← Quay lại trang sách

Chương 507 Kế Hoạch Giết Người

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Diệp Chân đột nhiên quay lại, một loại cảm giác quỷ dị khó mà nói rõ đột ngột nổi lên trong lòng Dương Chính Tích.

Chẳng biết tại sao, Dương Chính Tích cảm thấy gương mặt này của Diệp Chân lại vừa quen thuộc vừa xa lạ!

Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì hắn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười này của Diệp Chân so với dung mạo Diệp Chân lúc trước, hình như có chút khác biệt.

Nhưng cái này so với tướng mạo lúc trước có chênh lệch, hắn thấy hình như rất quen thuộc, giống như nhìn thấy mỗi ngày.

- Quá quen, sẽ là ai chứ?

- Nghĩ tới, đây không phải hình dạng của ta sao?

Dương Chính Tích đột nhiên lộ ra gương mặt ngạc nhiên, khuôn mặt tươi cười vừa rồi của Diệp Chân loáng thoáng lại khá giống hắn.

- Hắn muốn làm gì?

Khi mắt như chim ưng đảo qua, con ngươi Dương Chính Tích đột nhiên co rụt lại.

Không thấy!

Chỉ trong chốc lát công phu, chưa đến một tích tắc trước Diệp Chân còn nhìn hắn cười quỷ dị, đột nhiên đã không thấy tăm hơi, hư không tiêu thất.

Liếc nhìn lại, đều là Yêu Thú bị Ngân Giác Tê Vương đuổi chạy tứ phía, căn bản tìm không thấy bất luận bóng người nào.

Đương nhiên, Ngân Tuyến Ma Điêu Vương xuất hiện xen lẫn bên trong thú triều cuồn cuộn hướng về phía trước quá bình thường, Dương Chính Tích không để ý chút nào.

Gào!

Đang lúc Dương Chính Tích đang vội vàng tìm kiếm thân ảnh Diệp Chân, phía dưới hắn đột nhiên vang lên một tiếng rống giận dữ kinh thiên.

Nháy mắt Dương Chính Tích cúi đầu đã thấy Ngân Giác Tê Vương đang tức giận gầm thét, một ngân liên đã điên cuồng quất tới.

Lông mày Dương Chính Tích bỗng nhiên nhíu một cái.

Yêu Thú Vương cấp Thiên giai thượng phẩm. Đối phó phi thường phiền toái, nhất là loại Yêu Thú giống Ngân Giác Tê Vương này, da dày thịt thô lực phòng ngự cực kỳ cường đại, không phải khó chơi bình thường.

Bản năng, thân hình Dương Chính Tích chuyển một cái, định trước rời xa nơi thị phi này, sau đó lại đi từ từ tìm kiếm Diệp Chân. Nếu Diệp Chân đã xuất hiện ở đây, như vậy trong thời gian ngắn Diệp Chân tuyệt đối trốn không thoát khỏi phương viên ngàn dặm này.

Nhìn thấy Dương Chính Tích muốn chạy trốn, Ngân Giác Tê Vương giống như phát điên gào thét một tiếng, vó móng trước như trụ trời giơ cao lên. Hung hăng giẫm lên mặt đất, một vòng gợn sóng màu bạc chói mắt dị thường hướng về bốn phương tám hướng tán đi.

Cơ hồ là đồng thời, thân hình Dương Chính Tích vừa mới chuyển hướng đột ngột cảm giác thân thể trầm xuống, dưới lòng bàn chân giống như bị buộc lên một ngọn núi lớn. Thân hình không tự chủ được rơi xuống mặt đất.

Coi như hắn cuồng thúc Linh Lực, cũng ngăn không được tình thế rơi xuống, cao nữa là, cũng chính là tốc độ rơi xuống hơi chậm một chút mà thôi.

Dương Chính Tích hoảng hốt!

Nhìn thấy ánh mắt Ngân Giác Tê Vương đỏ như máu huyết hồng, đang kêu gào điên cuồng xông về phía hắn, một đạo tiếp một đạo ngân liên điên cũng giống như cuồng quất hướng về phía hắn.

Một màn này làm cho Dương Chính Tích buồn bực không thôi, hắn cũng không trêu chọc Ngân Giác Tê Vương này, chẳng lẽ Ngân Giác Tê Vương này bị điên.

Đột nhiên. Dương Chính Tích nhìn thấy phần lưng Ngân Giác Tê Vương từng khối cháy đen.

- Dấu vết bị Thiên Lôi oanh qua?

Vừa nghĩ đến đây, kết hợp nụ cười quỷ dị vừa rồi của Diệp Chân. Còn có Diệp Chân biến ảo dung mạo có chút tương tự hắn, trong thời gian ngắn, Dương Chính Tích đã hiểu mọi việc!

Nhưng đã chậm.

Con mắt Ngân Giác Tê Vương đỏ bừng nhìn kỹ hắn, không ngừng thi triển từ ba động, gắt gao vây hắn ở trên mặt đất, Ngân Giác càng bắn ra một đầu lại một đầu ngân liên đánh về hướng hắn!

- Diệp Chân, ta xxx mười tám đời tổ tông nhà ngươi!

Trong núi rừng. Dương Chính Tích bị Ngân Giác Tê Vương làm cho chật vật chạy thục mạng chửi ầm lên.

Vừa ứng phó Ngân Giác Tê Vương như phát điên công kích hắn, vừa mắng, mỗi bị

Ngân Giác Tê Vương công kích một lần, hắn lại mắng một lần!

Dương Chính Tích nào chỉ tức giận, đơn giản giận mà muốn điên!

Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã bị Diệp Chân hố nhiều lần!

Trước đây hai lần còn dễ nói, đều xem như bản sự của đối phương, mà lần này, hắn lại giống một con khỉ bị Diệp Chân đùa bỡn!

Nguyên bản Ngân Giác Tê Vương đang truy sát Diệp Chân, hiện tại, lại coi hắn trở thành Diệp Chân, gắt gao truy sát!

Hơn nữa, còn là cái loại có miệng khó cãi kia!

Sỉ nhục!

Huyết sỉ!

Dương Chính Tích chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể nóng lên, chính muốn cuồng phún!

Hơn hai mươi dặm trên bầu trời, Diệp Chân thân hóa Ngân Tuyến Ma Điêu Vương, đang lơ lửng trên hư không, lạnh lùng quan sát đến Dương Chính Tích bị Ngân Giác Tê Vương cuồng loạn!

Không sai, là cuồng loạn!

Diệp Chân cũng không ngờ, cho dù một cường giả Chú Mạch cảnh, khi đối mặt với Ngân Giác Tê Vương cũng bị cuồng loạn!

Vừa rồi, lúc Diệp Chân bị Ngân Giác Tê Vương truy sát, nếu không phải Diệp Chân đi ngược lại con đường cũ, dùng chút ám chiêu, mới thoát ra khỏi phạm vi địa từ ba động của Ngân Giác Tê Vương.

Bằng không, chỉ sợ Diệp Chân đã bị Ngân Giác Tê Vương đạp thành thịt nát!

Trước đây, khi Ngân Giác Tê Vương truy sát Diệp Chân làm ra động tĩnh khổng lồ, Diệp Chân đã cảm thấy Dương Chính Tích tám chín phần mười sẽ chạy tới.

Không ngờ nửa khắc đồng hồ sau, hắn thật đến rồi!

Chuẩn bị của Diệp Chân đã có đất dụng võ.

Thật ra Diệp Chân chuẩn bị rất đơn giản, chính là lúc đang lẩn trốn liên tiếp quay đầu, đối diện với Ngân Giác Tê Vương, làm cho Ngân Giác Tê Vương nhìn bảy tám phần tướng mạo hắn biến ảo ra.

Diệp Chân có chân biến dịch dung thuật, mặc dù nói không có khả năng biến bộ dáng giống như đúc Dương Chính Tích, nhưng làm giống bảy tám phần vẫn vô cùng nhẹ nhõm.

Sau đó, lúc Dương Chính Tích đánh tới, Diệp Chân thôi động tinh hồn châu Huyễn Hồn Thú Vương, thi triển một huyễn thuật nho nhỏ, làm cho Ngân Giác Tê Vương nhìn thấy Diệp Chân đang bay về phía Dương Chính Tích, biến mất ở vị trí của Dương Chính Tích.

Loại huyễn thuật này, vô cùng cầu may, thoáng đối với đầu một võ giả Thần Hồn tu vi có thành tựu sẽ bị khám phá.

Nhưng khi mục tiêu là một Yêu Thú tính tình cuồng bạo, tỷ lệ thành công sẽ đến gần vô hạn trăm phần trăm.

Tự nhiên mà vậy, Ngân Giác Tê Vương cũng nhận Dương Chính Tích thành Diệp Chân thiếu chút nữa phế đi nó, tiếp theo liều mạng!

Mà Diệp Chân, thuận tay biến ảo thành Ngân Tuyến Ma Điêu Vương, xâm nhập vào bên trong thú triều, không chỉ có Ngân Giác Tê Vương không phát hiện, đến bây giờ, ngay cả Dương Chính Tích cũng bị mơ mơ màng màng!

Nhưng mà, Yêu Thú cường đại như thế, số lượng nhiều như thế, vì sao toàn bộ thế giới, vẫn bị nhân loại thống trị? Yêu Thú rất cường đại vẫn như cũ không thể không làm tọa kỵ cường giả cho nhân loại?

Vì sao? là Yêu Thú thiếu một loại đồ vật so với nhân loại cái đó gọi là —— trí tuệ!

Ngay từ đầu. Dương Chính Tích bị Ngân Giác Tê Vương điên cuồng truy sát đến chật vật không chịu nổi, máu tươi cuồng phún, hiểm tử hoàn sinh. Nhất là địa từ ba động kia trực tiếp khống chế được tốc độ của Dương Chính Tích, làm cho hắn ngoại trừ một đường liều mạng, không còn cách nào.

Nhưng không bao lâu sau, Dương Chính Tích đã tìm được nhược điểm của Ngân Giác Tê Vương —— hình thể!

Hình thể cao hơn bốn mươi mét, dài đến một trăm năm mươi sáu mươi mét, rộng chừng ba mươi mét. Dù Ngân Giác Tê Vương thông qua khống chế từ ba động để gia tăng tính linh hoạt của nó thì vẫn tránh không được vụng về.

Giống như Diệp Chân lúc tu vi còn Chân Nguyên cảnh trong nháy mắt sinh tử tìm hiểu ra thân pháp võ kỹ Truy Tinh Bộ. Qua trong giây lát, Dương Chính Tích cũng dùng thân pháp võ kỹ cực kỳ quỷ dị.

Dựa vào bộ pháp, đã đùa bỡn xoay quanh Ngân Giác Tê Vương, nếu không phải có năng lực địa từ kinh khủng khống chế. Nếu không phải độc giác trên trán mãnh liệt bắn ra ngân liên kinh khủng vô cùng, thì Ngân Giác Tê Vương sớm đã bị đùa chơi chết!

Nhưng coi như như thế, Ngân Giác Tê Vương đã trúng nhiều lần Lam Sa Thần Chưởng của Dương Chính Tích.

Cách thật xa, Diệp Chân đều có thể nhìn thấy miệng vết thương bên trái của Ngân Giác Tê Vương đã bắt đầu nổi lên một tia màu xanh, đó là triệu chứng trúng độc.

- Không ngờ, thần thông võ kỹ Lam Sa Thần Chưởng của Dương Chính Tích này ác độc như thế, ngay cả Ngân Giác Tê Vương đều không chịu nổi!

Diệp Chân rất đáng tiếc, nếu không phải địa từ ba động của Ngân Giác Tê Vương kia là kỹ năng phạm vi, chỉ cần đi vào phạm vi địa từ ba động thì tốc độ đều sẽ nhận cực lớn hạn chế, bằng không, Diệp Chân đã sớm len lén tiếp cận. Cho Dương Chính Tích một Kinh Hồn Thiên Lôi.

Chỉ cần đánh lén thành công, có lẽ giết chết Dương Chính Tích đều không khó!

Đáng tiếc, lúc này Diệp Chân cũng không cách nào tiếp cận Ngân Giác Tê Vương, chỉ có thể trơ mắt từ bỏ cơ hội tốt này!

Chính trong khi đang suy nghĩ, ánh mắt Diệp Chân đột nhiên ngẩn ngơ.

Chỉ thấy Ngân Giác Ngân Giác Tê Vương đột nhiên phát ra một tiếng gào lên đau đớn. Địa từ ngân quang quanh người bùng lên, thân hình như núi đột ngột lơ lửng bay lên, vội vàng thối lui.

Ngân Giác Tê Vương này cũng phát giác mình đã trúng độc, hơn nữa trúng độc rất nặng, chỉ một chút thời gian mà miệng vết thương bên trái ở bụng đã thối rữa ra một động lớn.

Thấy thế, Dương Chính Tích tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Năm lần bảy lượt bị Diệp Chân tính toán, một thân lửa giận không chỗ phát tiết, lại bị súc sinh này cho hung hăng giày xéo một trận, thật vất vả chiếm điểm thượng phong, há lại cho nó đào tẩu!

Thân hình đột ngột lóe thành một đạo huyễn ảnh, đuổi theo hướng về Ngân Giác Tê Vương đang chạy trốn, sau đầu quang hoa lóe lên, Lam Sa Thần Chưởng đột ngột hướng lấy Ngân Giác Tê Vương đóng xuống.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, địa từ ngân quang quanh người Ngân Giác Tê Vương nổ bắn ra, lần nữa gia tốc, hình thể như ngọn núi nhỏ, như chớp giật chợt lóe lên, tốc độ kia so với Dương Chính Tích hóa ảnh độn còn nhanh hơn mấy thành, như vậy làm cho Lam Sa Thần Chưởng của Dương Chính Tích thất bại.

- Địa từ chi lực này quả nhiên thần dị! Lại có thể làm cho Yêu Thú như ngọn núi nhỏ này nhanh hơn thiểm điện

Bên kia, Dương Chính Tích chỉ đuổi mấy hơi đã đình chỉ truy sát Ngân Giác Tê Vương, loại tốc độ kia, hắn không đuổi kịp.

Hơn nữa, lúc này hắn cũng bình tĩnh lại, dù sao đây là chỗ sâu Tây Xuyên sơn mạch, Yêu Thú cường đại tầng tầng lớp lớp, lại đến một Ngân Giác Tê Vương Yêu Thú, hắn sẽ thật ứng phó không được nữa.

Dương Chính Tích ngồi xuống đất, bắt đầu khôi phục thương thế.

Mới vừa rồi chiến đấu với Ngân Giác Tê Vương, Dương Chính Tích cũng liên tục bị thương, nội phủ bị thương liên tục thổ huyết không nói, ngay cả xương sườn đều bị gãy gần một phần ba, địa từ chi lực đè ép, há lại bình thường.

Cũng chính nhờ Lam Sa Thần Chưởng của hắn uy lực vô cùng, nếu đổi thành cường giả Chú Mạch cảnh nhị trọng, chỉ sợ đã thành đại tiện trong bụng Ngân Giác Tê Vương

Trên bầu trời phương xa, mắt chim của Diệp Chân chỉ nhìn lướt qua Dương Chính Tích, đã rốt cuộc không dám nhìn về phía Dương Chính Tích, sợ kinh động đến hắn.

Cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, Diệp Chân bỏ đi dự định thừa dịp Dương Chính Tích thụ thương tập kích.

Dương Chính Tích thụ thương, Diệp Chân hắn cũng không khá hơn chút nào, mầm thịt chỗ tay cụt đã bắt đầu ngứa, nhưng tay cụt muốn hoàn toàn mọc tốt, coi như dưới Linh Lực thôi phát, không mất hơn nửa ngày là không thể.

Nhưng mà, mặc dù bỏ đi dự định tập kích Dương Chính Tích, nhưng tâm tư đánh giết Dương Chính Tích của Diệp Chân lại hừng hực trước nay chưa có!

Diệp Chân xem như thấy rõ, nếu hắn không thể đánh giết Dương Chính Tích này, như vậy tại trong một đoạn thời gian rất dài, Diệp Chân đừng nghĩ đi ra khỏi Tây Xuyên sơn mạch, coi như miễn cưỡng đi ra ngoài cũng không thể lộ diện.

Chỉ là, chính diện đánh giết một cường giả Chú Mạch cảnh, tuyệt không phải Tu vi hiện tại của Diệp Chân có thể làm được.

Nhưng chính diện không được, có thể ám toán!

- Xem ra, muốn giết Dương Chính Tích, ta vẫn phải bố trí kế hoạch thật tốt một phen!

Bên trong âm thanh nỉ non, trên bầu trời Ngân Tuyến Ma Điêu Vương đột nhiên thân hóa ngân tuyến biến mất!