóng đại lên một chút.
Sau đó, Diệp Chân cởi Ma Hồn điện treo trên ngực xuống, đặt ở phần lưng cực kỳ rộng lớn của tiểu Miêu.
Thần niệm thoáng động, Ma Hồn điện bắt đầu cấp tốc biến lớn, trong nháy mắt biến thành một gian phòng lớn, tiểu Miêu tức thời tụ tập số lượng lớn vân khí, che kín mít Ma Hồn điện to lớn trên lưng.
Trên cửa lớn của Ma Hồn điện, một khối tấm che chậm rãi thu lại, lộ ra một cửa hang hình tròn tối như mực, hình bóng linh cung lấp lóe ra linh lực chói mắt, mơ hồ có thể thấy.
Cơ hồ là trong nháy mắt linh năng đại pháo lộ ra, tốc độ của tiểu Miêu đột nhiên nhanh chóng giảm xuống, tốc độ từ hơn một vạn dặm trong thời gian ngắn giáng xuống hơn sáu ngàn dặm!
Tùy theo tiểu Miêu giảm nhanh tốc độ, Dương Chính Tích ở phía sau cưỡi Tứ Dực Diễm Quang Tước lấy tốc độ cực hạn đuổi theo, như tia chớp tiếp cận Diệp Chân.
Cơ hồ trong thời gian hai, ba hơi thở, khoảng cách ở giữa hai người đã từ ba mươi dặm cấp tốc thu gọn lại đến khoảng mười lăm dặm, Diệp Chân thậm chí có thể nhìn thấy vài ba sợi râu dài trên cằm Dương Chính Tích.
Dương Chính Tích nhìn thấy Diệp Chân trước kia che giấu bên trong vân khí bị mình đuổi kịp, tự nhiên vui mừng, nghĩ chỉ cần khoảng cách rút ngắn đến mười dặm, hắn có thể động thủ.
Cơ hồ là đồng thời, thần niệm của Diệp Chân xâm nhập vào huyết sắc thủy tinh đài bên trong Ma Hồn điện hơi động một chút, cùng một thời khắc, tiểu Miêu phối hợp với động tác của Diệp Chân, lần nữa chợt hạ tốc độ, cơ hồ lơ lửng ngay giữa không trung.
Ngay ở lúc đó, gương mặt Dương Chính Tích vừa mới nổi lên vui mừng khẽ giật mình, cả khuôn mặt kịch liệt co quắp!
Nhìn thấy linh quang trụ chói mắt tựa như núi lửa sắp bộc phát xuất hiện ngay trước, vẻ sợ hãi lập tức hiện đầy hai mắt Dương Chính Tích!
- Linh năng đại pháo, làm sao có thể?
Dương Chính Tích hét lớn.
Cũng vào lúc này, Diệp Chân thở dài một cái.
- Một pháo này, giá trị mười vạn trung phẩm Linh Tinh! Đáng giá cho ngươi a?