Chương 505 Tam Vĩ Thanh Hồ
A, hỗn đản này đi đâu rồi? Bị Yêu thú ăn, hay đã trốn đi?
Ngay cả trăm hơi thở cũng chưa tới, một đạo huyễn ảnh đã hàng lâm tại chỗ Diệp Chân vừa rồi biến mất.
Người tới chính là Dương Chính Tích một đường truy sát Diệp Chân, lúc này gương mặt đầy hồ nghi.
Thân hình Dương Chính Tích như điện, cấp tốc lượn quanh một vòng trong phương viên ngàn mét, ánh mắt càng quét xa phương viên vài dặm, cũng chính là trong núi rừng, bằng không, lấy thị lực và Linh giác cường hãn của hắn, từng cọng cây ngọn cỏ trong phạm vi hai mươi dặm đều chạy không thoát quan sát.
- Không có dấu vết chiến đấu, càng không có dấu vết Yêu thú cường hãn xuất hiện, không phải bị Yêu thú ăn, vậy chính là trốn đi!
- Quy Tức Thuật?
Đột nhiên, Dương Chính Tích cười lạnh.
Thần niệm khẽ động, chưởng ấn to lớn màu xanh đột ngột từ sau đầu bay ra, trong nháy mắt mở rộng thành phương viên một mẫu, sau đó, ầm ầm đè xuống!
Ầm ầm!
Trong lúc nhất thời, thanh âm đất rung núi chuyển vang lên không ngừng trong một mảnh nhỏ núi rừng, tiếng kêu thảm thiết gào thét của động vật, Yêu thú càng không dứt bên tai.
Trong nháy mắt, phương viên hai mươi dặm sơn lâm giống như bị đại chùy đập qua một lần, cho dù cây cối hay đỉnh núi, toàn bộ bị san bằng!
Dùng loại thảm thức oanh kích này để tìm kiếm Diệp Chân, có thể thấy được oán niệm của Dương Chính Tích này đối với Diệp Chân đến cùng sâu bao nhiêu!
Trên bầu trời, nhìn sơn lâm phía dưới giống như vết sẹo xấu xí bị hắn san bằng, lông mày Dương Chính Tích gắt gao nhíu lại.
Diệp Chân không dùng Quy Tức Thuật ẩn thân gần đó, cứ như vậy hư không tiêu thất?
Không được!
Tuyệt đối không được!
Mày rậm giương lên, thân hình Dương Chính Tích hướng về phía trước hiện lên hình quạt tìm tòi, hai con ngươi như mắt ưng hận không thể xuyên thấu lòng đất, trên đường tìm kiếm nếu phát hiện sơn động có thể ẩn thân, tiện tay một chưởng đánh xuống, san bằng!
Mười dặm, trăm dặm!
Vẫn chưa tìm được thân ảnh Diệp Chân.
Dương Chính Tích dõi mắt trông về phía xa, trên bầu trời. Cho dù không trung tầng trời thấp, đều không phát hiện thân ảnh của Diệp Chân. Nhưng phi hành Yêu thú thì phát hiện rất nhiều.
Ngân Quang Chuẩn, Kim Sí Phiên Thiên Điêu, còn có cả đàn cả lũ Linh Dực Long Phúc, phương xa còn có một Ngân Tuyến Ma Điêu Vương đang bay.
Những Yêu thú này, hình như cảm ứng được khí tức kinh khủng trên người Dương Chính Tích, nên đều lẫn mất xa xa.
Đối với Yêu thú phi hành trên bầu trời, Dương Chính Tích chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt khẽ quét mà qua.
Những Yêu thú Địa Giai này, hắn chướng mắt.
Tọa kỵ của hắn Tứ Dực Diễm Quang Tước vừa mới chiến tử, hắn xác thực cần gấp một đầu phi hành Yêu thú tới làm tọa kỵ của hắn, nhưng mà, những Yêu thú Địa Giai này không lọt nổi vào mắt của hắn.
Đừng nói Địa Giai, cho dù Yêu thú Thiên Giai bình thường hắn cũng chưa chắc để
ý.
Vừa nghĩ đến đây. Dương Chính Tích đã nghĩ tới Tứ Dực Diễm Quang Tước bị Diệp Chân đánh chết, không khỏi đau lòng, lúc trước, hắn đã bỏ ra thời gian gần một năm, thiếu nhân tình thật lớn mới bắt giữ được Tứ Dực Diễm Quang Tước.
- Diệp Chân. Ta nhất định phải giết ngươi! Ngươi trốn không thoát!
Phẫn nộ không được phát tiết, Dương Chính Tích lên tiếng thét dài, hù dọa vô số chim rừng.
Nhưng Dương Chính Tích hình như đã quên một chuyện, Tứ Dực Diễm Quang Tước thật ra chết trong tay hắn.
Khi Dương Chính Tích lên tiếng thét dài, Diệp Chân cũng bị kinh hãi cả người toát mồ hôi lạnh, huyễn ra cánh điêu run lên, kém một chút nữa tán đi.
Miễn cưỡng duy trì Ngân Tuyến Ma Điêu Vương huyễn thân, Diệp Chân kiên trì xâm nhập ngàn dặm sâu trong Tây Xuyên sơn mạch, thân hình vừa rơi xuống, một đầu đâm vào trong núi rừng phía dưới.
Cho dù Diệp Chân hắn, hay Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu đều không kiên trì nổi nữa.
Dương Chính Tích sợ là có nằm mơ cũng chẳng ngờ, Diệp Chân hắn hận đến cắn răng nghiến lợi lại mới vừa hiện lên cách hắn không xa!
Động tĩnh Diệp Chân rơi vào sơn lâm, kinh động đến một đôi Huyết Ảnh Sư núp ở trong hốc cây đi ra, gào thét một tiếng, song song nhào đi ra, nhìn Ngân Tuyến Ma Điêu Vương rơi vào sơn lâm, còn tưởng rằng là người xâm nhập.
Nhưng trong nháy mắt, ánh mắt cũng có chút choáng váng.
Ánh sáng lóe lên, đầu Ngân Tuyến Ma Điêu Vương uy phong lẫm liệt kia đã biến thành một bộ dáng khác!
Phốc phốc!
Cơ hồ là đồng thời, cái trán của hai Huyết Ảnh Sư đồng thời xuất hiện một lỗ máu.
Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân vọt vào trong hốc cây hai đầu Huyết Ảnh Sư an thân, vẻn vẹn đánh giá một chút kích thước không gian, Diệp Chân mặc kệ nơi này mùi tanh hôi như thế nào, lập tức quyết định đặt chân ở chỗ này.
Tình huống của Tiểu Miêu không đợi được đến lúc hắn lại đi tìm được điểm dừng chân sạch sẽ hơn.
- Tiểu Miêu, khống chế, chậm rãi phóng đại hình thể, ta giúp ngươi chữa thương!
Phân phó một tiếng, Diệp Chân lại lần nữa thoát ra khỏi hốc cây, thận trọng thu lại hai thi thể của Huyết Ảnh Sư lại, ngay cả vết máu đều thu thập đều không còn một mảnh.
Sau lưng có một cường giả Chú Mạch cảnh nhị trọng đang liều mạng truy sát, hơn nữa thủ đoạn bảo mệnh mà Diệp Chân cho rằng lớn nhất thường dùng nhất—— đánh không lại thì chạy cũng không dùng được.
Trước kia, Diệp Chân đối đầu với cường giả Chú Mạch cảnh, dù sao có Vân Dực Hổ
Vương tiểu Miêu, dưới Chiến Hồn Huyết Kỳ gia trì, Diệp Chân có thể ngồi cưỡi tiểu Miêu tùy thời trốn xa.
Nhưng lần này, tiểu Miêu lại bị trọng thương.
Có thể nói, giờ này khắc này là thời khắc nguy hiểm nhất từ khi Diệp Chân mới bước chân vào giang hồ đến nay!
Một khi bị Dương Chính Tích đuổi theo, Diệp Chân không còn đường lui, chỉ có thể liều mạng!
Hốc cây rất rộng rãi, nhưng vẫn rất hẹp đối với hình thể của tiểu Miêu, Diệp Chân thận trọng dùng Huyền Dương kiếm cắt một trận, mới khiến cho tiểu Miêu triệt để buông ra hình thể.
Cũng may đang ở trong Tây Xuyên sơn mạch ít người lui tới, Yêu thú khắp nơi trên đất mới có loại cổ mộc to lớn hơn mười người cùng ôm không hết này!
Xích Ngọc Linh Lực tiến vào trong cơ thể tiểu Miêu, lông mày Diệp Chân nhíu lại, ngoại trừ năm phủ lục phủ ra, Lam Sa độc tố đã xâu lượt toàn thân tiểu Miêu.
Lúc trước, Xích Ngọc Linh Lực được Diệp Chân đưa vào tiểu Miêu trong cơ thể đã sớm bị độc tố đã tiêu hao không sai biệt lắm.
Nhưng mà, cái này cũng chứng minh, Xích Ngọc Linh Lực của Diệp Chân có hiệu quả giải độc, nhưng lúc tác dụng trên người khác hiệu quả không mạnh mà thôi, nhưng chỉ cần có tác dụng là tốt rồi.
Chí ít ở hoang sơn dã lĩnh, Diệp Chân còn có biện pháp giải cứu tiểu Miêu.
Ngay sau đó khoanh chân vào chỗ, vừa khôi phục Linh Lực, vừa đưa Linh Lực vào trong cơ thể tiểu Miêu giải độc cho nó.
Không bao lâu sau, mồ hôi trên trán Diệp Chân cuồn cuộn rơi xuống.
Giải độc cho một đầu Vân Dực Hổ Vương thân dài hơn trăm mét, tốc độ tiêu hao Linh Lực coi như so kém Diệp Chân liên tục thi triển Ngân Tuyến Thiểm nhưng cũng kém không bao nhiêu.
Tại Diệp Chân thoạt nhìn còn tính Linh Lực hùng hồn, đưa vào trong cơ thể Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu, giống như trâu đất xuống biển, căn bản lật không nổi bao nhiêu bọt nước.
May mà chính là, tiểu Miêu cực thông linh tính, có thể chủ động vận chuyển Linh Lực trong cơ thể phối hợp với Diệp Chân, Diệp Chân giống như cướp đoạt trận địa.
Từng điểm từng điểm, xua đuổi hóa giải độc tố trong cơ thể nó.
Ba ngày sau. Diệp Chân đột ngột thở phào một, cực độ mệt mỏi xụi lơ tại trong hốc cây.
Nói cho đúng là ba ngày hai đêm, Diệp Chân không khỏi không nghỉ thay tiểu Miêu giải độc. Giằng co ba ngày hai đêm, mới đưa tiểu Miêu trong cơ thể độc tố dồn đến một chỗ bên trong khiếu huyệt.
Lam Sa độc tố còn khó quấn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Diệp Chân, cho dù Xích Ngọc Linh Lực cũng rất khó hóa giải.
Lúc trước, Diệp Chân không bị độc của Lam Sa Thần Chưởng anh hưởng, nhờ tác dụng của Xích Ngọc Linh Lực kết hợp với Xích Ngọc chiến thể.
Thở hổn hển mấy cái, Diệp Chân tiện tay nắm Linh Tinh, nhanh chóng khôi phục Linh Lực.
Diệp Chân thậm chí không dám vận dụng thiên phú huyết mạch hấp thu Thiên Địa nguyên khí, sợ ba động thiên địa nguyên khí bị người phát giác.
Ba ngày. Diệp Chân không biết Dương Chính Tích ở nơi nào, nhưng Diệp Chân có thể khẳng định, Dương Chính Tích tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha hắn.
Nhưng mà, cái hốc cây này lại không thể ngây người thêm.
Ba ngày qua, Yêu thú xâm nhập hốc cây đã hơn ba đợt.
Trước kia hùng bá xung quanh đây hai Huyết Ảnh Sư bị Diệp Chân xử lý, khí tức lãnh địa đặc hữu của bọn chúng tán đi, những Yêu thú to gan kia tự nhiên sẽ xông tới.
Hơn nữa. Mấy ngày sắp tới, sẽ càng ngày càng nhiều!
Thẳng đến một ngày nào đó có một Yêu thú cường đại quan trọng chiếm cứ nơi này.
Đưa nó xác định lãnh địa của hắn thì sẽ không còn Yêu thú xông loạn.
Nhưng hiện tại, Diệp Chân lại nhất định phải rời đi.
Nếu dị thường nơi này bị Dương Chính Tích phát hiện, vậy thì phiền toái. mặc dù độc tố trong cơ thể Tiểu Miêu đã khống chế được, nhưng trước khi Lam Sa chi độc không được hóa giải hoàn toàn thì nó đối không thể chở Diệp Chân.
Một khi Linh Lực động mạnh, vòng linh lực khống chế lại độc tố lại bị vỡ, vậy mới thật sự là đại la thần tiên cũng cứu không được tiểu Miêu.
Một khi bước chậm sơn lâm, một loại cảm giác an tâm trước nay chưa có liền nổi lên Trong lòng Diệp Chân.
Chỉ cần lẳng lặng lắng nghe, Diệp Chân đã cảm ứng được rõ ràng núi rừng này, thậm chí còn hiểu một mảnh sơn lâm nơi này hơn so với Yêu thú đời đời sống ở nơi này.
Sau một lát, Diệp Chân nhanh nhẹn như linh hầu, trong rừng cây lóe giương xê dịch, tốc độ kia không thua kém phi hành trên không trung.
Một đường xâm nhập, một đường trèo đèo lội suối, Diệp Chân không mạo phạm bất luận lãnh địa một con Yêu thú nào, càng không kinh động đến bất kỳ một con Yêu thú.
Trên đường đi, còn tránh đi mấy phát quần cư Yêu thú, làm cho Diệp Chân thất vọng không thôi.
Nếu lúc này Dương Chính Tích đuổi theo, Diệp Chân hoàn toàn có thể lợi dụng bọn này Yêu thú để hành động, cho Dương Chính Tích một phần kinh ngạc vui mừng vô cùng.
Đáng tiếc là, Diệp Chân đã có nửa ngày thời gian không nhìn thấy thân ảnh của đối phương.
Lần trước, Diệp Chân nhìn thấy thân hình Dương Chính Tích ở trên bầu trời, còn là năm canh giờ trước, thân hình Dương Chính Tích từ phía trên không trung vút qua.
Diệp Chân đoán, chỉ cần hắn kéo dài như vậy nữa, không bại lộ hành tung thì có thể triệt để thoát khỏi Dương Chính Tích.
Nhưng mà, trong lúc đang xâm nhập sơn lâm, Diệp Chân có dự định riêng.
Yêu thú ở Chân Linh Vực rõ ràng cường đại hơn Yêu thú ở Hắc Long Vực rất nhiều.
Trong Hắc Long Vực cũng không thường gặp Yêu thú Thiên Giai, Diệp Chân tại đây mấy ngày thấy qua, không hơn ngàn con cũng có năm sáu trăm, trong đó không thiếu Yêu thú Thiên giai trung phẩm.
Đáng tiếc, Yêu thú Vương cấp trước mắt Diệp Chân chưa có phát hiên một con nào.
Yêu thú Vương cấp, mới là mục tiêu lúc này Diệp Chân tiếp tục thâm nhập sâu!
Nếu có thể làm cho bên trong Thận Long Châu nhiều một hai tinh hồn châu, như vậy chiến lực của Diệp Chân, sợ là lại có thể tăng lên một mảng lớn.
Theo như tin tức Diệp Chân nghe được từ Yêu thú sơn lâm, hình như chỗ sâu Tây Xuyên sơn mạch này có thật nhiều cấm địa Yêu thú, có chút khu vực biên giới cấm địa, ngay cả Yêu thú Thiên Giai cũng không dám đặt chân.
Diệp Chân đoán, cấm địa Yêu thú nói hẳn là lãnh địa của vương giả Yêu thú Thiên Giai, lãnh địa Yêu thú Thiên Giai Vương cấp, Yêu thú Thiên Giai bình thường tự nhiên không dám đặt chân.
Dựa theo tin tức có được, Diệp Chân đoán, hắn cách cái gọi cấm địa của Yêu thú Vương cấp đã không phải quá xa.
Cũng bởi vậy, Diệp Chân hết sức cẩn thận.
Mỗi tiến lên một khoảng cách, cũng lắng nghe một phen.
Đột nhiên, một luồng kình phong từ đỉnh đầu truyền đến, nháy mắt Diệp Chân ngửa đầu thì thấy một hồ ly màu xanh ba đuôi đang lướt qua trên đỉnh đầu mình.
- Tam Vĩ Thanh Hồ?
Con mắt Diệp Chân trong nháy mắt trừng lớn, ánh mắt không tự chủ được dõi theo.
Ngay nháy mắt khi ánh mắt Diệp Chân dõi theo, Tam Vĩ Thanh Hồ mới vừa xẹt qua đỉnh đầu Diệp Chân cũng quay đầu nhìn về phía hắn.
Cặp mắt giống như thất thải đá quý nhìn chằm chằm Diệp Chân một chút, nổi lên một đợt gợn sóng kỳ dị, dị quang bỗng hiện.
Dị quang lóe lên, Diệp Chân đột nhiên có một loại cảm giác hoảng hốt, lôi quang trong lòng bàn tay không tự chủ được tuôn ra!