Chương 504 Gặp Ma Giữa Ban Ngày
Sau lưng tiểu Miêu, cũng tức chỗ vừa rồi bị Lam Sa Thần Chưởng của Dương Chính Tích oanh trúng, lúc này đã rịn ra mủ dịch xanh đầm đìa, phát ra một mùi hôi thối.
Chỗ chết người nhất chính là, chỗ trúng độc sinh mủ đang không ngừng mở rộng ra, lúc Diệp Chân vừa mới nhìn thấy, chỉ là một khối hóa mủ lớn chừng quả đấm nhưng mới qua tầm mười hơi thở đã mở rộng đến lớn chừng bàn tay.
Hơn nữa, hiện tại tiểu Miêu đang thi triển Càn Khôn Như Ý bí thuật rút nhỏ hình thể, nếu hoàn toàn buông ra hình thể, lúc này diện tích trúng độc sẽ lớn bao nhiêu?
Vừa rồi Dương Chính Tích từng nói, cho dù cường giả Chú Mạch cảnh cũng không dám dễ dàng đón đỡ Lam Sa Thần Chưởng này của hắn, nghĩ đến, Lam Sa Thần Chưởng này vô cùng độc.
Mà tiểu Miêu không có Xích Ngọc Linh Lực bách độc bất xâm như của Diệp Chân. Hơn nữa, coi như Diệp Chân có Xích Ngọc Linh Lực bách độc bất xâm, ngay từ đầu, cũng bị Lam Sa Thần Chưởng xâm hại, chỉ là ngay lập tức bị Xích Ngọc Linh Lực hóa giải.
Thần niệm vẻn vẹn khẽ động, Diệp Chân đã cảm ứng được tình huống hỏng bét trong cơ thể tiểu Miêu.
So với Diệp Chân dự đoán, nhìn thấy, còn bết bát hơn!
Nguyên bản Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu đã trúng độc, lúc này trợ giúp Diệp Chân thoát khỏi Dương Chính Tích, thực lực cơ thể toàn bộ thôi động, độc tố khuếch tán nhanh hơn.
May mà, linh trí của tiểu Miêu cao hơn nhiều so với Yêu Thú bình thường, biết dùng Linh Lực bảo vệ cơ quan nội tạng chủ yếu, bằng không, độc nhập ngũ tạng, thật đã xong.
Khi đó, Diệp Chân khóc cũng vô dụng!
Làm cho Diệp Chân cảm động nhất là, rõ ràng mình trúng kịch độc, tiểu Miêu lại không thông báo ho Diệp Chân, ngược lại vận dụng toàn bộ thực lực phối hợp Diệp Chân.
- Tiểu Miêu, nhịn đau!
Bây giờ không phải lúc lề mề chậm chạp, Diệp Chân liều chỉ như kiếm, Linh Lực tuôn ra, hung hăng chém đi qua chỗ hư thối sau lưng tiểu Miêu.
Khối thịt lớn cùng với huyết dịch biến thành màu lam từ phía trên không trung bay xuống, liên tiếp cắt mười mấy kiếm, Diệp Chân mới cắt sạch sẽ thối thịt bị hư thối, xem như tạm thanh lý được độc.
Nhưng mà, cái này cũng không coi là xong.
Lam Sa độc tố đã xâm nhập vào trong cơ thể tiểu Miêu, cũng không phải cắt chém thịt thối là có thể giải độc.
Giải độc linh đan ngay cả bình mang đan dược trong trữ vật giới chỉ toàn bộ ném vào tiểu Miêu trong miệng, đồng thời. Song chưởng bỗng nhiên đặt lên phần lưng Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu, Xích Ngọc Linh Lực trong cơ thể khuynh tiết đưa vào trong cơ thể nó.
- Tiểu Miêu. Xích Ngọc Linh Lực của ta có giải độc công hiệu, dẫn đạo Xích Ngọc Linh Lực của ta giải độc, tốc độ không cần phải quá nhanh!
Đạt được tin tức Thần Hồn Diệp Chân truyền đến, tiểu Miêu lên tiếng, tốc độ lại không giảm chút nào, càng có dấu hiệu nhanh hơn.
Chỉ là, Diệp Chân có thể cảm giác được, lúc này tiểu Miêu trúng độc, đã có chút lực bất tòng tâm, mấy lần muốn tăng tốc, tốc độ đều không tăng mà ngược lại còn giảm!
- Tiểu Miêu, không cần gia tốc, tiếp tục kiên trì nửa khắc đồng hồ. Phía trước một nghìn dặm sẽ là nơi cần đến, đến lúc đó chính là thiên hạ của ta!
Ánh mắt Diệp Chân nhìn ra xa một phương xa, lại quay đầu nhìn hướng phía sau, phía sau, ẩn ẩn có thể nhìn thấy huyễn ảnh của Dương Chính Tích, hiển nhiên, hắn đang thi triển thần thông thân pháp điên cuồng đuổi theo.
Nếu tiểu Miêu không trúng độc. Lấy tốc độ của nó đã sớm bỏ xa hắn. Coi như có thể theo đuổi không bỏ. Thi triển thần thông thân pháp bền bỉ, tuyệt đối không cách nào cùng so sánh với tiểu Miêu.
Chính là tiểu Miêu lại bị Lam Sa Độc Chưởng của Dương Chính Tích làm cho thương tổn.
Chỗ chết người nhất chính là, mặc dù Diệp Chân biết rõ tiểu Miêu đã trúng độc, nhưng hiện tại hết lần này tới lần khác không thể để cho tiểu Miêu dừng lại.
Bởi vì một khi tiểu Miêu dừng lại, chờ đợi Diệp Chân và tiểu Miêu đều sẽ là tử vong, Diệp Chân ngay cả cơ hội cứu chữa tiểu Miêu đều không có.
Chỉ có đến mục đích đã định, Diệp Chân mới có cơ hội cứu chữa tiểu Miêu!
Mục đích cần đến thật ra là một sơn mạch, một vùng cực kỳ nổi danh ở Tây Ninh võ thành - Tây Xuyên sơn mạch.
Dựa theo bên trên linh đồ Lạc Anh Tư đưa giới thiệu, Tây Xuyên sơn mạch chính là một trong thập đại sơn mạch cổ xưa nhất của Chân Linh Vực, bên trong có rất nhiều nơi đến nay có rất nhiều võ giả chưa từng đặt chân, nhất là chỗ sâu trong Tây Xuyên sơn mạch, Yêu Thú dày đặc, cực kỳ nguy hiểm.
Đồng thời, Tây Xuyên sơn mạch cũng là đại bản doanh lịch lãm rèn luyện thám hiểm của võ giả sáu bảy võ thành quy mô không đồng nhất trong phạm vi trăm vạn dặm.
Nhưng mà đại đa số võ giả cũng không dám xâm nhập đến chỗ sâu Tây Xuyên sơn mạch.
Bởi vì theo như bên trong linh đồ giới thiệu, bên trong Tây Xuyên sơn mạch, Yêu Thú như biển!
Cũng chính bởi vì giới thiệu này, lúc trước trong kế hoạch tìm đường lui, hắn đã định Tây Xuyên sơn mạch.
Vốn phòng ngừa chu đáo, dự bị mà thôi!
Nhưng Diệp Chân không ngờ, thật dùng tới!
Về phần tại sao lựa chọn Tây Xuyên sơn mạch Yêu Thú như biển, nguyên nhân rất đơn giản!
Bởi vì cho dù là ở đâu, Diệp Chân đều là... nửa vua sơn lâm!
Phía sau mấy chục dặm, Dương Chính Tích mặt trầm như nước, quanh người đen kịt, song quyền nắm chặt, tất cả thần niệm Linh giác đều gắt gao phong tỏa phía trên đạo Linh Lực ba động phía trước, thân như huyễn ảnh, chết đuổi không bỏ!
Dương Chính Tích thật nổi giận!
Nếu như nói ngay từ đầu, Dương Chính Tích xem Diệp Chân như con khỉ nhảy nhót, chỉ muốn bắt con khỉ này về, giáo huấn bình thường.
Nhưng bị con khỉ Diệp Chân này cào không nể mặt, sau đó đã triệt để nổi giận.
Hắn đường đường là một cường giả Chú Mạch cảnh nhị trọng, lại bị Diệp Chân quậy hai lần đi dạo qua Quỷ Môn quan, hiểm tử hoàn sinh, làm sao không giận?
Sát na Diệp Chân bắt đầu chạy trốn, hắn sớm đã âm thầm phát ra lời thề, nhất định phải bắt giữ Diệp Chân.
Một là mặt mũi, hai, càng bởi vì bảo bối trên người Diệp Chân!
Chưa nói những cái khác, linh năng đại pháo kia thiếu chút nữa đánh chết hắn, bảo bối thật ghê gớm.
Loại linh năng đại pháo vừa rồi kia có thể đánh chết hắn, bên trong toàn bộ
Trường Sinh giáo, cũng chỉ có một cái, còn là bảo vật trấn giáo, được đặt bên trong tổng giáo.
Nếu hắn có thể có được linh năng đại pháo này, như vậy địa vị của hắn bên trong Trường Sinh giáo sợ là sẽ phải....
Vừa nghĩ đến đây, Dương Chính Tích biến thành huyễn ảnh nhanh hơn.
Lần này, hắn đã triệt để bỏ hết cả tiền vốn.
Lấy cả Tam Bảo Quy Linh đan ra sử dụng có thể nhanh chóng khôi phục Linh Lực Cường giả Chú Mạch cảnh, đã phục dụng một viên, viên thứ hai đã siết ở trong tay.
Không có cách nào, thi triển thần thông thân pháp hóa ảnh độn ra tiêu hao rất nhiều, nhất là dưới tình huống liên tục thi triển.
Nhưng Dương Chính Tích kỳ quái hơn chính là vì sao gia hoả phía trước kia chưa ngã?
Trúng Lam Sa Thần Chưởng của hắn, trong mười hơi sẽ độc phát, trong trăm hơi thở võ giả Hồn Hải cảnh có thể bị độc chết.
Coi như cường giả Chú Mạch cảnh, nếu không có pháp môn đặc thù, bên trong một khắc đồng hồ nhất định độc phát.
- Có lẽ có pháp môn đặc thù gì đó? Ta cũng không tin ngươi có thể kiên trì bao lâu?
Hừ lạnh một tiếng, viên Tam Bảo Quy Linh đan thứ hai bị Dương Chính Tích nhét vào trong miệng, hóa thành Linh Lực cuồn cuộn.
....
Diệp Chân lần nữa trông về phía xa, phía trước, Tây Xuyên sơn mạch đã ẩn ẩn hiện lên trước mắt, chỉ là khoảng cách ngày trước chớp mắt tức đến, lần này, Diệp Chân lại cảm thấy một giây dài như như năm!
Thời gian quá chậm, nhanh lên đến, nhanh lên đến!
- Tiểu Miêu, thi triển Càn Khôn Như Ý, thu nhỏ hình thể!
Nhìn Dương Chính Tích càng đuổi càng gần, Diệp Chân quát nhẹ một tiếng.
Bởi vì trúng độc càng sâu, tốc độ tiểu Miêu đã càng ngày càng chậm. Nhưng mà, vẫn như cũ nhanh hơn gấp đôi so với tốc độ phi hành của Diệp Chân.
- Nhanh!
Linh quang quanh người không ngừng rung động, khí tức lỏng lẻo mấy lần. Tiểu Miêu mới đưa hình thể thu thỏ thành kích thước mèo nhà.
Nháy mắt hình thể thu nhỏ, Diệp Chân một đã nhét tiểu Miêu vào trong ngực, linh dực to lớn ngưng hiện phía sau, nháy mắt ngưng hiện lóe thành một mảnh.
Cơ hồ là đồng thời, bởi vì lần trì hoãn này. Phía sau Dương Chính Tích đang hối hả đuổi gần đến trong hai mươi dặm.
Thấy thế, Dương Chính Tích cười ha hả.
- Diệp Chân. Độc phát đúng không? Lần này, xem ngươi có thể trốn nơi nào!
Diệp Chân không nói gì, lạnh lùng quay đầu thoáng nhìn, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ, một đạo xích quang lập tức thoát ra, đầu nhập vào trong núi rừng phương xa.
Thời gian trong nháy mắt, thân hình Diệp Chân đã xuất hiện ở ngoài bốn dặm, vừa mới xuất hiện lại hóa thành một đạo xích quang biến mất!
- Móa, thần thông!
- Một Võ giả Hóa Linh cảnh biết thần thông thân pháp, mẹ nó, gặp ma giữa ban ngày rồi!
Nhìn Diệp Chân lóe lên một cái đã nhanh chóng biến mất ở phương xa, Dương Chính Tích hung hăng dụi mắt một cái, thần tình kia, so với gặp quỷ còn muốn giật mình hơn!
Bởi vì từ hắn nhìn ra, võ giả Hóa Linh cảnh Diệp Chân này thi triển thần thông thân pháp, lại so với thần thông thân pháp hóa ảnh độn hắn tu luyện còn nhanh hơn một hai thành, cao minh hơn một chút.
Ngây ra một lúc, xổ một câu nói tục, Dương Chính Tích thân hóa huyễn ảnh, lần nữa theo đuổi không bỏ!
Mặc dù thần thông thân pháp của hắn kém hơn thần thông thân pháp Diệp Chân thi triển một chút, nhưng hắn tin tưởng, Diệp Chân sẽ trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Thời gian dài thi triển thần thông thân pháp, tiêu hao đó cũng không phải võ giả
Hóa Linh cảnh có thể thừa nhận.
Hắn tin tưởng, chỉ cần bắt giữ Diệp Chân, mọi nghi hoặc đều có thể giải quyết dễ dàng!
Hô!
Diệp Chân le lưỡi thở hổn hển như cún con.
Tiêu hao khi thi triển bốn năm lần thậm chí bảy tám lần Ngân Tuyến Thiểm, hắn hoàn toàn có thể thừa nhận. Nhưng trong nửa khắc đồng hồ thi triển gần ngàn lần Ngân Tuyến Thiểm, thì tiêu hao đó không phải Diệp Chân có thể thừa nhận.
Cửu Chuyển Hoàn Linh đan khôi phục Linh Lực tốt nhất trên người đã bị Diệp Chân cho nuốt hết một bình, dược hiệu càng ngày càng kém, tiêu hao trong cơ thể càng ngày càng theo không kịp.
Mặc dù trong hai tay đã bóp một viên thượng phẩm Linh Tinh trân quý dị thường điên cuồng thu nạp Linh Lực, vẫn như cũ theo không kịp tiêu hao.
Hơn nữa, thời gian dài phát ra Linh Lực cường độ cao làm cho toàn thân kinh mạch Diệp Chân đều có một loại cảm giác muốn co giật.
Quay đầu nhìn thoáng qua sơn lâm hậu phương, đã không nhìn thấy bóng dáng của Dương Chính Tích, trong thần niệm cảm ứng, Linh Lực ba động kinh khủng của Dương Chính Tích đã cực kỳ yếu ớt.
Nói cách khác, Linh Lực ba động của Diệp Chân trong cảm ứng của Dương Chính Tích đã không mãnh liệt như vậy, Diệp Chân tin tưởng, nhất là bên trong Tây Xuyên sơn mạch Yêu Thú dày đặc này.
- Không sai biệt lắm! Thương thế của Tiểu Miêu, không thể trì hoãn nữa....
Gương mặt Diệp Chân lo lắng.
Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình hóa thành xích quang nháy mắt bay ra, Thần niệm của Diệp Chân khẽ động, đột nhiên chìm vào phía trên tinh hồn châu của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương bên trong Thận Long Châu.
Xích quang bay đến bỗng nhiên hiện ra một đoàn quang ảnh, nhưng mà quang ảnh hiển hiện ra không phải Diệp Chân.
Mà là một Ngân Tuyến Ma Điêu Vương thân dài hơn hai mươi mét, giương cánh vượt qua trăm mét!
Hai cánh chấn động xông ra khỏi sơn lâm, bay lượn trên không trung.
Cơ hồ là đồng thời, thần sắc Dương Chính Tích ở phía sau đuổi sát không buông đột ngột ngẩn ngơ.
- A, Linh Lực ba động cực lớn của Diệp Chân sao đột nhiên lại bị cắt đứt?