← Quay lại trang sách

Chương 503 Lam Sa Thần Chưởng

Cột sáng to cỡ thùng nước của linh năng đại pháo tựa như sao băng bay qua chân trời, kéo lấy một đạo quang vĩ thật dài đánh về hướng Dương Chính Tích – đà chủ

Trường Sinh giáo phân đà Tây Ninh.

Ánh mắt Diệp Chân nhìn đến, cơ hồ trong nháy mắt linh năng đại pháo oanh ra đã lập tức tới gần trước người Dương Chính Tích, những nơi đi qua, tan biết trở thành những khoảng trống!

Mọi thứ như vân khí, hơi nước, thậm chí bụi bặm đều biến mất không còn!

Tầm bắn dài nhất của linh năng đại pháo trong Ma Hồn điện này có thể đạt tới trăm dặm!

Chẳng qua, trong tầm bắn dài nhất, đánh vật chết còn có thể, cơ bản oanh không đến người sống. Nhưng nếu như mục tiêu trong vòng mười dặm, tất trúng.

Trong vòng mười dặm, bất kỳ người nào đều không thể tránh né linh năng đại pháo trong Ma Hồn điện oanh kích.

Thật là nói chuyện cười, năng lượng ẩn chứa bên trong mười vạn trung phẩm Linh Tinh, một ngàn vạn Hạ phẩm Linh Tinh, tập trung ở cùng một chỗ oanh kích ra ngoài, há lại dễ đón đỡ!

Chỉ một pháo này đã tiêu hao gần một phần năm tài sản trên người Diệp Chân!

Cho dù tu vi Dương Chính Tích đã đạt Chú Mạch cảnh nhị trọng, trong nháy mắt này cũng có một loại cảm giác tử vong ập xuống!

Cái linh năng đại pháo này oanh cấp tốc, căn bản không cho Dương Chính Tích bất kỳ thời gian suy tư, chỉ là bản năng, xuất phát từ bản tính cho phép, trong điện quang hỏa thạch, thân hình Dương Chính Tích trầm xuống, gót chân dùng sức giẫm mạnh, một luồng linh lực âm độc đột ngột chui vào trong cơ thể Tứ Dực Diễm Quang Tước dưới chân.

Chú Mạch cảnh cường giả tận lực trầm xuống, nào chỉ mấy vạn cân, huống chi còn có một luồng âm độc linh lực đánh vào!

Thoáng chốc, Tứ Dực Diễm Quang Tước như bị sét đánh, không có chút nào phản kháng, thân hình bị Dương Chính Tích hung ác giẫm xuống, nửa đoạn sau của thân thể đột ngột rơi xuống, tương ứng, nửa đoạn trước của thân thể cực kỳ bất đắc dĩ vểnh lên.

Đoạn thân thể có chút nhếch lên này vừa hay đón nhận cột sáng của linh năng đại pháo oanh tới!

Linh năng đại pháo đổ ập tới lóng lánh tựa như thủy ngân đổ tới, oanh lên đầu Tứ

Dực Diễm Quang Tước.

Cơ hồ là đồng thời, Tứ Dực Diễm Quang Tước phát ra một tiếng lại một tiếng gào thét!

Một màn đáng sợ xuất hiện!

Giống như gặp phải lỗ đen nuốt chửng, bắt đầu từ đầu chim, Tứ Dực Diễm Quang

Tước trực tiếp biến mất, cho dù diễm quang quanh thân trong nháy mắt nổ tung cực hạn. Sau đó tầng diễm quang bên ngoài thân thể kia cũng trong nháy mắt tan thành mây khói. Đầu chim, phần cổ, hai đôi cánh chim vội vàng dâng lên che chở đầu chim cùng với thân thể đều giống như bị nuốt chửng, ngay tức khắc biến mất!

Một con yêu thú Thiên giai trung phẩm, cứ như vậy tiêu vong!

Tứ Dực Diễm Quang Tước tiêu vong, cũng không thể thay Dương Chính Tích ngăn lại linh năng đại pháo oanh kích, nhưng lại tranh thủ thời gian phản ứng quý báu nhất cho hắn.

Tứ Dực Diễm Quang Tước cho Dương Chính Tích tranh thủ tới thời gian giảm xóc, có lẽ ngay cả nửa hơi thở cũng không có. Nhưng thời gian chỉ có nửa hơi thở này đã đầy đủ đối với một vị cường giả Chú Mạch cảnh nhị trọng.

Đầy đủ cho hắn làm rất nhiều chuyện!

Trong nháy mắt đầu chim Tứ Dực Diễm Quang Tước biến mất, Dương Chính Tích đột ngột bước ra một bước cực kỳ huyền ảo, bước ra một bước, toàn bộ hư không đều hình như gợn lên một tia gợn sóng.

Mặc dù chỉ nhẹ nhàng bước ra một bước, nhưng tốc độ lại nhanh đến cực điểm. Bước ra một bước, vậy mà huyễn ra liên tiếp huyễn ảnh, trong nháy mắt, trên bầu trời hình như xuất hiện hơn trăm Dương Chính Tích mặc đạo bào.

Cơ hồ là đồng thời, cột sáng của linh năng đại pháo dùng tư thế bẻ gãy cành cây khô chôn vùi nửa đoạn trước của thân thể Tứ Dực Diễm Quang Tước, cũng xuyên qua thân thể Dương Chính Tích, lại biến mất trong nháy mắt.

Đáng tiếc chính, linh năng đại pháo phá hủy lại là huyễn ảnh của Dương Chính Tích!

Chỉ kém thời gian nháy mắt, đương nhiên, chính yếu nhất vẫn là Dương Chính Tích rất bình tĩnh, ngoan độc!

Dùng mệnh tọa kỵ Tứ Dực Diễm Quang Tước của hắn đổi lấy sinh cơ cho bản thân!

Thấy một màn như vậy, lông tơ quanh thân Diệp Chân đều dựng lên.

Bởi vì Diệp Chân nhìn thấy huyễn ảnh liên miên trong hư không kia đang bay nhanh hướng về mình.

Không cần Diệp Chân thúc giục, tiểu Miêu tự giác sinh ra vân khí vô biên, cùng lúc tốc độ gần như đứng im lăng không lần nữa bắt đầu gia tốc!

Thế nhưng, lúc này hình thể to lớn tiểu Miêu cùng với Ma Hồn điện bị biến lớn trên lưng của nó đều trở thành lực cản, khiến cho Vân Dực Hổ Vương gia tăng tốc độ không khỏi chậm lại một chút, mặc dù thần niệm Diệp Chân điên cuồng thúc giục, Ma Hồn điện hối hả thu nhỏ, vẫn chịu một tia ảnh hưởng!

Cao thủ so chiêu, ảnh hưởng một tơ một hào đều có thể quyết định thắng bại cuối cùng!

Cơ hồ là đồng thời, Dương Chính Tích nổi giận huyễn ra một dải tàn ảnh đã đi tới trên không Diệp Chân.

- Chết đi cho ta!

Gầm thét một tiếng, Dương Chính Tích giận dữ ra tay!

Một vị Chú Mạch cảnh nhị trọng cường giả như hắn mới đi vòng một lượt qua Quỷ

Môn quan, suýt chút nữa liền không về được, làm sao không nổi giận?

Chưởng ấn màu xanh to lớn tựa như Ngũ Chỉ sơn giáng xuống từ trên trời, bao trùm hướng về Diệp Chân cùng tiểu Miêu.

Thần thông võ kỹ Lam Sa Thần Chưởng!

Muốn tránh cũng không tránh được, con ngươi Diệp Chân đột nhiên thít chặt đến cực hạn. Đây chính là trận chiến đối kháng chính diện đầu tiên của hắn với cường giả Chú Mạch cảnh!

Kỳ thật dựa vào Ngân Tuyến Thiểm tuyệt kỹ của Diệp Chân, một chưởng này, Diệp Chân hẳn có thể tránh khỏi.

Nhưng Diệp Chân có thể tránh thoát, tiểu Miêu lại tuyệt đối không thể tránh thoát.

Dương Chính Tích có thể vứt bỏ tọa kỵ của mình, cực kỳ tàn nhẫn dùng tọa kỵ của mình cho mình tranh thủ một chút hi vọng sống, nhưng Diệp Chân hắn không làm được!

Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu làm bạn Diệp Chân từ Chân Nguyên cảnh đến Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong, một đường đồng sinh cộng tử, trải qua vô số nguy cơ, ở trong mắt Diệp Chân, là huynh đệ, là đồng bạn, mà tuyệt đối không phải pháo hôi có thể tùy ý vứt bỏ!

Cho nên, một chưởng này, Diệp Chân chỉ có thể đón đỡ!

Thần niệm khẽ động, khí tức bao la mờ mịt mà cổ xưa đột ngột phát ra từ trên người khiến cho Dương Chính Tích nổi giận trên bầu trời hiện lên một tia kinh ngạc.

Trên thực tế, từ bắt đầu truy sát Diệp Chân đến bây giờ, hắn một mực đang hoài nghi, tu vi của tên gia hỏa này vẻn vẹn chỉ có Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong, làm thế nào sát hại được bảy vị hộ giáo trưởng lão tu vi cao tới Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong cùng một vị Phó đà chủ của Trường Sinh giáo bọn hắn?

Làm sao có khả năng?

Cho dù vừa nãy hắn bị linh năng đại pháo tập kích, cũng không thể giải thích điều đó.

Dưới loại tình hình kia, linh năng đại pháo không thể nào thi triển ra.

Nhưng hiện giờ trên người Diệp Chân đột nhiên hiện ra một loại khí tức bao la mờ mịt cổ xưa khiến cho Dương Chính Tích cả kinh. Tên Diệp Chân này hình như thật không giống bình thường!

Một đoạn ngón tay xanh ngọc đột nhiên điểm ra từ trong hư không, hung hăng chọc vào chưởng ấn màu xanh đang lăng không đè xuống.

Chưởng ấn màu xanh kịch liệt rung động, mảng lớn ánh sáng màu lam bị đánh rơi xuống, tiêu tán trong không khí. Chưởng ấn to lớn màu xanh kịch liệt thu nhỏ lại, một đoàn quang hoa màu xanh ngọc cũng theo đó tản ra!

Ầm!

Chưởng ấn màu xanh còn sót lại trùng điệp đập vào trên người Diệp Chân cùng tiểu Miêu giống như đập con ruồi.

Ngay trong nháy mắt bị vỗ trúng, một hơi thở tanh hôi khó ngửi đột ngột truyền vào chóp mũi Diệp Chân!

- Có độc? Độc chưởng?

Cơ hồ là đồng thời, Diệp Chân cùng tiểu Miêu đồng thời kêu lên thảm thiết, Diệp Chân cùng Vân Dực Hổ Vương giống như diều bị đứt dây lăn lộn bay ra phía ngoài.

Phốc!

Máu tươi cuồng phun từ trong miệng Diệp Chân, linh lực mạnh mẽ mà độc ác bắt đầu công kích từ chưởng ấn phía sau lưng Diệp Chân hướng về ngũ tạng lục phủ. Những nơi đi qua, kinh mạch như giống như lửa thiêu. Cực độ đau đột ngột truyền đến, phía sau lưng vết thương gần muốn chết lặng!

Lượng lớn Xích Ngọc linh lực trong đan điền và trong ngũ tạng lục phủ đồng thời tuôn ra, cảm giác mát rượi phát tán toàn thân.

Diệp Chân minh bạch, đây là năng lực trừ tà giải độc của Xích Ngọc linh lực đang có tác dụng.

- Hừ. Võ giả dưới Chú Mạch cảnh, dám đón đỡ Lam Sa Thần Chưởng của bản tọa, còn chưa ra đời đâu! Coi như cường giả Chú Mạch cảnh cũng không dám dễ dàng đón đỡ!

Dương Chính Tích cười lớn, thân hình như huyễn đánh úp về Diệp Chân đang bay ngược, ý muốn bắt giữ Diệp Chân!

Dựa theo ý nghĩ của Dương Chính Tích, nhất định phải đem Diệp Chân bắt giữ về

Tây Ninh võ thành, ngay trước mặt hơn vạn võ giả, lột da đánh chết, mới có thể trọng chấn uy lực của Trường Sinh giáo, báo thù cho các hộ giáo trưởng lão!

Ầm ầm!

Tiếng sấm đinh tai nhức óc liên tục vang lên, một đạo Kinh Hồn Thiên Lôi đột ngột bay ra từ trong lòng bàn tay Diệp Chân, hung hăng bổ vào trên hộ thể linh cương của Dương Chính Tích.

Hộ thể linh cương của Chú Mạch cảnh cường giả quả nhiên ghê gớm, một đạo Kinh Hồn Thiên Lôi, chỉ đem hộ thể linh cương của Dương Chính Tích phá vỡ một cái lỗ nhỏ, chỉ có số lượng không nhiều Thiên Lôi chi lực đi vào.

Nhưng chính là một tia Thiên Lôi chi lực số lượng không nhiều này cũng làm cho toàn thân Dương Chính Tích run rẩy, tay chân chết lặng. Linh lực không bị khống chế, thân hình không tự chủ được từ trên không trung rơi xuống dưới!

- Hiện tại, tới phiên ngươi!

Thần sắc mãnh liệt, linh lực cánh chim lóe lên phía sau, một đạo xích quang chợt lóe lên trong hư không, trong nháy mắt tiếp theo, thân hình Diệp Chân liền xuất hiện bên cạnh thân thể Dương Chính Tích vừa mới ổn định khi vừa rơi xuống từ trên không trung.

Ầm ầm!

Lôi quang chớp động trong lòng hai tay trái phải, hai đạo Kinh Hồn Thiên Lôi cơ hồ không phân biệt thứ tự cùng lúc đánh vào trên đầu Dương Chính Tích.

Dương Chính Tích vừa mới khôi phục hộ thể linh cương lần nữa bị phá ra một cái động lớn, cả người bị oanh lôi quang oanh thành cháy đen xì, lần nữa rơi xuống mặt đất!

Diệp Chân tiếp tục như bóng với hình điên cuồng đuổi theo, Kinh Hồn Thiên Lôi trong tay oanh không ngừng!

Luân phiên lôi đánh xuống, Dương Chính Tích bị oanh ngẩn người!

Cho đến giờ phút này, hắn mới hiểu được chỗ kinh khủng của Diệp Chân!

Nếu tiếp tục dựa theo tình huống trước mắt này, Dương Chính Tích hắn, chắc hẳn là phải bị Diệp Chân đánh chết tại chỗ!

Chẳng qua, có thể trở thành cường giả Chú Mạch cảnh, không kẻ nào không phải xông pha từ bên trong gió tanh mưa máu, bản sự bảo mệnh, xưa nay không thiếu, chỉ cần hắn có cơ hội thi triển!

Lần nữa bị Kinh Hồn Thiên Lôi đánh xuống, một đạo ngọc phù màu tím đột nhiên từ trong nhẫn trữ vật của Dương Chính Tích nhảy tới trước ngực, lăng không nổ tung!

Xoạt!

Một đoàn thủ hộ linh quang đột nhiên giống như vỏ trứng gà gắn vào bên ngoài thân thể, một đạo Kinh Hồn Thiên Lôi đánh tới, vậy mà không vỡ nát được!

Diệp Chân hú lên quái dị, đạo Kinh Hồn Thiên Lôi thứ hai thuận thế oanh ra, đồng thời, linh dực to lớn phía sau huyễn thành một vệt tàn ảnh, hiện lên xích quang, thân hình biến mất tại chỗ!

Diệp Chân minh bạch, sau khi đoàn thủ hộ linh quang này xuất hiện, hôm nay hắn vô luận thế nào cũng không giết được Dương Chính Tích!

- Đi mau!

Một câu nói kia, Diệp Chân cơ hồ dùng thần hồn lực lượng cùng miệng đồng thời hô lên!

Tiểu Miêu đã sớm có chuẩn bị, chấn động vân dực, như tia chớp thoát ra.

Cơ hồ là trong nháy mắt khi Vân Dực Hổ Vương thoát ra, hư ảnh hình người liên tiếp như tia chớp xông lại từ phương xa, diện mục cực kỳ dữ tợn!

- Muốn chạy trốn, không có cửa đâu!

Dương Chính Tích phẫn nộ tới cực điểm, rống to.

- Hừ!

Diệp Chân cười lạnh một tiếng, lôi quang trong lòng bàn tay nhấp nháy, lôi quang đan xen thành một nắm đột ngột oanh về phía Dương Chính Tích, Dương Chính Tích sợ tới mức bỗng nhiên cấp tốc dừng lại, hai bàn tay vung nhanh, hai đạo Lam Sa Thần Chưởng nghênh hướng lôi quang!

Một người dừng lại một người gia tốc, khoảng cách đã nhanh chóng bị kéo ra!

Nhìn Dương Chính Tích giận không kềm được nhanh chóng truy đuổi theo, Diệp Chân cười lạnh,

- Không có Tứ Dực Diễm Quang Tước, ngươi lấy cái gì đuổi ta!

Nói xong, Diệp Chân thở dài một hơi, cuối cùng cũng thoát, Diệp Chân khoanh chân ngồi xuống chữa thương.

Ngay lúc Diệp Chân muốn khoanh chân ngồi xuống trong nháy mắt, ánh mắt đột nhiên ngẩn ngơ, khuôn mặt lập tức đen thui!